Edit: Cải Trắng
Sau khi rời khỏi nhà ma, tâm trạng Ôn Nguyễn giống hệt như thời tiết ngày hôm nay, trên đầu có đám mây đen giăng kín, trông ủ rũ thấy rõ.
Suốt quá trình ăn, cô im lặng dùng đũa chọc chọc bát cơm, chẳng kẹp trúng thức ăn lấy một lần, không biết đã thả hồn đi tận đâu rồi.
Quả thật, Ôn Nguyễn đang cực kỳ suy sụp.
Một ngày tràn ngập hơi thở thiếu nữ và ngọt ngào bỗng chốc biến thành một ngày tiến vào lịch sử đen tối, cực kỳ nhục nhã.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng chán chường.
Nếu cô theo đuổi Phó Tri Hoán thất bại, chắc chắn nguyên nhân là do con quỷ mồm toàn mùi tỏi kia!
Phó Tri Hoán ăn xong, xem đồng hồ thấy cũng không còn sớm, đứng lên nói: “Tôi ra quầy thanh toán.”
Ôn Nguyễn chống một tay lên bàn, tay kia cầm đũa tiếp tục gảy cơm, thất thần gật đầu, uể oải nói: “Ừm, anh đi đi.”
Giang Tử Trầm thấy thế lập tức buông đồ uống trong tay, chạy bước nhỏ bám theo sau Phó Tri Hoán: “Anh Phó! Em đi với anh!”
Ngồi với chị Ôn đang giận dỗi quá đáng sợ.
Mặc dù cô chẳng nói tiếng nào nhưng tinh thần sa sút cộng với quanh cô áp suất thấp đến không tưởng rất dễ khiến người đối diện thấp thỏm bất an như ngồi trên đống lửa.
Không được!
Không thể để chị Ôn tiếp tục uể oải suy sụp như vậy được!
Nghĩ thế, vào lúc đứng trả tiền, Giang Tử Trầm đưa tay kéo kéo ống quần Phó Tri Hoán, ngẩng mặt nhỏ giọng nói: “Anh Phó, em thấy chị Ôn trông không được vui.”
Phó Tri Hoán quay đầu nhìn Ôn Nguyễn.
Cô vẫn giữ nguyên động tác lúc trước, gục mặt, cả người không còn chút nhiệt tình nào, từ trên xuống dưới viết rõ hai chữ “đau thương”.
“Ừm.”
Phó Tri Hoán đáp lời, đồng thời thu hồi tầm mắt, sâu bên trong con ngươi sâu hun hút tựa giếng cổ bỗng xẹt qua cảm xúc khác thường.
“Thầy bọn em nói, nếu con gái không vui, hãy mua một món quà và tặng cho cô ấy.”
Giang Tử Trầm suy tư trong chốc lát, ý tưởng chợt lóe: “Hay là, chúng ta trộm đi mua quà cho chị Ôn Nguyễn đi anh?”
Phó Tri Hoán không đáp, bình tĩnh cụp mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Anh rất ít khi thấy Ôn Nguyễn như này.
Nhưng so với chuyện đấy, điều làm anh kinh ngạc hơn cả là không biết từ bao giờ, mình bắt đầu bị cảm xúc của Ôn Nguyễn ảnh hưởng.
Ví dụ như, thấy cô không phấn chấn, bản thân cũng chẳng vui vẻ gì.
Thậm chí lúc Giang Tử Trầm khuyên, anh còn nảy sinh ý định… mua quà dỗ cô?
Mãi cho đến khi thu ngân đưa giấy, anh mới hoàn hồn quay lại lấy bút ký tên
“Anh Phó?”
Phó Tri Hoán ký tên xong, chưa kịp đáp lại Giang Tử Trầm thì từ đằng xa vang lên một giọng nữ khá quen tai.
Phó Tri Hoán quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm.
Hạ Tử Cầm đứng ngay bên trái bàn ăn gần đó, đang đứng quay về hướng Phó Tri Hoán.
Thấy anh, Hạ Tử Cầm có hơi kinh ngạc.
Nhưng thấy người trước mắt quay đầu nhìn mình, cô ta khôi phục tinh thần, lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Hóa ra là anh thật, nãy tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm chứ.”
Hạ Tử Cầm mới về nước cách đây không lâu, nay lại là cuối tuần nên được mấy đứa bạn cũ hẹn đến công viên giải trí chơi.
Cơ mà suốt buổi đi chơi hôm nay cô ta chẳng có chút hứng thú nào, có lẽ do đã ở nước ngoài quá lâu nên giờ về vẫn còn hơi lạ lẫm, chưa thể bung xõa thoải mái với bạn bè.
Thế là, cô ta mượn cớ đi uống nước để tách khỏi đám bạn, tìm đến một nhà hàng yên tĩnh ngồi.
Không ngờ, trời xui đất khiến thế nào lại gặp được Phó Tri Hoán.
Giang Tử Trầm thấy Hạ Tử Cầm đang đi về phía này lập tức lui bước trốn phía ra sau Phó Tri Hoán, tay kéo góc áo anh, nâng cao cảnh giác.
Cảnh báo cấp một! Có kẻ muốn cướp anh Phó của chị Ôn!
Hạ Tử Cầm liếc mắt cái là thấy bạn nhỏ Giang Tử Trầm đứng cạnh anh.
Có lẽ để tỏ ra mình là người dịu dàng hiền thục, cô ta khom lưng chống tay vào đầu gối, cười mỉm nói: “Ấy? Đây là em trai của anh Phó à? Đáng yêu quá!”
Giang Tử Trầm nắm chặt góc áo Phó Tri Hoán.
Cậu không thích bà cô này.
Mùi nước hoa quá nồng, lại còn trông hơi hung dữ.
Giống hệt cô giáo dạy môn toán nâng cao hay đi vòng ra cửa sau lớp học.
Cảm nhận được Giang Tử Trầm kháng cự, Phó Tri Hoán bình tĩnh đưa tay ra kéo cậu đứng sau mình, mắt nhìn Hạ Tử Cầm, lạnh nhạt nói: “Đây là con của bạn tôi.”
“À ra vậy, anh Phó có lòng thật đấy.”
Hạ Tử Cầm cười đứng dậy, đưa tay khảy khảy lọn tóc, cong mắt nói: “Hai người đến đây cùng nhau à? Mới nãy tôi đi dạo thấy ở công viên có rất nhiều địa điểm thú vị, hay là tôi dẫn cả hai dạo quanh tham quan nhé?”
“Không cần.” Phó Tri Hoán lạnh nhạt nói: “Chúng tôi còn có người đi cùng.”
“Có bạn?” Hạ Tử Cầm sửng sốt.
Đúng lúc này, Giang Tử Trầm ló đầu ra, miệng mím nhẹ rồi hân hoan nhảy nhót, nói: “Chị Ôn Nguyễn! Bọn em ở đây!”
Ôn Nguyễn?
Nghe được tên, sống lưng Hạ Tử Cầm cứng đờ, đồng tử co rụt.
Không, không thể nào trùng hợp như vậy được.
Có lẽ chỉ cùng tên, hoặc…
“Hai người mất 1 phút 42 giây để thanh toán đấy.”
Ôn Nguyễn vừa di chuyển về hướng họ, vừa xem thời gian, giọng nói mang theo chút hờn dỗi vì cảm xúc ban nãy vẫn chưa tiêu tan hết: “Suýt chút nữa thì em tưởng hai người chạy trốn để em lại trả tiền.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ôn Nguyễn, sắc mặt Hạ Tử Cầm biến đổi, tay phải vô thức siết chặt lại.
Thật ra cô ta đã sớm nghe nói việc Ôn Nguyễn đến thành phố Giang tiếp tục theo đuổi sự nghiệp luật sư.
Nhưng lúc ấy Hạ Tử Cầm không quan tâm.
Bởi vì Ôn Nguyễn đã rời khỏi ngành từ rất lâu, giờ có trở về cũng chẳng thể bằng ngày xưa, không thể nào làm địa vị của cô ta lung lay được.
Có ai ngờ đâu, Ôn Nguyễn lại quen Phó Tri Hoán.
Nhớ đến cuộc gọi mấy ngày trước vô tình nghe được ở nhà hàng, Hạ Tử Cầm bừng tỉnh, rất có thể, người ở đầu bên kia là Ôn Nguyễn.
Cô ta cắn chặt răng.
Suốt bao nhiêu năm qua, cuộc đời cô ta luôn xuôi chèo mát mái, chỉ gặp có hai chướng ngại vật, mà hai thứ đó lại hội tụ trên cùng một người.
Ôn Nguyễn cũng thấy Hạ Tử Cầm.
Mấy ngày trước, phó giám đốc còn nhắc đến người này với cô, thế nên cô đã nhanh chóng nhận ra người được nhắc và người đứng đây là cùng một người.
Vì thế, cô mỉm cười, vươn tay về phía Hạ Tử Cầm, lịch sự chào hỏi: “Cô Hạ, đã lâu không gặp.”
Hạ Tử Cầm nhìn đôi tay trắng nõn mảnh khảnh chìa về phía mình, không lập tức đáp lại cái bắt tay mà đứng im tại chỗ, cũng chẳng mở miệng nói câu nào.
Qua một lúc lâu sau, cô ta mới cười nhẹ, nâng tay lên nắm hờ: “Ngại quá, mới nãy tôi đang mải nhớ xem cô là ai nên không phản ứng kịp.”
“Cô cũng biết đấy, làm nghề luật sư như chúng ta một ngày phải gặp rất nhiều người, nếu không có ấn tượng quá sâu đậm thì rất dễ quên.”
Ôn Nguyễn bình tĩnh thu tay về, đôi mắt hàm chứa ý cười đầy ý nhị, hơi cụp mí mắt, có vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Đều là hồ ly tu luyện ngàn năm, khỏi cần diễn kịch đi.
Hạ Tử Cầm ban nãy cố tình không bắt tay ngay, ngược lại còn nói một câu nghe như muốn giải vây nhưng thực chất lại rất có hàm ý, rõ ràng là muốn khiến cô khó xử.
Hơn nữa cái câu “không có ấn tượng quá sâu thì rất dễ quên” tuy rằng nghe như chỉ vu vơ hàn huyên nhưng Ôn Nguyễn vẫn hiểu ngầm trong câu đó là sự trào phúng.
“Cũng may là tôi vẫn nhớ ra cô Ôn.
Dù sao thì vụ án ba năm trước cũng là một trong số những vụ án ít ỏi tôi thất bại.”
Nói đến đây, Hạ Tử Cầm thở dài, khẽ lắc đầu, tiếc nuối nói: “Nhưng vụ án kia quả thật quá tàn nhẫn.
Người ủy thác tôi về sau còn nhảy lầu tự sát, thế nên bây giờ tôi vẫn còn nhớ y nguyên vụ việc khi ấy.”
Phó Tri Hoán nhíu mày, ánh mắt lạnh hẳn đi, yết hầu nhúc nhích, chân dịch lên phía trước nửa bước, chuẩn bị nói thì nghe thấy Ôn Nguyễn bên cạnh bật cười, tiếp lời.
“Tôi hiểu.
Tôi cũng làm luật sư được nhiều năm rồi, phải công nhận là số người một ngày phải gặp được quá nhiều, thế nên thường xuyên rơi vào tình huống có người đến chào hỏi không kịp nhận ra đối phương.
Nhưng, tôi rất ấn tượng với cô Hạ đấy, dù gì thì chúng ta cũng từng làm đối thủ hai lần mà.”
Ôn Nguyễn cười cong mắt, nhìn qua trông có vẻ không hề bị lời của Hạ Tử Cầm làm ảnh hưởng: “Với cả, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến cô.
Bởi vì ban đầu lúc lựa chọn đi theo con đường làm luật sư biện hộ mảng hình sự, thầy hướng dẫn của tôi đã muốn tôi chạy đi học hỏi những luật sư bên mảng thương mại, lúc ấy tôi cứ sợ mình sẽ sơ sót để xảy ra vấn đề.
Thế nên lần đầu tiên mở phiên tòa kiện tụng với cô, tôi đã rất căng thẳng.”
“Nhưng nhờ cô mà sau phiên tòa tôi mới thấy, thật ra đấu với luật sư mảng thương mại không khó lắm, khiến cho tôi càng thêm tự tin.
Có lẽ chính vì lý do này mà các vụ án tìm đến tôi ngày càng nhiều.”
Cách nói chuyện đúng là rất biết cách làm người khác tức điên.
Khi nói, Ôn Nguyễn luôn cười mỉm, ngữ điệu và tốc độ nói chậm rãi, không bộp chộp, cứ như đang trò chuyện một vấn đề rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng câu nào câu nấy đều chuẩn xác dẫm lên chỗ đau của Hạ Tử Cầm.
Thật ra ban đầu cô không định làm Hạ Tử Cầm khó xử, nhưng thật sự không chịu nổi khi đối phương cứ được đằng chân lân đằng đầu, thậm chí còn lôi cả vụ ba năm trước Lục Kha Trần ngộ sát ra để chèn ép mình.
Ôn Nguyễn trước nay không phải người biết nhịn nhục, nếu đã đạp lên đầu cô định múa ba lê thì cô sẽ cho đối phương thế nào là ngã một phát nhớ đời.
Quả nhiên, Hạ Tử Cầm sắp không giữ nổi nụ cười bên môi, nét mặt cứng ngắc.
Cô ta cắn răng, quai hàm vì dùng lực quá mạnh mà nhức nhẹ.
“Tí nữa chúng tôi còn kế hoạch khác, không thể tiếp chuyện với cô Hạ nữa rồi.
Chúc cô có buổi đi chơi vui vẻ nhé.”
Ôn Nguyễn dùng một câu cắt đứt cuộc trò chuyện, dứt khoát không nhiều lời vô nghĩa với Hạ Tử Cầm nữa, khom lưng cầm tay Giang Tử Trầm, dắt cậu rời đi.
Phó Tri Hoán bật cười, đứng thẳng người, chuẩn bị nối bước theo cô.
“Anh Phó, từ từ đã.”
Hạ Tử Cầm tức phát điên nhưng vẫn nhớ mục đích mình tới đây chào hỏi nên mở miệng gọi anh lại, dịu dàng nói: “Không ngờ anh lại quen với Ôn Nguyễn.
Anh có thể giúp tôi chuyển lời xin lỗi tới cô ấy không? Mới nãy tôi hơi lỗ mãng, nói chuyện không có chừng mực để cô ấy giận rồi.”
Phó Tri Hoán dừng bước, nghiêng người nhìn Hạ Tử Cầm.
Hạ Tử Cầm thở dài, cười khổ nói: “Chắc là do cô Ôn nhạy cảm quá, hoặc là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo.
Không ngờ đã qua bao năm rồi mà tính tình cô ấy vẫn thẳng thắn như vậy.”
“Cô Hạ này.”
Phó Tri Hoán cười nhẹ, cụp mắt, hờ hững nói: “Tôi với cô chỉ là quen biết sơ sơ.”
“Ơ?” Hạ Tử Cầm ngẩn ra.
“Nhưng tôi với cô ấy, là bạn bè.”
Phó Tri Hoán híp mắt, từng câu từng chữ nói ra tràn ngập hơi thở uy hiếp: “Thế nên, đừng có quanh co nói lung tung trước mặt tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...