Phó Trí Tri cảm thấy bản thân mình là người trời sinh có mệnh khổ.
Anh ta cùng Hi Kính là bạn tốt từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp lại kiêm luôn quan hệ “hợp tác” , hai người hợp lại để mở một văn phòng luật sư, hiện tại ở thành phố B cũng đã có chút danh tiếng, thậm chí còn được hoan nghênh hơn so với những văn phòng luật sư có thâm niên.
Đương nhiên, hơn nửa là do có danh tiếng của Hi đại luật sư.
Hi Kính, được mệnh danh là một truyền kỳ của giới luật sư, tuổi trẻ mà làm việc hết sức nghiêm cẩn (nghiêm túc – cẩn thận), giống như lạnh nhạt trời sinh, số vụ kiện tụng dường như không bao giờ thất bại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Trí Tri tự cảm thấy bản thân cũng là một nhân vật có năng lực nhưng so ra lại cảm thấy kém cỏi không ít, nhưng hai người kết hợp, cũng coi như là rất hài hòa, đơn giản mà nói, Hi Kính chỉ phụ trách những vụ việc có tính chuyên môn cao con những vụ mang tính xã hội, hay là ngoại tình các thứ đều do Phó Trí Tri phụ trách.
Nhưng đâu chỉ dừng lại ở đó? Chính bởi vì có giao tình từ lâu, lại biết một số ẩn tình, cho nên đa số thời điểm Phó Trí Tri đều sắm vai một người cha lo lắng sốt ruột.
Cũng chỉ Phó Trí Tri rõ ràng, mọi người cho rằng Hi Kính luôn là cái dạng lạnh nhạt bình tĩnh đấy là do yêu cầu công việc nhưng đâu biết sự thật? Anh thực ra chính là người như thế.
Người này cái gì cũng không thèm quan tâm, bao gồm cả chính bản thân anh.
Cho nên sau khi biết chuyện này, Phó Trí Tri liền lẽo đẽo bám theo sau, dù chỉ ngồi trong xe chờ cũng được, dù sao cứ phải đi theo anh ta mới yên tâm được, chỉ sợ người anh em này lại làm ra chuyện gì không thích hợp.
Nhưng sau đó, anh ta mới phát hiện, hình như không phải như thế.
Tuy rằng Hi Kính cũng vẫn giống như trước kia, vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt nhưng trạng thái lại khác hoàn toàn, giống như ẩn chứa cảm giác vui vẻ, giống như là một người đã chui rúc trong bóng tối đã lâu, bỗng nhiên được thấy ánh sáng mặt trời, cả người đều chứa hơi thở ấm áp.
Chẳng nhẽ là do nhìn thấy đứa cháu trai sao? Dù sao cũng là con trai của anh trai mình, đôi khi quan hệ huyết thống thật sự rất kỳ lạ.
Phó Trí Tri ngồi ở ghế phụ, suy đoán linh tinh một lúc, xe vẫn chạy vững vàng như cũ, người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh ngón tay thon dài cầm lấy tay lái, tư thế nhẹ nhàng.
“Đưa tôi về văn phòng đi, tôi còn có chút chuyện vẫn chưa xử lý xong.” Phó Trí Tri quay đầu nói một câu, thấy Hi Kính gật đầu, đem xe quay đầu ở phía giao lộ tiếp theo.
Ở đằng trước, mấy cô gái vui vẻ băng qua đường, tuy thời tiết đang dần chuyển lạnh nhưng vẫn ăn mặc váy thời trang mỏng manh, lộ ra cảng chân dài tinh xảo.
Không biết thế nào, Phó Trí Tri lại suy nghĩ tới cô gái vừa nhìn thấy không lâu.
Tuy rằng tiểu tử Hi Kính kia sau khi xuống xe đã chắn mất hơn phân nửa tầm mắt nhưng anh ta vẫn thông qua cửa sổ xe nhìn thấy bóng dáng.
là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, tuy rằng tuổi không lớn nhưng lại có khí chất trầm ổn, mặc quần áo theo phong cách thoải mái che đi hông ít đường cong lả lướt, mái tóc đen dài thả trên vai, lúc cúi đầu nói chuyện cùng đứa trẻ, sườn mặt lộ ra vô cùng tinh xảo.
Nhất định là rất đẹp đi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ vậy, Phó Trí Tri nhịn không được mà vui vẻ, tận đến khi xe bỗng dưng dừng lại, anh ta mới hồi phục tinh thần: “Sao thế?”
“Tới rồi.” Hi Kính ngắn gọn nói một câu, quay đầu liếc nhìn anh ta: “Nghĩ cái gì thế?”
“Không có gì, không có gì.” Phó Trí Tri cười tủm tỉm xua xua ta, sau khi xuống xe mới nhớ tới chính sự, lại lần nữa ngồi trở lại:
“Đúng rồi, hôm nay Lão Tiễn có giới thiệu một vị khác nam, là vụ ly hôn, rất khó, muốn để cậu nhận, cậu thấy sao?”
Nhìn thời gian, Hi Kính cũng bước xuống xe, trực tiếp hướng tới tòa nhà công sở mà đi: “Gửi tài liệu đi, để cho tôi xem đã.”
“Gửi thì tất nhiên rồi, có điều tôi chướng mắt thằng kia qua.” Phó Trí Tri đi theo, ngữ khí khinh thường: “Là một thằng cha ăn bám, tôi ghét nhất là loại người này.”
Chờ đợi một lúc lại, Hi Kính đứng một bên lại không có bất kỳ sự đồng tình nào.
Phó Trí Tri dựng ba ngón tay trong lòng: “ Hi đại luật sư, tôi rất bội phúc điểm này của cậu, thời gian làm công việc không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc cá nhân, trâu bò!”
*
Trong phòng trống vắng, dường như là thiếu đi đồ đạc cá nhân.
Đứa trẻ tâm tình không biết che giấu, trên cơ bản là chỉ cần nhìn mặt là có thể đoán ra, mắt thấy cái miệng của Dục Dục ngày một dẩu cao lên, Thẩm Thanh Khê có chút dở khóc dở cười.
“Dì nhỏ kể chuyện xưa cho con được không?” Cô đi qua khẽ kéo ta đứa trẻ, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn mà nói.
“Được ạ.” Dục Dục ôm đồ chơi trong lòng, đôi mắt lúc này mới có chút ánh sáng.
Kéo đứa bé vào phòng ngủ một lần nữa, nhìn tình hình bên trong, Thẩm Thanh Khê bất giác thở dài.
Phòng cô thuê là phòng một khách một ngủ, cơ bản chính là một mình cô ở cũng rất ổn, sau này thêm một đứa bé, phòng ngủ lại thêm một chiếc giường cho trẻ em, trong phòng lại càng thêm nhỏ hơn.
Sáng sớm đi làm có chút vội vàng, áo ngủ liền vứt lung tung lên giường, đồ chơi của trẻ em cũng rơi rớt khắp phòng, toàn bộ đều mang hơi thở sinh hoạt, nhưng cũng hơi bừa bộn.
Những thứ này đều bị người nọ thu vào mắt, làm cô có chút xấu hổ.
Nghĩ ngơi, cô vẫn đặt đứa trẻ lên giường: “Dục Dục ngoan ngoãn chờ một chút nhé, để dì út dọn nhà một chút được không?”
Nói xong liền cầm lấy cây lau nhà, nhẹ nhàng lau sàn nhà một hồi, sau đó xắn tay áo lên dọn lại tủ quần áo cùng mấy món đồ chơi, chờ đến khi dọn xong, trên người cũng ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Kể chuyện, kể chuyện xưa!” Dục Dục giơ tay đứng trên giường, làm lũng muốn được ôm.
Sau khi đi rửa tay sạch sẽ, cô liền trở lại, ôm lấy đứa trẻ trong ngực, tùy ý mà cầm một cuốn truyện cổ tích lên, chậm rãi đọc, gặp một số chữ đơn giản, lại dừng lại cẩn thận mà hỏi: “Cái chữ này là chữ gì Dục Dục có nhớ không?”
Đứa trẻ rất thông minh, đều trả lời đúng hết, còn từ đó mà đoán được cốt truyện, Thẩm Thanh Khê nhìn nhìn, trong lòng vui không chịu được, đôi mắt lại có chút ướt át.
Cứ thế, đến 10 giờ hơn, cô liền ôm Dục Dục đi tắm rửa.
Cầm con vịt tắm trong bồn, tóc đứa trẻ hỗn độn mà ẩm ướt dính lên trên má, không biết có bao nhiêu đáng yêu.
Thẩm Thanh Khê chọn cho thằng bé sữa tắm hương sữa bò, chốc lát sau liền nổi nên rất nhiều bọt, Dục Dục cười khanh khách, tay nhỏ không ngừng đánh xuống mặt nước.
Sau khi cậu bé náo loạn trong chốc lát, Thẩm Thanh Khê mới đem cậu bé ôm ra ngoài, lấy vòi hoa sen xả sạch cơ thể, sau đó kéo chiếc khăn tắm cỡ lớn bao lấy người cậu bé, ôm cậu lên trên bồn rửa, mặt, nhẹ nhàng mà lau tóc cho cậu.
“Dục Dục, con có thích cái chú vừa nãy không?” Trước khi đi ngủ, cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Dục Dục chôn ở trong chăn, có chút buồn ngủ, vì bị làm phiền nên hơi cáu kỉnh nhưng lại không thể cáu được, ngoan ngoãn gật đầu: “Thích nha~”
“Vì sao lại thích?”
“Vì chú ấy sẽ sửa xe cho con.” đầu đứa trẻ khẽ cọ cọ, híp mắt trả lời.
Suy nghĩ Thẩm Thanh Khê có chút phức tạp, cô còn cho rằng thằng bé là vì thấy Hi KÍnh giống với ba ba mình nên có cảm giác thân thiết, hóa ra lý do lại đơn giản như thế.
Sau khi dém lại góc chăn cho cậu bé, cô lại hỏi: “Trước đó không phải chú ấy đã bứt tóc của con sao? Dục Dục không tức giận hả?”
“Muốn gấu bông~” cậu bé hơi ngẩng đầu, nhìn đuôi giường, khi cậu ngủ thường thích ôm con gấu bằng nhung, như thế đêm ngủ mới không bị bừng tỉnh.
Thẩm Thanh Khê lấy rồi nhét vào ổ chăn cho cậu bé.
Đứa trẻ vui mừng mà ôm lấy, ngáp nhỏ một cái, âm thanh có chút mông lung: “Dì nhỏ từng nói làm sai phải xin lỗi như vậy mới là đứa trẻ ngoan, chú ấy đã xin lỗi con, Dục Dục tất nhiên sẽ tha thứ cho chú ấy.”
“Xin lỗi?”Thẩm Thanh Khê có chút sửng sốt, trong đầu không tự chủ được mà tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông khuôn mặt lạnh nhạt nghiêm túc mà nói “Thật sự xin lỗi.”
Cô nhịn không được cúi đầu cười khẽ.
“Ngủ đi.” Cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, cô lúc này mới đứng lên tắt đèn, chỉ lại một bóng đèn ngủ ánh sáng nhè nhẹ.
Trong phòng ngủ, không khí yên tĩnh mà ấm áp.
*
Thẩm Thanh Khê bị âm thanh sửa nhà dưới lầu đánh thức.
Vừa mở mắt, ánh mặt trời đã chiếu lên đỉnh đầu, giường nhỏ bên cạnh, Dục Dục đã sớm dậy, đang ngoan ngoãn mà chơi xếp gỗ.
Cầm di động lên nhìn thời gian, cô liền ngồi dậy, buộc tóc gọn gàng, ôm đứa trẻ hướng về phía nhà vệ sinh: “Dục Dục, nhanh đi rửa mặt đi con, muộn học rồi!”
Cậu bé trong miệng ngậm bàn chải quay đầu ngốc lăng mà nhìn cô.
Thẩm Thanh Khê phản ứng lại, nhớ ra hôm nay là thứ bảy, cô không cần đi làm, mà Dục Dục cũng không cần đi học.
Nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới thả chậm tốc độ, rửa mặt cho đứa trẻ, sau đó chính mình cũng rửa mặt xong, ra ngoài bếp chuẩn bị bữa sáng.
Mẹ Thẩm tầm 10h gọi điện thoại tới: “Trưa nay mẹ làm nhiều đồ ăn, con mang Dục Dục tới sớm một chút nhé.”
Thẩm Thanh Khê đồng ý, sau đó chuẩn bị sẵn sàng liền kéo cậu bé ra khỏi cửa. Hai nơi cách nhau cũng không xa, chỉ cần đi 15 phút là tới.
Dọc đường đi, Dục Dục ngoan ngoãn mà lôi kéo tay cô, đi ngang qua đám người già đang chơi cờ trong tiểu khu, cậu bé mới cao hứng mà hô lên: “Ông ngoại! Ông ngoại!”
Một người đàn ông trung niên ngoài 60 đang đứng xem đánh cờ, vắt tay sau người, trong miệng đang lải nhải mà nhắc, nghe thấy tiếng hô, liền quay đầu lại: “Ai nha, cháu ngoan của ông, lại ôm ông một cái nào.”
Một già một trẻ vui vẻ không thôi, Thẩm Thanh Khê đứng một bên có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Cha Thẩm trước kia cũng coi như là một giáo viên dày dặn nghiêm túc, từ khi về hưu, càng ngày càng nhàn rỗi, mỗi ngày chính là đi tới đi lui, tính cách cũng nhu hòa hơn không ít, càng ngày càng giống lão ngoan đồng.
Sau khi về đến nhà, mẹ Thảm cũng vừa làm xong hoành thánh, chén sứ to rải một chút hàng lá xanh, hơi nóng bốc lên, rải thêm vài lát ớt, màu sắc đỏ rực khiến món ăn trong mắt không thôi.
Dục Dục còn nhỏ nên không thể ăn cay nên đã chuẩn bị cho cậu bé một chén nhỏ, múc một cái hoành thánh, cậu bé cũng không vội vàng ăn mà lực chú ý đều bị chú heo Peppa trong TV hấp dẫn.
Mẹ Thẩm nhìn đứa trẻ, cúi đầu thử hỏi: “Dục Dục, con về đây ở cùng ông bà ngoại được không? Mỗi ngày bà ngoại sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Đứa bé đang vô cùng vui vẻ, vừa nghe thấy lời này, ngay lập tức đặt thìa xuống, chạy đến trước mặt cô, ôm lấy chân cô không buông, gương mặt nhỏ cũng chôn vào đó, nói gì cũng không chịu nhúc nhích.
“Mẹ, mẹ cũng đừng nói chuyện này với thằng bé nữa.” Thẩm Thanh Khê có chút đau lòng, ngồi xổm xuống dỗ dành hồi lâu, sau khi bế cậu bé lên, đôi mắt Dục Dục vẫn còn đỏ ửng.
Mẹ Thẩm thở dài, cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Khê đi theo mẹ Thẩm vào bếp rửa bát, ba Thẩm dẫn Dục Dục ra ngoài đi dạo, trong nhà liền có vẻ yên tĩnh.
Hai mẹ con nói chuyện phiếm một lúc, mẹ Thẩm lau tay, nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, mẹ thấy ngoài có nhiều hộp đựng quần áo cũ, con vào phòng ngủ dọn dẹp một chút những quần áo không cần đến đi.”
Thẩm Thanh Khê đáp ứng rồi buông bát đi về hướng phòng ngủ phía tây, căn phòng này chính là căn phòng mà cô đã học nhiều năm, trước kia là như thế, một giường tầng sát tường, lúc chị cô còn ở đây, hai người còn kéo nhau ngủ một giường.
Cửa sổ mở ra một nửa, trẻ con vui đùa ầm ĩ dưới lầu, ánh nắng ban trưa sáng ngời, cô mở tủ quần áo ra, chậm chạp mà gấp đồ đạc vào, đầu óc lại miên man mà suy nghĩ.
Tối hôm qua thật ra cô không ngủ được.
Cứ mơ mơ tỉnh tỉnh, mọi chuyện cứ lòng vòng quay tới quay lui, không ra một chút manh mối nào, Hi Kính đã đến, Dục Dục đi hay ở vẫn là vấn đề, chuyện của chị cô, mọi thứ đều khiến cho cô mê mang, không có cách nghĩ ra điều gì.
Như là một con thuyền bị mắc cạn, chỉ có thể chờ đợi đợt thủy triều đánh úp tới.
Một bộ đồng phục cấp ba rơi ra, cô cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng cầm lấy mà ngã người lên giường, nghĩ ngợi một hồi.
Đây chính là đồng phục cấp ba của cô, so với bây giờ, dáng người cô khi ấy có chút mập, cũng không cao được như bây giờ, cắt tóc ngắn, mái bằng che đi vầng trán đầy đặn.
Khi đó chị cô đã tốt nghiệp y khoa, làm thực tập ở bệnh viện thành phố, cũng chính khi đó, cô ấy gặp Hi Thịnh lần đầu tiên.
Ngắn ngủn chỉ có nửa năm, yêu đương, bị gia đình phản đối, bỏ đi, sau đó là biệt vô âm tín.
Sau khi biết chuyện này, Thẩm Thanh Khê đang học lớp 11, cả ngày học đến đỏ mắt, tận đến một ngày tan học, cô bị một nam sinh chặn lại ở cổng trường.
Chàng thiếu niên Hi Kính, mặt thon dài, cả người mang theo loại khí chất kiêu ngạo “Chớ chọc ông đây”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...