Mặc dù Tống Thời Ngộ không nói cho Diêu Tông biết địa chỉ mới của mình, nhưng sau khi tan làm, Diêu Tông vẫn không biết xấu hổ nói sẽ đến nhà anh uống rượu rồi đi theo Tống Thời Ngộ đến nơi ở mới của anh.
Diêu Tông đứng ở tầng một, lộ ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi, sau khi anh ấy thở hổn hển leo lên đến tầng sáu, Tống Thời Ngộ lấy chìa khóa mở cửa, Diêu Tông theo anh vào trong, vốn dĩ anh ấy leo cầu thang đã nóng đến ướt đẫm mồ hôi rồi, cửa phòng vừa mở ra, một luồng gió nóng ập đến, anh ấy hét lên một tiếng đầy thảm thiết, không nhịn được chửi rủa: "Mẹ kiếp - đây là nơi nào vậy? Nồi hấp à?"
Tuy rằng bên ngoài trời chưa tối, nhưng trong phòng có ít ánh sáng, nên nhìn giống như là ban đêm, Tống Thời Ngộ vừa vào phòng, thì bật đèn lên, sau đó anh phát hiện điều khiển điều hòa được thư ký Chu đặt trên bàn, nên đã cầm lên bật điều hòa.
Điều hòa từ từ phả ra không khí mát.
Tống Thời Ngộ đặt điều khiển xuống, bước tới mở tủ lạnh, nước khoáng và rượu anh thường uống đã được đặt gọn gàng bên trong: "Cậu có muốn uống nước không?"
Diêu Tông đang nhìn chằm chằm những nét vẽ bằng phấn nguệch ngoạc mà đám trẻ con vẽ trên tường, nghe thấy anh hỏi thì mới hoàn hồn, anh ấy nhìn Tống Thời Ngộ với vẻ mặt khó nói: "Cậu cũng hy sinh nhiều đấy nhỉ."
Gia cảnh của anh ấy cũng tương đương với Tống Thời Ngộ, đừng nói là ở, đến nhìn anh ấy cũng chưa bao giờ nhìn thấy kiểu nhà như này, phòng ngủ của anh ấy còn lớn hơn căn nhà này.
Anh ấy cũng hiểu rõ về Tống Thời Ngộ, nếu so về yêu cầu đối với chất lượng cuộc sống, Tống Thời Ngộ chỉ có yêu cầu cao hơn anh ấy chứ chẳng thấp hơn. Bây giờ không ngờ anh lại dọn vào ở trong một căn nhà như thế này, Diêu Tông ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà. Bức tường phía trên đều bị nứt cả rồi, cảm giác như sẽ có mảnh trần nào đó rơi ra bất cứ lúc nào.
Tống Thời Ngộ ném cho anh ấy một chai nước, Diêu Tông vội vàng đỡ lấy, sau đó kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, mở nắp uống ực một hơi hết nửa chai, lúc này điều hòa cũng bắt đầu phát huy tác dụng, trong phòng mát mẻ hơn một chút, anh ấy thở ra, lại nhìn đồ đạc trong phòng, vừa nhìn đã biết: "Những đồ đạc, thiết bị điện này đều mới mua đúng không?"
Tống Thời Ngộ không để ý đến anh ấy, anh mở tủ, tiện tay lấy ra vài bộ quần áo, cởi cà vạt ném lên giường rồi đi vào phòng tắm: “Tôi đi tắm đã.”
Diêu Tông thở dài hai lần, rồi cam chịu số phận tiếp tục quan sát căn phòng, trong lòng thầm nghĩ liệu mình có thể vì ai đó mà làm đến mức này được hay không, anh ấy không thể tưởng tượng ra được mình phải thích một người đến nhường nào mới phải chịu khổ sở vì cô ấy như vậy.
Tống Thời Ngộ nhanh chóng tắm xong rồi đi ra ngoài.
Diêu Tông quay đầu lại nhìn anh, không nhịn được nhìn chằm chằm.
Tống Thời Ngộ bước ra, cả người toát lên vẻ mát lạnh sảng khoái, tóc còn chưa được lau khô, dính trên trán ướt ướt, anh tùy ý vuốt ngược ra sau, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt mà không thể miêu tả bằng từ đẹp trai, mà còn mang lại cảm giác quyến rũ bất cần và lười biếng.
Đáng ngạc nhiên là thậm chí Diêu Tông còn cảm thấy mình đã quen Tống Thời Ngộ nhiều năm như vậy rồi, sống cùng ký túc xá với anh mấy năm mà không hề bị bẻ cong, anh ấy quả là có ý chí kiên định.
Diêu Tông không khỏi thở dài trong lòng, không ngờ có thể từ chối sự theo đuổi của Tống Thời Ngộ, cô Ôn Kiều này đúng là không phải là người bình thường.
"Này, Thời Ngộ, cậu và Ôn Kiều ấy, lúc đó sao hai người lại chia tay?"
Tống Thời Ngộ đang mở tủ lạnh để chọn rượu. Nghe vậy, anh dừng lại, rồi lấy ra hai lon bia, ném cho Dao Tông một lon: "Uống xong thì mau biến đi."
Diêu Tông bật nắp bia uống một ngụm, rồi thở ra một hơi, sau đó nhướng mày nói: “Này, không phải giờ cậu đang theo đuổi Ôn Kiều sao? Cậu không muốn nghe một chút lời khuyên của đàn anh sao?"
Tống Thời Ngộ nhấp một ngụm rượu, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng anh, liếc nhìn Diêu Tông: "Nói đi."
Diêu Tông lập tức nói: "Vậy thì trước tiên tôi phải biết lúc đầu sao hai người lại chia tay đã."
Bàn tay cầm lon bia của Tống Thời Ngộ vô thức siết chặt lại, ánh mắt tối sầm.
"... Sau này tôi mới biết, trước kỳ thi đại học, bà của Ôn Kiều đã bị xuất huyết não và phải nhập viện."
Diêu Tông chết lặng: "Mẹ kiếp, máu chó quá."
Tống Thời Ngộ nhìn anh ấy bằng ánh mắt lạnh lùng.
Diêu Tông lập tức đổi giọng: "Không phải, ý tôi là quá kịch tính. Nói thật thì, cuộc đời Ôn Kiều có quá nhiều đau khổ. Có khi lúc đó cô ấy nói chia tay với cậu cũng không phải thật sự muốn chia tay đâu, thế mà cậu còn nói vậy với người ta, chắc trong lòng cô ấy tổn thương lắm đó…" Vừa nói đến đây, anh ấy nhận ra sắc mặt của Tống Thời Ngộ không đúng lắm nên đã nhanh chóng im miệng không nói nữa, đột ngột chuyển chủ đề: "Vậy tại sao khi cậu phát hiện ra chuyện của Ôn Kiều, sao cậu không đi tìm cô ấy?"
Tống Thời Ngộ nhìn anh ấy chằm chằm: “Cậu tưởng là tôi không đi tìm sao?”
Năm đó sau khi bà cô của anh biết được nội tình, biết lúc đó Ôn Kiều đang ở nhà, đã nóng lòng muốn đi tìm cô, hôm đó trùng hợp là ngày Quốc khánh, vốn dĩ anh cũng không có kế hoạch đi đâu du lịch, sát giờ bay không mua được vé, thế là dứt khoát lái xe từ thành phố Lâm Xuyên đến đó.
Anh lái xe suốt cả đêm, cuối cùng cũng đến nơi, thậm chí còn không có thời gian đến nhà bà cô, mà anh vội vã chạy thẳng đến nhà Ôn Kiều với lý do là gặp bà nội của Ôn Kiều.
Kết quả Ôn Kiều không có ở nhà.
Bác cả cười nói Ôn Kiều đã đi chơi với bạn trai rồi.
Trái tim anh như thắt lại nhưng anh vẫn giữ một tia hy vọng hỏi bà nội.
Bà nội vui vẻ nói: "Con bé đi chơi với cậu bé kia trên đập nước rồi, chắc sẽ về sớm thôi. Cháu cứ đợi ở nhà một lát nhé."
Anh hoàn toàn mất hết tinh thần, trong lòng vốn đã hỗn loạn nên sắc mặt tái nhợt, anh nói lời tạm biệt với mọi người, đến khi trở về nhà bà cô, anh giả vờ bình tĩnh hỏi về chuyện của Ôn Kiều.
Mặc dù bà cô thấy vẻ mặt của anh có gì đó không ổn nhưng chỉ tưởng do lái xe, nghe anh hỏi về Ôn Kiều, bà ấy nhiệt tình nói: "Ôn Kiều thật sự rất may mắn. Cậu trai kia được cô họ của con bé giới thiệu. Cậu ấy khá là đẹp trai, dáng người cao, nhà cũng có điều kiện, nghe nói đã có nhiều người giới thiệu nhưng cậu ấy không ưng, kén chọn lắm, không ngờ lần này cậu ấy vừa gặp Ôn Kiều đã phải lòng ngay. Nghe nói vốn dĩ người nhà của cậu ấy cũng không đồng ý lắm, nhưng lại cậu ấy là con một, khó khăn lắm mới thích một người, thêm nữa điều kiện gia đình họ tốt, nên cũng chẳng để ý đến hoàn cảnh gia đình Ôn Kiều. Cậu trai trẻ kia cũng thường xuyên đến tìm Ôn Kiều. Vừa rồi hình như bà còn thấy hai đứa nó đi về phía con đập. Hôm qua bà còn nghe cô họ của Ôn Kiều nói, hình như tháng sau hai đứa sẽ đính hôn với nhau, nếu như chuyện này mà thành, Ôn Kiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi..."
Bà cô còn chưa nói xong, anh đã không thể chịu đựng được mà lao ra khỏi cửa, lái xe đi đến con đập.
Anh ngồi trong xe nhìn thấy Ôn Kiều ôm một đứa bé đứng cùng một người con trai cạnh hàng rào, sau hai năm, Ôn Kiều đã thay đổi rất nhiều, da trắng hơn trước, tóc cũng đã dài. Còn chàng trai kia có dáng người khá cao ráo, đang cúi người trêu chọc đứa trẻ trong tay Ôn Kiều, khiến cậu bé và Ôn Kiều cùng cười, chàng trai nhìn Ôn Kiều, cũng nở một nụ cười, khung cảnh giống như một gia đình đầy ngọt ngào và ấm áp.
Tia hy vọng cuối cùng dường như đã vụt tắt.
Thì ra từ đầu đến cuối chỉ có anh là người không thể buông bỏ.
Lúc ấy, mọi suy nghĩ của anh đều như biến mất, mọi bộ phận trong cơ thể như bị ngâm trong axit mạnh, cơn đau rát dữ dội khiến mặt anh tái xanh không còn giọt máu, ngực đau nhức không thể chịu nổi. Thậm chí anh còn nếm được vị ngọt tanh trong miệng, cũng không quay đầu lại chào bà cô một tiếng mà lái thẳng xe đi ngang qua Ôn Kiều.
Sau đó, anh trở lại trường học, uống đến say khướt và cuối cùng bị ốm to một trận.
Tống Thời Ngộ không giải thích chi tiết nhưng lời anh kể vẫn khiến Diêu Tông kinh ngạc, anh ấy không ngờ chuyện giữa hai người lại trắc trở đến như vậy, anh ấy cũng chợt nhớ ra chuyện Tống Thời Ngộ say rượu ở trường rồi ốm nặng một trận, thì ra là vì lý do này.
Anh ấy vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao? Ôn Kiều chưa đính hôn với người đàn ông đó phải không?" Sau khi hỏi, anh ấy lại cảm thấy mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc. Nếu đính hôn rồi, thì sao Ôn Kiều lại thành ra như bây giờ.
“Không đính hôn.”
Quả nhiên.
"Vậy sau đó cậu không hỏi thăm tin tức về cô ấy nữa à?"
Tống Thời Ngộ không nói gì.
Mỗi năm vào dịp Tết Nguyên đán anh đều về nước một lần.
Hàng năm anh đều nhận được tin tức về cô từ người khác.
Họ nói cô hiếu thuận, thường hay gửi đô về nhà.
Họ nói cô đúng là vất vả, bản thân vẫn là một cô gái, đã phải dắt theo em trai ra ngoài lăn lộn.
Nói cô rất giỏi, nợ trong nhà đã được trả gần hết rồi.
Còn nói cô đã tìm được bạn trai ở bên ngoài, tình cảm hai người ổn định và bạn trai đối xử với cô rất tốt.
Nhưng anh trước giờ không ra ngoài, mỗi năm về nước, anh đều đến trường trung học phổ thông số hai, để nhìn ngắm con đường mà họ đã cùng nhau đi qua, ngắm những lớp học mà họ từng ngồi.
Nửa đêm không ngủ được, anh lại dạo mấy vòng trên còn đường mà lúc trước họ đã lẻn ra ngoài và nắm tay đi dạo trong đêm.
Lúc nào ngồi lâu trong phòng, anh lại nhìn cây thủy sinh bên ngoài.
Mọi người đều nói anh hoài niệm.
Chỉ có anh mới biết mình không hoài niệm, mà là anh không không thể quên được, anh không quên được người đã từng ngồi xổm bên giường anh, lúc anh hỏi có thích anh không, lại đỏ mặt không dám nhìn, cuối cùng mới gật đầu nói thích anh.
Người đó luôn nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, đầy ngưỡng mộ và thiết tha, dù trước mặt có bao nhiêu người thì cũng chỉ nhìn mình anh mà thôi.
Người đó mỗi khi làm sai chuyện gì thì sẽ kéo tay áo anh một cách đáng thương, mong anh tha thứ, nhưng một khi đã quyết định làm gì thì sẽ liều mạng làm đến cùng.
Người đó khiến trái tim anh rung động không biết từ lúc nào, anh ngày càng lún sâu vào đó mà không hay biết, chỉ mong được ở bên cô mãi mãi.
Anh cũng đã thử cố quên cô và làm lại từ đầu.
Nhưng tất cả mọi người mà anh gặp, đều không giống cô.
Anh chỉ cảm thấy chán ngán trước những ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tha thiết ấy.
Anh từng nghĩ chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường không, nhưng hóa ra cô đặc biệt đến mức không ai có thể thay thế được.
Diêu Tông uống ngụm bia cuối cùng và hỏi: "Làm sao cậu biết bây giờ cô ấy chưa có bạn trai?"
Tống Thời Ngộ ngước đôi mắt đen láy nhìn anh ấy.
Diêu Tông đột nhiên hiểu ra rằng cho dù Ôn Kiều có bạn trai thì lần này Tống Thời Ngộ cũng sẽ không buông tay.
Anh ấy hiếm khi tỏ ra nghiêm túc: "Thời Ngộ, tôi không biết Ôn Kiều có gì tốt, mà khiến cậu nhớ nhung bao nhiêu năm qua như vậy, nhưng tôi chân thành hy vọng cậu có thể đạt được điều mình mong muốn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...