Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Người đàn ông cách rất gần, Thẩm Thanh Khê còn có thể cảm nhận được hô hấp của anh, cứ thế phun vào tai cô, nhấp nhẹ môi, tim cô đạp có chút loạn nhịp.
Cứ thế khựng lại vài giây, Hi Kính mới như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi thẳng người, nói: “Có muốn hay không?”
Có lẽ bởi vì lời nói vừa rồi quá mê hoặc, Thẩm Thanh Khê nghĩ một chút, vẫn ngẩng đầu lên, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: “Thế anh muốn như nào mới chống lưng cho tôi?”
‘Chuyện của mình thì tự mình làm’, đạo lý này cô đã học được từ khi đi mầm non, sau này vẫn luôn thực hiện nên cô cũng được coi là một đứa trẻ không cần lo lắng quá nhiều, cơ bản đều không khiến người khác lo lắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 Trước kia lúc còn đi học, cô gái nhỏ bị nam sinh phía sau kéo bím tóc, sau giờ học bị ba bốn cậu bé lớn hơn vây quanh, ồn ào muốn trút giận thay em gái khiến cho nhiều người chú ý.
Thẩm Thanh Khê nhìn từ xa, thi thoảng cũng sẽ tưởng tượng bản thân nếu bị bắt nạt như thế cũng có nhiều anh trai che chở thì tốt biết bao.
Nhưng nghĩ lại, đại đa số thời điểm, cô luôn tự mình giải quyết chuyện của mình, cũng không nói chuyện của mình với ai.
Bởi vì chuyện tình duyên trong sạch, nội tâm lại khá đơn giản, bút chì của cô luôn được gọt chỉnh tề, một cục tẩy dù dùng lâu rồi cũng vẫn trắng, không đen một chút nào. Có đứa trẻ nhìn thấy cực kỳ thích thí liền sẽ lấy trộm mất.
Vẫn là cô bé Thẩm Thanh Khê về nhà tìm chị gái xóa đi mọi dấu vết bẩn trên cục tẩy, sau đó khắc tên của mình thì sau này sẽ không bị mất nữa.
Có người ‘chống lưng cho bản thân rốt cuộc là cảm giác thế nào? Cô thực sự chưa từng cảm nhận qua khó tránh khỏi có chút tò mò.
Có điều chỉ là chuyện của mấy người bạn cũ, anh làm sao có thể tham dự? Chẳng lẽ còn định đi theo cô đến đó khiến cho những người đổ oan cho cô đánh hết một đám à?
Nghĩ thế, cô càng cảm thấy không thể nào, nhịn không được khẽ cười một cái, gương mặt liền xuất hiện một chiếc lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện.
Đôi chân dài của Hi Kính đi mấy bước, nhanh chóng đến ghế lái, biểu tình nhàn nhạt nhướng mày: “Tôi chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng đó cũng có thể khiến cho đám người kia sợ hãi.”
“…….”
Thế nào gọi là tự luyến, chính là đây, Thẩm Thanh Khê cạn lời, xem như hoàn toàn phục anh rồi.
*
Tốt nghiệp chín năm, chuyện năm cấp ba ấy, nói xa cũng không xa, nói gần cũng chẳng phải, cho nên cơ bản Thẩm Thanh Khê đều không nhớ nổi diện mạo của bọn họ, đương nhiên trừ mấy cái người có ấn tượng khắc sâu.
Nghiêm túc mà nói, Diêu Y Đồng cũng là một người. Cô ấy hiện tại sửa thành Diêu Niểu, là luật sư ở văn phòng luật của Hi Kính đồng thời cũng là người thưa kiện lúc đó thay Chu Tử Thanh.
Cũng bởi vì mối quan hệ này nên Thẩm Thanh Khê đối với người này có một cảm xúc khá phức tạp, không thể nó là thích nhưng cũng không hoàn toàn ghét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng có thời gian, hai người cũng có một tình bạn.
Thẩm Thanh Khê bình thường cũng không có nhiều bạn bè, nhưng một khi đã kết bạn thì cô sẽ cực kỳ nghiêm túc mà đối đãi, không chơi cái gì mà tâm cơ gì đó, đây cũng chính alf nguyên tắc của cô.
Vì hầu hết nữ sinh trong lớp không có sở thích phù hợp nên khi lên cấp 3, đa số thời gian cô đều lẻ loi một mình, chú ý tới một người khác là Diêu Y Đồng cũng vì một chuyện.
Khi đó trường học thay hiệu trưởng, hiệu trưởng mới cực kỳ tích cực mf đôn đốc học sinh học tập, hơn nữa còn tự tay sáng lập ra một khối dạy học thiết kế một phòng đọc sách, bên trong đó có rất nhiều cuốn sách cũ có giá trị.
Phần lớn đều là những danh tác trên thế giới, thậm chí còn có bản tiếng anh, học sinh đều không thích xem mấy loại sách nên đương nhiên cũng rất ít người tới đọc sách.
Thẩm Thanh Khê thì khác, bởi vì mẹ cô là giáo viên tiếng anh nên từ nhỏ cô đã tiếp xúc với loại ngôn ngữ này, hơn nữa cô cũng khá thích thú với thể loại sách này nên ratas nhiều quyển cô đều đọc, kể cả bản tiếng anh cô cũng gặm hết.

Sau khi đi qua đó đọc sách vài lần thì cô phát hiện có một cuốn sách bản tiếng anh không có đề tên tác giả viết về nước Mỹ cực kỳ nhiều thứ thú vị, liền cứ thế đọc, sau đó vài ngày liền chìm đắm nó, còn mang cả từ điển tới để tiện tra từ.
Kết quả một hôm, lại thấy quyển sách kia được một bạn nữ cao gầy cầm trên tay, cúi đầu xem nghiêm túc.
Cô gái ấy chính là Diêu Y Đồng.
Diêu Y Đồng là một bạn học sinh mới chuyển tới từ kỳ này, trước đó ở tỉnh khác, sau này ba mẹ chuyển công tác nên cũng chuyển tới thành phố B nên khi nói chuyện có một số âm mũi không rõ ràng.
Hơn nữa vóc dáng có chút cao, benetai còn có một vết sẹo dữ tợn nên dường như nhìn qua khá khó coi, bị các học sinh khác gán cho cái mác ‘con đàn ông’ các thứ tràn ngập ác ý.
Thẩm Thanh Khê nghe thấy mấy xưng hô này cũng đã cố tình nói cho mẹ, là chủ nhiệm lớp, mẹ Thẩm hôm sau đi học liền nhắc tới chuyện này, nghiêm khắc yêu cầu học sinh không được đặt những biệt danh linh tinh cho người khác.
nhưng không hề có một chút tác dụng nào, sau khi tan học, học sinh lại tiếp tục gọi càng vang hơn, cố ý thị uy cô, Thẩm Thanh Khê không muốn làm mẹ tức giận nên cũng không nói chuyện này cho bà.
Diêu Y đồng thì vẫn trầm mặc ít nói, đối với mấy xưng hô ác ý đó cũng chỉ im lặng coi như không nghe thấy, học tập lại cực kỳ tốt.
Chính bởi vì việc này nên Thẩm Thanh Khê đối với cô gái này có chút hảo cảm, nên khi nhìn thấy Diêu Y Đồng cũng đọc quyển sách kia thì tiến tới chào hỏi, hai người dần dần cũng nói chuyện với nhau.
Sau khi tan học, Diêu Y Đồng cố ý chờ cửa cùng về nhà với Thẩm Thanh Khê, hai người nhà ở ngược chiều nhau, chỉ là cũng có một đoạn trùng mà trước kia không phát hiện ra.
Thẩm Thanh Khê thường cùng cô ấy thảo luận những vấn đề học tập, mấy bài hình chưa nghĩ ra cũng được đem ra để trao đổi, cứ hỏi đáp như thế, quan hệ cũng có như tốt đẹp, xem như là một người bạn.
Trước kia, cô chỉ cho là Diêu Y Đồng bất lực trước những lời công kích kia, nhưng càng về sau, Thẩm Thanh Khê mới biết, Diêu Y Đồng có từng bị bận học khác cướp tiền.
Bạn nữ kia tên là Cô Tinh, chính là cái thiết lập đại tỷ trong phim truyền hình, ở bên ngoài chơi với đủ thứ bạn tạp nham, hút thuốc đánh nhau, có điều vì trong nhà có bối cảnh nên không bị đuổi Hi Kính.
Cũng không biết tại sao Cô Tinh lại quen biết Diêu Y Đồng, cảm thấy cô ấy yếu đuối dễ bắt nạt liền cấu kết với mấy người ngoài xã hội, ngăn lại, sau đó đòi tiền, không có thì ngay lập tức đánh người tìm niềm vui.
Thẩm Thanh Khê có một buổi cùng đi học về với cô ấy, chính mắt thấy cảnh này thì cô đã lựa chọn báo cảnh sát.
Bởi vì báo cảnh sát nên chuyện này nháo lên có chút lớn, Cô Tinh lúc đi Hi Kính lại bị xử phạt nặng, đây cũng là một kết quả mà cha cô ta đã tận lực.
Dường như bị chịu nhiều quở trách của cả nhà, Cô Tinh hoàn toàn thay đổi, giống như biến thành một người khác vậy, một đầu tóc uốn xoăn cứ thế biến thành mái tóc ngắn gọn gàng, nhưng chieecs khuyên tai hay nhẫn gì đó cũng biến mất, cả người cũng khác rất nhiều.
Thẩm Thanh Khê cứ tưởng rằng chuyện này cứ thế mà kết thúc, dù sao sau khi cô báo cảnh sát xong liền bỏ đi, từ đầu đến cuối không hề lộ ra thân phận.
Mà Diêu Y Đồng cũng không ị bắt nạt tiếp, có thể yên tâm học tập.
Sau đó hai tuần, có một hôm, khi đang học, Thẩm Thanh Khê bỗng nhiên bị gọi lên văn phòng, bên trong là thầy chủ nhiệm giáo dục, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cô, biểu tình cực kỳ nghiêm khắc.
Thẩm Thanh Khê cũng là sau này mới biết, là Diêu Y Đồng đã vụng trộm báo hiệu trưởng rằng cô trộm tiền mua sách của lớp.
Diêu Y Đồng là đại biểu môn văn của lớp nên tiền mua sách văn đều do cô ấy thi, bởi vì học sinh chưa nộp hết nên Diêu Y Đồng hôm đó cầm tiền về. Mà lúc đi về Diêu Y Đồng chính là về cùng với cô, hai người còn đi ăn vặt cùng nhau.
Thẩm Thanh Khê đương nhiên không thể nào đi trộm tiền, cô vẫn xem Diêu Y Đồng như bạn tốt, còn vì cứu cô ấy mà báo cảnh sát mặc cho nguy hiểm lại đổi lấy sự báo đáp như vậy.
Dù người có bình tĩnh thế nào cũng sẽ tức giận, cũng ngay sau khi cô đi ra khỏi văn phòng tìm Diêu Y Đồng nói chuyện, cô gái này dường như một bộ dạng không quen biết cô mà lảng tránh, cơ bản không muốn nói chuyện với cô.
mà ở lớp, chuyện ‘Thẩm Thanh Khê trộm tiên’ như là một tin tức chuẩn mà được truyền bá rộng rãi, đám Hi Kính sinh cũng cười trộm, ngữ khí châm chọc mà lớn tiếng: “Nhìn xem, con gái của giáo viên chủ nhiệm hóa ra cũng là một đứa ăn trộm mà thôi.”
Không có người nào thèm quan tâm thật giả, cứ thế áp lên người ta cái danh ‘ăn trộm’
Tại giây phút đó, lực ảnh hưởng của một người mẹ là giáo viên chủ nhiệm liền hiện ra, tuy rằng ngày thường bà cực kỳ nghiêm khắc nhưng đối với con gái của mình, mẹ Thẩm là tin tưởng tuyệt đối.
Đầu tiên bà tìm tới Thẩm Thanh Khê xác nhận cẩn thận mọi chuyện, sau đó, mẹ Thẩm liền tự mình đi gặp hiệu trưởng, từng cái từng cái mà bày ra phẩm hạnh,thành tích cùng những đánh giá mà các giáo viên dành cho cô.

Bà yêu cầu rất đơn giản, chính là lấy ra chứng cớ chứng minh, nếu có thì bà không chỉ cho con gái thôi học mà ngay cả người mẹ này cũng đồng ý từ chức.
Hiệu trưởng cuối cùng vẫn không làm như thế, khoảng thời gian này chuyện của Cô Tinh đã có sự tham gia của cảnh sát, danh tiếng trường học đã tụt dốc.
Mọi chuyện vẫn không được giải quyết, Thẩm Thanh Khê tuy không chịu xử phạt gì nhưng bạn học xung quanh đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về cô, áp lực tâm lý cực kỳ lớn.
Nhưng khi mẹ cô hỏi cô có muốn chuyên trường hay không, cô vẫn rất kiên định mà lắc đầu. Cô chính là cây ngay không sợ chết đứng, không thể chỉ vì mấy thứ đó  mà phải chuyển đi. Hơn nữa, mẹ cô vẫn ở đây, sẽ chẳng có ai ở cái trường này dám bắt nạt cô.
Chẳng qua chỉ là mấy lời châm chọc mỉa mai mà thôi, nghe nhiều thì cũng không thèm để ý nữa.
Cuối cùng người không chịu nổi mà chuyển trường lại là Diêu Y Đồng. Tuy không có ai bắt nạt cô ấy nhưng cả người lại càng trở nên gầy gò đi rất nhiều, không tới mấy tuần liền tới lớp thu dọn đồ đạc chuyển tới một ngôi trường khác không tốt bằng.
Lúc Thẩm Thanh Khê tan học, Diêu Y Đồng bỗng nhiên xông ra, ngăn cô lại: ‘Thẩm Thanh Khê, tô có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi?” Thẩm Thanh Khê đứng lại, không định đ tiếp, biểu cảm lạnh nhạt.
“Thực xin lỗi.” Diêu Y Đồng cúi đầu, bả vai gầy yếu run lên không ngừng: “Tôi thực sự không cố ý muốn đổ oan cho cậu như thế, là Cô Tinh ép tôi làm như thế.”
“Cô Tinh?” Thẩm Thanh Khê lặp lại, trong lòng không nén được kinh ngạc: “Cho nên?”
“Hôm đó cậu báo cảnh sát, cô ta nhìn thấy cậu thông qua phản chiếu của vũng nước đọng, cho nên sau đó vẫn luôn hận cậu.”
Diêu Y Đồng nói nhanh, dường như muốn nói hết lời kìm nén trong mấy ngày hôm nay ra: “Chuyện trộm tiền đó cũng là do cô ta ép tôi làm, bằng không cô ta sẽ khiến ba tôi mất việc. Ba tôi cũng chỉ là một tài xé quèn thôi, thân thể ông ấy không tốt lắm, rất cần công việc này, bằng không cả nhà tôi sẽ chết đói mất…”
Mắt thấy giọt nước mắt đọng lại,trên gương mặt Diêu Y Đồng, Thẩm Thanh Khê thở dài, bỗng nhiên không muốn truy cứu nữa.
“Cậu đi đi, sau này hãy cố gắng học tập.” nói xong cô cũng nhanh chóng rời đi.
Tha thứ hay không cũng chẳng có gì quan trọng, dù sao cô cùng Diêu Y Đồng cũng không gặp nhau nữa.
Thứ tín nhiệm này, không có cách nào tìm được.
Đến cả Cô Tinh kia, không bao lâu cô ta lại lần nữa hiện nguyên hình, tiếp tục đi giao du với mấy người xã hooij, cô ta tự động thôi học ở trường, bị cha mẹ đưa ra nước ngoài du Hi Kính.
Vốn đều là chuyện quá khứ, ai nghĩ tới, sau nhiều năm như thế lại có người nhắc tới? Mà nhưng người đó nói chuyện khí thế ngất trời trong group dường như chưa trưởng thành vậy, vẫn cái giọng điệu khắc nghiệt tràn đầy ác ý đó.
Bản tính con người, dù bao nhiêu năm quả nhiên cũng không có thay đổi gì.
*
Thẩm Thanh Khê đến cuối cùng vẫn quyết định đi tham gia họp lớp.
Vốn dĩ cũng chẳng có hứng thú gì với cái chuyện này, nhưng hôm đó sau khi nghe xong lời của Hi Kính, cô lại cảm thấy, anh nói có lý.
Chuyện quá khứ qua nhiều năm như thế mà mấy người kia vẫn công kích tràn đầy ác ý. khiến cô cảm thấy rất ghê tởm.
Tính cách lạnh nhạt thì sao? Đến cuối cùng còn không phải khiến người ta cảm thấy đắc ý sao, làm như cô dễ bắt nạt như thế vậy.
Thật ra, chẳng có ai luôn luôn bảo trì được trạng thái trầm tĩnh, đều là con người, cái thứ cảm xúc này nếu mà nghẹn lâu sẽ thành bệnh mất.
Thẩm Thanh Khê cũng là sau khi trưởng thành mới hiểu được điều này.
Sau đó tính cách cô thay đổi không ít, cũng vui vẻ lên rất nhiều, có thể nhìn thấy chuyện chửi lại cậu mợ của cô hôm trước. Mấy người đó cũng không dám nói linh tinh gì nữa, cúi đầu mà đi đường vòng.

Địa điểm cùng thời gian của buổi họp lớp đã được lớp trưởng thông báo trên wechat, Thẩm Thanh Khê nhìn một cái liền nhớ, vừa hay là tối thứ 6, tan tầm sớm hơn mọi ngày, có thời gian về nhà chuẩn bị, ngày hôm sau lại không cần dậy sớm đi làm. Là một thời gian gái tốt.
Đã ôm tâm thế đi gậy sự thì phải trang điểm thật tốt, Thẩm Thanh Khê thật ra chỉ cần chính trang một chút là đã rất tốt, làn da trắng nõn không tì vết, gương mặt tinh xảo.
Nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không hài lòng, bản thân trang điểm hình như quá dịu dàng như một cô gái nhỏ vậy. nhìn qua mềm mại như không có bất kỳ lực công kích nào, không thể hiện ra khí thế.
Đơn giản mà tìm lại mấy video dạy trang điểm theo kiểu Âu Mỹ, cẩn thận tìm hiểu thử thử một chút, đôi mắt hạnh được kéo dài một cái liền trở nên quyến rũ.
Nhẹ nhàng chớp mắt, gương mặt mỹ nhân kia cũng lặp lại động tác y như vậy, cực kỳ hoàn mỹ.
Trang điểm thật sự là một môn học cao siêu, Thẩm Thanh Khê nhịn không được mà cảm thán.
Lại đem mái tóc dài sau lưng cuốn lại, thay một chiếc váy liền là do năm trước tham dự tiệc thường niên của công ty cố tình mua, đặc biệt bó sát người, sau lưng còn hở ra, lộ ra da thịt trắng muốt, cực kỳ gợi cảm.
Bên ngoài cô khoác một chiếc áo khoác, dưới chân một đôi giày cao gót, cô cứ thế chậm rãi mà bước ra cửa, cực kỳ bình thản.
Thẩm Thanh Khê nhớ rõ, mình từng nghe mẹ cô nói một câu, một người phụ nữ thành thục chính là có thể thuần thục mà khống chế được đôi giày cao gót, bây giờ ngẫm lại, cũng có chút ý đúng.
Ba năm trước khi mới rời khỏi nhà trường, cô vẫn là một cô gái nhỏ chưa có trả sự đời, bởi vì công ty yêu cầu nên mới phải đi giày cao gót, mỗi bước đi đều xiêu xiêu vẹo vẹo, lắm khi còn trẹo cả chân.
Cứ thế qua đi, bây giờ đi giày vào cô cũng sẽ không bị trẹo chân nữa, cũng không còn sự thấp thỏm mà thản nhiên ứng phó với mọi chuyện.
Có lẽ đây chính là thành thục đi.
*
Thời điểm Thẩm Thanh Khê bước vào sảnh lớn, mọi người đang nói chuyện đều ngừng lịa, đưa ánh mắt tò mò mà liếc ra.
Bởi vì là lần đầu họp lớp nên mọi người đều mang tâm lý ganh đua, quần áo đều rất lồng lộn, đàn ông mặc tây trang, phụ nữ thì váy áo tinh xảo.
Long trọng giống như tham dự một buổi tiệc vậy.
Trên thực tế, trong ấn tượng của Thẩm Thanh Khê, phần lớn họp lớp đều là những ocn người ăn mặc bình thường cùng nhau quây lại ở quán ăn, uống rượu nói chuyện phiếm, thuận tiện ôn lại hồi ức, không khí cực kỳ vui vẻ.
Mà sở dĩ xuất hiện chuyện này đó chính là do chọn địa điểm sai.
Một phòng bao xa hoa rộng lớn, bồi bàn đi qua đi lại cùng bản nhạc dương cầm đang vang lên.
Mọi thứ hết thảy đều không hợp với một buổi họp lớp. Ở trong góc, có mấy người ăn mặc bình thường ngồi trên sô pha, sắc mặt đều không dễ nhìn mà liếc xung quanh, đương nhiên vẫn chưa hiểu vì sao lại có cái bầu không khí như thế này.
Thẩm Thanh Khê có lẽ hơi hiểu vì sao lại thế này, bởi vì người trả giá buổi họp lớp này chính là Cố Tinh.
Về người tên Cô Tinh này, Thẩm Thanh Khê cũng nghe một chút tin tức phong thanh, phần lớn đều là những người từng nói chuyện phiếm thuật lại nhưng cũng không khác nhau là mấy.
Nghe nói cô gái này dù ở nước ngoài nhưng cũng không ngừng lại việc sa đọa, bằng tốt nghiệp cũng chẳng lấy được mà đã trở về nước, đi khắp nơi chơi bởi. Một năm trước cô ta đính hôn với bạn trai, cũng thực sự rất rêu rao.
Cô ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, muốn gì có nấy nên cũng chưa gặp báo ứng bao giờ.
Thực sự không công bằng, không phải sao? Thẩm Thanh Khê châm chọc trong lòng nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra. Nơi này trước kia cô cũng đã từng tới khi tham gia các bữa tiệc tết của công ty nên cũng sớm chuẩn bị sẵn, không đến mức vì quần áo mà xấu hổ.
Trong sảnh lớn, ánh mắt đánh giá cô cũng chưa bao giờ dừng lại. Những bạn học ngày xưa không thân quen với cô dường như không nhận ra cô, vậy mà vẫn còn dám ở trên wechat mà nói xấu cô.
Một nhân viên bồi bàn bưng rượu tiến đến, cô thoải mái hào phóng mà cầm lên, hướng mắt về phía mọi người cười nói: “Chào mọi người, tôi là Thẩm Thanh Khê. mọi người không phải mấy ngày trước còn thảo luận về tôi hay sao?”
Mắt thấy mấy vị bạn học đều kinh ngạc, nháy mắt sắc mặt thay đổi, có xấu hổ, có kinh ngạc, cũng có một ít ánh mắt phức tạp, Thẩm Thanh Khê hứng thú mà nhìn bốn phía, trên mặt ý cười không đổi.
Cách đó không xa, có một ánh mắt nhìn về phía cô, cô quay đầu lại, là Diêu Y Đồng đã sửa tên thành Diêu Niểu, thấy cô liếc mắt qua nhanh chóng rũ mắt xuống.
Cô thực sự thay đổi rất lớn, không phải thay đổi do thông qua phẫu thuật thẩm mỹ mà là sự biến đổi cả quá trình không ngừng nỗ lực, chính là tự cố gắng thay đổi bản thân.
Ở cửa bỗng ồn ào tiếng nói chuyện, một cô gái tóc vàng bước đến, mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ rực, trước ngực còn rất lộ liễu.
Thẩm Thanh Khê chỉ nhìn thoáng qua, liền nhận ra người phụ nữ này chính là Cô Tinh. Nhiều năm không gặp, cô ta cũng không khác nhiều lắm, vẫn là cái cặp mắt phượng cũng chiếc cằm nhọn, chắc hẳn là do tiêm filler.

Nghiêm túc mà nhìn thì diện mạo Cô Tinh cũng không kém, thoạt nhìn khiến người ta ấn tượng, cũng chính bởi vì cô ta chỉ chỉnh sửa một chút chứ không tiến hành đập đi xây lại khuôn mặt.
Nhưng không biết vì sao, dù diện mạo không xấu nhưng đối mặt vẫn khiến cho người ta có cảm giác phiền chán, chính là thực sự low, cho dù ăn mặc quý phái cũng không che giấu đi được.
Cô Tinh chính là kiểu như thế.
Thẩm Thanh Khê vừa nhìn thấy cô ta liền nhịn không được mà nhíu mày, nhớ tới những chuyện mà người này làm trước kia mà trong lòng cảm thấy ghê tởm, nhưng tới cũng tới rồi, cũng chỉ có thể đứng đó.
Không nghĩ tới, Cô Tinh thế mà cứ vậy bước về hướng cô.
Đây chính là tự dẫn xác tới tìm mắng à? Thẩm Thanh Khê nhướng mày, tùy tiện đặt ly rượu xuống, tay hơi cuốn lấy lọn tóc dài, vì trang điểm nên có khí chất nữ vương.
Cô Tinh bước tới mặt cô, liền dừng lại một chút, cảm thấy cô gái này khác biết quá lớn so với khi xưa.
nhưng khác thì thế nào. chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, nhà cũng chẳng có chút bối cảnh nào, có thể có bao nhiêu lợi hại chứ?
Cô Tinh nghĩ thầm trong lòng, cứ thế lạnh lùng cười, giả bộ kinh ngạc mà nói: “Cô là Thanh Khê đi, khác biệt quá lớn, chút nữa tôi đã không nhận ra rồi! Tôi nhớ trước kia cô rất béo nha!”
Chỉ là có chút thịt mà đã biến thành rất béo, người phụ nữ này nói cũng đủ khóa trưởng đi. Thẩm Thanh Khê cũng không tức giận, ngữ khí bình tĩnh: “Ừm, cô cũng khác trước kia rất nhiều, sao lúc trước không phát hiện ra cằm của cô còn có thể cuốc đất được nhỉ?”
Lời này nói ra liền làm cho Cố Tinh tức gần chết. Trời sinh cô ta cằm không được đẹp, ghét nhất là bị người khác nhắc tới, huống hồ là dùng cái từ cuốc đất đó để hình dung?
Cố giữ vững cảm xúc, Cô Tinh tiếp tục: “Thanh Khê, thực ra tôi không nghĩ cô có thế tới, dù sao cô đến cũng không tốt lắm, đúng không? tôi nghe nói cô có một đứa con riêng, có phải bị cha vứt bỏ hay không? Tự bản thân làm việc nuôi dưỡng cả nhà có vất vả hay không?”
Làm bộ nhu quan tân nhưng lời nói lại tràn ngập ác ý.
Thẩm Thanh Khê cười một cái, bỗng nhiên cảm thấm mình hôm nay tới đây là đúng, bằng không làm sao có thể nghe thấy lời đồn buồn cười thế này cơ chứ?
Cô nuôi dưỡng Dục Dục đã hơn 1 năm, đều ở trong một thành phố, lúc mang thằng bé ra ngoài liền không tránh được bị người quen thấy, cứ thế mà cái tin đồn hoang đường này cũng xuất hiện.
Cô Tinh chắc là đã nghe ra cái tin này nên mới cố ý khích tướng buộc cô tham gia buổi tụ họp này đi? Chính là muốn trực tiếp khiến cô nhục nhã.
Bởi vì cô đã từng báo cảnh sát làm cho Cô Tinh bị vào cục cảnh sát mà người phụ này cứ mãi ghi thì đến nhiều năm như thế, vu oan cho cô còn chưa đủ mà còn ra chiêu này.
Người phụ nữ này tâm có bao nhiêu hẹp hòi cơ chứ? Người lại còn ngoan độc như vậy.
Trong lòng Thẩm Thanh Khê cũng không nhịn được mà liếc mắt đánh giá Cô Tinh một cái, bỗng nhiên tiến về phía trước, hít hai cái: “Trên người cô có cái mùi gì thế?”
“Cô nói cái gì cơ?” Cô Tinh lui về phía sau một bước còn chưa kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, Thẩm Thanh Khê tìm tòi bưng lên một ly rượu, lưu loát mà giáp mặt cô ta.
Lời nói nhưng tay cũng rất nhanh: “Miệng thối như thế, để tôi thay cô rửa một chút nhé.”
Chỉ kịp giơ tay ra chắn, hơn nửa ly rượu toàn bộ bị hất lên mắt, lớp trang điểm của Cô Tinh đều bị loang ra, lau mặt kêu lên: “Mày làm cái gì thế? Tiện nhân, tao đánh chết mày!”
Dù sao cũng là một tay chơi nhiều năm, người phụ nữ kia ôm váy lên thân thủ nhanh nhẹn mà lao tới hướng đến khuôn mặt của Thẩm Thanh Khê.
Thẩm Thanh Khê bên này sớm có chuẩn bị, thân hình lùi về phía sau một bước, định bưng thêm một ly rượu nữa rửa mặt cho Cô Tinh.
Cổ tay bỗng nhiên bị người khác nắm lấy, cô mới phát hiện phái sau không biết đã xuất hiện một người đứng đó tự bao giờ, nhẹ nhàng túm một cái, cô liền cứ thế ngã vào lồng ngực người đó.
Bàn tay to của người đàn ông đặt trên eo cô đỡ một chút, sau đó chạm đến thiết kế hở phần lưng của chiếc váy, bên trong lộ ra phần da thịt trắng lóa mắt cũng không biết bị bao nhiêu người nhìn thấy.
Mày đẹp khẽ nhíu, anh lập tức cởi áo vest, khoác lên người cô gái trong ngực: “Mặc ít như thế không sợ bị cảm lạnh à?”
“Còn ổn, không sợ.” sau khi được người đàn ông kéo vào trong lòng, chân Thẩm Thanh Khê mới dùng sức mà đứng thẳng người, ứng phó một câu, lúc này mới quay người hỏi: “Sao anh lại tới đây.”
“Nếu không tới thì ai chống lưng cho em?” bàn tay to nắm em cô dùng lực, lần nữa kéo cô vào lòng, ngữ khí bình tĩnh không chút để ý mà nói.
Khi ngẩng đầu, biểu tình không đổi, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn về phía đối diện.
Thân mình hơi run, sắc mặt Cô Tinh liền trắng bệch, dường như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm. Biểu tình khẩn trương như là giây tiếp theo sẽ cướp đường mà chạy vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận