Lúc đó cô ấy nghĩ Tống Thời Ngộ phải thích cô gái kia đến mức nào, mới có thể làm chuyện mà lúc trước chắc chắn anh sẽ không làm.
Sau khi gặp nhau nhiều lần hơn, cô ấy và Ôn Kiều cũng dần thân nhau hơn, Ôn Kiều chưa từng nịnh nọt cô ấy, nhưng cô ấy lại vô thức càng ngày càng thân thiết với Ôn Kiều hơn.
Lê Tư Ý thật sự không thể tìm thấy khuyết điểm của cô gái Ôn Kiều kia.
Từ nhỏ đến lớn cô ấy đã gặp không ít người, nhưng Ôn Kiều là người tốt tính nhất cô ấy từng được, lúc nào cũng cười tủm tỉm nhưng trong xương cốt lại có sự kiên cường, không sợ khổ cực không sợ mệt mỏi, đôi mắt lúc nào cũng sáng lấp lánh như thế, vẻ mặt rạng rỡ giống như không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cô gục ngã.
Lê Tư Ý chưa từng gặp được cô gái nào như vậy, giống như cô lớn lên trên đồng ruộng vùng núi, đắm mình trong ánh mặt trời vùng hoang dã, không chút mưu mô, thẳng thắn thành khẩn mà lại chân thành tha thiết.
Cô cũng rất có năng lực, am hiểu tất cả những chuyện lớn chuyện nhỏ trong đời sống, tất cả mọi chuyện qua tay cô đều trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Có một lần cô ấy mời Ôn Kiều đến nhà mình chơi, trong lúc cô ấy xuống tầng lấy đồ ăn vặt cho Ôn Kiều, Ôn Kiều đã tiện tay dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ căn phòng trông như ổ chó của cô ấy.
Ôn Kiều còn nấu ăn rất ngon.
Đồ ăn ngon đến nỗi người kén ăn như Tống Thời Ngộ cũng có thể ngồi xuống bàn ăn ăn một bữa cơm ngon lành.
Đồ ăn ngon đến nỗi cô ấy tình nguyện mạo hiểm những sự ghét bỏ và lạnh nhạt không chút che giấu của Tống Thời Ngộ, tìm được cơ hội là phải đến nhà ăn trực.
Có một khoảng thời gian, thậm chí Lê Tư Ý còn cảm thấy Tống Thời Ngộ gặp được Ôn Kiều là phúc của anh.
Nếu nhất định muốn tìm ra khuyết điểm của Ôn Kiều là gì thì đó chính là học tập không tốt.
Phương diện học tập của Ôn Kiều thật sự không được tốt, học bằng cách học thuộc lòng thì cô còn học được, nhưng đối với tất cả những câu hỏi cần tính toán, cô lại hoàn toàn mù tịt.
Tống Thời Ngộ giảng bài cho cô, anh thường xuyên giảng bài cho đến khi mặt đen như đít nồi.
Mới đầu cô ấy còn đứng ra bênh vực Ôn Kiều, bảo Tống Thời Ngộ phải kiên nhẫn với cô thêm chút nữa.
Sau đó Tống Thời Ngộ tỏ vẻ cậu giỏi thì cậu làm đi.
Lê Tư Ý lập tức vén tay áo lên, làm thì làm.
Chưa đến nửa tiếng cô ấy đã đổ mồ hôi lạnh, cũng chân thành xin lỗi Tống Thời Ngộ trong ánh mắt lạnh như băng và mỉa mai thẳng thừng của anh.
Mỗi ngày Tống Tử Ngôn đều kiên trì giảng bài cho Ôn Kiều mấy tiếng liền, lại còn không có tức giận nói mấy câu gắt gỏng với cô, thật sự đúng là đại từ đại bi như Bồ Tát trên trời.
Cô ấy không hiểu sao Ôn Kiều bình thường thông minh vậy, sao vừa mới đụng đến học là đầu óc đã thành bã đậu?
Tống Thời Ngộ còn muốn Ôn Kiều thi đậu đại học Lâm Xuyên, cho dù có trạng nguyên thi đại học Tống Thời Ngộ ngày ngày dạy kèm cho cô, Lê Tư Ý cũng cảm thấy có hơi lo lắng.
Từng ngày trôi qua, kỳ nghỉ hè nhanh chóng kết thúc.
Đây là kỳ nghỉ hè hạnh phúc nhất của Lê Tư Ý, mỗi ngày đều trôi qua rất mới mẻ, có rất nhiều chuyện lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm. Lần đầu tiên đi làm thêm, lần đầu tiên đến khu chợ bẩn bừa bộn nhưng lại náo nhiệt để mua thức ăn, lần đầu tiên học cách nấu ăn, lần đầu tiên thử làm quen với một người mà hoàn toàn không có bất cứ gánh nặng hay đề phòng nào...
Ngày Ôn Kiều rời đi, cô ấy còn lùi lịch những cuộc hẹn khác đế đến nhà ga tiễn cô, hẹn lần sau nhất định sẽ gặp nhau ở Lâm Xuyên.
Nhưng sau này, thậm chí cô ấy còn không dám nhắc đến cái tên kia trước mặt Tống Thời Ngộ.
Lê Tư Ý cụp mắt xuống nhìn chằm chằm tấm danh thiếp trong tay, cô ấy nghĩ xem ra Ôn Kiều cũng không thi đậu đại học Lâm Xuyên như Tống Thời Ngộ hy vọng.
"Cậu đang nghĩ gì thế? Tôi đang hỏi cậu đấy! Cậu ngơ ra đấy làm gì thế?"
Một giọng nói không kiên nhẫn cắt ngang suy nghĩ của Lê Tư Ý.
"Cậu ấy trông như thế nào?" Bỗng nhiên Lê Tư Ý hỏi.
"Cái gì cơ?" Diêu Tông không phản ứng kịp, không phải là anh ấy đang hỏi cô ấy sao?
"Chẳng phải chiều nay cậu đã gặp cậu ấy sao? Trông cậu ấy như thế nào?" Lê Tư Ý hỏi.
Da cô có còn đen như lúc trước không? Đôi mắt cô có còn trong trẻo sáng ngời như khi trước không, với cả, cô sống có tốt không?
Diêu Tông nhớ lại cảnh tượng lúc đấy: "Tôi cảm thấy có lẽ sống không được tốt lắm, cô ấy đến công ty chúng ta đưa cơm hộp." Giọng điệu của anh ấy chứa sự đồng tình: "Nếu thật sự là mối tình đầu của Thời Ngộ, có lẽ lúc ấy gặp nhau ở thang máy, chắc chắn cô ấy rất xấu hổ."
Lê Tư Ý nhíu mày.
Đây không phải đáp án cô muốn nghe thấy.
Trong lòng cô ấy, một người có năng lực như Ôn Kiều, dù cô có học không giỏi thì cũng không thể nào sống không tốt mới đúng.
...
Một giờ sáng.
Bởi vì không phải ngày cuối tuần nên khách hàng cũng ít dần.
Ôn Kiều hầu như không có lúc nào rảnh rỗi, cô không chỉ phải đứng trước bếp canh mà còn phải chuẩn bị đồ ăn kèm, dưa chuột nhất định phải mới làm thì mới có thể tươi mơi giòn ngọt được, lúc nào nước sốt của trứng vịt bắc thảo trộn mới làm cũng là ngon nhất. Cô được lúc rảnh rỗi cũng đến hỗ trợ Ôn Hoa, ra phục vụ khách hàng.
Cũng may Ôn Hoa thông minh học gì cũng nhanh, cậu ấy đã nắm chắc được độ lửa để nướng thức ăn với liều lượng dùng các loại gia vị, Ôn Kiều cũng có thể yên tâm giao giá nướng thức ăn cho cậu ấy.
Còn Trần San San thì chịu trách nhiệm tiếp khách hàng, bê thức ăn, dọn dẹp bàn, công việc của cô ta được xem như là công việc nhẹ nhàng nhất.
Nhưng bởi vì được nuông chiều từ bé, lần nào ra ngoài đi làm cũng lấy lý do là không chịu được áp lực để nghỉ việc về nhà, bây giờ công việc buôn bán càng ngày càng tốt, tuy cô ta làm công việc nhẹ nhàng nhất nhưng lại là người phàn nàn nhiều nhất.
Ôn Kiều không làm gì được cô ta.
Cô không thể nào làm người xấu.
Cô họ đã giúp đỡ cô vào lúc cô cần giúp đỡ nhất, cho dù cô có bất mãn đến đâu thì cũng chỉ có thể để Trần San San không chịu đựng được tự nghỉ việc chứ không thể chủ động đuổi việc cô ta.
Nhưng Ôn Kiều cảm thấy, khả năng Trần San San tự đi không được lớn lắm.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là ở Hạ Trừng.
Tâm tư của Trần San San đối với Hạ trừng, chỉ cần có mắt là có thể nhìn thấy.
Khách hàng khác gọi bia mà mãi một lúc lâu cô ta vẫn không lấy, chỉ đi vòng vòng quanh cái bàn của Hạ Trừng.
Ôn Kiều phải tự dành thời gian ra đi bưng bia.
Bàn của Hạ Trừng ăn gần xong, đang ngồi tám chuyện, nhìn có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, lúc này đang vắng khách, Trần San San lại càng không kiêng nể gì, cô ta còn nhỏ tuổi, có thể nghe thấy rõ vẻ cố tình trong tiếng cười kia.
Ôn Kiều rất bất lực.
Trong mắt cô, Trần San San đang mơ mộng không thực tế, cô ta tốt nghiệp cấp ba, hoàn cảnh gia đình bình thường, điểm duy nhất có thể tính là ưu điểm là vẻ ngoài xinh đẹp. Nhưng trong mắt Hạ Trừng, chút ưu điểm này nhỏ bé chẳng đáng kể, chỉ nói riêng vẻ bề ngoài thôi Hạ Trừng đã hơn hẳn cô ta, chứ chưa nói gì đến hoàn cảnh gia đình và bằng cấp của Hạ Trừng đều rất xuất sắc.
Ôn Kiều chỉ đơn thuần đứng nhìn từ góc độ khách quan, giữa Trần San San và Hạ Trừng hoàn toàn không có khả năng. Đương nhiên, lời này cô sẽ không nói cho Trần San San nghe, cô ta không phải người sẽ nghe lời người khác khuyên.
Đúng lúc này đám người Hạ Trừng đứng dậy.
Hạ Trừng sau khi đứng dậy lại lập tức đi về phía bên này.
"Chúng tôi đi trước đây."
Ôn Kiều đang dọn dẹp kệ bếp, nghe thấy vậy thì xoay người lại: "Được, mọi người đi thong thả, tôi không tiễn nữa."
Hạ Trừng thấy hơi bất mãn: "Chỉ thế thôi sao?"
Ôn Kiều thoáng sững sờ, sau đó cô nói: "Cảm ơn cậu đã dẫn bạn bè đến ủng hộ chuyện kinh doanh của quán tôi."
Hạ Trừng: "..."
Thấy cô thật sự không hiểu được ý của mình, anh ấy đành phải nói hẳn ra.
"Cô không tặng tôi quà chúc mừng tôi nhận chức thành công hả?"
Đôi mắt đen láy và sáng rực của Hạ Trừng nhìn chằm chằm về phía cô, vẻ mặt mong đợi khiến người ta không nỡ từ chối.
Ôn Kiều thấy hơi buồn cười: "Tôi đã bảo San San giảm giá cho cậu rồi, còn tặng cả bia nữa."
Bàn của bọn họ ăn khá nhiều món, cái giá này cũng tương đương với mua một món quà ra hồn rồi.
Hạ Trừng nói: "Tôi bảo cô ta không cần giảm giá cho tôi, vừa nãy tôi đã thanh toán đúng giá rồi..."
Hạ Trừng còn chưa nói hết câu, bạn bè đứng ngoài đã bắt đầu thức giục anh ấy.
"Hạ Trừng! Cậu đang làm gì thế, mau đi thôi!"
"Tôi đến ngay đây!" Hạ Trừng quay đầu lại trả lời một câu, sau đó lại quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Ôn Kiều nói: "Không được, cô phải tặng tôi món quà khác, có rẻ bèo cũng được, nếu không ngày nào tôi sẽ đến tìm cô đòi. Mấy người kia đang giục tôi rồi, tôi đi trước đây, cô nhớ kỹ đấy đừng có quên."
Anh ấy nói xong cũng không cho Ôn Kiều cơ hội từ chối mà đi ra ngoài luôn, đi ra khỏi cửa cửa hàng còn vẫy tay với cô, cười rạng rỡ: "Tôi đi đây!"
Trần San San đi vào: "Chị Ôn Kiều, anh ấy vừa mới nói gì với chị thế?"
Ôn Kiều sợ cô ta nghĩ nhiều, thuận miệng nói qua loa: "Nói chuyện không cần chị giảm giá cho cậu ấy."
Trần San San "ồ" một tiếng rồi đi dọn dẹp bàn.
...
Ba giờ rưỡi sáng, Ôn Kiều và Ôn Hoa mới dọn dẹp xong tất cả, khoá cửa sau đó chuẩn bị về nhà.
Chỗ Trần San San ở cách đây kha xa nên đã về trước, Ôn Hoa và Ôn Kiều ở cùng một khu nên về cùng nhau.
Nơi Ôn Kiều ở cũng là căn nhà được tìm tạm thời sau khi thuê được cửa hàng này, ở một khu chung cư cũ, cách cửa hàng một đoạn đường thẳng khoảng chừng hơn tám trăm mét, rất gần. Bởi vì vị trí ở gần trung tâm thành phố nên dù nhà đã cũ nhưng giá tiền thuê nhà cũng không phải rẻ.
Bận rộn trước bếp cả đêm, trong quán lại không có điều hoà, gió của quạt trần lại yếu, chỉ có hai cái quạt đứng to chĩa ra ngoài cho khách ngồi, Ôn Kiều cảm thấy trên người cứ dính nhớp nhớp, chỉ muốn nhanh chóng về nhà đi tắm nước lạnh rồi đi ngủ.
Cửa hàng của nhà Tạ Khánh Phương bên cạnh đã đóng cửa nửa tiếng trước.
Ôn Kiều khoá kỹ cửa, nói với Ôn Hoa: "Đi thôi, về nhà nào."
Hai người đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen trông rất đắt tiền chạy đến, dừng lại ngay trước cửa cửa hàng.
Ôn Hoa thoáng sững sờ, nói: "Chắc không phải khách đến đây ăn đồ nướng đấy chứ?"
Ôn Kiều cũng thấy hơi kỳ lạ, hai người cùng đi về phía bên kia.
Đúng lúc này cửa xe mở ra, người trên xe đi từ trên xe xuống, đứng trước mặt hai người họ, khí thế lặng lẽ bao trùm lên hai người.
Bỗng nhiên Ôn Kiều dừng bước, nhìn người kia, trong đầu cô như nổ tung, trống rỗng.
Ôn Hoa cũng sững sờ, sau khi xác định cẩn thận mới hét lên thất thanh: "Anh Thời Ngộ?"
Người đi từ trên xe xuống là Tống Thời Ngộ.
Ôn Hoa đi về phía trước hai bước theo bản năng, sau đó quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của Tống Thời Ngộ mới phát hiện Ôn Kiều vẫn đứng sững sờ tại chỗ không nhúc nhích.
Cậu ấy tưởng Ôn Kiều còn chưa phản ứng kịp, lại quay lại phấn khích nói: "Chị Ôn Kiều! Là anh Thời Ngộ đấy! Lúc trước anh ấy ở ngay bên cạnh nhà chị đấy, chị quên rồi hả? Lúc đấy hai người còn thường xuyên chơi với nhau mà."
Khi Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ hẹn hò với nhau vẫn còn nhỏ tuổi, yêu đương cũng chỉ có thể lén lút.
Ngay cả người nhà cũng không hề biết.
Khi đó Ôn Kiều giống một bé trai, tuy người của hai nhà thấy hai người thân thiết, nhưng cũng chỉ tưởng quan hệ của hai người tốt, hoàn toàn không nghĩ đến hướng kia.
Trong thôn lại càng không có ai biết.
Trong lòng Ôn Kiều thấy hơi chua xót, miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại Ôn Hoa, sau đó nhìn về phía Tống Thời Ngộ.
Bắt đầu từ khi anh xuống xe, anh vẫn luôn nhìn cô.
Ôn Kiều đột nhiên cảm thấy hơi tuyệt vọng khi nghĩ đến khuôn mặt của mình có lẽ bây giờ đang bóng nhẫy toàn dầu, vì sao cứ phải để Tống Thời Ngộ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô hai lần một ngày chứ?
Cô không nói câu nào, chỉ muốn nhanh chóng biến mất trước mặt Tống Thời Ngộ.
Ôn Hoa tò mò hỏi: "Anh Thời Ngộ, sao anh lại ở đây thế?"
Tống Thời Ngộ thoáng chuyển tầm mắt ra khỏi mặt Ôn Kiều, thờ ơ nói: "Anh đi ngang qua đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...