Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi

Khi nhớ anh, cô sẽ tới phòng anh, ngồi vào bàn học làm đề thi, có lúc nằm ngủ trên bàn học, lúc tỉnh lại trong lòng cảm thấy trống vắng.

Khi đó cô thực sự nghĩ đến việc sẽ liều mạng dốc hết sức để thi vào trường đại học Lâm Xuyên.

Cô thực sự cũng đã cố gắng hết sức, chỉ là kết quả cuối cùng lại không được như ý.

Lòng bàn tay đột nhiên truyền tới cảm giác lạnh lẽo, cảm giác bỏng rát cũng giảm đi nhiều.

Ôn Kiều cúi đầu nhìn, phát hiện Tống Thời Ngộ đang tiến lại gần thổi vào vết thương của cô, lông mày vẫn nhíu chặt.

Thổi mấy cái rồi anh ngẩng đầu lên hỏi: "Còn đau không?"

Ôn Kiều sửng sốt, lập tức rút tay ra khỏi tay anh: "Không còn đau nữa, cảm ơn."

Tống Thời Ngộ nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang chịu đựng điều gì nhưng anh cũng không nói gì mà chỉ hỏi: "Đầu gối thì sao?"

Ôn Kiều liếc nhìn đầu gối của mình, trên quần jean của cô có một vết bùn lớn.

Ôn Kiều nói không sao, Tống Thời Ngộ cúi đầu thu dọn đồ đạc vào túi, sau đó đứng dậy nói: "Đi thôi, tôi đưa em về."

Ôn Kiều đứng dậy, đầu gối bị tác động lực đau đớn, cô giả vờ như bình thường, cứ thế một đường đi xuống dưới lầu.

Cô quay lại nhìn Tống Thời Ngộ.

Tống Thời Ngộ cũng liếc nhìn cô: "Em nhìn tôi làm gì? Tôi đưa em lên lầu. Yên tâm, tôi sẽ không đi vào đâu."

Ôn Kiều mím môi, không nói nữa, tiếp tục leo lên tầng ba.

Đi bộ thì không sao nhưng phải leo cầu thang, đầu gối bị tác động lực mạnh hơn, đau đến mức cô thầm nhe răng trợn mắt, không dám để Tống Thời Ngộ nhìn thấy.

Đèn tầng bốn bị hỏng, trên tay vịn cầu thang toàn là rỉ sét, Tống Thời Ngộ nhìn mà không ngừng cau mày.

"Sao em lại sống ở một nơi như thế này, bên dưới còn không có gác cổng, ai cũng có thể lên."

Ôn Kiều lòng bàn tay đau, đầu gối cũng đau, nghe thấy câu này thì không nhịn được, cố áp cơn giận trong lòng bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi không có tiền."


Tống Thời Ngộ im lặng, hồi lâu mới nói: "Xin lỗi."

Ôn Kiều không nói gì, tiếp tục leo lên, đến trước cửa, cô nói lời tạm biệt rồi mở cửa đi vào phòng, cũng không thèm nhìn Tống Thời Ngộ.

Tống Thời Ngộ đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa sắt trước mặt đóng lại, một lúc sau mới thấp giọng chúc ngủ ngon.

Ôn Kiều dùng tay trái đóng cửa lại, không ngờ đèn trong nhà vẫn sáng, Bình An đang ngồi ở bàn học làm bài thi, nghe thấy tiếng cửa mở, cậu lập tức quay đầu lại: "Chị."

Ôn Kiều treo túi lên tường, kinh ngạc đi tới: "Sao em còn chưa ngủ?"

Bình An nói: "Em ngủ một giấc rồi, tỉnh dậy không ngủ được nữa nên dậy làm bài thi một lúc."

Ôn Kiều thật sự không còn gì để nói, nếu để Lê Tư Ý nhìn thấy cảnh này, có lẽ cô ấy sẽ hoài nghi có phải Bình An là con của Tống Thời Ngộ hay không, cô xoa cái đầu nhỏ của cậu: "Sao em lại không ngủ được?"

Bình An mím môi nói: "Em gặp ác mộng."

Ôn Kiều nhíu mày: "Ác mộng gì?"

Bình An từ trên ghế xoay người lại, đưa tay ôm lấy eo Ôn Kiều, áp mặt vào cái bụng mềm mại của cô, giọng nói nho nhỏ buồn rầu, rất khó chịu nói: "Em nằm mơ thấy chị không cần em nữa..."

Trong giấc mơ, chị gả cho người ta, còn sinh ra một đứa bé.

Đứa bé được chị ôm trong lòng, nói với cậu là đây là mẹ tôi, không phải mẹ anh.

Cậu vô cùng đau lòng, khóc đến tỉnh lại.

Ôn Kiều bật cười nhưng cô cũng hiểu rằng đó là vì Bình An không có cảm giác an toàn, lúc Bình An còn nhỏ, có người hay nói đùa là chị gái không phải mẹ, sau này lập gia đình rồi sẽ không cần cậu nữa, Bình An bị dọa đến mức mơ thấy ác mộng mấy đêm liền, tối ngủ đều phải ôm chặt cánh tay cô.

Ôn Kiều rất khổ sở, đặt tay lên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, dịu dàng nói: "Ngốc quá đi, sao chị có thể không cần em được? Lần trước chị cũng đã nói với em rồi, mấy chuyện trong mơ đều trái ngược với đời thật, em quên rồi à?"

Bình An lắc đầu, cậu biết đó chỉ là mơ, cậu cũng biết chị sẽ không bao giờ không cần cậu nhưng cậu vẫn rất buồn rất đau lòng, buồn đến mức lồng ngực cũng đau đớn.

Cậu chỉ có thể đứng dậy, chuyển sự chú ý sang chuyện khác.


"Chị. Em rất nhớ chị." Bình An ôm chặt Ôn Kiều, hấp thụ hơi ấm từ trên người cô.

Vừa rồi cậu thật sự rất nhớ cô, muốn tới cửa hàng tìm cô nhưng muộn như vậy rồi, cậu không dám đi.

Không phải cậu sợ tối mà là sợ chị sẽ tức giận.

Ôn Kiều nghĩ cơn ác mộng kia đã thực sự khiến Bình An sợ hãi, cô nhẹ nhàng vỗ lưng cậu an ủi: "Chị cũng rất nhớ em."

Bình An đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc, cậu buông cô ra, sau đó nắm lấy tay Ôn Kiều đưa lên trước mắt, nhìn thấy vết trầy da trên mu bàn tay cô, vừa cuống cuồng vừa đau lòng hỏi: "Chị, sao chị lại bị thương?"

"Không sao đâu, chỉ là vô tình quẹt trúng thôi, đã bôi thuốc rồi, ngày mai sẽ khỏi ngay thôi." Ôn Kiều rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé của cậu, nói tiếp: "Được rồi, muộn rồi, ngày mai em còn phải đi học, mau lên giường đi ngủ đi. Chị cũng buồn ngủ rồi, muốn nhanh chóng đi tắm rồi đi ngủ."

Bình An nhíu mày: "Miệng vết thương không thể dính nước."

Ôn Kiều cười nói: "Chị biết, chị sẽ chú ý, được rồi, em mau lên giường đi ngủ đi." Sau đó cô cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Lúc ở trong phòng tắm cởi quần jean ra mới phát hiện trên đầu gối của mình tím đen một mảng, trông rất đáng sợ.

Tắm xong đi ra ngoài, Bình An đã ngoan ngoãn nằm trên giường nhưng còn chưa ngủ, trong đầu Ôn Kiều vang lên lời Tạ Khánh Phương nói với cô lúc trước, đi tới bên mép giường ngồi xuống, hỏi Bình An: "Bình An, sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, em có muốn học gì không? Em nhìn Hạ Xán đi, nghỉ hè bạn ấy đăng ký rất nhiều lớp, có taekwondo, bơi lội, còn có piano gì đó, em có muốn học không?"

Bình An nói: "Em biết, Hạ Xán cũng nói với em. Chị, em không muốn học."

Ôn Kiều ngẩn ra, sau đó hỏi: "Sao em lại không muốn học? Có phải em lo lắng về chuyện học phí không? Bây giờ chị có tiền rồi, cửa hàng buôn bán tốt như vậy, mỗi ngày đều có thể kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa học mấy thứ kia cũng không đắt."

Bình An rất bình tĩnh nói: "Không phải vậy, em không có hứng thú với những thứ đó, em chỉ muốn chăm chỉ học tập cho thật giỏi thôi."

Ôn Kiều suy nghĩ một lát, nói: "Hay là em đi cùng Hạ Xán xem thử xem? Lỡ như có thứ khiến em cảm thấy hứng thú thì sao?"

Bình An rất kiên định: "Chị, em thật sự không muốn."

Ôn Kiều cũng không muốn ép buộc cậu, huống hồ bình thường cậu cũng đã học hành chăm chỉ rồi, vất vả lắm mới được nghỉ hè, cô cũng muốn cậu có thể vui chơi như những đứa trẻ cùng trang lứa, bèn nói: "Được rồi, nếu em không muốn học thì chúng ta không học. Đợi đến kỳ nghỉ hè, trong cửa hàng không còn bận rộn như vậy nữa, chị sẽ dẫn em ra ngoài chơi."


Bình An cười vui vẻ, đôi mắt nhạt màu xinh đẹp sáng ngời lấp lánh, đồng ý.

Ôn Kiều hôn lên trán cậu, chúc cậu ngủ ngon.

Bình An cũng chúc cô ngủ ngon rồi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Ôn Kiều chờ Bình An ngủ say rồi mới lấy dầu thuốc ra bôi lên đầu gối mình, chuyến này cô đi, hết va chỗ này lại đập chỗ kia, thấy máu cũng là chuyện thường xảy ra, cho nên thuốc trong nhà cũng đầy đủ.

Bôi thuốc rồi nằm lên giường, thực sự là cô đã vô cùng buồn ngủ, không còn hơi sức đâu nghĩ đến chuyện gì khác, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hai giờ chiều, Ôn Kiều làm xong việc trong cửa hàng, về nhà ngủ trưa, ngủ đến ba giờ rưỡi, đồng hồ báo thức còn chưa kịp kêu, cô đã bị tiếng động trong hành lang đánh thức.

Cô dứt khoát thức dậy, chuẩn bị tới cửa hàng sớm một chút, mở cửa đi ra ngoài thì thấy nhà bên cạnh đang dọn nhà.

Cô mới chuyển đến đây không lâu, giao tình với gia đình nhà bên cạnh dừng lại ở mức thỉnh thoảng gặp mặt lên tiếng chào hỏi mà thôi, gặp nữ chủ nhân căn hộ kia, cô cũng chỉ hỏi một câu: "Chuyển đi à?"

Nữ chủ nhân căn hộ chỉ mỉm cười nói: "Ừ."

Ôn Kiều cũng không để ý lắm, chỉ là khi đi xuống nhìn thấy xe của công ty chuyển nhà và công nhân bận rộn ở dưới sảnh, trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, gia đình này bán đồ ăn vặt ở một quầy hàng trên đường Tây Ngũ, làm sao bọn họ nỡ bỏ tiền ra thuê công ty chuyển nhà?

Ý nghĩ kỳ lạ này chỉ thoáng qua trong đầu cô một lát, dù sao cũng là chuyện chẳng liên quan gì đến cô, thời gian làm việc nghỉ ngơi của cô, cả ngày lẫn đêm cũng không gặp được hàng xóm mấy lần cho nên cũng chẳng mấy quan tâm.

Vết thương ở lòng bàn tay Ôn Kiều không tính là nghiêm trọng, tối hôm qua bôi thuốc, hôm nay đã đóng vảy, ngược lại thì đầu gối đau hơn một chút, đặc biệt là khi lên xuống cầu thang, đi lại trên đất bằng cũng không đau lắm, có điều vết thương này cô vẫn có thể chịu được, không ảnh hưởng đến khả năng làm việc của cô.

Mười giờ tối, bên ngoài không thấy bóng dáng Tống Thời Ngộ đâu cả nhưng bản thân Ôn Kiều vẫn vô thức liên tục liếc nhìn ra ngoài, trong lòng không nói rõ được là cảm giác gì nhưng cũng không phải là trút bỏ gánh nặng như những gì cô tưởng tượng.

Trần San San từ bên ngoài đi vào, dường như hơi tò mò: "Chị Ôn Kiều, hôm nay người kia không tới sao?"

Ôn Kiều nhíu mày, nhìn cô ấy, không nói gì.

Xào xong một phần ngao hoa, cô bảo Chu Mẫn bưng ra, chẳng hiểu vì sao mà trong lòng cô lại cảm thấy hơi phiền muộn, cô rửa tay, lau vào tạp dề, lấy điện thoại ra xem thử, kết quả lại thấy tin nhắn WeChat Tống Thời Ngộ gửi cho cô.

"Hôm nay tôi có chút việc, lát nữa sẽ tới, không cần đợi tôi."

Nhìn thời gian, là gửi từ nửa tiếng trước.

Ai chờ anh?

Ôn Kiều lẩm bẩm trong lòng nhưng cảm giác phiền muộn trong lồng ngực lại biến mất một cách kỳ lạ, ngay sau đó cô nhận ra điều gì, trong lòng giật mình, lập tức tắt điện thoại di động, nhíu mày.


Mãi đến mười một giờ rưỡi Tống Thời Ngộ mới tới.

Trần San San thấy anh lại đến, nhất thời hơi thất vọng, trong lòng u ám, cảm thấy sau này anh không bao giờ đến nữa mới phải.

Ánh mắt cô ta lại nhìn về phía Ôn Kiều, cô ta thực sự không hiểu Ôn Kiều có gì tốt.

Hai rưỡi sáng, Ôn Kiều đóng cửa tiệm rồi về, Tống Thời Ngộ vẫn như thường lệ đi theo cô.

Cứ như thể tối qua không có chuyện gì xảy ra vậy.

Ôn Kiều nhịn cả đường, nhịn đến khi tới dưới lầu, thấy Tống Thời Ngộ còn chưa có dấu hiệu dừng lại, cuối cùng không nhịn được nữa, dừng lại xoay người nhìn anh, cau mày hỏi: "Anh định đi theo tôi như vậy tới khi nào?"

Tống Thời Ngộ cũng dừng lại theo, dường như vẫn luôn chờ cô hỏi ra câu này, bình tĩnh nói: "Tôi không đi theo em."

Ôn Kiều sửng sốt.

"Tôi quên nói với em." Tống Thời Ngộ bình tĩnh nói: "Tôi mới chuyển đến đây, tình cờ là lại cùng tòa nhà với em."

Nói xong, anh đi thẳng qua Ôn Kiều, đi lên lầu.

Ôn Kiều sửng sốt mấy giây mới đuổi kịp, nghi hoặc đi theo sau lưng anh hỏi: "Anh nói gì? Anh chuyển đến đây?"

Bước chân Tống Thời Ngộ không dừng lại, lạnh nhạt ừ một tiếng.

Ôn Kiều không dám tin: "Tống Thời Ngộ, có phải anh điên rồi không?"

Tống Thời Ngộ đột nhiên dừng lại, xoay người lại, rũ mắt nhìn cô: "Làm sao? Em có thể ở, tôi thì không?"

Ôn Kiều nghẹn họng, trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ cảm thấy không thể tin được.

Làm sao Tống Thời Ngộ có thể sống ở một nơi như vậy?

Tống Thời Ngộ thấy cô không nói gì lại xoay người, tiếp tục đi lên.

Ôn Kiều đầu óc hỗn loạn đi theo anh lên trên nhưng đã đi qua tầng bốn vẫn không thấy Tống Thời Ngộ dừng lại, cô đột nhiên có một dự cảm không lành, sau đó chợt nhớ tới chiếc xe tải của công ty chuyển nhà cô nhìn thấy chiều nay ở tầng dưới, chẳng lẽ là...

Cô nhìn Tống Thời Ngộ đi ngang qua tầng bốn, lại đi qua tầng năm.

Cuối cùng, Tống Thời Ngộ dừng lại trước cửa căn hộ của gia đình ở cạnh nhà cô mới chuyển đi kia, khẽ mỉm cười với cô, đưa bàn tay thon dài tới trước mặt cô: "Xin chào, tôi là Tống Thời Ngộ, là hàng xóm mới của em, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui