Edit: Cải Trắng
Lúc Phó Tri Hoán và Ôn Nguyễn tới bệnh viện để gặp Trương Hồng Duệ, trời đã sẩm tối.
Nhìn ngoài cửa thôi đã thấy bầu không khí bên trong phòng hồi sức tích cực ICU vô cùng áp lực, luôn luôn có cảnh sát đi qua đi lại canh giữ.
Nhân viên y tế cũng tất bật ra vào khu đó, vẻ mặt ai cũng hết sức căng thẳng.
Thấy Phó Tri Hoán tới, một người cảnh sát vội tiến lên đón, nhỏ giọng giải thích: “Cậu Phó, bác sĩ vừa nói với chúng tôi rằng chỉ số sự sống của Trương Hồng Duệ không ổn định, ý thức gần như rơi vào hôn mê.”
Trương Hồng Duệ đã sống qua nửa đời người, sống một cuộc sống không học vấn, cũng chẳng có tài cán gì.
Tuy vậy ông ta lại có rất nhiều tiền sau khi làm một loạt chuyện đáng khinh, vậy nên nửa đời sau sống trong giàu sang phú quý.
Mấy năm trước ông ta có kết hôn với người vợ nhỏ hơn mình tận hai mươi mấy tuổi.
Nhưng khoảng sáu tháng trước, khi nhận được tờ đơn chẩn đoán chính xác ông ta mắc ung thư não giai đoạn cuối, chị ta nhanh chóng cuỗm toàn bộ tiền bỏ đi, tới cả số lẻ cũng không tha.
Trương Hồng Duệ sống xa hoa hơn nửa đời người, không giữ lại cho bản thân được mấy đồng nên vì chữa bệnh ông ta phải bán hết nhà cửa, thanh lý tất gia tài.
Dù vậy, bệnh tình ông ta vẫn chuyển biến nặng, khối u di căn sang cả bộ phận quan trọng khác trên cơ thể.
Ôn Nguyễn không vào phòng bệnh, chỉ đứng bên ngoài quan sát thông qua cửa kính.
Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông hốc hác như này.
Cơ thể gầy trơ xương, hốc mắt sâu lõm xuống giống như chỉ còn một lớp da bọc xương thôi vậy.
Làn da vàng vọt chảy xệ với những nếp uốn sâu, đã thế còn lấm tấm mấy vết đốm trông như vết tàn nhang, nhìn thôi đã thấy sởn tóc gáy.
Đôi mắt hõm sâu trợn to trông rất sợ, dường như thấy được cả con quái vật miệng rộng với vết máu đỏ tươi, đói khát cắn nuốt hết mọi thứ.
Không hiểu sao, ngay cả khi Trương Hồng Duệ nhếch nhác như này rồi vẫn chẳng thể khiến người ta thương cảm chút nào, ngược lại còn cảm thấy buồn nôn hơn.
Phó Tri Hoán đi tới bên cạnh Ôn Nguyễn, quay đầu nhìn theo ánh mắt cô, bình tĩnh hỏi: “Ông ta còn sống được bao lâu nữa?”
Cảnh sát thở dài: “Bác sĩ nói nhiều nhất là một tuần nữa, không thì cũng có khả năng đi ngay trong hôm nay hoặc ngày mai.
Với cả bác sĩ cũng bảo là, trước đó Trương Hồng Duệ đã thương lượng xong xuôi với con mình rồi.
Nếu bệnh tình của ông ta không thể chuyển biến tốt thì ông ta sẽ chấp nhận phương pháp chết không đau của bệnh viện.
Ông ta không chịu được cảm giác đau đớn khi hóa trị đem lại.”
Ôn Nguyễn cụp mắt, cau mày, lòng bứt rứt như bị ai đó nhéo cho cái, áp lực và cũng rất khó chịu.
Một tuần?
Bình thường mở phiên tòa cần rất nhiều quy trình, áng chừng mất khoảng một tháng.
Cho dù là rơi vào tình huống đặc biệt, xin được đẩy nhanh quy trình mở phiên tòa thì thời gian một tuần cũng không đủ để chuẩn bị.
Nhưng Phó Tri Hoán lại trông có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều so với dự đoán.
Anh đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
59 tuổi.
Sống sung sướng cả một đời người, tới khi phải đối diện với sự trừng phạt lại vỗ mông chạy đi bằng cái chết nhẹ tênh, coi những tội ác tày trời trước kia mình làm nhẹ như mây bay.
Có buồn nôn không cơ chứ?
Bác sĩ tháo khẩu trang đi ra, nhìn cảnh sát đứng xung quanh cũng chỉ biết thở dài nói: “Tình hình của bệnh nhân không lạc quan lắm nhưng cũng khôi phục được chút ý thức.
Mọi người tranh thủ lúc ông ấy đang tỉnh táo có gì hỏi đi.”
Thấy cảnh sát lục đục đi vào, Phó Tri Hoán khép hờ hai mắt, chau mày, bình ổn lại cảm xúc.
Một lúc sau, anh mở mắt, nói với Ôn Nguyễn bằng chất giọng trầm khàn rằng: “Em ra xe đợi anh một lúc nhé, được không?”
Ôn Nguyễn gật đầu: “Vâng.”
Cô hiểu tại sao Phó Tri Hoán không muốn mình vào phòng bệnh cùng.
Có lẽ, anh có lời không muốn cô nghe thấy được, và cũng không muốn Trương Hồng Duệ để lại bóng ma tâm lý cho cô.
*
Phải nhìn ở khoảng cách gần mới đủ để cảm nhận được dáng vẻ của Trương Hồng Duệ đáng sợ tới mức nào.
Khối u đã di căn đến rất nhiều bộ phận trên cơ thể, mỗi ngày điều trị bằng hóa chất đã tra tấn ông ta tới không còn ra hình thù con người.
Đến cả súc sinh nhìn trông còn thuận mắt hơn ông ta hiện tại.
Dù bây giờ ông ta đã được y tá đỡ ngồi tựa vào thành giường nhưng trông chả khá hơn là bao.
Đồng tử nở to, hai mắt trống rỗng vô hồn, thậm chí còn không thể tập trung nhìn cố định vào một điểm.
Toàn thân như cái vỏ rỗng bị rút cạn linh hồn.
Ông ta mím chặt môi, không hé răng đáp lại nửa chữ các nghi vấn mà phía cảnh sát đưa ra.
Cảnh sát đau đầu.
Mặc dù DNA thu thập được đã đủ chứng minh Trương Hồng Duệ chính là thủ phạm năm đó nhưng nếu muốn đẩy nhanh quá trình, đưa ra phiên tòa thẩm vấn thì họ buộc phải khiến hung thủ chính miệng nhận tội mới giảm bớt được quy trình rườm rà khác.
Có điều, giờ ông ta không chịu nói tiếng nào.
Dường như muốn ngậm miệng đến chết.
Mình có sống hay chết cũng không muốn người khác được thoải mái.
Phó Tri Hoán đứng tựa lưng vào tường quan sát một lúc, mí mắt giật giật.
Chợt, anh đứng thẳng dậy, chậm rãi đi tới gần Trương Hồng Duệ rồi dừng lại, khom lưng nhìn ông ta bằng ánh mắt không cảm xúc, lạnh nhạt hỏi: “Là ông đúng không?”
Cuối cùng, đôi mắt Trương Hồng Duệ cũng lóe lên chút ánh sáng.
Ông ta cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Phó Tri Hoán như một con rối gỗ.
Một lúc lâu sau, có tiếng khàn đặc rợn người vang lên: “Cậu là ai?”
Phó Tri Hoán: “Anh trai của em ấy.”
Chẳng cần chỉ rõ “em ấy” là ai, lòng Trương Hồng Duệ đã hiểu ra.
Nghe anh hỏi vậy, ông ta thở phì phò một cách chậm rãi, lồng ngực phập phồng, cứng ngắc quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại giả điếc.
Không chỉ thế, ông ta còn hơi ngả người, giống như một cái tượng gỗ bị mất giá đỡ, miệng “ui da, ai da” kêu đau.
Vẫn không chịu nói.
Trước khi chết, con người hay nói lời thật lòng, nhưng tiền đề để xảy ra chuyện này là đó phải là “người”.
Cả đời này, Trương Hồng Duệ dựa vào việc bán đứng lương tâm kiếm bộn tiền, sớm đã chẳng còn dính dáng gì với mấy chữ ấy nữa.
Cho dù bản thân có đang bị hành hạ bởi hóa trị, đau khổ đến cùng cực nhưng chỉ cần còn hơi thở, ông ta phải kéo thêm mấy người khác khó chịu cùng mới chịu thôi.
“Ông sẽ không chết.”
Dường như Phó Tri Hoán sớm đã đoán ra Trương Hồng Duệ sẽ có phản ứng như này thế nên rất bình tĩnh.
Anh cười nhạt, chậm rãi nhả từng từ: “Nhà họ Phó sẽ mời chuyên gia hàng đầu trên thế giới trong lĩnh vực điều trị ung thư về để ông an ổn sống qua một tháng, chờ tới ngày mở phiên tòa.”
Mí mắt Trương Hồng Duệ giật nhẹ.
“Mỗi ngày, ông sẽ sống trong cơn đau đớn do khối u đã di căn đi khắp cơ thể hành hạ, nó sẽ làm ông sống không bằng chết.
Ông Trương, tôi nghĩ bản thân phải rõ hơn tôi về việc người mắc bệnh ung thư não phải trải qua đau đớn như nào chứ? Nôn mửa rồi lại phù nề.
Nhưng ông yên tâm đi, chỉ cần chân trước ông bước vào quỷ môn quan, chúng tôi sẽ dốc toàn lực kéo ông trở về.”
Nói đến đây, giọng Phó Tri Hoán trầm lạ thường, nghe như ma chú quanh quẩn bên tai không dứt: “Nếu ông không nhận tội, chúng ta sẽ cùng chờ đến ngày tòa tuyên án.”
Câu nói ấy thành công làm Trương Hồng Duệ mở bừng mắt.
Đôi mắt nằm bên trong hốc mắt sâu hoắm trông vô cùng dọa người.
Ông ta run rẩy nói: “Cậu không có tư cách…”
“Con trai ông sẽ đồng ý.” Giọng Phó Tri Hoán vô cùng bình thản và nhẹ nhàng nhưng đủ khiến ông ta sởn tóc gáy: “Không có người con nào không muốn cha mình sống sót.
Huống hồ, nếu đó còn được nhận nhiều tiền thì sao?”
Hai người nhìn nhau.
Tất cả những lời Phó Tri Hoán vừa nói đều là để lừa Trương Hồng Duệ.
Khoảng thời gian bác sĩ vừa cho ra vô cùng khách quan.
Tầm này thì dù có là thần y cũng không cách nào cứu ông ta sống qua một tuần.
Chỉ số sức khỏe của ông ta đã đến giới hạn.
Thế nên, Phó Tri Hoán muốn ông ta khi còn sống sót phải chính miệng thừa nhận mọi tội lỗi.
Đây là lần đầu tiên Phó Tri Hoán không giữ được bình tĩnh khi đứng trước mặt phạm nhân, anh dùng phương thức cực đoan nhất bắt kẻ đó nhận tội.
Bởi vì giờ phút này đây, thân phận của anh không phải kiểm sát trưởng, chỉ là một người anh.
Bầu không khí trong phòng lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng, trong một phút yếu lòng, Trương Hồng Duệ của năm 59 tuổi đã suy sụp tinh thần, nhũn người trượt xuống.
May thay, y tá đứng bên cạnh nhanh mắt đỡ được.
Ông ta ngẩng đầu nhìn cảnh sát, run run nói: “Tôi nhận tội.”
Một lời giải quyết dứt khoát.
Mặc dù câu Trương Hồng Duệ nói nghe rất nhẹ nhưng loáng thoáng đâu đây vẫn cảm nhận được ba chữ ấy đang quanh quẩn trong gian phòng.
Cuối cùng, Phó Tri Hoán cũng có được đáp án mình muốn.
Anh không ở lại đây lâu mà xoay người đi luôn, nhưng chưa bước được mấy bước chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai.
Anh dừng chân, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tự điều chỉnh cảm xúc.
Đến khi mở ra, hốc mắt anh đỏ bừng.
Hai mươi năm.
Trải qua bao lần hạ đi đông đến, biết bao lần cô độc lê bước dưới ánh trăng và vì sao.
Cuối cùng anh cũng chờ được lời nhận tội.
Hành lang bệnh viện tuy dài nhưng từ điểm này tới điểm kia chỉ mất nửa phút.
Nhưng trong nửa phút này, phòng chăm sóc đặc biệt ICU ở đằng sau lại có một trận huyên náo ồn ào.
Rất nhiều bác sĩ và y tá vọt vào cao giọng thét lớn, tiếng bước chân hỗn loạn.
Phó Tri Hoán thoáng ngừng chân nhưng không quay đầu, sau đó đi thẳng vào thang máy.
Con số đỏ trên màn hình hiển thị nhấp nháy, nhảy dần xuống đến số nhỏ nhất.
“Ting!”
Cửa thang máy mở ra.
Phó Tri Hoán đi xuyên qua dòng người đông đúc, đi ngang qua hàng người dài dằng dặc đang đứng chờ thanh toán viện phí, bỏ lại phía sau những ngọn đèn sáng chói.
Cửa kính cảm ứng chậm rãi đẩy sang hai bên, Phó Tri Hoán vô thức nhìn xuống…
Ôn Nguyễn đứng trước cửa mỉm cười với anh.
Phía sau lưng cô là màn đêm đen kịt, ngoài ánh trăng cong cong hình lưỡi liềm ra thì chỉ có vài ngôi sao điểm xuyết, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Cô như nhận ra Phó Tri Hoán đang nhìn gì, vội cất bước tới nhón chân ôm anh, dịu dàng nói: “Nào, ôm một cái.”
Phó Tri Hoán giật mình, đôi con ngươi vô hồn trống rỗng chợt có lại tia sáng.
Có luồng ấm áp thổi tan mây đen dày đặc, đi ngang qua vùng băng lạnh lẽo, sưởi ấm đáy lòng đông cứng.
“Trương Hồng Duệ nhận tội chưa anh?” Ôn Nguyễn hỏi.
“Ừm, nhận tội rồi.” Phó Tri Hoán ôm chặt cô, cẩn thận như một đứa trẻ đang trân trọng món quà quý giá, chầm chập nói: “Ông ta đã ăn năn hối lỗi rồi.”
Ôn Nguyễn nghe ra được Phó Tri Hoán muốn dỗ dành mình.
Cô lờ mờ cảm nhận được quá trình không thuận lợi như lời anh kể nhưng cũng chỉ cười nhẹ, không có ý vạch trần: “Ừm, vậy là tốt rồi.”
Hai người sóng vai bước đi.
Cùng nhau đi qua hàng cây xanh um tươi tốt của bệnh viện, đi qua đình nghỉ chân dựng ven đường hóng mát, dẫm lên con đường đá cuội.
Nhưng mọi thứ không giống trước nữa.
Anh không còn hai bàn tay trắng.
Mãi cho đến lúc lên xe, di động Phó Tri Hoán mới rung chuông.
[Trương Hồng Duệ vào phòng cấp cứu rồi, bác sĩ tiên lượng ông ta không sống qua đêm nay]
Không sống qua nổi đêm nay?
59 tuổi.
Tính ra thì, miễn cưỡng cũng có thể coi như sống thọ và chết tại nhà.
Phó Tri Hoán cười khẩy, tiện tay ném điện thoại sang một bên, điều chỉnh lại nhịp thở rồi thản nhiên chuẩn bị lái xe như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tay vừa buông, anh liền phát hiện mình chẳng còn sức lực.
Mu bàn tay anh run rẩy, bất lực gục đầu xuống.
Sau đó, anh đưa một tay lên chống trán, nhắm hai mắt lại.
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn.
Dù không thấy biểu cảm trên gương mặt Phó Tri Hoán nhưng cô biết anh đang rất đau khổ.
Đó là cái đau không có âm thanh, nhưng lại khiến người ta đau muốn chết đi.
Chẳng hiểu vì sao, dù chưa mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra, Ôn Nguyễn đã thấy buồn bực muốn khóc.
Cô sụt sịt mũi, hít sâu một hơi ngồi thẳng dậy, dang tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu Phó Tri Hoán, nghẹn ngào nói: “Bắt đầu từ ngày mai, thành phố Đồng sẽ trong xanh trở lại.”
Trên đời có rất nhiều chuyện không thể như ý nguyện của bạn.
Bạn nguyện ý chờ nhưng điều đó chưa chắc sẽ thành hiện thực.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, bạn trông thấy ánh mặt trời rẽ mây chiếu xuống.
“Em sẽ chờ cùng anh.”
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...