Thẩm Thanh Khê mãi cho đến khi về tới nhà vẫn mơ mơ hồ hồ, cảm giác giống như uống rượu vậy, hơi say, cả người cực kỳ hưng phấn.
Dục Dục tan học được Hi Kính đón, cũng không biết đi đâu chơi, khuôn mặt thằng bé hơi hồng hồng, tâm tình cũng cực kỳ tốt, lúc này cũng chưa ngủ được liền ghé vào mép giường chơi xe ô tô, miệng còn phát ra tiếng đô đô.
Đồng hồ quả quýt trên tường kêu lên, đã 10h tối.
Thẩm Thanh Khê đứng trước gương phòng ngủ, ngơ ngác nhìn cô gái trang điểm tinh xảo, khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ chỉ có son môi bị trôi mất, còn có chút sưng giống như vừa bị hôn qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà, nhớ tới cảnh tượng khi đó cô lại nhịn không được mà cười thầm.
*
Thời gian chuyển về 3 tiếng trước, bên trong tung máy nhỏ hẹp, không khí thực sự ái muội.
Sau khi bị kabedon, người đàn ông cao lớn tiền lại gần, ánh mắt sâu thẳm nhìn xô, ngón tay thon đau không ngừng cọ xát vào môi cô.
"Trừ khi anh ta động tâm." Hi Kính nói như thế, gương mặt đã cúi gần tới nghiêng đầu tìm kiếm môi cô.
Thẩm Thanh Khê trợn tròn hai mắt nhìn anh, kinh ngạc cũng chấn động, bàn tay bên người bất an mà nắm chặt nhưng cô cũng không tránh.
Thật sự chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút thôi hai người sẽ chạm tới nhau......
Phó Trí Tri ôm Dục Dục trong ngực, nhìn cảnh tượng bên trong, phản ứng đầu tiên là che lại mắt của cậu bé: "Cái đó, Dục Dục à, con có muốn đi ăn kem với chú không?"
Anh ta còn rất thức thời, vừa nói vừa xoay người muốn trốn.
Dục Dục hai mắt đẫm lệ tay nhỏ dụi mắt căn bản không để ý chuyện gì đang xảy ra, lúc này mới vươn tay về phía trước, ủy khuây mà kêu lên: "Dì nhỏ, chú!"
Đứa trẻ 5 tuổi cũng khá nặng, xém chút nữa Phó Trí Tri cũng không giữ được mà nghiêng ngả.
Bị cậu bé ầm ĩ quấy rầy, Phó Trí Tri giật mình tùng thốt, xoay người nói: "Được, được, không đi chơi nữa, chú bế con đi tìm chú dì của con nhé."
Nói xong lại ngượng ngùng mà nhìn vào trong thang máy giải thích: "Cái đó, ngại quá, tôi không cố ý quấy rất hai người đâu, thằng bé thật sự rất khó dỗ, không muốn chơi với tôi, chỉ khóc nháo ầm ĩ.
Thẩm Thanh Khê lúc này đã nhăn mày lại, cũng may có người đỡ, cô liền vén tóc lên, nghiêng người cố gắng hồi phục tâm tình, lúc này mới tỏ ra bình tĩnh mà bước ra.
Hi Kính đã đi trước cô một bước, ôm thằng bé vào trong lồng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng dỗ dành một câu: "Được rồi, dì nhỏ với chú đều ở chỗ này mà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây được xem như là ngữ khí ôn nhu nhất của anh, thằng bé lại nức nở chốc lát rồi dừng lại, đôi mắt đỏ ửng, ủy khuất nói: "Hai người đi đâu thế, có phải không cần Dục Dục nữa không?"
Chính là bộ dạng không hề có cảm giác an toàn.
Thẩm Thanh Khê vừa nghe thấy lời nói này ngay lập tức đau lòng, lập tức đi qua ôm lấy cậu bé, cúi đầu cọ cọ vào trán Dục Dục nói: "Dì nhỏ đi tham gia họp lớp với bạn cũ, dạy dỗ người xấu, chú không yên tâm nên đi qua giúp dì nhỏ, sau đó chúng ta cùng nhau trở về mà, không phải là không cần Dục Dục."
Nói khóc cũng nhanh mà nín cũng nhanh.
Phó Trí Tri bên cạnh xem như thở phào nhẹ nhõm liền bắt đầu đánh giá một chút, đang đình hóng hớt gì đó.
Hi Kính tay đút túi quần, ngữ khí cùng tư thế cực kỳ bình tĩnh: "Đi thôi, xe đỗ ở bên kia."
Thẩm Thanh Khê gật đầu, đặt Dục Dục xuống để tự cậu bé đi, sau đó nắm lấy tay cậu.
Vừa nãy chả nhẽ mình hoa mắt sao? Phó Trí Tri lắc đầu, không ngừng hoài nghi xong lại không ngừng phủ định, nhưng mà chắc chắn quan hệ hai người này không hề bình thường!
Chân chó mà chạy theo.
Cho đến khi đi tới bãi đỗ xe bên này mới thấy được mấy bạn học cũ đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Thẩm Thanh Khê đi tới tất cả mn đều nhìn lại.
Thái độ tự nhiên khác hoàn toàn so với trước kia, nhiệt tình cười nói: "Thanh Khê cùng chồng về nhà à? Ù ôi, bảo bối nhỏ cũng ở đây à, bao nhiêu tuổi rồi, đáng yêu thật đấy."
Ngữ khí người đàn ông lạnh nhạt mở miệng nhưng không hề mất đi sự lễ phép cũng tuyệt đối không khách khí: "Ngại quá, thằng bé nhà tôi đang cáu kỉnh, chúng tôi phải nhanh chóng về nhà."
Nói mấy câu liền có thể đem đâm người này đuổi đi, ôm lấy Dục Dục đặt vào ghế, rồi lại mở cửa cho Thẩm Thanh Khê lên xe.
Cửa sổ bỗng nhiên bị gõ, Phó Trí Tri cực kỳ đáng thương mà đứng bên ngoài cửa sổ: " Hi Kính, Kính Kính, có phải cậu quên rồi không, tôi đến làm bảo mẫu cho cậu cả buổi tối rồi đấy, cậu lại vứt tôi ở chỗ này, tôi gọi xe ở đâu?"
Hi Kính lúc này mới hạ cửa sổ xe xuống: "Đã muộn rồi sao? Đi ra đường lớn một chút là có thể bắt đc xe, còn nếu không được thì tự mình gọi xe đi."
Dù sao cũng chính là quyết định không muốn đưa anh ta về, trong giọng nói còn tràn đầy sự ghét bỏ.
"Anh như thế không ổn lắm đâu?" cuối cùng vẫn là Thẩm Thanh Khê mở miệng nói, lại nghĩ đếm Phó Trí Tri đã giúp đỡ trông coi thằng bé còn chưa có cảm ơn người ta đâu, trong lòng cô lại thấy hơi ngại.
Hi Kính lúc này.mới mở cửa xe.
Trên xe đầy người lúc này lại thấy hơi lúng túng. Thẩm Thanh Khê ngoài mặt có vẻ như bình tĩnh thật ra trong nội tâm lại không như thế, trong xe ấm áp lại khiến cô cảm thấy khá nóng, nhịn không đc mà muốn cởi áo vest ra.
"Em dám cởi ra thử xem?" từ kính chiếu hậu nhanh chóng thấy được động tác nhỏ của cô, đôi mắt Hi Kính híp lại, cất lời cảnh cáo.
Phó Trí Tri ngồi ở ghế phụ lái duỗi cổ ra khuyên: "Kính Kính, cậu không thể nói chuyện như thế với cô gái nhỏ được, cậu phải dịu dàng dịu dàng ấy, có biết không?"
Thẩm Thanh Khê ngồi ghế sau nghe thế không nhịn được mà phụt một cái cười ra tiếng.
Hi Kính đã cảm thấy phiền lắm rồi, liếc mắt nhìn về phía người nào đó.
Sợ bị ném giữa đường, Phó Trí Tri rụt cổ lại, im lặng.
Cứ thế, dọc đường đi Thẩm Thanh Khê cũng không nói được với Hi Kính câu nào nữa. Khi về tới nơi, cô cũng không nói gì mà mở cửa lên nhà, ngay cả áo khoác cũng quên trả.
*
“Bởi vì em đang yêu nha.”
“Một người đàn ông không tự nhiên mà nghĩ một cô gái là đáng yêu, trừ khi anh ta động tâm.”
Xâu chuỗi hai câu này vào với nhau, người ngu ngơ như cô cũng hiểu được ý nghĩa của nó, huống hồ Thẩm Thanh Khê còn là một người nhạy cảm.
Cô chỉ chậm nhiệt thôi, chính là thiếu cảm giác an toàn nên cố tình xây cho mình một bức tường rất cao để bảo vệ bản thân.
Nhưng Hi Kính cũng thực sự rất trực tiếp, khiến cho cô cảm thấy bối rối không có cách nào tự lừa dối bản thân mình.
“Dì nhỏ, dì đang làm gì thế?” có lẽ cô đã ra ngoài quá lâu, Dục Dục có chút không yên tâm, chân trần chạy tới ghé người ngó vào nhà vệ sinh.
“Dục Dục.” cậu bé xuất hiện làm nội tâm cô trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Ngồi xổm xuống, giọng Thẩm Thanh Khê thấp giọng, ôm lấy cậu bé hồi lâu, sàn nhà lạnh lẽo kích thích tinh thần của cô.
“Ngủ đi con, dì nhỏ tắm rửa cho con nhé?” xoa xoa mặt cậu bé, cô đứng dậy chuẩn bị nước tắm.
*
Thẩm Thanh Khê nhìn thấy Diêu Niểu lần nữa là vào khoảng một tuần sau đó.
Trạng thái của cô ấy không tồi, khoác một chiếc áo gió bên ngoài, khuôn mặt trang điểm tinh tế, dáng người yểu điệu, mái tóc uốn xoăn được buộc cao khiến cho người đàn ông nào đi qua cũng phải nhìn lại.
“Tới tìm tôi à?” đối với việc Diêu Niểu ở dưới lầu công ty mình, Thẩm Thanh Khê có chút kinh ngạc, lại nhìn quanh bốn phía hoài nghi.
“Là đang đợi cậu, ngại quá, tôi xin địa chỉ của Chu Tử Thanh.” Diêu Niểu nhìn cô, có chút hối lỗi: “Có thời gian không? Chúng ta có thể nói chuyện chút không?”
“Chỉ được nửa tiếng thôi, nhà trẻ sắp tan học nên tôi phải đi đón.” Thẩm Thanh Khê nhìn thời gian ngẩng đầu nói.
“Được, chúng ta sang quán cafe đối diện bên kia.” tuy rằng hôm đó đã biết chuyện của đứa trẻ kia nhưng hiện tại Diêu Niểu vẫn có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất thức thời không hỏi nhiều.”
Hai người cùng nhau bước về cửa hàng café, sau khi ngồi xuống, Diêu Niểu liền đứng lên tới quầy order, Thẩm Thanh Khê ngồi một mình ở vị trí cửa sổ nhìn dòng người đang tan làm trước cửa công ty.
Thời tiết cũng không quá tốt, âm u, rõ ràng mới 5h chiều mà lại tối đen như đêm vây, đèn trong quán rất sáng kết hợp với âm nhạc du dương.
Cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua một cái, cô có chút thất thần, nhật ký cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở con số 1 màu đỏ, là cuộc điện thoại mà Hi Kính gọi cho cô mấy hôm trước.
Nhưng anh cũng thực sự là một người lạnh lùng, sau đó cũng không còn gọi nữa.
Cúi đầu xóa thông báo, Thẩm Thanh Khê do dự chốc lát vẫn không làm gì cả, ấn vài cái vào di động, màn hình lập tức tối lại, lờ mờ chiếu khuôn mặt của cô.
Đó là một cô gái trẻ có mái tóc dài, khuôn mặt mê người nhưng biểu tình có chút mê mang như đang chìm trong suy tư gì đó. Cô khẽ thở dài, cất di động vào túi xách.
“Gần đây có chuyện gì phiền muộn sao?” dn bê tới hai cốc café, tiện tay đặt một ly trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Thanh Khê lắc đầu, cũng không nói gì.
Bản thân cô cũng không phải một người nói nhiều, huống hồ còn là trước mặt một người bạn cũ lâu ngày không gặp, hai người cũng xem như là người xa lạ, bạn bè bình thường cũng chẳng tính.
“Ngại quá, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Diêu Niểu cười một cái, ý tứ hối lỗi nhưng biểu cảm lại cực kỳ thong thả.
Dường như chỉ có lần đầu gặp lại biểu tình cô ấy có chút thất thố. Còn lại cô ấy đều luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, kể cả lúc đứng trước mặt các bạn cũ kể lại chuyện khi xưa.
Thẩm Thanh Khê nghĩ lại lúc ở tòa án. dn biện hộ thay Chu Tử Thanh, đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ vẫn không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nói.
Chỉ khi trải qua không ít trắc trở mới có một Diêu Niểu như ngày hôm nay đi? Cô ấy đã không còn là một cô bé bị người khác cười nhạo trêu ghẹo như xưa.
Nghĩ tới đó, Thẩm Thanh Khê cũng cảm thấy rất vui vẻ, cô cười một cái nói: “Không sao đâu, tôi chỉ có chút chuyện cần suy nghĩ mà thôi.”
Không khí hai người cũng bớt đi sự xấu hổ, tiện miệng trò chuyện vài câu, Diêu Niểu thử thăm dò hỏi: “Thanh Khê, chúng ta trước đó rất hợp nhau, chỉ vì sai lầm của tôi nên mới cắt đứt quan hệ, tôi luôn suy nghĩ, liệu rằng tôi và cậu còn có thể tiếp tục làm bạn không?”
Thấy Thẩm Thanh Khê im lặng, cô ấy lại vội vàng bổ sung: “Đương nhiên nếu cậu không muốn cũng không sao, từ sau khi học xong cấp ba tôi luôn nhớ tới cậu. Bạn bè của tôi rất ít, trước đó còn có cậu nguyện ý nói chuyện với tôi, sau này thì…….”
Cô gái quyết đoán lúc này cũng có chút do dự, thở dài một hơi vẫn quyết định rời đi.
“Chờ một chút.” Thẩm Thanh Khê gọi cô ấy.
“Sao thế?” Diêu Niểu có chút ngạc nhiên quay đầu lại.
“Tôi biết một quán lẩu rất ngon, hôm nào chúng ta đi ăn nhé?” Thẩm Thanh Khê chớp mắt, ngữ khí nhẹ nhàng.
“Thật không?” Diêu Niểu cực ký ngạc nhiên, chậm rãi quay người lại kéo ghế ngồi xuống một lần nữa.
Hai người bạn tốt khi xưa, cuối cùng vẫn hòa thuận.
Bạn bè của Thẩm Thanh Khê thực ra cũng không nhiều, đúng ra là rất ít, có thể tìm được một người bạn có thể thổ lộ tâm tình thực sự rất khó. Tuy rằng chuyện trước kia với Diêu Niểu có chút không vui nhưng cô vẫn muốn cho Diêu Niểu một cơ hội để hai người chậm rãi hiểu thêm về nhau.
Sau khi trao đổi wechat thì cũng đến giờ đón Dục Dục, Thẩm Thanh Khê đứng lên tạm biệt dn.
*
Dục Dục trước kia đã từng chơi với con gái của Chu Tử Thanh, sau khi về nhà có nhắc tới em gái vài lần, còn chuẩn bị vài món đồ chơi mình thích nói muốn tặng cho em gái nhỏ.
Thẩm Thanh Khê thấy cậu bé nhớ nhung nha đầu béo kia liền nói với Chu Tử Thanh cuối tuần hẹn nhau đi chơi.
Địa điểm được chọn là một quán lẩu cà chua, nước lẩu chua ngọt nên trẻ con cũng có thể ăn, gần đó còn có một công viên trò chơi.
Thẩm Thanh Khê trước kia đã từng đưa Dục Dục tới đây, sau khi chờ đợi một lát thấy Chu Tử Thanh ôm con gái chạy tới.
Chuyện ly hôn của cô ở bây giờ cơ bản cũng đã xong xuôi,cả người cũng có tinh thần hơn rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ không khác gì trước kia, dường như còn vui vẻ lên không ít, ăn mặc không tồi, xem chừng là đã thoát khỏi chuyện đó.
Thẩm Thanh Khê thấy cô ấy như thế cũng cảm thấy rất vui, vẫy tay gọi “Chị Thanh, ở đây.”
Chờ đến khi bắt đầu bữa cơm, Dục Dục cũng đã ghé vào đùi Thẩm Thanh Khê, đặc biết sốt ruột mà nhìn em gái nhỏ, nhuốn đứng lên chào hỏi nhưng lại sợ em gái đã quên mất mình.
Thẩm Thanh Khê liền buông menu xuống, ôm cậu bé đối mặt với em gái nhỏ, giới thiệu: “Đây là anh Dục Dục.”
Lại hỏi nha đầu béo kia: “Tiếu Tiếu có nhớ anh Dục Dục hay không?”
Cô bé có chút chậm chạp, lúc sau mới ngại ngùng mà gật đầu: “Con nhớ nha~”
Hai đứa trẻ, nhìn nhau, chốc lát liền kéo tay nhau thân thiết cực kỳ, Thẩm Thanh Khê liền đưa bọn nhỏ đến công viên trò chơi đó, bảo Dục Dục dần em gái đi chơi chốc lát.
Dục Dục liền hào hứng đáp ứng, kéo tay em gái đi lên cầu trượt, cực kỳ vui vẻ.
Thẩm Thanh Khê bên cạnh nhìn hai đứa bé chơi đùa, chốc lát Chu Tử Thanh cũng gọi xong đồ ăn, sau đó ra gọi mọi người, cô mới mang hai đứa trẻ về bàn.
Nồi lẩu cà chua bốc khói nghi ngút, trước tiên bỏ cá viên mà bọn trẻ thích vào, sau đó lại rót một ít nước nguội vào chén. Cô gắp vào bát bọn nhỏ một viên cá viên, nhìn bọn chúng phồng miệng nhỏ ăn ngon lành.
Chờ đến khi hai đứa bé ăn lửng dạ, hai người lớn mới bắt đầu, Chu Tử Thanh bỏ rau xà lách vào nỗi, hỏi Thẩm Thanh Khê: “Thế nào? Chuyện của Dục Dục vẫn ổn chứ, người nhà bên nội có tới……”
Thẩm Thanh Khê biết cô ấy muốn nói tới Hi Kính liền lắc đầu: “Không có, chúng em bây giờ muốn cùng nhau chăm sóc Dục Dục, thằng bé cũng rất vui vẻ.”
Chu Tử Thanh lắc đầu, có chút lo lắng: “Nhưng như thế cũng không phải kế lâu dài. Luật sư Hi là một người rất nghiêm túc, làm việc cũng rất quyết đoán, nếu anh ta muốn thì sẽ không do dự mà đoạt lấy huống hồ còn là cốt nhục của Hi gia? Trừ khi anh ta có ý khác.”
Âm thanh nói chuyện của hai người rất nhỏ, cũng không để hai đứa trẻ nghe được. Thẩm Thanh Khê đang gặp một miếng thịt bò, nghe xong cũng không tự chủ mà ngừng đũa.
Còn không phải có ý nghĩ khác hay sao? Nhưng mà nói đến cái ý nghĩ này ………
Nhất thời có chút không nuốt trôi.
Chu Tử Thanh nhìn ra cô không muốn nói cũng dời đề tài: “Em biết gần đây thành phố B có một vụ án giết người oanh động không? Chính là một cô gái Trung Quốc bị giết hại ở Nhật Bản ấy.”
“Tin tức này tối qua em có thấy, cô gái kia cũng ít tuổi, mới có 19.” Thẩm Thanh Khê gật đầu.
Chu Tử Thanh nói tiếp:”‘Ừm, bây giờ cha mẹ cô gái này về Trung Quốc, tới thành phố B muốn tìm một luật sư, nghe nói muốn tìm một phiên dịch viên ở công ty chúng ta, ông chủ có nhắc tới chuyện này.”
“Vậy chắc chắn sẽ là chị Thanh rồi.” Thẩm Thanh Khê cúi đầu ăn thịt, không để ý nói: “Phiên dịch viên tiếng Nhật cũng không có mấy người, chỉ có chị là có kiến thức chuyên môn nhất.”
“Thật ra cũng không chị phải nha.” Chu Tử Thanh lắc đầu, cũng không lộ thêm thông tin gì.
Một bữa ăn xong xuôi, hai người cũng đưa bọn trẻ trở về, miệng nhỏ của Dục Dục ăn đến đỏ lên, ngửa đầu hỏi: “Dì nhỏ, chú đi đâu thế ạ? Sao chú không tới chơi với Dục Dục?”
Mới được gặp em gái nhớ nhung lâu ngày, lại liền nghĩ tới chú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...