“Anh đại nghịch bất đạo đi ngược với đạo lý nhân sinh*, nhưng vì em mà bước vàocon đườngnề nếp.’’
(*Nguyên văn: Ly kinh bạn đạo -离经叛道: Là một câu nói chỉ những người đi ngược với đạo lý bình thường, nổi loạn, không quan tâm đến những tư tưởng cổ hủ.)
….
Trịnh Ý Miên vừa bước ra khỏi cửa tàu điện ngầm thì nhận được tin nhắn của lớp trưởng gửi vào group chat của lớp.
Trong tin nhắn thoại, lớp trưởng vẫn không ngừng nhắc nhở: “Tớ nhắc mọi ngườimột lần nữa, địa điểm liên hoan của chúng ta là ở Resort Hạc Tuyền, xuống tàu điện ngầm đi khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến, các cậu đừng có lạc đường đấy.’’
Đây là buổi liên hoan ăn mừng bọn bọ tốt nghiệp cao trung đồng thời cũng chúc mừng mọi người bước vào cuộc sống đại học hoàn toàn mới.
Đọc xong tin nhắn, Trịnh Ý Miên mở bản đồ ra, xem xét con đường mà APP đã chỉ dẫn, sau khi chắc chắn mình không đi nhầm, cô mới bước nhanh hơn, xuyên qua bầu không khí ngột ngạt buồn tẻ của đêm hè.
Thành phố W những ngày cuối tháng bảy vẫn nóng bức tựa như một lò lửa khổng lồ, thậm chí ngay cảvào buổi tối cũng có thể cảm nhận được cái oi nồng khó chịu của thời tiết.
Máy điều hòa không khí vẫn kiên trì phun hơi nóng ra ngoài, các cửa hàng dọc theo con phố đèn đuốc sáng choang, cửa chính đóng chặt không cho gió nóng từ bên ngoài tràn vào.
Trình Ý Miên nhanh chóng đi đến địa điểm đã hẹn, nhưng lúc ở bên ngoài con hẻm nhỏ, cô thoáng nghe được một tiếng khóc đứt quãng truyền ra.
“Cầu xin các anh, đừng… Đừng như vậy…’’
Trịnh Ý Miên cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, bước chân vô thức dừng lại, rón rén đi về phía đầu ngõ, mượn ánh đèn đường mờ nhạt nhìn vào trong.
Nam sinh đang khóc lóc cầu xin kia là Lý Thiên, một người bạn học cao trung với cô. Cậu ta bị thiểu năng trí tuệ từ nhỏ, đầu óc không được nhanh nhạy cho lắm, độc vãng độc lai, có lúc nói chuyện còn không rõ ràng rành mạch. Mặc dù cậu bạn này thoạt có vẻ ngốc nghếch, nhưng tuyệt đối không phải là người xấu- Cô nhớ trong một lần đi ra khỏi phòng làm việc của thầy giáo, chồng bài tập trong tay bị người ta đụng trúng, là Lý Thiên đã nhặt lên giúp cô.
Nhưng vì vẻ ngoài nhìn dễ bị bắt nạt cho nên một số người trong trường chuyên lấy chuyện ức hiếp cậu ấy làm thú vui cho riêng mình.
Tối hôm nay lại có nhiều lớp cùng tổ chức liên hoanở một địa điểm, dĩ nhiên sẽ khó mà không phải gặp những người của các lớp kia.
Lý Thiên đứng trước mặt hai nam sinh khác, lúc này tên cầm đầu đang lột chiếc áo khoác âu phục trên người cậu ấy xuống, không ngừng lắc lư qua lại: “Chà, hôm nay Thiên Thiên của chúng ta còn mặc cả âu phục nữa đấy, trang trọng thế này, cậu đang định đi đâu vậy?’’
Một người khác đi lên đá Lý Thiên một cước: “Thế nào? Mày cho rằng chỉ cần ăn mặc sang trọng là có thể che giấu được sự ngu đần thiểu năng của mình ư?’’
Lý Thiên rụt vai,ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, chỉ có thể yếu ớt cầu xin: “Trả áo lại cho tớ được không?’’
“Được cái con mẹ mày!’’ Có người thẳng chân đạp Lý Thiên ngã sóng soài trên mặt đất, “Mày có thể đứng dậy ra khỏi nơi này đã là tốt lắm rồi, còn mong tao để cho mày ăn mặc đẹp đẽ như vậy ư? Mày xứng sao? Tịch thu không trả lại!’’
Lý Thiên lắc đầu, đứng dậy muốn cướp lại áo của mình: “Không được, các cậu không thể làm vậy được…’’
“Thế nào? Muốn làm gì hả?’’ Giọng nói tựa như một hung thần ác sát: “Hôm nay mày ăn phải gan hùm mật báo đúng không, còn dám chạm vào tao, con mẹ nó tao sẽ cho mày…’’
Tên này còn chưa dứt lời thì đã đưa tay ra chuẩn bị cho Lý Thiên một cú đấm.
Nhưng cánh tay vừa vung lên đã bị người nào đó chặn lại giữa không trung rồi đẩy sang một bên.
Một giọng nói lười biếng lại mang theo một chút lưu manh vang lên, không nhẹ không nặng nhưng chẳng hiểu sao lại mang đến một cảm giác uy hiếp bức người.
“Sẽ cho cậu ta thế nào?’’
Trịnh Ý Miên che miệng, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có người đến.
Một trong hai tên côn đồ kia nhận ra được giọng nói này: "Lương Ngụ ?’’
Ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo nơi hẻm nhỏ khắc họa những góc cạnh mơ hồtrên mặt cậu ta.
Góc nghiêng in bóng trên vách tường mượt mà đẹp mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, đường nét sắc sảo và bắt mắt. Mái tóc đen bóng xõa tung, dáng vẻ thờ ơ không thèm đếm xỉa đến người khác.
Cậu ta khẽ nghiêng đầu, mặc dù có vẻ như đang nở một nụ cười, nhưng trong giọng điệu kia lại chất chứa một mối nguy hiểm khiến người ta sợ hãi: "Tao đang hỏi mày đấy.’’
Nhóm côn đồ kia chỉ có hai người, một người đã bắt đầu run rẩy: "Giang ca, Lương Ngụ đến, chúng ta đánh không lại hắn đâu, chạy đi.’’
Người được gọi là Giang ca kia lúc đầu còncúingười, sau đó không biết đã nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên đứng thẳng tắp sống lưng:"Chạy, chạy cái rắm! Chúng ta có hai người mà còn phải sợ tên đơn thân độc mã này sao?’’
Hắn vừa dứt lời, bóng người phản chiếu trên vách tường đã nhào thành một đống đen sì.
Lấy một chọi hai, thoạt đầu Trịnh Ý Miên còn đổ mồ hôi hột.
Chân tay Lương Ngụ đều dài, nếu biết cách tận dụng ưu thế này, cậu ta sẽ không rơi vào thế hạ phong.
Một nắm đấm đi đến, Lương Ngụ nhanh chóng nghiêng người về bên trái né đòn, ngay sau đó lập tức bắt lấy cổ tay người này, hắn ta rên lên một tiếng, hoàn toàn bị cậu ta chế ngự.
Lương Ngụ tung một cước vào bắp chân hắn, kẻ này lập tức ngã xuống.
Người thứ hai đang định tập kích từ sau lưng Lương Ngụ, nhưng cậu ta lại bất ngờ xoay người lại, tóm lấy cổ tay giữ chặt cùi chỏ, khóa cổ họng, ném luôn kẻđang không có cách nào chống trả này sang một bên.
Người thứ nhất loạng choạng đứng lên, sẵn sàng đấm vào bụng cậu một quyền, Lương Ngụ dễ dàng bắt được cánh tay hắn, dùng sức bẻ ngoặt cánh tay ra phía sau.
Đồng thờitừ trong cổ họng cậu phát ra một tiếng cười giễu cợt: "Cũng có chút bản lĩnh đấy… Ở đâu ra lá gan chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ỉ thế bắt nạt người thế này?’’
Lương Ngụ ung dung quật ngã hắn xuống đất, đứng dưới ánh đèn khẽ thở hổn hển.
Không biết có phải chỉ là ảo giác của Trịnh Ý Miên hay không, mà trong một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt cậu ta dường như đã rơi vào người cô, mặc dùnó chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Chẳng mấy chốc, hai người bị quật ngã kia lại bắt đầu trước sau đánh gọng kìm.
Không biết đã qua bao lâu, có người bỗng nhiên hét lên một tiếng: "Cảnh sát đến!"
Lương Ngụ dừng tay một lát, người thủ hạ dùng tốc độ ánh sáng nghiêng người né tránh, sau đó được một người khác đi đến đỡ chạy về phía trước.
"Chúng ta không đánh lại hắn đâu, nhanh chạy đi.’’
…Hóa ra là bọn họ nhận ra được mình không thể đánh bại nên mới mượn cớ cảnh sát đến để chạy trốn.
Những ngón tay thon dài tùy tiện cởi bỏ hai nút áo sơ mi trên cùng, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, mồ hôi thấm ướt theo mép áo sơ mi.
Lương Ngụ ngước mắt lên nhìn theo hướng hai kẻ vừa bỏ chạy kia, khẽ cười khẩy: "Đồ hèn nhát."
Trịnh Ý Miên khẽ run rẩy, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi về phía trước hai bước, cô đang do dự có nên đến đó hay không.
Lương Ngụ cúi người đưa tay ra đỡ Lý Thiên, dường như cậu ta vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi đang choán ngợp lấy bản thân mình, run rẩy dựa vào một bên.
Lương Ngụ bước hai bước, nhặt chiếc áo khoác âu phục lúc nãy bị ném trên mặt đất, vỗ sạch bụi đất và dấu chân ở trên đó rồi ném nó lên người Lý Thiên.
Giọng nói Lý Thiên vẫn còn run rẩy: ‘’Cảm…Cảm ơn cậu.’’
"Không cần" Có lẽ cảm thấy nóng, Lương Ngụ nắm vạt áo sơ mi trước ngực mình giũ giũ, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, "Nhớ phủi sạch bụi bẩn trên người.’’
Lý Thiên đáp lại rồi ôm áo khoác đi ra khỏi con hẻm.
Lương Ngụ dường như đang nghĩ đến điều gì đó, gọi cậu ta lại, ngửa đầu, yết hầu nơi cổ họng dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm rõ ràng.
"Nếu như sau này còn gặp lại bọn họ, cứ nói rằng cậu đã từng giúp đỡ tôi, bọn họ sẽ không dám động đến cậu nữa.’’
"Được, cảm ơn cậu.’’
Thấy mọi chuyện cũng đã kết thúc, không có gì để làm nữa, Trịnh Ý Miên thu hồi những cảm xúc trong lòng mình, mở điện thoại lên nhìn một chút.
…
Lớp trưởng đã gửi cho cô mười tám tin nhắn.
[Chỉ còn thiếu một mình cậu thôi đấy! Cậu đang ở đâu vậy?]
Ngay khi cô đang muốn trả lời tin nhắn thì lại nghe thấy lớp trưởng lanh lảnh kêu gào: ‘’Trịnh Ý Miên! Ở đây!’’
Cô quay đầu nhìn lại, thấy lớp trưởng đang sải bước đi về phía này: ‘’Sợ cậu không biết đường nên tớ cố ý đến đây tìm cậu đấy, đứng ngẩn người ở đây làm gì vậy?’’
Vừa dứt lời, cậu ta ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Lương Ngụ cũng đang ở trong con hẻm nhỏ: ‘’Này, Lương Ngụ? Hôm nay lớp cậu cũng tổ chức liên hoan tốt nghiệp ở đây sao?’’
Hai người này thế mà lại quen biết nhau đấy.
Lương Ngụ gật đầu, không khỏi tiếc nuối xoa xoa gáy: "Đúng vậy, nhưng có lẽ giờ này đã kết thúc rồi cũng nên.’’
Lớp trưởng mỉm cười: "Vậy cậu đến tham gia với lớp bọn tớ đi.’’
Lương Ngụ ngập ngừng trong giây lát, nơi đáy mắt lóe lên một tia giảo hoạt, nhưng lại nhanh chóng biến mất, khóe mắt tỏ vẻ vân đạm phong kinh cười nói.
"Được thôi.’’
….
Trong buổi liên hoan, lớp trưởng đứng ra đề nghị chơi trò chơi “Từ trước đến nay tôi chưa từng...”.
“Chúng ta sẽ thay đổi quy tắc một chút, như thế này- Ví dụ bây giờ tớ nói rằng từ trước đến nay tớ chưa bao giờ cúp học buổi nào, cứ thế những người đã từng cúp học ở đây sẽ phải uống rượu.”
Các cô gái ca hát ở bên cạnh, các chàng trai lại tụ tập cùng nhau chơi trò chơi.
TrỊnh Ý Miên một mình ngồi trên ghế sofa, hát cũng không hát mà trò chơi cũng không chơi, cậu bạn lớp trưởng gọi cô đến: “Sao cậu có thể vô vị như vậy chứ, hay là đến rót rượu cho bọn tớ đi.’’
Trịnh Ý Miên cười cười: “Được thôi.’’
Đúng lúc cô đang buồn chán không có việc gì làm cả.
Nhắc đến rượu, có người hào khí nói: “Tớ chưa bao giờ yêu đương với một người nào cả.’’
Những người đã từng đem lòng yêu thích một ai đó sẽ phải uống rượu.
….
Tất cả mọi người có mặt tại chỗ đều ăn ý trầm mặc khoảng chừng một phút.
Sau đó có người nâng chai rượu lên, làm ra vẻ như muốn lao vào đập hắn.
“Con mẹ nó, cậu không phải làđang làm khó chúng tớ sao? Tớ hỏi cậu, những người ở đây ngoại trừ cậu ra thì có ai không phải uống đâu?’’
“Cậu chờ đó, để xem lát nữa đến lượt tớ tớ có chỉnh chết cậu không!’’
“Nham hiểm! Đồ tiểu nhân nham hiểm!’’
“Nào, first drink!’’
….
Trịnh Ý Miên bị bọn họ ồn ào không nhịn được mỉm cười rạng rỡ, lớp trưởng vẫy tay: “Rót thật đầy, rót thật đầy vào!’’
Một ly lại một ly được rót đầy cho tất cả mọi người, ly rượu cuối cùng được chuyển đến cho Lương Ngụ.
Trong lòng Trịnh Ý Miên còn đang chất chứa một tâm tư khác, cổ chai rượu vừa đặt vào mép ly, đã bị người ngăn lại.
Cô ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lương Ngụ.
Ngón trỏ của Lương Ngụ còn đặt ở cổ chai, cậu lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Giọng nói trầm khàn xen lẫn ý cười nồng đậm: “Tôi không uống.’’
…Không uống?
Lớp trưởng ngơ ngác: “Mẹ kiếp, Lương Ngụ không uống?’’
Tất cả mọi người cũng ngây ngốc nhìn nhau.
“Thật sao, có phải cậu đang lừa chúng tớ không vậy.’’
“Con mẹ nó, chết tiệt thật, đường đường là một lão đại mà chưa từng có một mối tình vắt vai ư?’’
“Ngụ ca, chưa từng yêu đương mới không uống mà.’’
“Ừ.’’ Lương Ngụ thờ ơ gõ gõ vào mặt bàn, nhắc lại một lần nữa, “Những người đã từng yêu đương mới phải uống, cho nên tôi không uống.’’
“Đúng, đúng, đúng…’’ Lớp trưởng xua tay, “Vừa rồi tớ vừa mới nghĩ ra, hình như chưa từng nghe nói cậu ấy yêu ai thật… Tiếp tục đi, người tiếp theo…’’
Người tiếp theo khẽ đẩy mắt kính, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị: “Tớ chưa bao giờ thầm thích một người….hơn ba năm.’’
Những người đã và đang thầm thích một người hơn ba năm, phải uống.
Mọi người lại sôi sục.
“Đưa ra đề tài gì mà ngu vậy! Ai sẽ uống chứ!’’
“Thế nào, cậu cho rằng bây giờ còn thịnh hành kiểu thầm thích kia sao? Thầm thích một người hơn ba năm, ai có thể làm được chứ?’’
“Bỏ qua, bỏ qua, người tiếp theo.’’
Tất cả các ly rượu trước mặt mọi người đều trống rỗng, Trịnh Ý Miên đừng bên cạnh nhìn.
Khi mọi người còn cười ngã nghiêng ngã ngửa thì có một bàn tay bỗng nhiên đưa ra, cầm lấy ly rượu của mình.
Lương Ngụ đẩy chiếc ly về phía trước, lại cầm nó gõ gõ trên mặt bàn.
Trong khoảng khắc tiếng ly chạm vào mặt bàn vang lên, vẻ mặt của những người xung quanh lúc này tựa như đang gặp quỷ, như đang chứng kiến một vụ nổ lớn của vũ trụ.
“Tôi có.’’
Giữa một đám người đang hứng thú ồ lên, Lương Ngụ vẫn bình tĩnh mở miệng, ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào Trịnh Ý Miên: “Rót đầy đi.’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...