Thẩm Thanh Khê cảm thấy chính mình không thể hiểu được mà bị xem thường, biến thành một người đoạt kem của trẻ con, là người cực kỳ tham ăn.
Nhưng rõ ràng chỉ diễn kịch thôi mà, muốn dỗ lấy kem trong tay Dục Dục để đứa trẻ không đến mức bị đau bụng, đồng thời có thể bồi dưỡng tính sẻ chia của cậu bé.
Kết qua người kia bỗng nhiên làm thế.
Cho nên hiện tại làm sao bây giờ? Cô trố mắt nửa ngày, vừa định giải thích một câu liền có một bàn tay nhỏ duỗi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dì nhỏ, dì ăn đi.” Dục Dục đặc biệt ngoan ngoãn nói, tuy rằng mặt còn cự kỳ lưu luyến.
“Cảm ơn Dục Dục, Dục Dục thật ngoan.” Thẩm Thanh Khê cười khúc khích, nói một câu, nhận lấy kem bỏ vào miệng.
Bên này cô đang ăn vui vẻ, một đứa trẻ ngồi bên cạnh với đôi mắt trông mong, ghế dài đằng kia, ánh mắt một người đàn ông lại tập trung toàn bộ lên người cô.
Mặc dù có chút xấu hổ, cô chớp chớp mắt. nhanh chóng muốn giải quyết nốt chỗ kem này, lại không may ăn miếng quá lớn, rất khó nuốt.
Bộ dáng Thẩm Thanh Khê cực kỳ đáng thương mà ho khan nửa ngày.
Hi Kính từ trên cao nhìn cô, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì, duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ sau lưng của cô gái, thuận tay cầm lấy chiếc kem dở kia.
“Anh làm gì thế? Không thể lãng phí.” Thẩm Thanh Khê quên cả ho khan, có chút sốt ruột mà ngẩng đầu.
Nhìn đứa trẻ ngồi một bên, Hi Kính hỏi cậu bé: “Dục Dục, chú cũng đói bụng, phải làm sao bây giờ.”
“Thế……. chú ăn kem đi.” đứa trẻ nhìn trái phải sau đó nghiêng đầu, có chút không thể giải thích nhưng vẫn cực kỳ thấu tình đạt lý nói.
“Ừm.” Hi Kính lúc này mới gật đầu, trực tiếp bỏ chỗ kem còn lại vào miệng.
Quá ngọt, cũng quá gắt, không biết đã cho bao nhiêu chất phụ gia, vừa vào miệng toàn là hương vị đó, mày hơi nhíu nhưng vẫn ăn hết toàn bộ.
Thẩm Thanh Khê cứ như vậy nhìn người đàn ông một miếng giải quyết xong cây kem, há miệng thở dốc, muôn ngăn cản lại không kịp.
Kem này cô đã ăn qua, anh thế nào lại…….
“Sao thế?” người đàn ông nhíu mày, cánh tay dài vươn tới ghế, sau đó kéo cô đứng lên, rồi ôm đứa trẻ vào ngực, cậu bé ngoan ngoãn rúc trong lồng ngực anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có gì.” Thẩm Thanh Khê lắc đầu, hơi dịch thân mình, cách xa anh một chút: ‘Anh tới nhanh thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sợ hai người xảy ra chuyện.” vừa nói người đàn ông dường như đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Hóa ra là anh hiểu lầm, kết hợp với lời nói cô nói trên xe lúc chiều với anh, Thẩm Thanh Khê mới phản ứng lại.
Cô liền cười một chút, vội vàng giải thích: “Tôi đi tới nhà bố mẹ tôi, bọn họ có thể làm gì cơ chứ, chẳng qua đám thân thích cực phẩm đó thực sự rất phiền, lại còn nói cả Dục Dục nữa.”
Đèn đường chiếu sáng bốn phía, khuôn mặt cô gái trắng nõn dưới ánh đèn hơi ngẩng lên, dung nhanh xinh đẹp, lúm đồng tiền hai bên má ẩn hiện.
Nên hình dung như thế nào nhỉ? Nhìn thực ngoan, chính là cái kiểu ngoan ngoãn, nhu nhược, đôi mắt lại rất sáng, cả người tản ra hơi thở khiến người khác cảm thấy thoải mái.
“Sau đó thì sao?” cong môi, Hi Kính tiếp lời.
“Dì nhỏ thực sự rất lợi hại! Dì nhỏ dạy dỗ người xấu thay cho Dục Dục!” đứa trẻ trong lòng kích động kêu lên, thân mình xoắn xoắn, quơ tay múa chân miêu tả.
“Dục Dục…….” Thẩm Thanh Khê có chút bất đắc dĩ, cứ thế hình dung thì có vẻ cô thực sự rất hung dữ, lại rất giỏi mắng chửi người.
“Ừm, thật giởi.” người đàn ông tán thưởng gật đầu, thuận tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô một chút, ôm đứa trẻ đi đến chỗ xe ô tô đỗ.
Cho nên người này bây giờ đã xoa đầu cô đến nghiện rồi à?
Đứng nhìn bóng dáng cao lớn kia, Thẩm Thanh Khê không tự chủ mà hoang mang một chút, nhận mệnh mà đi theo.
Lại nói có chút kỳ quai, buổi chiều Dục Dục còn cực kỳ kiêu ngạo không thèm để ý tới Hi Kính, bây giờ lại làm nũng ở trong lòng anh, nói chuyện ríu rít.
“Dục Dục, con đã quên muốn nói gì với chú ấy sao?” ở bên cạnh nghe một lúc, Thẩm Thanh Khê nhắc nhở thằng bé.
Dục Dục mới đỏ mặt, âm thanh nho nhỏ: “Chú nhỏ, thật xin lỗi, Dục Dục không nên ghét bỏ chú hung dữ, không nên không thèm để ý tới chú.”
“Được, chú nhận lời xin lỗi của con, về sau chú cũng sẽ sửa lại, cố gắng thái độ tốt đối với con một chút.” tùy ý mà bế cậu lên cao hơn chút nữa, một lớn một nhỏ đối mặt nhau, đưa ra lời đảm bảo, Hi Kính mới quay đầu, nhìn Thẩm Thanh Khê: “Là cô dạy thằng bé?”
“Không phải.” Thẩm Thanh Khê xua tay nói: “Tôi chỉ nói đạo lý với thằng bé thôi, Dục Dục tự mình hiểu, chủ động nói phải xin lỗi canh, gọi anh tới đây cũng là vì chuyện này, thằng bé nói sợ mai liền quên.”
Khó khăn khiến cho hai con người ngạo kiều hòa hảo, cô cũng coi như hoàn thành tâm nguyện, vỗ tay chuẩn bị xuống xe: “Được rồi, anh cứ bận việc cảu anh tiếp đi, chúng tôi về nhà.”
Cánh tay kéo cửa xe bị đè lại, người đàn ông cúi người lại gần, con người đen nhánh nhìn cô chằm chằm, chốc lát mới nói: “Không phải đói sao? Mang hai người đi ăn tối.”
Bàn tay đè lên mu bàn tay cô ấm áp và khô ráo, cứ thế tạm dừng một chút rồi nhanh chóng thu trở về.
Thẩm Thanh Khê suy nghĩ một chút, còn chưa kịp trả lời, Dục Dục liền vỗ tay kêu lên: “Ăn cơm, ăn cơm, chú mang con cùng dì nhỏ đi ăn tối!”
Có đứa trẻ phối hợp như thế, quả thực làm người ta không thể từ chối.
“Cái đai an toàn vào.” Hi Kính nói, đem đứa trẻ ôm ra sau, đặt lên ghế trẻ em.
*
Phó Trí Tri từ lần trước bị cào mặt, hình tượng cứ thế bị hủy hoại.
Vốn dĩ anh ra vóc dáng cao, dáng người không tồi, là một luật sư có tiếng, đường tình trường cũng rất sôi nổi, thỉnh thoảng liền trêu hoa ghẹo nguyệt một chút.
Ai có thể tưởng tượng một ngày, khuôn mặt tuấn tú mà anh ta thường tự hài cứ thế một vệt, một vệt, toàn bộ đều đỏ lừ, chẳng khác nào thằng đàn ông khốn nạn bị giáo huấn, đi đến đâu cũng có người nhìn chằm chằm.
Tuy tính tình tốt như Phó Trí Tri cũng không nhịn được mà muốn tố cáo cái người phụ nữ kia, ít nhất phải lấy được tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.
Kết quả chỉ nói ngoài miệng, nghĩ đến cái bộ dạng sướt mướt bi thảm của ctt, anh ta lại thở dài, nghĩ thầm nhịn một chút.
Đi đâu cũng mang theo khẩu trang che lại khuôn mặt, thật vất vả mới kết vảy, trên mặt có ba cái băng cá nhân, ptt gấp không chịu nổi mà tụ tập bạn bè đến ăn mừng.
Anh ta cũng Hi Kính quen nhau khi vào trường đại học, quan hệ hai người thân thiết, đến bạn bè đa số cũng quen biết, nhưng người này cũng coi là những người có uy tín tại thành phố B, đặt một phòng bao ở hộp đêm, thoải mái mà đánh bài uống rượu.
Hi Kính bên này cũng coi như đặc biệt không thích chơi bời, nhưng trường hợp này không thể không tham gia, lần này cũng do ptt nhiều lần gọi đến làm phiến mới tới.
Đây là thời điểm mùa cua, lại có thêm mấy người bạn yêu thích ăn uống, lần này không biết từ đâu mời tới một đầu bếp Nhật, trù nghệ đặc biệt tốt, một hồi nấu nướng, trên bàn đã đầy các đĩa thức ăn, đặc biệt là cua xanh, chính là mỹ vị làm nên thương hiệu của tiệm này.
Bên này ăn uống linh đình, Hi Kính tiếp điện thoại, nhàn nhạt hàn huyên vài câu, bỗng nhiên biểu tình nghiêm túc hẳn, bàn tay vung lên, mấy người ồn ào xung quanh bỗng chốc câm miệng, không ai dám lên tiếng.
Mọi người đều biết, nhị thiếu Hi gia này tính tình đặc biệt không tốt, không thể chọc được.
Thấy Hi Kính cúp điện thoại đi ra ngoài, Phó Trí Tri liền càn lại: “Còn chưa ăn đâu, cậu đi đâu thế?”
“Có chút chuyện.” Hi Kính cũng không nói rõ, cầm lấy áo khoác khoác lên người.
Phó Trí Tri cũng không nói gì nữa.
Kết quả khi Hi đại luật sư trở về lại dìu dắt cả già trẻ lớn bé, cánh tay ôm một đứa bé trai đáng tiêu mắt to, bên cạnh là một cô gái tóc dài mặc chiếc áo tình nhân với anh.
Người trong phòng ngay lập tức sôi trào, có mắt nhìn thấy đứa trẻ có diện mạo tương tự Hi Kính, ngạc nhiên kêu lên: “Mẹ nó, Hi Kính, cậu thật lợi hại, cả vợ với con đều có?!”
Đám người đều chú ý đến trên người Dục Dục, Thẩm Thanh Khê nhíu mày, không khó chịu là giả, dù sao cô cũng không phải là người thích náo nhiệt, huống hồ, Dục Dục còn ở đây.
Vừa mới lên se, Hi Kính cũng nói với cô muốn đưa cô và Dục Dục tới gặp mấy người bạn, Thẩm Thanh Khê cơ bản đã không vui rồi.
Nhưng anh vẫn ôm đứa trẻ đi trước, cô cũng không ngăn nổi, chỉ có thể cùng tới đây.
Lúc này nghe thấy có người hiểu lầm quan hệ của cô với Hi Kính, cô tính mở miệng giải thích một chút, người đàn ông lại mở miệng trước.
“Đi, nói với nhà bếp, đem thức ăn trên bàn đổi một chút, thu lại đống tàn thuốc các thứ đi, gọi đồ ăn vặt với nước ngọt lên.”
Lạnh mặt phân phó một câu, Hi Kính lúc này mới duỗi tay kéo cô gái sau lưng một chút, để cô ngồi xuống ghế.
Thẩm Thanh Khê vừa ngẩng đầu, liền thấy Phó Trí Tri.
“Luật sư Phó xin chào.” xuất phát từ phép lịch sự, chào hỏi.
Phó Trí Tri cười tủm tỉm, nhiệt tình: “Cô Thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi, xin chào xin chào.”
Một đám người xung quanh cũng chưa biết quan hệ của đôi nam nữ trước mặt này là như thế nào nhưng trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Hi Kính là ai cơ chứ, anh trời sinh tính tình lạnh nhạt, nhiều năm như thế, thậm chí đến bạn gái còn chưa tùng có, Thẩm Thanh Khê là cô gái đầu tiên mà anh đưa tới gặp bạn bè.
Điều này chứng tỏ cái gì? Đôi mắt Phó Trí Tri híp lại, tự giác sửa miệng: “Em dâu thích ăn cái gì nha? Nhà hàng này có một vị đầu bếp Nhật, làm thức ăn rất ngon, nguyên liệu nấu đều là thượng đẳng, cô thử xem, đều là mỹ vị.”
“Luật sư Phó, tôi còn chưa có kết hôn đâu, anh có phải hiểu lầm gì đó hay không.” Thẩm Thanh Khê nhìn anh ta, có chút buồn bực đơn giản mà nói thẳng ra.
Làm cho Phó Trí Tri nghẹn một chút, không biết đáp lại thế nào, tính tình em dâu này, cũng quá thẳng thắn đi? Anh trước đây chưa tiếp xúc, chỉ nghĩ đây là một cô gái xinh đẹp dịu dàng.
“Ăn của cậu đi.” Hi Kính liếc mắt quét về phái cậu ta một cái, cong lưng đặt Dục Dục lên ghế, cầm một viên kẹo đưa cho đứa trẻ.
Lúc này đúng lúc phục vụ cũng đi lên dọn đồ ăn xuống, lần nữa mang đò ăn mới lên, nhìn cực kỳ mê người, một bàn người cũng dần huyên náo.
Chỉ có mấy người, đánh ánh mắt dò xét sang bên này, bị ánh mắt Hi Kính nhìn lại, lập tức xin tha mà ôm quyền nói: “Hi đại luật sư, không nhìn nữa, được chưa?”
Cô nhìn ra, những người ở đây có mối quan hệ không tồi, là bữa tiệc của bạn bè chơi với nhau.
Thẩm Thanh Khê buổi trưa ăn khá nhiều, lúc này không đói lắm, Hi Kính gắp cho cô chút đồ ăn, cô cũng miễn cưỡng ăn vài miếng, sau đó lại lau nước sốt dính trên miệng cho Dục Dục.
Người này sao lại đưa cô tới buổi tụ tập với bạn bè cơ chứ? Trong lòng có nghi hoặc, làm trò trước mặt nhiều người như thế, cô cũng không có cách nào hỏi.
“Tới tới tới, chị gái xinh đẹp, tôi kính cô một ly.” một người đàn ông vóc dáng cao to đi tới, cười cười giơ một chén rượu, nghiêng bình muốn đổ rượu vào chén của cô.
Hi Kính liền ngẩng đầu mà liếc người nọ một cái.
Người đàn ông trẻ kia cười mỉa, đổi phương hướng: “Vậy để cho tôi mời Hi ca một ly?”
“Đây là Chu Hải Dương.” Hi Kính cầm chén lên, lười biếng uống với anh ta một ly, quay đầu hướng về phía Thẩm Thanh Khê không nhanh không chậm giới thiệu.
Cứ thế giới thiệu một vòng, từ đầu tới cuối anh cũng không nhắc tới quan hệ của mình với Thẩm Thanh Khê, lại cứ thế từng chén từng chén tiếp một vòng rượu xuống bụng, mặt cũng chẳng đỏ lên ngược lại trắng thêm vài phần.
Đôi mắt anh là đôi mắt dài hẹp, đuôi mắt hơi cong lên, khi nhìn kỹ mang theo cảm giác dụ hoặc không rõ, có lẽ do có hơi rượu nên trên mặt người đàn ông thiếu đi một phần lạnh lẽo, biểu tình mông lung mà lười biếng.
“Đừng uống say.” Thẩm Thanh Khê quay đầu nhìn thấy anh như thế có chút lo lắng.
Người đàn ông liền cúi đầu nhích lại gần, hô hấp ấm áp mang theo mùi rượu gạo phả tới, lông mi dài buông xuống, ngay cả khi có men say ngữ khí của anh vẫn bình tĩnh mà bằng phẳng như cũ: “Tôi bây giờ không thể đưa hai người về nhà, Dục Dục có chút buồn ngủ, cô mang thằng bé vào phòng trong nghỉ một chút đi.”
Đứa trẻ gật gà gật gù, quả thật đã buồn ngủ không chịu được, Thẩm Thanh Khê thở dài, theo chân Hi Kính đứng lên cùng nhau sang phòng bên.
Sau khi mở cửa mới thấy nơi này thế mà lại thiết kế cả giường, chẳng qua là cái loại chiếu tatami, phía trước là một chiếc bàn nhỏ, mở đèn lên, ánh đèn hơi tối khiến cho người ta cảm giác yên tĩnh.
“Chờ tôi một chút.” Hi Kính đem thằng bé đặt lên trên chiếu tatami, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
*
Ở gian ngoài, mọi người đã đi gần hết, trên bàn rượu và thức ăn cũng được dọn đi gần hết, mang lên một chút trái cây cùng trà.
“Có chuyện gì thế?” Phso Trí Tri ngồi một bên, có hứng thú mà nhướng mày thấp giọng hỏi.
Chậm rãi rót cho mình một chén trà, Hi Kính mới nhìn về phía anh ta, lại trưng ra cái bộ mặt lạnh nhạt tuấn tú, chỗ nào giống người ngấm men say?
“Cậu thế nào còn chưa đi?” nhíu mày, tựa hồ đối với người bạn này cực kỳ ghét bỏ.
Phó Trí Tri sớm đã quen với cái loại thái độ này của anh, cũng không tức giận, thấp giọng cười một tiếng: “Được rồi, bạn à, bạn tốt của tôi ở, một bữa tiệc tốt đẹp cứ thế bị cậu biến thành một bữa tiệc của tiểu học, rượu cũng không thể uống nhiều, nói cũng không thể nói, còn không phải để ý đứa bé với người đẹp sao? Không phát hiện ra cậu cũng thật sự ngây thơ.”
“Thế sao?” Hi Kính buông chén trà xuống, bình tĩnh hỏi.
Một câu hỏi rất bình thường, ptt lại có chút chống đỡ không nổi, xua xua tay nói: “Được rồi, tôi còn không biết dụng ý của cậu sao? Mấy người bạn vừa rồi tôi cũng đã dặn dò qua rồi, về sau mặc kệ ai gặp được cô Thẩm đều sẽ giúp đỡ một chút, đảm bảo cô ấy xuôi gió xuôi nước.”
“Thế là tốt rồi.” Hi Kính gật đầu, chân dài tùy ý mà duỗi thẳng, thay đổi hướng ngồi.
Đối diện, Phó Trí Tri lại có chút thất thần, truy hỏi: “Ba mẹ cậu bên kia thì sao? Tin tức không có bị lộ ra chứ?”
“Tạm thời không.” lại vô thức gõ lên mặt bàn hai cái, Hi Kính mới nói: “Nhưng tôi đoán chắc cũng không giữ được bao lâu nữa.”
Lúc nói đến chuyện này, sắc mặt hai người đều cực kỳ nghiêm túc.
Phó Trí Tri ngồi thêm chốc lát rồi mới đứng dậy rời đi, nơi này vốn là một nơi tụ họp bạn bè, không phục vụ bên ngoài, 24h đều có thể ở, còn có người phục vụ chuyên môn.
Hiệu quả cách âm không tồi, âm thanh nhạc bên ngoài cũng không quá rõ, Hi Kính nhìn vào trong phòng phụ kia, sau đó đứng dậy đến cửa sổ mở ra.
Gió đêm cứ thế thổi vào, ánh sáng bị sương che phủ.
Lúc điện thoại reo lên, anh nhìn thoáng qua dãy số, cũng không nghe ngay mà chờ đến khi dãy số kia gọi đến lần thứ ba, lúc này mới trượt trên màn hình, tiếp điện thoại, cũng không nói lời nào.
“Con trai? A Kính!” một giọng nữ truyền tới, âm thanh mang theo cảm giác nghiêm túc.
“Chuyện gì?” âm thanh Hi Kính cực kỳ lạnh nhạt.
“Không có việc gì không thể gọi cho con sao?” âm thanh đầu bên kia có chút lớn, nghiêm khắc mà hỏi lại.
Người đàn ông không nói gì, lập tức cúp điện thoại.
*
Thẩm Thanh Khê cảm thấy bản thân đang trôi dạt trong ký ức về thời niên thiếu, sau khi tỉnh lại liền không thể phân biệt nổi thực hay ảo.
Sau khi cùng Dục Dục vào phòng, cô vẫn giữ được tinh thần, đứa trẻ mợ lát liền ngủ, cô ngồi ở bên cạnh, cầm di động chờ đợi.
Hiện tại đã hơn 10h tối, cô thử dùng di động định vị một chút xem có thể đặt xe ở đây không, Hi Kính đã uống rượu nên không thể lái xe, thuận tiện cũng đưa anh về nhà.
kết quả thế mà chẳng có ai tiếp đơn, cũng không biết do ngại chỗ này xa hay thế nào nhưng thật lâu vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào, cô có chút thất vọng.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn, có phần tối tăm, cô đứng lên đi một vòng, cũng không phát hiện ra chốt mở cửa chỗ nào, lại đành phải ngồi trở lại một lần nữa, có lẽ bị ảnh hưởng bởi tiếng hít thở ổn định của đứa trẻ mà không tự giác ngáp một cái.
Lát sau, ngáp càng thường xuyên, tuy rằng miễn cưỡng có thể chống đỡ được nhưng thân mình cũng đã xiêu xiêu vẹo vẹo, Lúc sáng nay dậy quá sớm, cô cùng thằng bé vẫn ngủ chưa đủ.
Cũng không biết cô ngủ thiếp đi tự bao giờ, dù sao khi tình lại, đầu đã đang gối trên chiếc gối mềm mại, bên cạnh là Dục Dục đang ngủ say.
Đèn bàn đã bị tắt đi, xung quanh yên tình mà tối tăm.
Có chút ngây ngốc, cô dừng lại chốc lát, có chút không nhớ ra mình đang ở đâu.
Chống cánh tay chậm rãi bỏ dậy, cô mới tỉnh táo hơn một chút, gáy có hơi đau, có lẽ do tư thế ngủ không đúng, cô liền chậm rãi thử chuyển động cổ một chút.
Trong bóng đêm ở góc nào đó, một thân ảnh người đàn ông đang lặng lẽ mà ngồi đó, không nhúc nhích mà nhìn về hướng của cô.
“Ai?!” Thẩm Thanh Khê theo bản năng mà kêu lên, cả người cũng hơi run, tim đấp nhanh, bị dọa hơi sợ.
Vì sao chỗ này lại xuất hiện thêm một người nữa?
Hơi lùi người về phía sau, cô sờ đến chỗ Dục Dục, liền đem đứa trẻ bảo vệ sau người, trên trán, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Đèn bàn một lần nữa được mở lên, không gian tối tăm lập tức có ánh sáng, ngay sau đó, bả vai cô đã bị ấn xuống, cường thế mang cô tiến vào một cái ôm rộng lớn.
Người đàn ông trước mặt cơ bắp thực sự cứng, trên người mang theo hương vị rượu gạo, còn không có một cỗ hàn khí không biết từ đâu, cô cứ thế dựa vào có chút không thoải mái.
Thẩm Thanh Khê khó chịu, kéo căng người lùi về sau, nhưng bàn tay phía sau cổ lại không nhúc nhích chút nào, cô liền rầu rĩ mà kêu vài tiếng.
“Đừng sợ, anh ở đây.” Âm thanh người đàn ông truyền tới, cực kỳ quen thuộc.
“”Anh….” Thẩm Thanh Khê kêu lên một tiếng, lúc ngẩng đầu, trước mắt đã không có trở ngại, khuôn mặt người đàn ông dần rõ ràng dưới ánh đèn, vẫn là biểu tình quạnh quẽ như cũ, trong mắt đen nhanh mang theo cảm xúc ức chế nào đó.
Anh đây là làm sao vậy? Mẫn cảm nhận ra được sự khác thường của Hi Kính, Thẩm Thanh Khê há mồm, vừa định hỏi gì đó chỉ thấy bàn tay to của người đàn ông lại vươn lên, trực tiếp ấn cô vào trong lồng ngực.
“Đừng sợ, anh ở đây.” dịu dàng mà vỗ vào lưng cô, anh nói tiếp.
Thẩm Thanh Khê đánh phải tiếp tục dựa vào nơi đó, cổ hơi cứng, vẫn có chút đau, vừa rồi bị dọa còn chưa kịp định thần lại, tiếng tim đập của cô có chút rõ ràng, cô còn có thể nghe được.
Nhưng mà, rõ ràng người làm cho cô sợ lại chính là anh mà.
Người này không biết an ủi cái gì nữa, nghi hoặc cứ thế xoay chuyển trong đầu nhưng cô vẫn không nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...