Edit: Cải Trắng
Từ Bân Duệ rất ít khi đến trường.
Cái kiểu học sinh lót tiền vào trường, đến nơi chỉ vểnh tai lên nghe thường giáo viên sẽ mắt nhắm mắt mở coi như không thấy.
Nhưng sau chuyện của Cố Thần Trình, vụ việc nổ ra khiến dân tình được thể bàn tán xôn xao lại khiến Từ Bân Duệ lo sợ.
Cũng vì thế nên hôm nay quả là một ngày hiếm hoi khi thấy cậu ta ngoan ngoãn đi học.
Ai mà ngờ được vừa ngồi xuống lại phát hiện trong ngăn bàn thường ngày trống rỗng lại xuất hiện một lá thư.
Cậu ta cau mày lấy thư ra, mở đọc.
Nhưng ánh mắt vừa chạm từ thứ nhất trên trang giấy, con ngươi lập tức co rụt, tay run lên, lá thư rơi xuống đất.
Hàng chữ trên tờ giấy được in đỏ sậm: Mày sẽ là Cố Thần Trình thứ hai.
Nghĩ tới đoạn Cố Thần Trình được người ta vớt lên trên bản tin, nỗi sợ hãi dâng lên nhanh chóng chiếm trọn tâm trí Từ Bân Duệ, khiến cậu ta xúc động muốn nôn tại chỗ.
Cùng với sợ hãi và căng thẳng bủa vây, lửa giận trong cậu ta cũng bốc lên ngùn ngụt.
Chắc chắn là Lục Kha Trần viết.
Người giết Cố Thần Trình chắc chắn là Lục Kha Trần.
Cậu ta mím môi, đập bàn đứng lên, tiện tay kéo theo cái ghế đi thẳng tới lớp Lục Kha Trần.
Tốc độ truyền tin trong trường học phải nói là nhanh đến chóng mặt.
Chỉ một lát sau, gần như học sinh trong trường ai ai cũng biết Từ Bân Duệ kéo ghế đến tìm Lục Kha Trần, dữ tợn nói: “Ngoan ngoãn mà sống đi, cẩn thận không có ngày tao đập chết mày!”
Bàn học bị đá văng, sách vở rơi đầy đất, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Các bạn học không hẹn mà cùng lui hết về phía sau tạo thành vòng tròn, nhường lại một khoảng trống cho hai người.
Từ Bân Duệ túm chặt cổ áo Lục Kha Trần, tay nổi gân xanh vì phải dùng sức.
Khoảnh khắc đó, lớp học yên lặng vô cùng.
Lục Kha Trần ngước mắt lên, con ngươi đen láy như bị bao phủ một lớp sương mù, trống rỗng và ảm đạm, là sự hờ hững khiến người ta nhìn vào không nhịn nổi mà rùng mình.
Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát Từ Bân Duệ.
Một lúc lâu sau, cậu mở miệng nói bằng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Mày nhận được thư của tao chưa?”
Câu nói không khác nào bật lửa châm ngòi nổ.
Trong đầu Từ Bân Duệ như có thứ gì vừa nổ “bùm” một phát.
Sợ hãi, hoảng loạn, rối bời là những gì mà lúc này cơ thể cậu ta cảm nhận được.
Đến khi phản ứng lại, cậu ta đã thấy mình vung tay đấm Lục Kha Trần.
Phải chờ tới lúc giáo viên chạy tới tách hai người ra, trò hề này mới kết thúc.
Lục Kha Trần chậm rãi đưa tay lên lau vết máu ở khóe miệng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sau đó im lặng khom lưng nhặt sách vở mình rơi trên mặt đất.
Tiếng chuông đúng lúc vang lên.
Giáo viên lúc ấy tuân theo phương châm một điều nhịn chín điều lành, quở trách Từ Bân Duệ đôi ba câu rồi đưa cậu ta về lớp học, tiếp đó là đưa Lục Kha Trần đến phòng y tế.
“Em nghỉ ngơi một lúc đi rồi hẵng lên lớp học tiếp.”
Lục Kha Trần cũng không vội vã trở về lớp sau khi được xử lý sơ qua vết thương.
Cậu cụp mắt nhìn vết máu trên ngón tay mình, khóe môi bất chợt cong lên nở một nụ cười trào phúng.
Cuối cùng hung thủ giết chết chim cổ đỏ(1) cũng bị xử lý rồi.
(1)Nó là một cách ví von trong bài đồng dao vễ ngỗng mẹ của Trung Quốc.
Nếu các bạn muốn nghe thử bài đồng dao này hãy thử search với cụm từ này nhé
*
Ôn Nguyễn có mặt tại trường học vào đúng giờ nghỉ trưa.
Cô nhờ bảo vệ dẫn đường lên lớp Lục Kha Trần.
Tầm này thì chuông trường sắp reo nên trông học sinh trong lớp ai nấy cũng uể oải.
Nhưng lại không thấy Lục Kha Trần đâu.
Ôn Nguyễn cau mày, hỏi thăm đường đến lớp Từ Bân Duệ và đi thẳng tới đấy.
Từ Bân Duệ cũng không có trong lớp.
Nỗi bất an trong cô cũng vì thế mà dâng cao.
Đúng lúc này, có giám thị hành lang đi qua trông thấy cô tiến tới bắt chuyện: “Xin chào, chị là phụ huynh của em học sinh nào vậy?”
Ôn Nguyễn hoàn hồn, lấy thẻ nhân viên ra và nói: “À không, tôi là luật sư, để phục vụ cho công việc sắp tới nên tôi tới đây để gặp Lục Kha Trần và Từ Bân Duệ hỏi một số vấn đề.
Cô giáo có biết bọn họ đang ở đâu không?”
“Hai em ấy…”
Có lẽ vì nhớ tới sự kiện nhạy cảm xảy ra gần đây nên sắc mặt cô giáo hơi khó coi, lát sau mới lắc đầu nói: “Tôi không biết.
Nhưng sáng nay hai em ấy còn đánh nhau nữa, nhà trường rất để tâm đến chuyện này.
Chị có muốn lên văn phòng chờ không?”
“Đánh nhau?”
“Ừm, không biết là xích mích với nhau vấn đề gì.”
Đúng lúc ấy, có em học sinh đi qua nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Có bạn nghe thấy Từ Bân Duệ nói muốn đánh chết Lục Kha Trần đấy ạ.”
“Em nói linh tinh cái gì đấy hả!”
Cô giáo này có vẻ rất để tâm đến lời đồn, nghe thế lập tức cắt ngang lời học sinh, quay qua xin lỗi cô: “Chúng tôi cũng không biết Từ Bân Duệ đã đi đâu nhưng thằng nhóc đấy rất hay đến muộn.
Hay là chị chờ thêm một lát nhé? Chỗ ngồi của em ấy ở đằng kia.”
Ôn Nguyễn nhìn về phía cô giáo chỉ, cau mày.
Nơi đó không có ai ngồi.
Sau khi xác nhận, cô đi thẳng tới bàn học của Từ Bân Duệ.
Từ Bân Duệ chẳng mấy khi đến lớp nên mặt bàn rất sạch sẽ, trong ngăn bàn ngoại trừ phong thư đang mở ra thì không còn bất cứ thứ gì.
Ôn Nguyễn nhíu mày nhìn qua mặt trái tờ giấy loáng thoáng thấy có dòng chữ in màu đỏ, lập tức đưa tay lấy ra…
“Mày sẽ là Cố Thần Trình thứ hai.”
“Từ Bân Duệ đọc được lá thư này nên mới tìm Lục Kha Trần đánh nhau.”
Học sinh ngồi xung quanh nhỏ giọng nói: “Chị luật sư ơi, chị đừng để ai biết em là người nói nhé, em không muốn bị vướng vào phiền phức đâu.”
Ôn Nguyễn miệng nói cảm ơn nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt thể hiện nỗi bất an không hề vơi đi.
Một lúc sau, cô lên tiếng hỏi: “Từ Bân Duệ có hay nói mấy câu đại loại kiểu tao đánh chết mày không em?”
“Có ạ, lúc tức lên cậu ta hay nói lắm.
Ngày trước có lần cậu ta còn mang dao găm tới dọa các bạn khác cơ.”
Mang dao găm theo.
Câu nói đã kích thích nơi sâu nhất trong não Ôn Nguyễn.
Đồng tử cô co lại, cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng chỉ vì suy nghĩ vừa lóe lên.
Rất có khả năng Lục Kha Trần đang dồn ép Từ Bân Duệ để cậu ta rơi vào khủng hoảng tâm lý.
Cho Từ Bân Duệ rơi vào sợ hãi và căng thẳng, để cậu ta chủ động tìm mình gây rắc rối, đứng trước mặt các học sinh khác thốt lên câu đó như một chứng cứ giả biểu thị cậu ta trong lúc xúc động rất có khả năng làm ra những hành động ấy.
Còn người thật sự muốn ra tay giết người lại là Lục Kha Trần.
Có lẽ mục đích của Lục Kha Trần là ngụy tạo hiện trường phòng vệ chính đáng hoặc là một vụ vô ý làm chết người.
Ba năm trước, Lục Kha Trần từng bị khởi tố với tội danh vô ý làm chết người nhưng khi ấy cậu chưa đủ 16 tuổi, không nằm trong diện chủ thể phải trách nhiệm hình sự nên không có án phạt.
Ôn Nguyễn nắm chặt tờ giấy trong tay, xoay người đi tìm cô giáo vừa nói chuyện với mình, dồn dập nói: “Ngại quá, không biết bây giờ cô có tiện gọi thêm giám thị đi tìm Lục Kha Trần và Từ Bân Duệ không? Đây là việc cần làm ngay lập tức.”
“Nhưng chị đâu phải cảnh sát…”
“Xin lỗi, mong cô hãy làm theo lời đề nghị của cô gái này.”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Ôn Nguyễn.
Cô quay đầu bắt gặp ngay gương mặt lạnh lùng của Phó Tri Hoán.
Vị cảnh sát đứng cạnh Phó Tri Hoán lấy thẻ ngành ra làm giấy chứng nhận, giải thích thêm: “Chúng tôi cần gặp Từ Bân Duệ, mời cậu ta phối hợp trong công tác điều tra.”
Hàng lông mi Ôn Nguyễn khẽ rung.
Cô hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Phó Tri Hoán, đưa tờ giấy kia qua: “Hôm nay cha Lục Kha Trần đã gọi điện cho em nói vụ án năm đó rất có thể là Tần Uyển tự sát, Từ Bân Duệ không tránh khỏi liên quan.”
“Đám người Từ Bân Duệ đã chụp những bức ảnh nhạy cảm và lấy đó làm chứng cứ để đe dọa và làm nhục Tần Uyển, những điều này Lục Kha Trần chưa bao giờ nói ra.”
Phó Tri Hoán gật đầu, đưa tay nhận lấy tờ giấy trong tay Ôn Nguyễn, cau mày nhìn nội dung bên trên.
Căn cứ theo kết quả điều tra thì dạo gần đây việc làm ăn của cha mẹ Từ Bân Duệ không được suôn sẻ, nhưng cách đây không lâu cậu ta mới bỏ ra một số tiền lớn mua motor.
Dựa theo mốc thời gian mà suy đoán, rất có thể số tiền ấy là do đi đe dọa, vơ vét ở chỗ khác.
Có lẽ đây chính là số tiền mà một tháng trước cậu ta dùng ảnh của Tần Uyển để tống tiền Tần Tất Dương.
Nhưng Tần Tất Dương lại nói trong suốt mấy năm qua, ông chưa từng gặp lại hai người họ.
Có rất nhiều thông tin mật chỉ được lưu truyền trong nội bộ nên Phó Tri Hoán không thể nói cho Ôn Nguyễn biết, có điều khi nhìn tờ giấy này, anh cũng đã ngờ ngợ ra được ý đồ của Lục Kha Trần.
Ôn Nguyễn vẫn muốn giải thích thêm: “Chuyện đó…”
“Tôi biết rồi.”
Phó Tri Hoán đột ngột mở miệng cắt ngang lời cô: “Ôn Nguyễn, những chuyện tiếp theo bọn tôi sẽ xử lý nốt, em ra quán café bên ngoài trường ngồi đợi tôi.”
Ôn Nguyễn giật mình.
Cô vừa nhìn là biết Phó Tri Hoán không muốn mình tiếp tục lún sâu vào chuyện này.
Ôn Nguyễn rũ mắt, tuy không biết sao anh lại muốn làm như vậy nhưng cô cũng gật đầu nghe theo.
Một nhân viên cảnh sát trước đó từng tiếp xúc với Ôn Nguyễn tiến lên, lịch sự nói: “Cô Ôn này, việc ở đây chúng ta giao cho một đồng nghiệp khác của tôi tiếp tục tìm kiếm còn giờ chúng ta ra ngoài nói thêm về những thông tin cô nắm được liên quan đến vụ án được không? Nó sẽ có ích cho việc điều tra.”
Ôn Nguyễn gật đầu, xoay người sóng vai cùng nhân viên cảnh sát rời khỏi đó.
Lúc này chuông vào học đã vang lên, hành lang vắng lặng chỉ vọng lại tiếng bước chân của hai người họ.
Có rất nhiều học sinh tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo, cũng có những em ngồi gần cửa cố rướn người để quan sát.
Có vẻ, Lục Kha Trần muốn làm to chuyện này.
Ban đầu, Ôn Nguyễn không hiểu sao cậu phải làm vậy nhưng hiện tại dường như cô đã lờ mờ hiểu ra nguyên nhân.
Năm ấy, Tần Uyển dùng tính mạng của mình để đổi lấy một lần nhà trường đề cao vấn đề xử lý bạo lực học đường.
Lục Kha Trần cũng vậy, muốn dùng chút sức mọn cuối cùng để đẩy câu chuyện lên cao trào.
Khoan đã…
Ôn Nguyễn khựng lại.
Nếu Lục Kha Trần muốn làm to chuyện thì chắc chắn sẽ tận dụng cái chết của Từ Duệ Bân thổi phồng tất cả.
Thế thì…
“Tôi muốn lên sân thượng xem thử.”
Ôn Nguyễn bất chợt nói: “Rất có thể Lục Kha Trần đang ở trên đó.”
*
Sắc trời bỗng trở nên âm u.
Lúc Tần Uyển rơi xuống nước, không biết cô ấy có cảm thấy sợ hãi không nhỉ?
Lục Kha Trần đứng trên sân thượng phóng tầm mắt ra xa, cảnh vật xung quanh bỗng nhỏ bé chỉ bằng một chấm tròn.
Từ Bân Duệ không mang dao theo.
Bởi vì để đảm bảo kế hoạch chỉ thành không bại, cậu đã lấy trộm nó và cầm theo bên người từ sớm.
Cậu chọc mũi dao nhọn vào tay, cứa vài đường lên vai tạo thành vết thương, máu tươi ứa ra, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Sau đó cậu lại vươn tay chĩa thẳng dao vào Từ Bân Duệ, đâm ngay một nhát vào bụng người trước mặt, không quan tâm đến việc người đó khóc lóc thảm thiết xin tha.
Tiếng khóc rống tê tâm phế liệt, kích thích lỗ tai Lục Kha Trần.
Con ngươi đen láy của cậu không chút sức sống, giọng nói bình tĩnh đến không tưởng: “Mau xin lỗi cậu ấy.”
Rầm—
Đúng lúc này, cửa sân thượng bị mở toang.
Mọi người ùa vào như ong vỡ tổ, có người mặc trang phục cảnh sát, có giáo viên nôn nóng chạy theo và có cả chị gái luật sư trước giờ chưa từng bỏ rơi cậu.
Lục Kha Trần liếc mắt nhìn họ, nét mặt vẫn dửng dưng không cảm xúc, tựa như hết thảy đều nằm trong tính toán.
Từ Bân Duệ nhìn người đến như thấy cứu tinh, khấp khởi nói: “Cứu tôi! Thằng này điên rồi! Mau bắt nó lại!”
“Lục Kha Trần.”
Ôn Nguyễn cố gắng hết sức để giữ cho giọng mình không run, nghiêm túc nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Giờ em mà ra tay thì mọi hành động sau đấy sẽ không được khép vào hành động phòng vệ chính đáng hay ngộ sát.”
Lục Kha Trần bật cười: “Ừm, em biết.”
Cảnh sát nháy mắt ra hiệu cho nhau, chậm rãi di chuyển theo đường vòng để tiếp cận mục tiêu, đồng thời cũng bảo Ôn Nguyễn tiếp tục khuyên nhủ để phân tán sự chú ý của Lục Kha Trần.
“Bạo lực học đường là hành vi có thể khởi tố, từ cố ý gây thương tích, quay chụp bất hợp pháp những hình ảnh riêng tư hay tống tiền, tất cả đều có thể ghi ra để xét xử lập tội danh.”
“Em không cần phải cố chấp làm đến bước đường này, chị sẽ biện hộ cho em, chị sẽ xin giảm án phạt, cũng sẽ làm cho những kẻ khiến em tổn thương phải nhận hình phạt thích đáng.”
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: “Vậy nên, em hãy tin tưởng chị thêm một lần, nhé?”
“Pháp luật có thể làm được nhiều điều hơn những gì em nghĩ.”
Lục Kha Trần ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyễn, không nói gì.
Cậu nhạy bén cảm nhận được cảnh sát đang lặng lẽ áp sát mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt mất con dao trong tay.
Nhưng Lục Kha Trần lại không hề mất bình tĩnh.
Nếu Tần Uyển còn sống, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui khi nghe được những lời đó: “Thấy không, ngày mai chắc chắn sẽ tươi đẹp hơn.”
Chẳng có ai là không muốn hưởng thụ một bầu trời xanh thuộc về riêng mình, cảm nhận những điều tốt đẹp đến trong tương lai.
“Người đã khuất cũng mong em có thể sống tốt.”
Câu nói đó không hề có tác dụng khích lệ cậu.
Bản thân cậu chưa từng là một người có lối sống tích cực hướng về phía trước.
Lục Kha Trần luôn được người khác dạy cách đối xử với một người có thiện ý với mình nhưng chưa bao giờ được học cách tha thứ cho người làm tổn thương mình.
“Xin lỗi.” Lục Kha Trần nói.
Cậu quay đầu, tay dùng sức thọc dao vào sâu hơn.
Rút ra, rồi đâm vào thêm lần nữa.
Những nhát đâm liên tục làm máu bắn tung tóe nhuốm bẩn chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, một màu đỏ ghê người kích thích hốc mắt con người đau xót.
Từ Bân Duệ chẳng còn kêu gào thảm thiết nữa, dần dần lịm đi.
Hốc mắt Ôn Nguyễn đỏ ửng, bên tai là tiếng giáo viên thét chói tai.
Sắc trời thay đổi trong tích tắc, mây đen giăng kín.
Cảnh sát ập lên nhanh chóng, nhưng đồng thời lúc đó Lục Kha Trần lại đẩy Từ Bân Duệ về phía trước, bản thân tựa người vào lan can đằng sau.
“Em là người đẩy Cố Thần Trình xuống nước.”
Nói xong, cậu ngước lên nhìn Ôn Nguyễn, mỉm cười: “Chị luật sư, lần này, em không ngộ sát.”
Sau đó, cậu nhắm mắt, ngã về sau.
Đồng tử Ôn Nguyễn chấn động, thân thể phản ứng có điều kiện, bước ba bước thành hai, đưa tay muốn túm lấy cánh tay Lục Kha Trần nhưng cuối cùng thứ tóm được lại là hư không.
Cơ thể cứ thế lảo đảo đổ về phía trước theo quán tính.
Phó Tri Hoán nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cổ tay cô, đẩy người về phía sau: “Ôn Nguyễn!”
Ngay sau đó, tiếng ầm ầm vang lên báo có thứ chạm đất.
Rất nhiều học sinh trong trường nghe tiếng ló đầu ra xem, nhìn về phía phát ra tiếng động rồi đồng loạt thét lên.
Vào phút cuối cùng, ánh nắng le lói chiếu tới, vệt máu ghê người lan ra, câu chuyện xưa đi đến hồi kết.
Lục Kha Trần đã tự biến mình thành ngọn đuốc, thiêu cháy tất cả đẩy lên cao trào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...