Đại đội trưởng vẫn còn đang hô khẩu hiệu: “Đứng lại đứng!’’
“Một hai!’’
Các nam sinh vừa dừng chân đã lập tức trở về đúng tư thế, mọi người đều đứng thẳng sống lưng, nhưng đầu lại cúi xuống thả lỏng cười cười.
Con mẹ nó thực sự quá kích thích.
Huấn luyện quân sự luôn có một sĩ quan quân đội đứng bên cạnh hướng dẫn, chỉ cần không hài lòng với một bài tập đơn giản nào đó họ sẽ luôn tạo ra những tiếng cười và phút giây thư thái cho học viên mình.
Về điểm này Trịnh Ý Miên cũng biết rõ.
Lúc còn học cao trung cô đã từng trải qua rồi.
Nhưng vấn đề là, tại sao hết lần này đến lần khác lại gặp phải Lương Ngụ cơ chứ?
Các nữ sinh trong lớp đã bắt đầu ngượng ngùng xì xào bàn tán.
“Đại đội trưởng đang muốn làm gì vậy…’’
“Họ thực sự đã đến, trời ạ…’’
"Cái gì?"
"Chẳng lẽ chúng ta cũng phải mặt đối mặt đứng theo kiểu quân đội sao? Tôi…’’
Một giây tiếp theo.
Đại đội trưởng của nữ sinh: “Toàn thể nữ sinh, nghiêm!’’
“Bên phải…Quay.’’
…
… …
Một lời thành sấm.
Trịnh Ý Miên cúi đầu nghĩ.
Hay rồi, bây giờ thực sự phải đối mặt với Lương Ngụ rồi.
Nhưng mọi người đều không nhận ra rằng, khi các cô gái đều đang đỏ mặt, thì mấy nam sinh lại không ngừng cười cười.
Một lát sau, mọi người dường như đã phát hiện ra điều gì đó, tất cả đều bật cười.
Trịnh Ý Miên sửng sốt một lúc, mới có thể phản ứng được…
Trong hàng ngũ thừa ra một người, cô là người duy nhất đứng ngoài đội ngũ hình chữ nhật.
Thật trùng hợp, Lương Ngụ cũng vậy.
Cho nên tình huống lúc này là…
Trong hai hàng ngũ giống như một hình vuông, mỗi hàng đứng thừa ra một người.
Hai người này vẫn đang mặt đối mặt nhìn nhau dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
“Toàn thể nữ sinh, đứng nghiêm! Mười phút!’’
Trình Ý Miên đứng thẳng ngườI, bắt đầu đứng nghiêm theo kiểu quân đội.
…
Đại đội trưởng đứng giữa đội ngũ, cố ý nói: “Bạn nữ đứng ngoài kia… ưỡn ngực ngẩng đầu lên chứ… Sao vậy, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy ư?’’
Hai bên phát ra tiếng cười kìm nén, nhưng các nam sinh bên kia càng quá đáng hơn, có người còn bật cười thành tiếng.
Trịnh Ý Miên cắn răng ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng lúc này lại không kịp đề phòng bất ngờ chạm phải ánh mắt Lương Ngụ.
Lương Ngụ đang mặc một bộ quân phục rằn ri, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt khẽ rũ xuống tràn ngập ý cười nhìn cô. Khóe môi hững hờ tạo thành một đường cong nhàn nhàn, tựa như đã có âm mưu từ lâu, trong mắt lóe lên một tia sáng giảo hoạt.
Những sợi tóc mái màu nâu sậm rũ xuống trước vầng trán trắng mịn cao rộng, bị ánh nắng chiếu rọi nhuộm thành sắc vàng nhàn nhạt.
Ánh mặt trời sau lưng anh hòa thành một chấm trắng chói mắt khiến bức chân dung kia thoạt nhìn trông như một tấm phim nhựa bị phơi sáng quá mức.
Trịnh Ý Miên khẽ nheo mắt, đại đội trưởng phía bên kia đi đến trước mặt cô, cười hỏi: “…Rất đẹp trai, đúng không?’’
Không khí lúc này không thể nào kìm nén được nữa, các nam sinh điên cuồng cười ha hả, còn hào hứng huýt sáo.
“Rất đẹp trai, rất đẹp trai, Lương Ngụ… Cô ấy có đẹp không?’’
Các nữ sinh cũng cười theo.
“Hai người bọn họ đang làm gì vậy, tại sao tớ lại cảm thấy có chút ngọt ngào thế này…’’
“Tớ cũng muốn đứng đầu, có thể được đối mặt với một tiểu ca ca đẹp trai như thế thực sự quá hạnh phúc.’’
“Miên Miên.’’ Lý Mẫn gọi cô từ phía sau, “Thế nào? Cảm thấy kích thích không?’’
Chỉ có Trịnh Ý Miên vẫn không dám động đậy, cả người đông cứng chôn chân dưới đất, mặt đỏ bừng như một chú tôm bị nấu chín.
Trong tiếng cười nói ồn ào kia,cô không thể nghe được giọng nói trầm thấp tựa như đang thì thầm với chính mình của Lương Ngụ: “Ừ.”
“Thế nào? Buồn cười lắm đúng không?” Đại đội trưởng chống nạnh, thoải mái nói, “Vậy thì cho các em cười một phút.’’
Hắn vừa dứt lời, một tràng cười như điên lập tức vang lên từ phía đối diện.
Đại đội trưởng lại nhanh chóng khép miệng: “Được rồi, không được cười nữa! Nghiêm!’’
Trịnh Ý Miên khó khăn lắm mới thích ứng với nhịp điệu của đại đội trưởng, đang thả lỏng một chút, nhìn về phía trước lại vô tình chạm vào ánh mắt của Lương Ngụ.
Cậu ta có một cặp mắt đào hoa xinh đẹp, lúc không cười quyến rũ động lòng người, lúc cười rộ lên lại mang đến hơi thở trong trẻo trẻ trung và đứng đắn của người thiếu niên đang ở độ tuổi xuân xanh tràn đầy nhiệt huyết, tựa như một bức tranh sơn thủy được tiện tay vẫy mực, phảng phất một nét đẹp bất cần hờ hững.
Cho đến khi ở đối diện lại có người không thể kiềm chế được bắt đầu nín cười, phát ra từng đợt âm thanh “hì hì” kìm nén, Trịnh Ý Miên mới ý thức được rằng cô đã đã nhìn Lương Ngụ rất lâu rồi.
…
Tại sao chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là lại chạm vào ánh mắt cậu ta chứ? Chẳng lẽ từ đầu đến cuối Lương Ngụ vẫn luôn chăm chú nhìn cô sao?
Trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ điên rồ này, Trịnh Ý Miên đã lập tức bấm vào tay mình một cái.
Nếu còn cứ tiếp tục tùy tiện bốn bỏ lên năm như thế này nữa, cô sẽ lại cho rằng Hỗn Thế Ma Vương đang thầm mến cô cho mà xem.
Nghĩ đến đây, cô lại ngẩng đầu lên âm thầm liếc Lương Ngụ một cái.
Cậu ta nhíu mày nhìn cô, tựa như đang hỏi tại sao cô lại nhìn mình như vậy.
Trịnh Ý Miên đau đầu quay mặt sang chỗ khác, nhưng dường như làm thế nào cũng giống càng tô càng đen.
Các nữ sinh phía sau vẫn đang bàn tán về Lương Ngụ đến khí thế ngút trời, thậm chí có người còn muốn thế chỗ của Trịnh Ý Miên.
“Ồ, các cậu không cảm thấy một nam thần khí chất du côn lưu manh* khoác trên người đồng phục học sinh hay quân phục rằn ri rất có cảm giác “Năng lực bạn trai level max**” sao?’’
(*Nguyên văn: 痞气 (Bĩ khí):Chỉ những người trong xương cốt của họ rất chính trực ngay thẳng, có năng lực, trần đầy nội hạn, nhưng ngôn ngử và hành động của họ lại luôn toát ra một cảm giác lạnh lùng, không coi ai ra gì, mang đến cho người ta một cảm giác “xấu xa”.”Bĩ khí” không phải là người xấu, chỉ là một cảm giác, là biểu hiện của một người đàn ông tự tin.
**Năng lực bạn trai level max: 男友力 MAX: Chỉ những người đàn ông thích hợp làm bạn trai nhất, có mị lưc phái nam lớn nhất, để đạt được yêu cầu này, người đàn ông ngoài trừ có ngoại hình thì còn phải vừa “Bá đạo” vừa “ quan tâm” người yêu.)
“Hormone mê trai của cậu lại bùng nổ rồi đúng không?’’
“Đúng, đúng, đúng, chính là loại cảm giác này!’’
“Cậu ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn là đã có bạn gái rồi.’’
...
Tiếng chuông tan học cứu tinh cuối cùng cũng vang lên, đại đội trưởng hớn hở bảo mọi người giải tán, Trịnh Ý Miên vội vàng chạy đến bóng cây cầm balo của mình lên.
Lý Mẫn cũng chạy đến: “Cậu không biết đâu, các nữ sinh bên cạnh chúng ta đều hâm mộ cậu đến phát điên rồi.’’
Trịnh Ý Miên bật ô lên, nói: “Hâm mộ tớ về việc gì?’’
“Hâm mộ cậu được đứng trước mặt Lương Ngụ chứ còn gì nữa, các cô ấy nói Lương Ngụ từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn cậu không rời mắt đấy.’’
Trịnh Ý Miên: “Có thể là có một ẩn tình gì đó chăng.’’
Lý Mẫn: "Cái gì?’’
Trịnh Ý Miên: “Cậu ta nhìn tớ, có thể có một ẩn tình gì đó.’’
Lý Mẫn: “Ví dụ như…’’
Trịnh Ý Miên: “Có thể là cậu ta bị cận thị, chỉ cần nhìn về phía trước thì sẽ ngẩn người ra.’’
“…”
Lý Mẫn bị cô chọc cười: “Chúng ta có thể đừng tự ti như vậy được không, nhìn cậu thì sao chứ, nhìn cậu rất bình thường mà, rất nhiều nam sinh khác đều nhìn cậu.’’
Trịnh Ý Miên phất phất tay một cái, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.’’
…
Căng tin nhà trường bị các sinh viên mới cũ chen lấn đến mức con kiến cũng không thể chui lọt, Trịnh Ý Miên đang đứng ngoại phạm vi chiến đấu, cảm giác như một đầu hai mặt*.
(*Một đầu hai mặt: Chủ yếu đề cập đến những chuyện quá rắc rối hoặc quá xui xẻo, khiến bạn bị choáng ngợp, không có cách nào để giải quyết nó.)
Cô đang đứng nhìn tấm biển thì bị Triệu Viễn nhìn thấy.
Hắn lấy khuỷu tay đụng đụng vào Lương Ngụ: “Chờ nửa ngày rốt cuộc người cũng đã tới, không phải em nói, nhưng sao các cô em này lại chậm như vậy chứ?’’
Lương Ngụ liếc hắn: “Cậu đứng ở đây, tôi đi ra ngoài một chút.’’
Vừa dứt lời anh đã đi về phía Trịnh Ý Miên đang đứng bên kia.
Trịnh Ý Miên đang chăm chú nhìn thực đơn thì đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên một câu: “Con mẹ nó để tôi đi một chút nào.’’
Cô bất ngờ không kịp tránh nhưng lại được một cánh tay ôm vào trong ngực bảo vệ, lúc này người mang đôi giày trượt patin xách theo một bát canh nóng mới như gió trượt đi.
Những lúc đông người như thế này còn có kẻ ý thức kém đến nỗi mang cả giày trượt patin vào căng tin mua cơm ư…Cũng may cô được người ta giúp đỡ, nếu không đụng phải người đó, bát canh kia chắc chắn sẽ đổ hết lên người cô.
Trịnh Ý Miên không ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cần nhìn vào cánh tay đặt bên hông mình vừa mới buông ra kia, cũng có thể nhận ra được người này là ai.
Bởi vì hai người quá mức gần gũi, trong bầu không khí ngập tràn hương vị thức ăn này không thể phân biệt được, nhưng chỉ có hương thơm lại vô cùng rõ ràng, xông thẳng vào mũi của Trịnh Ý Miên.
Đó là mùi hương của một loại cỏ xanh tươi ẩn mình trong tuyết trắng, nghe thì có vẻ lạnh lùng băng giá, những cảm nhận kỹ lưỡng một chút, lại phát hiện nó thật nhẹ nhàng ôn nhu.
Lương Ngụ thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút.’’
Cô gật đầu và hỏi: “Không tạt vào cậu chứ?’’
“Không’’ Anh cầm lấy phiếu cơm trên tay cô, “Trùng hợp bạn của tớ đang xếp hàng ở phía trước, cậu muốn ăn gì để tớ lấy giúp cậu một phần.
Giọng nói của anh lộ ra một chút gì đó triền miên trầm thấp.
Trịnh Ý Miên: “Sườn…Sườn xào chua ngọt.’’
“Ừ,’’ Anh đáp lời, “Cậu đứng bên ngoài đợi tớ một lát, bên trong rất đông.’’
Sau khi chen chúc từ trong đám đông để ra ngoài, Trịnh Ý Miên vẫn không thể hiểu nổi, tại sao thẻ cơm của mình lại bị người ta cầm đi, hơn nữa giữa đại quân mua cơm đông đúc còn có thể thuận lợi phá vòng vây ra ngoài.
Cô xoay người nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Lương Ngụ đang xách phần cơm của cô từ trong phòng ăn đi ra.
Giọng nói của anh bị ánh mặt trời “phơi” mềm, lười biếng.
“Ăn no một chút, buổi chiều còn huấn luyện.’’
... …
Buổi trưa phải tranh thủ thời gian ngủ một giấc, nhưng vừa mới chợp mắt nửa giờ thì đã bị chuông đồng hồ đánh thức, Trịnh Ý Miên miễn cưỡng mặc quần áo tử tế xuống giường, thoa kem chống nắng rồi tiếp tục đi huấn luyện quân sự.
Quả nhiên, buổi chiều cũng chẳng có chuyện tốt nào cả.
Phương trận của các chàng trai cách bọn họ không xa, cho nên nội dung của buổi huấn luyện cũng có thể nghe được rõ ràng.
(*Phương trận – Ma trận vuông thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang giáo, kích, hoặc những vũ khí tương tự như vậy. Thuật ngữ này đặc biệt sử dụng cho đội hình chiến tranh Hy Lạp cổ đại.)
Đại đội trưởng nói: “Hoàn thành bài tập đi đều tốt rồi thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi, tôi sẽ dạy cho các bạn ca hát.’’
Việc hát hò này có vẻ như không thể khơi gợi sự hứng thú trong lòng các nam sinh, nhưng được nghỉ ngơi lại là chuyện rất cám dỗ.
Lúc đội ngũ của Trịnh Ý Miên bắt đầu đứng tư thế nghiêm thì bên kia đã được ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đại đội trưởng: “Xem ra chỉ có đứng bên cạnh các nữ sinh thì các bạn mới lên tinh thần nha.’’
Mọi người đều bật cười.
Đại đội trưởng vỗ vỗ tay, nói: “Được rồi, tiếp theo tôi sẽ dạy cho mọi người hát bài “Khi mái tóc em lướt qua đầu súng thép tôi.’’’’
Trịnh Ý Miên: “… … …”
Quả nhiên, các cô gái bên này cũng bắt đầu xì xào.
“Đã biết Đại đội trưởng này không đứng đắn gì rồi mà.’’
“Khanh vốn đã là Đại đội trưởng, nề hà gì đến việc trong lòng muốn trở thành một Hồng Nương*- Chẳng lẽ thầy ấy đang muốn kết hợp cho đôi nào đó sao?’’
(*Hồng Nương: Một nhân vật trong “Tây Sương ký”- Một người thị nữ đã báo tin cho cô chủ của mình là Thôi Oanh Oanh khi mẫu thân của nàng lật lọng lời hứa gả con gái cho Trương Thụy Quân, đồng thời trông chừng bên ngoài khi Thôi Oanh Oanh và người tình “hẹn hò” nhau trong thư phòng của chàng. Sau này khi nhắc đến Hồng Nương, người ta sẽ nghĩ đến nghề bà mai, bà mối.)
“Không phải chờ chúng ta đến hợp xướng lại với nhau đấy chứ?’’
….
Đã đoán đúng.
Khi các cô gái bắt đầu nghỉ ngơi, Đại đội trưởng chỉ huy nam sinh đã tiến đến.
Hắn nói với Đại đội trưởng của phương trận nữ sinh: “Chúng tôi đã luyện tập rất tốt, hay là bên bạn nghe thử xem.’’
Đại đội trưởng mỉm cười tủm tỉm: “Được thôi… Nghe thử một chút.’’
Một Đại đội trưởng khác bắt đầu chỉ huy: “Toàn thể nam sinh… Nghỉ! Nghiêm! Ngồi xuống! Chuẩn bị bắt đầu hát!’’
Đại đội trưởng bên này cũng hô khẩu lệnh.
“Toàn thể nữ sinh, bên phải, quay! Ngồi xuống!’’
Lần này cả hai bên vô cùng gần gũi.
Khoảng cách giữa Lương Ngụ và Trần Ý Miên gần như chỉ bằng một bước chân.
Cô kéo kéo ống quần, chuẩn bị ngồi xuống.
Không hiểu tại sao tư thế ngồi của cô gái phía sau vô cùng hào phóng, đầu tiên là đặt mông ngồi xuống, sau đó mới thu hai chân lại.
Vì thế lúc cô gái kia thu chân thì trùng hợp quẹt phải Trịnh Ý Miên khiến cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã.
Lương Ngụ nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ lấy cô.
Bởi vì Trịnh Ý Miên vừa mới cong chân chuẩn bị ngồi xuống thì bị quẹt nên cả người liền bày ra một tư thế giống như đang quỳ xuống.
Mà Lương Ngụ vì kéo cô, cũng cúi thấp người xuống rất nhiều.
Hình ảnh này trong mắt quần chúng lại trở thành hai người đang gập chân khom người đối mặt nhau, bầu không khí vô cùng thích hợp, Triệu Viễn vỗ đùi, hớn hở cười nói: “Hai người… Đang bái đường sao?’’
Tác giả có lời muốn nói:
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Đưa vào…
Hì hì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...