Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Thẩm Thanh Khê rõ ràng là rất ngạc nhiên.
Cô căn bản không thể tưởng tượng ra dưới tình huống như vậy mà gặp được Hi Kính, cũng hoàn toàn không biết, anh thế mà lại làm luật sư, dù sao thì cuộc chạm mặt thời thiếu niên, người này thực sự không giống người nghiêm túc học hành.
Cặp sách cũng không mang, mỗi ngày đều không thấy anh đi học, trên mặt còn thường xuyên xuất hiện vết thương, rõ ràng là thiếu niên bất lương.
Cái suy nghĩ này đương nhiên Thẩm Thanh Khê sẽ không nói ra, cô ngược lại thấy bản thân thật sự quá ngây thơ, con trai của một gia đình có hoàn cảnh như thế đương nhiên cách giáo dục cũng khác người thường, ít nhất thì cũng tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn nhiều lần, sao có thể học không giỏi cơ chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứ thể mải miên man suy nghĩ nên phản ứng cũng trở nên chậm chạp, cô chỉ “a” một tiếng, người đàn ông cũng  từ biểu tình của cô đoán ra đại khái.
Cũng không chờ câu trả lời của cô, người nọ liền lạnh nhạt mà quay người, nói một câu: “Người không liên quan thì không cần vào.”
Sau đó trực tiếp sải chân bước vào phòng họp nhỏ.
“Aizz, cũng không cần phải nghiêm túc thế chứ.” người đàn ông thấp hơn anh một chút đi cũng ném ánh mắt tìm tòi nghiên cứu về phía cô, vội vàng đi theo.
“Thanh Khê….” Chu Tử Thanh đứng đó, có chút do dự quay đầu.
Thẩm Thanh Khê mỉm cười, an ủi cô ấy: “Chị cứ đi đi, em ở bên ngoài chờ chị.”
Sô pha sẫm màu bằng da ngồi lên thực sự thoải mái, cô lịch sự gật đầu chào sau đó nâng mắt nhìn về phía cửa kính sát đất, ánh nắng giữa trưa không chút kiêng nể mà chiếu vào, rọi sáng trên sàn nhà tạo nên một tầng ánh sáng vàng ấm áp.
Cửa phòng họp đóng lại, bốn phía trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm giác thời gian trôi qua thật lâu.
Thẩm Thanh Khê cứ thế ngồi đó, tay nắm chặt di động, lại không có tâm tư mở ra, chỉ một bên nhìn chằm chằm ánh nắng chiếu vào văn phòng, xuất thần.
Thang máy tinh một tiếng mở ra, đi vào là một anh trai giao đồ ăn sẵn.
Thẩm Thanh Khê quay đầu nhìn chằm chằm anh ta vài giây, có chút kỳ quái mà chớp mắt.
Vài giây sau, thư ký ăn mặc ưu nhã với bộ váy dài đi tới, cực kỳ tự nhiên mà tiếp nhận lấy đồ trong tay chàng trai kia.

Hóa ra cô thư ký cũng muốn ăn đồ ăn sẵn.
Cô lịch sự quay đầu đi, giả vờ như chưa nhìn thấy gì, dù sao mua đò ăn trong thời gian làm việc, còn bị người khác phát hiện, đây quả là một chuyện xấu hổ.
Kết quả thư ký lại cực kỳ bình tĩnh mà đi tới bên này, khom lưng đưa một cốc trà sữa lớn đặt trước mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thanh Khê ngẩng đầu nhìn qua, khuôn mặt đầu dấu chấm hỏi.
Đây là…… sợ cô báo cáo nên muốn hối lộ cô sao?
Chị gái kia vẫn treo nụ cười thương hiệu: “Cô Thẩm, đây là trà sữa mà luật sư Hi Kính dặn dò mua cho cô.”
Ly trà sữa trong suốt, sắc màu caramel thoạt nhìn cực kỳ hấp dẫn, mơ hồn có thể nhìn thấy những viên trân châu tròn vo, vẫn là bảy phần đường như cũ, nhưng lại không lạnh, cầm trên tay có chút ấm áp.
*
Chút ký ức cũng không vì thời gian mà phai màu, ít nhất đối với tkk là như thế.
Ngày đó nhiều năm trước, cô ngồi trên bậc thang hút xong một ly trà sữa liền đứng dậy đi về.
Đôi mắt vẫn còn có chút sưng, có điều vì chườm lạnh nên không quá rõ ràng, lúc đi qua cửa kính, cô liền cần thận soi một chút, chải chuốt lại mái tóc ngắn có chút hỗn độn của mình.
Hình ảnh phản chiếu lại trong kính, thiếu niên còn dừng cách đó không xa, không kiên nhẫn mà kéo cà vạt, đôi tay đút ở túi quấn, thân hình cao lớn mà thẳng tắp
Cô cúi đầu tăng tốc độ bước chân.
Sau đó, cô cũng không gặp lại anh, cô cũng dần yên tâm trở lại, hơn nữa bình thường mẹ cô rất bận, thời gian tan tầm không xác định, Thẩm Thanh Khê hầu như là tự mình đi về.
Lời đồn trong trường học qua một thời gian liền tự động mà biến mất, mọi người đều đang thảo luận chuyện mới, Thẩm Thanh Khê nhận được thư tình của một nam sinh cùng lớp, cứ thế đến thư cũng không mở, cô lễ phép mà từ chối.
Yêu đương rốt cuộc có gì hay ho cơ chứ? Thật ra cô cũng không suy nghĩ cẩn thận.
Nhà cô cách trường học không xa, tầm khoảng nửa tiếng, Thẩm Thanh Khê mỗi ngày đi bộ tới trường đều đi qua một con đường nhỏ có cảnh vật rất đẹp, hai bên cây cối san sát, cô cực kỳ thích, luôn thả chậm bước chân.

Sau đó một ngày, cô thấy được thiếu niên đang nghiêng người dựa vào một tán cây trên đường, không chút để ý mà nhìn chằm chằm di động, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên gương mặt tạo thành những vết loang lổ.
Một người cứ thế, bất luận đứng ở đâu đều không thể nghi ngờ thu hút sự chú ý của mọi người, giống như mang theo ánh sáng vậy.
Thẩm Thanh Khê dường như là liếc mắt một cái liền thấy anh, có chút do dự, cô cũng không xác định được người này có phải đến tìm cô hay không, liền không dừng lại, cứ thế trực tiếp đi lướt qua.
Chỉ vài bước, thiếu niên liền đuổi theo, sóng vai bước cùng cô.
Thẩm Thanh Khê hết chỗ nói rồi, cũng biết nói chuyện đạo lý với anh cũng vô dụng, nên đơn giản làm như không thấy có người bên cạnh.
Sau đó, tay của cô bị túm lấy, kéo vào một quan ăn vặt ven đường.
Nhìn một bàn ăn tràn đầy màu sắc trước mặt, Thẩm Thanh Khê ngây người, trừng lớn đôi mắt nhìn anh: ‘Cậu làm gì thế?’
Thiếu niên ngồi trên ghế, nhìn mặt bàn không chút để ý nói: “Mua cho cậu ăn.’
Một kiểu cho ăn rất kỳ lạ, nhưng anh cứ thứ mà hình thành.
Một tuần, Thẩm Thanh Khê gặp anh hai ba lần, sau đó bị anh kéo đi ăn ăn uống uống.
Nhưng mà về chuyện của anh trai anh, anh cũng không nhắc lại lần nào.
Dần dần, Thẩm Thanh Khê liền phát hiện hành động của thiếu niên ngày đó thật ra mang theo ý tốt, chỉ là mặt anh thực sự quá lạnh nhạt nên làm cho người ta hiểu lầm.
Thế thì người này tại sao lại đối xử tốt với mình như thế? Cô lại một lần nữa lâm vào hoang mang.
Cứ thế qua một tháng, có một lần cô gặp lại Hi Kính, trên mặt thiếu niên còn có một chút vết thương do đánh nhau để lại.
Khác hoàn toàn so với trước kia, biểu tình lần này của anh đầy lạnh lùng và tràn đầy cảm xúc không tên nào đó
 *
Không biết có phải bởi vì chuyện trước đó, nên khi thấy Hi Kính đưa mình trà sữa, Thẩm Thanh Khê không còn cảm thấy khó tiếp thu nữa.

Sau khi cảm ơn thư ký, cô liền cầm cái ly, nghĩ một chút, ‘phốc’ một tiếng chọc ống hút, cũng không phải là không có tác dụng, thời gian chờ sau đó, cô cuối cùng cũng không cảm thấy nhàm chán như trước.
Chu Tử Thanh là người bước ra cuối cùng khỏi phòng họp.
Vốn đã là một người rất gầy, bây giờ do không có tinh thần, cả hai bả vai đều như sụp xuống, Thẩm Thanh Khê càng cảm thấy thấp đi một phần.
“Chị Thanh, chị có ổn không?” Thẩm Thanh Khê vội vàng đi qua đỡ cô ấy.
Chu Tử Thanh ăc đầu, giống như bị rút hết gân cốt, cả người mềm nhũn, chính là vừa phải chịu đả kích lớn.
Thẩm Thanh Khê nhìn cái bộ dạng nà của cô ấy, trong lòng cực kỳ không đánh lòng, muốn an ủi vài câu, cũng không biết nói thế nào, thời điểm này, ngôn ngữ là thứ vô dụng nhất.
Thang máy mãi mới đi lên lần nữa, hai người đi xuống đã mất tầm năm phút sau, đi ra khỏi tòa nhà, ánh sáng mặt trời mạnh chiếu xuống mặt đất.
nahs mặt trời dường như mạnh hơn, khiến cho đôi mắt cũng cảm thấy đau mỏi.
Thẩm Thanh Khê giơ tay che mắt, cạnh người là một phụ nữ đầy bất lực.
Một chức Audi đen đi tới, tít tít hai tiếng, làm cho tai cô chấn động.
Thẩm Thanh Khê còn tưởng rằng mình đã chắn lối đi, định lôi Chu Tử Thanh lùi về phía sau, vừa chuyển lại thấy cô ấy dường như nổi điên, chạy tới mà ném túi xách trên tay đột nhiên hướng về cửa sổ của chiếc xe mà đạp.
“Chị Thanh!” Thẩm Thanh Khê hoảng sợ, lập tức đi lên ngăn cản nhưng khi thấy rõ người trên xe, thì lùi lại, không tính tham gia.
Đàn ông trung niên khí chất bóng bẩy bước từ trong xe ra, há mồm liền chửi: ‘Người phụ nữ điên này! Dám đạp xe của bố mày, không muốn sống nữa hả?!”
Động tác của Chu Tử Thanh dừng lại vài giây, cành mắt đỏ lên, biểu tình nháy mắt bị xé rách, sự trầm tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ.
“Anh dám mắng tôi điên? Từ Ba, bao gồm cả chiếc xe này, quần áo trên người, đồ anh dùng cả phòng anh ở, cái nào không phải là tiền của tôi? Anh rốt cuộc còn có lương tâm không?”
Người đàn ông bóng bẩy kia cười, trên mặt lộ ra những nếp gấp, tràn đầy kiêu nạo: “Ai bảo là của cô? Kết hôn chính thì chính là tài sản chung của vợ chồng, đó đều là tiền của tôi, cô có hiểu hay không? Bao gồm cả tài sản của bố cô cũng phải phân cho tôi một nửa,”
Hai người càng cài càng kịch kiệt, nhanh chóng lao vào đánh nhau, người đàn ông kia cũng không có chút ý tứ nhường nhịn nào, Chu Tử Thanh rời vào thế hạ phong.
Thẩm Thanh Khê lúc này mới đi tới can ngăn, có điều sức lực của cô rõ ràng chỉ như con kiến, cố ý túm lấy tay của người đàn ông kia để Chu Tử Thanh thoát ra.
“Cô làm gì thế? Bỏ ra!” người đàn ông hô lên một tiếng, lập tức không vui, xoay người dùng sức đẩy ra.
Dù sao cũng là đàn ông, sức lực rất lớn.

Thẩm Thanh Khê bị đẩy đến lảo đảo ngã về phía sau, lùi mấy bước mới đứng vững, cánh tay có chút đau nhưng cũng không bị thương.
“Chị Thanh, chúng ta đi thôi.” cô thấy đã đủ, nếu đánh nữa cô ấy sẽ bị thương liền mở miệng gọi.
Thấp thoáng thấy hai người đàn ông đi từ cửa chính ra.
Phó Trí Tri đang nghiêng đầu nói chuyện với Hi Kính, quay đầu liền thấy  bên kia đánh nhau thành một mảnh, cũng lâu rồi chưa nhìn thấy cảnh này, anh ta sửng sốt một chút, sau đó phát hiện, mấy người kia còn rất quen mắt….
“Này này, đừng đánh nữa, có chuyện gì từ từ nói!” chạy nhanh tới đó, một tay tách hai người đó ra, động tác rất dứt lhoats mà liền mạch.
Đánh một lúc, người đàn ông kia cũng thấm mệt, nhảy lên hai cái, nhìn thấy người tới càng cố tình lên mắt dọa nạt: “Luật sư của tôi tới rồi, Chu Tử Thanh, cô đây là cố ý gây thương tích cho tôi! Tôi muốn kiện cô!”
Phó Trí Tri bị lời nói của người này nghẹn một chút, thật sự không nghĩ đến lại đàn ông bám váy này quá quắt như thế, nhưng dù sao cũng là khách hàng, đánh phải miễn cưỡng cười gượng: “Một ngày làm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, thông cảm cho nhau. đừng nóng giận, có chuẩn gì từ từ thương lượng.”
Nói thế, cũng buông lỏng tay ra, đứng giữa hai người, định nói gì đó thình lính áo liền bị túm lấy.
Chu Tử Thanh vóc người không cao, nhưng bây giờ đang tức giận, nhảy lên cũng rất hùng hổ, cô thấy luật sư liền hận đến ngứa răng, trong lòng xác định người này chính là kẻ đồng lõa với tên đàn ông khốn nạn kia.
“Các người đều là một bọn, liên thủ nhau để bắt nạt người khác!” nói chuyện tay cũng vung lên cào vào mặt.
Phó Trí Tri bị cô ấy túm đến cong người, gương mặt vừa vặn trong tầm tay của cô ấy, muốn tránh cũng không có cách nào, tóc trong chốc lát cũng bị túm chặt, kêu lên đau đớn.
 Bản thân anh ta cũng là một người đàn ông có phong độ, không dùng vũ lực với phụ nữ, ngay cả đường sống cũng không có, một vết cào đến mức phá hủy cả gương mặt.
“Hi Kính, cứu mạng! Kéo cô ấy ra giúp tôi với, Hi…” chật vật nghiêng đầu, anh ta liền phải gửi gắm hy vọng vào người anh em của mình, mắt thấy Hi Kính đang đi tới trong lòng mới kẽ thở ra.
Sau đó thấy Hi Kính cực kỳ tự nhiên đi tới, nhưng không phải đi về phía anh ta mà lại kéo cổ của người đàn ông kia, không chút do dự “phanh” một tiếng ấn lên ô tô trước mặt.
Người đàn ông vừa rồi còn cực kỳ càn rỡ, giờ lại như một con gà, bị đè đến không thể động đậy, chỉ có thể không ngừng giãy dụa chân.
Mặc trên người một bộ tây trang phẳng phiu, chân dài dáng cao, chỉ một hành động có thể khống chế được người đàn ông kia, âm thanh Hi Kính cực kỳ lạnh: ‘Mày vừa mới đẩy ai?”
Khó chịu trong lòng bị tích tụ, anh lại tăng lực thêm vài phần, khiến cho người đàn ông kia ho khan.
Sau khi trên mặt bị vào hai vết,. Phó Trí Tri quên mất giãy giụa, cả người đều nghiêng về phía đó, âm thanh tuyệt vọng: “Hi Kính, cậu liếc tôi một cái được không?” 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận