Ôn Nhu Bại Hoại


Bởi vì chuyện Cố Nho Sinh bị hạ độc, cảnh sát đã tra tới mẹ con Tần Hải Lan, căn cứ vào lời khai của hầu gái, tội danh được xác lập, khi toà án thẩm vấn, Tri Hiểu và Cố Hoài cũng đi nghe, hai mẹ con bọn họ bởi vì giết người không thành, bị phán mười năm tù có thời hạn.
Trên đường bị cảnh sát áp giải về ngục giam, Cố Ninh nhìn thấy Tri Hiểu, cô ta giãy giụa, kết quả bị cảnh sát ấn vào tường: “Thành thật chút!”
Tri Hiểu nở một nụ cười trào phúng: “Thật đáng thương!”
“Các người thắng rồi!”, Tần Hải Lan có vẻ đã thật sự nhận thua, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cảnh sát áp giải bọn họ rời đi, Cố Ninh ở đừng ngoài cửa sổ nhìn qua, hung hăng trừng mắt bọn họ, trong mắt tràn đầy không cam lòng lẫn phẫn hận.
Tần Hải Lan, Cố Ninh đã lần lượt đền tội, Kiều Vi không có hậu thuẫn, bắt đầu đi mồi chài mấy phú nhị đại, tin tức tình ái ùn ùn không dứt, thanh danh còn nát hơn khi trước.
Liên tiếp nhận được hai tin tốt, tâm tình Tri Hiểu rất không tồi, lúc này lại truyền ra tin tức Tô Minh Hòa được thả ra khỏi sở cảnh sát.
Bằng vào địa vị cùng tài lực của ông ta, ra ngoài là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng Tri Hiểu và Cố Hoài đã tính toán xong hết rồi!
Vừa về đến nhà Tô Minh Hòa liền nhận được giấy gọi của tòa án, ông ta chẳng còn thời gian mà phát giận, chỉ muốn làm đối phương thua thật thảm.
“Đi tìm luật sư tốt nhất cho tôi!”
“Vâng!”
Bây giờ xem ra, chiến tranh đã chính thức khai hỏa rồi…
Trên toà án, Tri Hiểu ở bên nguyên cáo, Tô Minh Hòa là bị cáo, hai bên đối lập trên tòa, giống như Sở hà Hán giới*, phân chia rạch ròi.
*Sở hà Hán giới: chính là con sông ngăn cách trong bàn cờ tướng.

Đây chính là con sông định biên cho nước Sở và Hán Trong lịch sử Trung Hoa xưa, giữa Lưu Bang và Sở vương Hạng Võ xảy ra nhiều cuộc chiến triền miên khiến trăm họ lầm than.
Luật sư của Tô Minh Hòa tất nhiên là nhân tài tinh anh số một số hai Nam Thành, nhưng Cố Hoài đã giúp Tri Hiểu tìm được vị luật sư có năng lực nghiệp vụ mạnh hơn một chút, gần như không cho đối thủ cơ hội phản công, vừa bắt đầu liền đánh đòn phủ đầu, khi tới giai đoạn đặt câu hỏi cũng áp chế đối phương.
Tô Minh Hòa vẫn còn tạm thời trấn định, nhưng kế tiếp, luật sư của Tri Hiểu lại phát băng ghi âm về sự việc mười hai năm trước.
Dưới ghế dự thính, không ít phóng viên đều kinh ngạc, Tô Minh Hòa cầm khăn lau mồ hôi, luật sư bên kia lại tiếp tục mời nhân chứng ra.
Tô Minh Hòa có lẽ sẽ không nghĩ đến Quý Minh Y cam tâm tình nguyện ra tòa làm chứng dù biết sẽ liên lụy cả bản thân bà, nhìn bà xuất hiện, ông ta kinh ngạc không nói nên lời, run rẩy nắm chặt tay, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Ánh mắt ông ta như đang ép hỏi: “Bà muốn làm gì?”
Câu trả lời là: “Huỷ hoại ông!”
Quý Minh Y đối mặt với những vấn đề luật sư hỏi đều tỉ mỉ trả lời, bao gồm cả quan hệ tình nhân dài đến mười mấy năm giữa bọn họ, hoặc là việc đã từng bao che hành vi phạm tội của ông ta.
Các phóng viên vừa kinh ngạc về chân tướng, vừa hưng phấn ghi chép lại.

Sau hôm nay, không lo không có tin tức để viết.

Tô Minh Hòa cảm giác cả người lạnh toát, ông ta thật sự bại rồi?
Mặc kệ là đặt câu hỏi, trình chứng cứ, mời nhân chứng, mỗi giai đoạn đều có thể đem ông ta đưa vào chỗ chết.
Lợi thế rõ ràng nằm trong tay Tri Hiểu, Tô Minh Hòa bắt đầu khẩn trương, ông ta hơi mất bình tĩnh, tim cũng đập nhanh hơn.
Thư ký bị ông ta dọa sợ: “Tô tổng, ông làm sao vậy?”
Ông ta xua xua tay: “Không có việc gì!”
Nhưng ngay sau đó, trái tim đột nhiên đau đớn kịch liệt, lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu đau, Tô Minh Hòa run rẩy ngã ra đất, thẩm phán lập tức nói: “Tạm dừng phiên tòa, lập tức đưa bị cáo tới bệnh viện!”
Bệnh viện gần tòa án nhất là bệnh viện An Hòa, có lẽ là vận mệnh trêu ngươi, Tô Minh Hòa cần lập tức phẫu thuật, mà người có thể phẫu thuật đạt xác xuất thành công cao nhất chỉ có Tri Hiểu.
Viện trưởng không đành lòng: “Hiểu Hiểu, cứu người là bổn phận của bác sĩ, dù… dù…”
Dù đó là kẻ thù của cô…
Cô cúi đầu không nói chuyện, bàn tay đặt trong túi đã nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô lại chẳng cảm thấy đau.

Muốn cô cứu kẻ thù của mình, sao có thể?
Cố Hoài nắm lấy tay cô, nói với viện trưởng: “Để tôi phẫu thuật!”
“Không được! Cậu không còn là bác sĩ nữa!”
Trên hành lang dài vậy lại chỉ có ba người bọn họ, không có chút sinh khí, bốn phía đều tràn ngập hơi thở tử vong.

Trong đầu Tri Hiểu rối loạn, cô thậm chí còn nghĩ, Tô Minh Hòa lúc này mà chết thì tốt biết bao!
Nhưng chỉ cần ông ta chưa chết, vậy một bác sĩ như cô cần làm chính là cứu người.
Tri Hiểu gật đầu, động tác không lớn lại làm nước mắt suýt rơi xuống: “Được, tôi nhận ca phẫu thuật này!”
Cứu sống ông ta, để pháp luật đưa ông ta vào địa ngục đi! Thay xong trang phục, trợ mổ và các y ta đều đã đợi sẵn, Tri Hiểu hít sâu một hơi: “Đi thôi, bắt đầu phẫu thuật!”
Viện trưởng và Cố Hoài chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu, viện trưởng rất không yên tâm, một mặt vì ca phẫu thuật nguy hiểm này chỉ có Tri Hiểu mới làm được, một mặt lại lo cô bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng, nếu không cẩn thận, rất có thể khiến Tô Minh Hòa mất mạng.
Cố Hoài nhắm mắt trầm mặc, viện trưởng đi tới đi lui, liếc mắt nhìn anh rồi nhịn không được hỏi: “Cậu không lo sao?”
Không ai trả lời ông cả.
Viện trưởng tiếp tục nói: “Tôi chỉ sợ bác sĩ Tri luẩn quẩn trong lòng, một đao chấm dứt ông ta!”
Cố Hoài mở mắt, ánh mắt đạm nhiên nhìn viện trưởng: “Vậy sao viện trưởng còn để cô ấy phẫu thuật?”
“Vì bác sĩ Tri là chuyên gia trên phương diện này!”
“Viện trưởng! Ngài không phải cũng là chuyên gia trên phương diện này sao?”
Nếu không phải y thuật cao cường, có thể ngồi được vị trí viện trưởng sao?
Cố Hoài vắt chéo hai chân, tay đặt trên đùi: “Viện trưởng cũng từng là bác sĩ có xác xuất phẫu thuật thành công trăm phần trăm, ca phẫu thuật này nếu ngài làm thì cũng sẽ thành công, nhưng sao phải để cho Hiểu Hiểu?”

Viện trưởng dừng bước, xoay người nhìn thoáng qua phòng giải phẫu: “Bởi vì tôi muốn cô ấy biết, trước hết cô ấy là một bác sĩ, sau đó mới là Tri Hiểu.

Cố Hoài! Tôi và cậu không giống nhau, tôi biết cậu muốn cô ấy làm chính mình, nhưng con người cơ bản nhất là phải biết cân bằng bản thân, cậu phải để cô ấy trải qua, như vậy cô ấy mới có thể hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh.

Không học được tha thứ cũng không sao, ít nhất phải đi theo bản tâm, bác sĩ Tri là một bác sĩ tốt, trong thâm tâm cô ấy luôn có y đức của một vị bác sĩ!”
“Vậy viện trưởng còn lo gì nữa?”
Viện trưởng vỗ vỗ vai anh: “Đây giống như người cha lo cho con gái của mình, tôi cũng sợ cô ấy sẽ ra quyết định sai lầm, lỡ như…”
“Sẽ không có lỡ như.”, Cố Hoài cười chắc chắn: “Hiểu Hiểu so với bất cứ ai khác đều hiểu rõ ý nghĩa của sinh mệnh hơn cả, một khi bước vào phòng giải phẫu, cô ấy sẽ coi đối phương là bệnh nhân của mình, toàn lực cứu chữa!”
“Cậu cũng hiểu cô ấy quá nhỉ!”
Lúc này, chiếc đèn trên cửa phòng giải phẫu vụt tắt, Tri Hiểu từ bên trong ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Phẫu thuật thành công!”
Tri Hiểu nghĩ, cứu sống Tô Minh Hòa cô có vui không?
Đáp án là không.
Nhưng không cứu ông ta, cô sẽ vui vẻ sao?
Đáp án vẫn là không.
Cô học chính là cách cứu người, chuyện khác cứ giao cho pháp luật đi!
Thay bộ đồ phẫu thuật ra, Tri Hiểu đứng nhìn mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt không sinh khí, cô mở vòi nước, vã nước vào mặt.
Cố Hoài không biết đã đến đây từ lúc nào, anh dùng khăn lông nhẹ nhàng lau khô mặt cho cô, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em làm rất tốt!”
“Em cũng cảm thấy như vậy…”, trong giọng nói của cô như trút được gánh nặng.
Tri Hiểu mềm nhũn ngả vào trong lòng anh, nheo mắt cười cười: “Vậy có phần thưởng gì không?”
“Đương nhiên là có!”
Anh ôm má cô, hôn nhẹ lên môi cô, sau lại đặt mấy viên kẹo vào tay cô, Tri Hiểu mở giấy gói kẹo ra, nhìn trên tờ giấy ghi mấy chữ: “Có anh ở đây!”
Tri Hiểu trong lòng ấm áp, trên mặt lại không vừa lòng, lẩm bẩm: “Chỉ có cái này?”
Trong mắt anh hiện lên vẻ hài hước: “Vậy…”
Anh đem tay Tri Hiểu đặt lên cơ bụng của mình, nhướng mày nhìn cô: “Ăn anh?”
Tri Hiểu đỏ mặt muốn rút tay lại, Cố Hoài không chịu, tay kia anh nhẹ nhàng vén áo cô lên, Tri Hiểu vội nói: “Viện trưởng còn ở bên ngoài chờ!”
“Khi anh vào đây đã nói ông ấy đi trước rồi.”, thanh âm từ tính càng ngày càng thấp, Tri Hiểu vừa phẫu thuật xong, chẳng có bao nhiêu sức phản kháng: “Ở chỗ này sao?”
Cố Hoài cười nói: “Ở chỗ này cũng không tồi!”

……
Sau khi Tô Minh Hòa tỉnh lại, người đầu tiên muốn gặp là Tri Hiểu, cô không có gì hứng thú gặp ông ta, chỉ là y tá tới thúc giục rất nhiều lần, cô đành tới xem.
Cửa mở ra, Tô Minh Hòa đang ngồi trên giường ăn cơm, thấy cô tới liền buông đũa: “Vì sao cứu tôi?”
“Vì tôi là một bác sĩ!”
Một đáp án tiêu chuẩn, Tô Minh Hòa đã đoán được cô sẽ nói như vậy, lại vẫn tiếc nuối thở dài: “Tôi còn tự mình đa tình cho rằng, cô vẫn coi tôi là chú.”
“Vậy thật đúng là ông tự mình đa tình.”, Tri Hiểu cười đến lạnh lẽo: “Trên thế giới này có người chú nào như ông sao?”
“Đúng, tôi ngoan độc, nhưng Tử Du…”
“Đừng gọi cái tên này!”
“Được.”, Tô Minh Hòa tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Bác sĩ Tri, tôi mong cô tha cho Tô Dập.

Năm đó nó chỉ là một đứa bé, cái gì cũng không hiểu, hơn nữa… nó thích cô…”
Không nghĩ tới Tô Minh Hòa cũng là người có tình cảm, chỉ là Tri Hiểu lại không chút cảm động đứng dậy, hạnh phúc của bọn họ là dựng lên từ nỗi đau của cô, người như vậy căn bản không đáng để cô có một chút đồng tình.
Cô xoay người muốn đi ra ngoài, Tô Minh Hòa giãy giụa muốn từ trên giường đi xuống: “Bác sĩ Tri, tôi cầu xin cô đừng làm hại con trai tôi! Tôi cầu xin cô!”
Cô không để ý, lưu loát mở cửa, lại hung hăng đóng lại.
Ngoài cửa có một người, hắn ta cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào: “Xin lỗi…”
Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Dập: “Mấy chữ xin lỗi này căn bản chẳng có chút ý nghĩa!”
“Cho nên...”, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Nếu cô muốn tìm tôi báo thù, tôi nguyện ý chấp nhận!”
Tri Hiểu nhìn Tô Dập, thanh âm nhàn nhạt: “Tô Dập, tôi cho anh biết, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn sẽ không thích anh, càng lười phải trả thù anh.

Anh chỉ là một kẻ tòng phạm ti tiện, có lẽ thích tôi chính là thứ trừng phạt tốt nhất cho anh!”
Thân thể hắn ta thoáng lay động, thống khổ hỏi: “Sao cô phải nói tới vậy…”
Có lẽ cảm thấy mình không có tư cách chất vấn như vậy, hắn ta suy sụp cười: “Cô nói không báo thù tôi, lại cướp hết mọi thứ của tôi…”
Ngay cả tư cách được thích cô cũng bị cô cướp mất.
Tri Hiểu lạnh lùng nhìn hắn ta: “Tôi còn có việc, đi trước!”
*
Ở phiên tòa thứ hai, Tô Minh Hòa gần như không có đường sống nào nữa, thảm bại nhận thua, khi thẩm phán tuyên án: “Xử Tô Minh Hòa tử hình”, tất cả đều trấn định.
Phương Tư Lâm là tòng phạm, phán tù chung thân, sau đó, Tô Dập liền biến mất.
Mà Quý Minh Y bởi vì bao che tội phạm, bị phán 5 năm tù có thời hạn.
Hoa Đông một lần nữa về dưới danh nghĩa Tri Hiểu, nhưng cô ở phương diện buôn bán này không có kinh nghiệm gì, cơ bản đều giao cho Cố Hoài xử lý.
Ngày ba mẹ Tri và Tri An từ nước ngoài trở về, thời tiết tốt hơn hẳn, tinh không vạn lí, ánh nắng ấm áp, Cố Hoài ôm cô đứng chờ ở cửa sân bay.
Tri An đẩy hành lí đi trước, thấy Tri Hiểu bình an vô sự, ôm cô lên xoay vài vòng, cực kỳ không vui nhìn Cố Hoài: “Em gái chị gầy như thế, em rể như cậu chăm sóc con bé thế nào vậy?”
Ba mẹ cũng đi tới nhăn mày: “Đúng là gầy rồi!”
“Đúng, mặt cũng nhỏ đi một vòng rồi!”

Mọi người nhìn Cố Hoài oán trách, anh mỉm cười, đang chuẩn bị cúi đầu nhận sai, Tri Hiểu lập tức nói: “Hôm qua con mới tăng cân xong, thật đó! Cố Hoài chăm sóc con rất tốt!”
Tri An bĩu môi: “Không tiền đồ, có vậy mà đã bảo vệ rồi!”
Tri Hiểu chạy tới chỗ mẹ, ba Tri và Cố Hoài ở phía sau chào hỏi nhau, Tri Hiểu đột nhiên quay đầu nhìn Cố Hoài, anh ôn nhu nở nụ cười, trong lòng cô rung động không thôi.
Mùa đông đã sắp kết thúc, hôm nay, cha mẹ ở phòng bếp bận rộn, Tri An đang nói chuyện với Mạc Tường, mà Cố Hoài tựa hồ có việc đi ra ngoài một chuyến.
Tri Hiểu ở trong phòng viết nhật ký, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có mấy quả bóng bay lên, bên trên viết: “Con có nguyện ý gả cho Cố Hoài không?”
Tri Hiểu mở cửa sổ, từ lầu hai đi xuống, trong vườn tràn ngập ánh đèn, trên hàng rào được trang trí bóng bay, một khu vườn nhỏ lại được trang trí vô cùng lãng mạng.
Còn có không ít người tới, có đồng nghiệp ở bệnh viện, Hứa Sơ Dương, Diệp Đàn, Viện trưởng, Đàm Thận, Mạc Tường, Tri An, và cả ba mẹ.
Họ thả bóng bay, ồn ào hỏi: “Con nguyện ý gả cho Cố Hoài không?”
Bóng bay chắn mất tầm mắt cô, Tri Hiểu đẩy chúng ra lại không nhìn thấy Cố Hoài.
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm: “Hiểu Hiểu!”
Cố Hoài ăn mặc chỉnh tề, trong ánh mắt ôn nhu đều là hình bóng cô, anh đứng đắn không chút cẩu thả, anh mở chiếc hộp nhỏ trong tay ra, chiếc nhẫn trang nhã sáng lấp lánh.
Cố Hoài quỳ một gối xuống đất, ôn nhu lại trịnh trọng nói: “Hiểu Hiểu, anh từng cho rằng cả đời này của anh đã định là nhạt nhẽo cô độc, chưa bao giờ dám cầu mong hạnh phúc, nhưng em lại là điều ngoài ý muốn của anh, em cứu rỗi anh, là ánh sáng hy vọng của anh, là nơi thuần túy nhất trong lòng anh.

Anh muốn được bên em, suốt quãng đời còn lại!”
“Anh sẽ mãi mãi yêu em, bảo vệ em, làm bạn cùng em, coi em như sinh mệnh của mình, là toàn bộ của anh, là duy nhất của anh, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Tri Hiểu sửng sốt nửa ngày, không nghe được lời đáp, Cố Hoài có chút khẩn trương, thấp thỏm bất an hỏi: “Hiểu Hiểu, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Tri Hiểu cứng đờ, trong mắt mơ hồ một tầng nước, cô khẩn trương nắm chặt góc bàn bên cạnh: “Em… Em…”
Quần chúng xem náo nhiệt cũng sắp bị cô làm cho điên lên rồi, hận không thể thay cô nói ra ba chữ kia, đợi hồi lâu, lời Tri Hiểu nói lại không phải “Em nguyện ý!”
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn thẳng anh: “Cố Hoài, em là một cô nhi, em cũng từng căm hận thế giới này, cũng từng bơ vơ không nơi nương tựa, nhưng bây giờ em có gia đình, có cha mẹ, có chị gái, em thật sự quá hạnh phúc.

Đây đều là anh cho em, về sau, em muốn cho anh hạnh phúc, vậy anh có nguyện ý cưới em không?”
“Cầu mà không được!”
Anh hôn lên khóe mắt cô, ngón tay ôn nhu chạm lên môi cô: “Anh yêu em, Hiểu Hiểu!”
Từ khi Tri Hiểu ngồi xuống, người dưới lầu căn bản nhìn không thấy trên lầu là tình huống như thế nào, lo lắng suông trong chốc lát liền nhanh chóng lên lầu, mở cửa, Tri Hiểu đang bị Cố Hoài ấn ở trên sàn nhà kích động hôn.
Tri An gãi đầu: “Ách, chúng ta ăn cơm trước đi!”
Hứa Sơ Dương vội phụ họa đóng cửa lại: “Đúng đúng, ăn cơm trước!”
Mùa đông là mùa thích hợp ăn lẩu nhất, trên bàn đều là đồ ăn, trong nồi bọt nước sôi lục bục, hương thơm tỏa ra bốn phía, mọi người ngồi cùng nhau ăn uống no say vui vẻ.
Mẹ Tri bưng đồ ăn từ phòng bếp ra: “Cố Hoài và Hiểu Hiểu thật sự không ăn sao?”
Hứa Sơ Dương ha ha cười: “Bọn họ no rồi!”
Trong phòng quanh quẩn từng tiếng thở dốc, Cố Hoài cầm bàn tay đeo nhẫn của cô hôn lên môi: “Em đeo nó lên thật xinh đẹp!”
Cuốn sổ nhật ký trên bàn bị gió thổi mở ra, ở tờ cuối cùng, một dòng chữ nắn nót cẩn thận hiện ra.
“Tôi muốn gả cho anh, đem tới hạnh phúc cho anh!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui