Thẩm Thanh Khê chứng kiến toàn bộ tình yêu của Kha Tùng và Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa lớn hơn cô 8 tuổi, bởi vì khoảng cách tuổi tác giữa hai chị em quá lớn nên từ khi Thẩm Thanh Khê có ký ức, chị gái trong ấn tượng đều là một cô gái trưởng thành.
Đối với Kha Tùng cũng như thế, anh ấy lớn hơn Thẩm Thanh Hòa 2 tuổi, vóc dáng cao lớn, hoàn toàn chính là sự tồn tại của một người anh cả.
Khi còn học mẫu giáo, những ngày không phải đi học, Thẩm Thanh Khê liền nhảy nhót theo sau mông hai người, chỉ biết cười ngây ngô, tuy rằng sẽ bị ghét bỏ nhưng cô lại không hề biết mà tiếp tục cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cha Thẩm và mẹ Thẩm đều là giáo viên, công việc thường ngày rất bận rộn, thường ngày đều là chị cả chăm sóc em gái, cũng mặc kệ cô có thích hay không.
Cho nên sau khi Thẩm Thanh Khê trưởng thành, nhớ lại khi đó, liền cảm thấy chị gái cô ngày xưa chắc chắn chính là cực kỳ ghét bỏ mình.
Kha Tùng lại khác, anh ấy dường như từ khi sinh ra đã mang cái khí chất bao dung vậy, đối mặt với chuyện Thẩm Thanh Khê cắn hỏng hết đồ dùng học tập và sách vở cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười, vuốt vuốt đầu cô nói giỡn: “Em gái nhỏ Khê Khê, em là chó nhỏ hả?”
Bởi vì là học sinh thể dục nên thành tích văn hóa của anh ấy cũng không quá tốt, hàng năm tham gia huấn luyện không thể học, cứ thế phải học lại, lại trở thành bạn cùng lớp với Thẩm Thanh Hòa, mỗi ngày còn bị cô ấy xách lỗ tai mà mắng mỏ dạy phụ đạo.
Ở trong mắt cô bé Thanh Khê, chị chính là một cô gái hung dữ, nhưng chị thật sự rất xinh đẹp, dáng người tinh tế, lúc cười rộ lên đôi mắt đều mang theo ánh sáng, là một đứa trẻ khiến người khác lóa mắt.
Chắc chắn là thiếu niên Kha Tùng cũng cho rằng như thế, không thì anh ấy cũng không ngoan ngoãn mà tới học mỗi ngày, sau đó nâng má mà nghe mắng mỏ, trên mặt cũng không có một chút tức giận nào.
Sau đó, khi Thẩm Thanh Khê học cấp hai, hai người kia liền yêu đương, chị cô vẫn là một người cường thế như vậy, nhưng khi đứng trước mặt Kha Tùng lại bà ra dáng vẻ e thẹn của thiếu nữ.
Thẩm Thanh Khê đã từng âm thầm cho rằng, tình yêu hoàn hảo nhất thế giới cũng chỉ được đến thế.
Cho đến khi xảy ra chuyện.
Thẩm Thanh Hòa gặp được Hi Thịnh là sau khi chia tay với Kha Tùng. Khi đó anh ấy cũng không đồng ý, hai người đã xảy ra cuộc cãi nhau kịch liệt, nội dung cụ thể Thẩm Thanh Khê cũng không rõ nhưng cuối cùng vẫn là Kha Tùng lựa chọn buông tay, hơn nữa còn trở thành bạn bè với chị ấy.
Cứ thế, Thẩm Thanh Khê cho rằng hai người này sẽ tiếp tục như vậy, Kha Tùng cũng sẽ lần nữa mà tìm được một người phù hợp, lại không nghĩ tới, anh ấy sẽ kiên trì không bỏ nhiều năm như thế, dù cho đến tận bây giờ vẫn không từ bỏ.
Trước kia, khi Thẩm Thanh Khê từ bỏ người nhà ra đi, mẹ Thẩm mỗi ngày đều sẽ khóc, may mà Kha Tùng mỗi ngày đều đến cửa đảm bảo nhất định sẽ tìm được người trở về thì mới xoa dịu được một chút cảm xúc của họ.
Sau khi Thẩm Thanh Khê trưởng thành, quyết định tìm kiếm chị gái mình, người luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô vẫn luôn là Kha Tùng, là một vận động viên xuất ngũ, nhân mạch của anh ấy vẫn khá rộng, vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tin tức, cứ cách một khoảng thời gian lại thông báo tin tức cho cô.
Những chuyện này vẫn luôn giấu người lớn, dù sao họ đã đến tuổi này, cái loại tin tức không biết thật giả cũng sẽ làm cho họ lo lắng không yên.
*
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, người trên quảng trường khiêu vũ cũng bắt đầu lục tục rời đi, Thẩm Thanh Khê cùng Kha Tùng cũng đứng lên, lần nữa hướng về phía khu dân cư.
Đến cốp sau lấy sữa bò cùng đồ đạc, Thẩm Thanh Khê xách đồ trong tay, dậm chân một cái đèn hành lang sáng lên, cô có chút do dự một chút sau đó mới quay đầu lại nói:
“Tùng ca, anh biết con trai thứ nhà họ Hi chứ? Tên là Hi Kính, bây giờ đang là một luật sư, anh ấy đã phát hiện ra sự tồn tại của Dục Dục và đã tìm đến đây.”
Với chuyện này, cô không định nói cho bố mẹ, nhưng đối mặt với Kha Tùng, cũng do dự thật lâu mới mở miệng.
Chủ yếu là nghĩ, đây dù sao cũng là một việc lớn, không thể nào mà giấu giếm hết mọi người chứ? Sau này ngộ nhỡ cha Thẩm mẹ Thẩm biết chuyện này cũng có Kha Tùng khuyên bảo.
“Cậu ta không làm gì em chứ?” vừa nghe thấy lời này, Kha Tùng ngay lập tức dừng bước chân.
Thẩm Thanh Khê lắc đầu: “Không có, anh ấy là người biết lý lẽ, đối xử với Dục Dục rất tốt, thằng bé cũng thích anh ấy, hơn nữa bọn em cũng đã thỏa thuận rồi, muốn cùng nhau chăm sóc Dục Dục.”
“Thế cha mẹ cậu ta thì sao? Có biết chuyện Dục Dục không?” Kha Tùng nhíu mày mà truy hỏi.
Thẩm Thanh Khê nghĩ một chút: “Em cũng không biết cha mẹ anh ấy có biết chuyện này hay không nhưng chỉ thấy Hi Kính đến thôi.”
Đối với chuyện của đứa bé, sắc mặt kt nghiêm túc hẳn lại, một lúc mới thở dài nói: “Em đi về trước đi, đầu óc anh hiện tại có chút rối loạn, không thể nói gì với em được.”
Thẩm Thanh Khê gật đầu, cùng với anh ta lên lầu.
*
Sau hai tuần, Chu Tử Thanh mới bắt đầu đi làm trở lại, cũng may mắn cô ấy là người có thâm niên, kinh nghiệm cũng rất phong phú, nếu muốn đổi một người khác thì khó có thể trong thời gian ngắn mà tìm được một người như thế.
Thẩm Thanh Khê đánh giá một chút, cảm thấy cô ấy đã khác rất nhiều so với trước kia, đầu tóc gọn gàng, trang điểm nhàn nhạt, liền xinh đẹp lên không ít.
Đây là đã tỉnh táo lại rồi đi.
Thời điểm giờ nghỉ trưa, hai người cùng nhau đi ra ngoài ăn trưa, tìm một nhà hàng có quang cảnh yên tĩnh.
Sau khi ngồi xuống, Chu Tử Thanh cười một cái, ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu: “Thanh Khê, cảm ơn em đã nhắc nhở chị, chị đã tìm ra nhược điểm của Từ Ba rồi.”
Cô ấy háo hức mà nói, Thẩm Thanh Khê cũng vui vẻ mà nghe, sau khi đồ ăn được đưa lên, một bên nghe cô ấy nói chuyện, một bên chậm chạp mà ăn.
Rất nhiều người phụ nữ sau khi yêu đương chỉ số thông minh trở về không, một khi tỉnh lại thì lại trở thành Holmes.
Chu Tử Thanh chính là một ví dụ.
Sau khi nghe hiểu những lời cảnh tỉnh của Thẩm Thanh Khê, cô cũng hiểu ra, Từ Ba đây chính là đã tìm được mục tiêu mới.
Từ Ba là một người cực kỳ cẩn thận, ngay cả di động cũng không bao giờ rời khỏi người, chẳng qua khi rảnh rỗi cũng sẽ về nhà một chút, trên quần áo cũng chẳng có mùi nước hoa.
Chu Tử Thanh cũng chỉ nhớ tới một chút chuyện khác thường của anh ta, lúc này mới có chút phỏng đoán, nhưng cô ấy cũng thực sự lợi hại, chỉ với mấy manh mối mơ hồ này, nhưng cũng tìm ra được mấy người bạn của Từ Ba.
Nói tới Từ Ba, chính là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, mấy người bạn của anh ta người nào cũng xấu xa, bất chính, ngoài mặt xưng anh em nhưng trên thực tế lại có nhiều ý xấu.
Lại nói Từ Ba trước đây sống cũng chả ra gì, đã sớm âm thầm kết oán với nhiều người, hiện tại anh em bị ép hỏi cũng ỡm ờ mà đem những chuyện bí mật của anh ta nói ra rành mạch rõ ràng.
Tiểu tam mà Từ Ba ngoại tình là một cô gái hơn 20 tuổi. gia cảnh rất tốt nhưng tâm tư lại cực kỳ đơn giản, chưa từng trải qua yêu đương nên dễ dàng bị Từ Ba lừa gạt tới tay.
Thật ra nếu đối một góc độ khác thì cô gái này cũng là một người bị hại, bởi vì những lời mà Từ Ba nói với cô ta đều là lời nói dối, thường giả bộ đáng thương, gia đình không hạnh phúc gì đó, liền khơi gợi được tính thánh mẫu muốn làm sứ giả cứu vớt chúng sinh của cô gái kia.
Lần này vội vàng ly hôn cũng là do cô gái kia mang thai., sợ giấu không được người nhà nên sốt ruột ép Từ Ba, nếu không thì nhanh chóng công bố quan hệ của hai người.
Từ ba cũng là một người có lòng tham,, đã sớm mơ ước tài sản của nhà cô gái kia, lại nghĩ thừa dịp ly hôn mà chơi vợ cũ một vố, liền thành cái tình huống này.
Sau khi biết hết mọi chuyện, Chu Tử Thanh đầu tiên là đi nói chuyện với cô gái kia, sau khi nói chuyện thẳng thắn cũng coi như đã vạch trần được bộ mặt thật của Từ Ba, sau đó thì thu thập chứng cứ đơn giản hơn nhiều.
Nghe xong mọi chuyện, tâm tình của Thẩm Thanh Khê cũng tốt hẳn lên, cười cười trêu ghẹo: “Chị Thanh, chị có nhớ lần trước ở trước cửa tòa nhà văn phòng luật chị cào người ta thế nào không? Cái vị họ Phó kia xém chút nữa phá tướng luôn đó.”
mặt Chu Tử Thanh lập tức đỏ bừng lên, liên tục xua tay. ngượng ngùng nói: ‘Chị đã liên hệ với anh ấy để xin lỗi rồi, lần kiện tụng ly hôn này cũng là do anh ấy đề nghị một vị luật sư trong văn phòng luật, nghe nói rất giỏi.”
“Thế luật sư của Từ Ba thì sao?” Thẩm Thanh Khê có chút sửng sốt.
Chu Tử Thanh có chút vui sướng: “Em nói luật sư Hi? Nghe nói hai người họ còn chưa ký hợp đồng, sau khi biết chuyện liền trực tiếp cự tuyệt Từ Ba.”
*
Thời điểm Thẩm Thanh Khê gặp lại Hi Kính là thứ bảy.
Nếu muốn cùng nhau chăm sóc, hai người cũng đã bàn bạc với nhau toàn bộ quá tình.
ý của Hi Kính rất rõ ràng, anh vì công việc khá bận nên không thể đến thăm thằng bé mỗi ngày nhưng anh cũng đảm bảo, chỉ cần có thời gian sẽ qua đây, một tuần ít nhất một ngày.
Thẩm Thanh Khê nghe xong lời này, trong lòng vẫn khá bình tĩnh, cũng thật sự không tưởng tượng a cảnh tượng mỗi ngày gặp gỡ với Hi Kính sẽ như thế nào.
Cho nên, vẫn nên đến ít đi.
Nghĩ thế, cô lại cảm thấy có lỗi với Dục Dục, dù sao thằng bé thật sự rất trông mong nha.
Vừa nghe đến sắp được gặp chú, tối ngày thứ sáu, thằng bé cũng không thể ngủ ngon được, sáng sớm đã hào hứng mà dậy, tự mình chạy tới nhà vệ sinh, dẫm lên ghế nhỏ mà ngoan ngoãn rửa mặt, nặn ra một đống kem đánh răng.
Thẩm Thanh Khê để cậu bé tự lau mặt, sau đó lấy bộ đồ áo sơ mi kẻ sọc và quần jeans mà cậu bé thích nhất, đội mũ lên, liền giống như người mẫu nhí vậy, cực kỳ thời thượng.
chạy đến trước gương, nhìn tạo hình của bản thân, cậu bé hài lòng mà gật đầu, lại xoay người chạy vào phòng ngủ, bò lên tủ quần áo, lấy từ đó ra một bộ quần áo.
Đứa trẻ túm một bộ váy xinh đẹp hưng phấn chạy lại, Thẩm Thanh Khê càng buồn bực: “Muốn dì nhỏ mặc?”
Dục Dục mạnh mẽ mà gật đầu: “Vâng!”
“Không được, đấy là váy mùa hè.” Thẩm Thanh Khê sờ đầu cậu bé, lại treo trở về, tìm trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác màu xám nhạt, bên trong vẫn như cũ là quần áo bình thường.
So với thời cấp ba, cô đã cao lên không ít, dáng người lại như thành công mà thoát xác, liền có dáng người yểu điệu, cân đối, mái tóc hơi dài cong cong ở đuôi, tự nhiên mà rũ trên vai, che một phần gương mặt, cả người tràn ra sự trí thức mà nhu mỹ.
“Dì nhỏ~” Dục Dục phồng má ngồi trên giường cười tủm tỉm kêu.
“Làm sao thế?”
“Thật là xinh đẹp!”
Miệng đứa trẻ còn rất ngọt.
Mắt thấy thời gian hẹn đã tới, cô vội vàng lôi kéo tay đứa bé xuống lầu, xe của Hi Kính đã lặng lẽ đậu ở nơi đó, dáng người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh xe chờ đợi.
Người bình thường trong thời điểm này không phải cầm điện thoại giết thời gian thì chính là cúi đầu nhìn giờ nhưng anh lại khác, dáng người đĩnh bạt mà đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, chỉ ngẫu nhiên không kiên nhẫn mới chậm rãi mà nhíu mày.
Thẩm Thanh Khê mang Dục Dục bước nhanh tới, lúc này mới chú ý đến cách ăn mặc của anh.
Đất đồng với người đàn ông tây trang thẳng thớm thường ngày, người đàn ông lúc này đang mặc trên người một chiếc áo khoác màu xám đậm, không kéo khóa mà lộ ra chiếc áo đen cổ cao bên trong cùng màu với màu quần càng nổi bật lên đôi chân dài cùng tỷ lệ dáng người hoàn hảo.
Đẹp thì đẹp thật nhưng hình như có chút đụng hàng với quần áo cô mặc, tựa như hai người cố tình mặc vậy.
Thẩm Thanh Khê có chút buồn bực, cũng không quá để ý, tới gần mới phát hiện, ghế sau thế mà xuất hiện một chiếc ghế tựa dành cho trẻ em.
cô lúc này mới ngạc nhiên: “Mua cho Dục Dục?”
“Ừm.” người đàn ông mở cửa xe cho cô, nhàn nhạt nói: “Xe này sau này sẽ để đón thằng bé, chuẩn bị cái này là đương nhiên.”
Nói xong liền bế Dục Dục lên, nhẹ nhàng mà ôm đứa bé lên xe: “Thử xem có thoải mái không?”
Dục Dục cực kỳ phối hợp mà ngồi xuống, ngoái trước ngoái sau như đánh giá: “Thoải mái.”
“Sau đó thì sao đây?” Thẩm Thanh Khê cúi người chỉnh lại áo cho cậu bé.
“Cảm ơn chú.” đứa trẻ nheo mắt ngọt ngào nói.
Người đàn ông cao lớn sau khi đứng thẳng người dậy, cúi đầu nhìn đứa trẻ, ngữ khí tuy lạnh nhạt nhưng vẫn trả lời: “Ừm, không cần khách khí.”
Nhìn cảnh tượng này, Thẩm Thanh Khê không hiểu sao mà thấy rất buồn cười, cô cũng thật sự cong môi cười một cái, có điều nhanh chóng thu lại biểu tình.
Cúi người trong xe thu xếp cho đứa trẻ xong, cô tình toán ngồi xuống bên cạnh, kết quả quên mất đỉnh đầu có trần xe nên đụng một cái.
Cuối cùng vẫn là do một bàn tay trực tiếp ấn đầu cô xuống.
Thẩm Thanh Khê “a” một tiếng, bị anh ấn đến nằm sấp xuống, sau khi ra còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, bàn tay người đàn ông còn đặt trên đầu cô, cô cũng chỉ có thể cố gắng lùi ra, nhìn thoáng qua phía sau: “Anh làm gì thế?’
“Để ý một chút, sẽ bị đụng đầu.” người nọ nhàn nhạt nói, cũng không biết vô tình hay cố ý mà bàn tay đặt trên đầu cô nhẹ nhàng xoa một chút, lúc này mới rút tay.
Không cần nhìn cũng biết mái tóc dài được chải chuốt chỉnh tề của cô nhất định đã bị anh làm rối tung lên, Thẩm Thanh Khê đứng thẳng người, tự vuốt vuốt nửa ngày, mái tóc mới khôi phục được một chút, buồn bực hỏi: “Anh lại định làm gì?”
“Không có gì.” Người nọ đã vòng qua bên kia, trực tiếp ngồi vào ghế lái, mở cửa sổ xuống một chút, âm thanh có chút lạnh nhạt: “Mau lên xe, xuất phát thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...