Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi

Diêu Tông nhìn Hạ Trừng bên kia đang bê chậu xương rồng cười vui vẻ, không nhịn được mà cảm thấy lo lắng cho tương lai của anh ấy khi ở công ty rồi lại quay đầu nhìn Tống Thời Ngộ đã lên xe. Sau một hồi do dự, cuối cùng anh ấy vẫn đi về phía Ôn Kiều.

“Ôn Kiều, vậy bọn tôi đi trước đây.”

Tống Thời Ngộ không ở đây, Ôn Kiều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô cười gật đầu nói: “Được, anh đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại tới.”

“Chắc chắn sẽ tới.” Diêu Tông cười nói xong, nhìn Hạ Trừng vẫn còn đang ôm cây xương rồng bên cạnh, đột nhiên mỉm cười nói với anh ấy: “Hạ Trừng, nếu không thì em đi trước đi nhé? Anh vẫn còn chuyện cần nói với Ôn Kiều.”

Hạ Trừng sững sờ, vô thức nhìn Ôn Kiểu một cái. Vốn anh ấy vẫn còn lời muốn hỏi cô nhưng giờ cũng không tiện hỏi, thế là đành phải ôm chậu xương rồng đi trước.

Ôn Kiểu cũng bất ngờ, kinh ngạc nhìn Diêu Tông, không biết anh ấy muốn nói gì với mình.

Diêu Tông chờ Hạ Trừng ra khỏi cửa rồi mới quay đầu lại nhìn Ôn Kiểu, trong mắt mang theo vẻ dò xét, tìm tòi nghiên cứu. Nói thật ra thì hiện giờ anh ấy vẫn chưa nhìn ra được cô có chỗ nào đặc biệt để đáng giá được Tống Thời Ngộ một lòng một dạ, nhớ mãi không quên như vậy. Đúng là cô cần cù mộc mạc, anh ấy cũng nhìn ra được khả năng nấu ăn của cô rất tốt, các món cô nấu ăn rất ngon, bất kể là bữa cơm hồi trưa hay là tiệc nướng tối nay đều có thể hoàn toàn thu mua được dạ dày của anh ấy.

Nhưng mà chỉ có như vậy thôi sao?

Chỉ vậy mà cũng đáng để Lê Tư Ý lạnh mặt nói không ai xứng với cô khi anh ấy bày tỏ rằng Ôn Kiều không xứng với Tống Thời Ngộ sao?

Anh ấy cảm thấy Ôn Kiều không xứng với Tống Thời Ngộ không phải đang hạ thấp Ôn Kiều mà hoàn toàn là đứng trên lập trường khách quan.

Tuy cô gái Ôn Kiều này cũng coi như là xinh đẹp duyên dáng, khi đứng cạnh Tống Thời Ngộ cũng không bị quá chênh lệch.

Nhưng bất kể là ai khi nhìn vào đều cảm thấy hai người không phải là người của cùng một thế giới.

Vừa rồi lúc anh ấy kéo cô qua ngồi cùng với mọi người, anh ấy có thể cảm nhận được sự căng thẳng, lo lắng của cô. Điều đó khiến anh ấy càng cảm thấy cô có chút tầm thường và yếu đuối nên chấm cho cô một điểm trừ.

Nhưng cũng chỉ có điểm đó, hiện giờ anh ấy cũng đã có cái nhìn khác về cô.

Ôn Kiều hiện tại hoàn toàn khác với Ôn Kiều gò bó mất tự nhiên khi có mặt Tống Thời Ngộ. Vừa rồi lúc nói chuyện, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn thẳng vào anh ấy, chăm chú lắng nghe. Khi đối mặt với ánh mắt dò xét, tìm tòi nghiên cứu của anh ấy, cô hoàn toàn không có chút mất tự tin hay lo lắng nào mà ngược lại, cô rất thỏa đáng đúng mực, thẳng thắn vô tư để mặc anh ấy nhìn.

Ôn Kiều trước và sau có sự tương phản quá lớn, Diêu Tông không nhịn được mà cảm thấy nghi ngờ. Khi anh ấy nhìn thấy cặp mắt trong veo thông thấu của Ôn Kiều nhìn chăm chú vào ánh mắt anh ấy, lúc này anh ấy mới hiểu, thì ra cô lo lắng mất tự tin như vậy không phải vì hoàn cảnh mà là vì trong hoàn cảnh đó có Tống Thời Ngộ mà thôi.

Điểm trừ rồi lập tức được cộng thêm, thậm chí số điểm cơ sở ban đầu cũng được tăng thêm một chút.

Thấy anh ấy cứ im lặng mãi, Ôn Kiều cảm thấy hơi lạ, dùng ánh mắt bày tỏ rõ sự nghi ngờ của mình.

Diêu Tông hồi phục lại tinh thần mới phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào Ôn Kiều mà không nói gì. Nếu là cô gái khác thì đã sớm bị anh ấy nhìn đến xấu hổ hoặc là hiểu lầm liệu có phải anh ấy có ý đồ gì đó hay không rồi, nhưng ánh mắt Ôn Kiều vẫn trong veo như cũ, chỉ là bên trong mang theo chút vẻ nghi hoặc… Không phải là có chuyện muốn nói với tôi sao? Sao lại không nói gì thế?

Trong lòng anh ấy cảm thấy khẽ rung động, đột nhiên cảm thấy đôi mắt của Ôn Kiều đẹp đến lạ.

Một người da mặt lúc nào cũng dày như anh ấy không hiểu sao hiện giờ lại cảm thấy có hơi xấu hổ.

“Khụ khụ, không có gì, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, bữa cơm trưa nay rất ngon, sau này tôi có thể thường xuyên ghé qua được không?”

Thật ra đây không phải những lời ban đầu anh ấy định nói, thế nhưng lúc định nói, không hiểu sao lại đột nhiên không nói ra được.


Ôn Kiều cũng không ngờ anh ấy sẽ nói như vậy, cô ngẩn người, sau đó không kìm được bật cười: “Tất nhiên là được rồi, anh ủng hộ việc làm ăn kinh doanh của tôi, tôi cầu còn không được.”

Cô cho rằng anh ấy sẽ nói gì đó về Tống Thời Ngộ, trong lòng đã âm thầm chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nhưng không ngờ anh ấy lại chỉ nói cái này.

Cô ngước đôi mắt ấm áp, trong veo cong cong như là dòng suối trong đang tràn ra từ mắt cô, cười rộ lên trông vô cùng thoải mái.

Diêu Tông lại ho nhẹ một tiếng: “Khụ, vậy là được rồi, tôi đi trước đây.”

Ôn Kiều cười gật gật đầu: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

*

Diêu Tông vừa quay lại xe, Tổng Thời Ngộ đã thẩm vấn ngay.

“Vừa rồi cậu nói gì với em ấy?”

Diêu Tông nghiêng đầu, phát hiện Tổng Thời Ngộ đang ngồi ghế phó lái, ánh mắt bất thiện, sắc mặt thay đổi liên tục khiến anh ấy bất ngờ.

“Tôi thì có thể nói gì với cô ấy được chứ, chỉ là chào hỏi một tiếng thôi, cũng đâu thể quay đầu bỏ đi thẳng như cậu được.” Diêu Tông hùng hồn nói.

Tổng Thời Ngộ hỏi tiếp: “Vậy em ấy nói gì?”

Diêu Tông nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Cô ấy nói tạm biệt với tôi.”

Tống Thời Ngộ: “…”

Xe chạy đến trước đèn đỏ thì dừng lại, Diêu Tông nhìn thoáng qua đèn đỏ đếm ngược 53 giây rồi lại quay đầu nhìn Tổng Thời Ngộ đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế phó lái. Không hiểu sao đầu óc đột nhiên nóng lên, hỏi: “Thời Ngộ, sao hồi xưa cậu lại chia tay với cô ấy vậy?”

Tống Thời Ngộ từ từ nhắm hai mắt, không đáp, giống như là đã ngủ say không nghe thấy lời anh ấy nói.

Diêu Tông hỏi xong lập tức cảm thấy hối hận. Giống như trong dự đoán, Tống Thời Ngộ không trả lời anh ấy.

Ai ngờ vài giây sau, từ bên cạnh truyền tới giọng nói hết sức lạnh nhạt của Tống Thời Ngộ: “Ai nói với cậu ban đầu tôi là người nói chia tay?”

Diêu Tông kinh ngạc nhìn anh, bởi vì quá khó tin nên trong đầu đang xác nhận lại xem liệu ý của Tống Thời Ngộ có phải là điều anh ấy đang nghĩ không, thế là lên tiếng hỏi: “Là cô ấy nói chia tay với cậu?”

Tống Thời Ngộ chậm rãi mở mắt nhưng không nhìn anh ấy, ánh mắt u ám rơi trên không trung, khóe miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười tự giễu: “Cậu cũng thấy vô lý đúng không?”

Lúc ấy, khi anh nghe được câu nói đó trong điện thoại cũng cảm thấy rất vô lý.

Anh và cô ở bên nhau, chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay, dù anh tức giận với cô thế nào thì trong đầu anh chưa bao giờ có suy nghĩ muốn chia tay.


Nhưng cuối cùng, rõ ràng cô là người không hoàn thành được chuyện bọn họ giao ước.

Nếu chia tay thì người nói phải là anh mới đúng.

Tại sao cô lại làm vậy chứ?

Tất cả mọi người đều cho là cô vô cùng thích anh.

Mà ngay cả anh cũng nghĩ như vậy.

Nhưng đến cuối cùng, anh lại là người bị cô vô tình vứt bỏ.

Thật vô lý.

Khi đó anh nghiến răng nghiến lợi nói trong điện thoại bảo cô đừng hối hận.

Nhưng bây giờ người vọng tưởng muốn quay lại vẫn là anh.

Quá vô lý.



Trên đường đi, Diêu Tông không dám hỏi một câu nào nữa.

Trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, anh ấy phải cách xa Ôn Kiều một chút. Mặc dù không biết rốt cuộc cô có thủ đoạn gì nhưng nếu không cẩn thận dính phải cô, thực sự quá là đáng sợ.

Trong đầu Diêu Tông nghĩ như vậy nhưng thực tế hành động lại hoàn toàn trái ngược. Anh ấy không nhịn được gọi cho Lê Tư Ý nói cho cô ấy biết tin động trời này.

Vốn hy vọng đối phương cũng sốc giống mình nhưng không, Lê Tư Ý vô cùng bình thản nói: “Cũng đã đoán được từ trước rồi.”

Tại sao mà bất luận anh ấy có nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra trường hợp Ồn Kiều nói chia tay với Tống Thời Ngộ vậy nhỉ?

Lê Tư Ý: “Bởi vì không thể nào có chuyện Tống Thời Ngộ chia tay với Ôn Kiều.”

Nhìn bên ngoài thì có vẻ như Ôn Kiều vô cùng thích Tống Thời Ngộ, anh nói gì cô nghe đấy ngoan ngoãn vâng lời, Tống Thời Ngộ mới là người nắm quyền chủ động.

Nhưng thực ra Tống Thời Ngộ mới chính là người không thể rời khỏi Ôn Kiều. Cô ấy cảm nhận được Tống Thời Ngộ có yêu cùng với ham muốn chiếm giữ, tuy đã cố gắng hết sức để che giấu,nhưng vẫn không thể khống chế được mà lộ ra ngoài, và cả cảm giác lo được lo mất của anh.

Rõ ràng Tống Thời Ngộ mới là người chìm sâu hơn trong mối quan hệ này.

Nhưng có lẽ cả hai người trong cuộc đều không nhận ra được điều này.


Còn cô ấy là một người ngoài đứng xem lại nhìn thấy rất rõ.

Diêu Tông vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng hỏi: “Có phải Ôn Kiều hạ độc Thời Ngộ không?”



Ôn Kiều cũng không được yên tĩnh.

Trần San San cứ quấn lấy cô hỏi chuyện của Tống Thời Ngộ.

Ôn Hoa cố ý nói: “Trước đây anh Thời Ngộ từng ở trong thôn của chúng tôi hai năm, sống ngay cạnh nhà chị Ôn Kiều, hồi đó quan hệ của hai người bọn họ tốt lắm.”

Trần San San vừa kinh ngạc, vừa là hâm mộ vừa tiếc nuối nhìn Ôn Kiều một cái, không nén được chua chát nói: “Tôi thấy quan hệ của bọn họ có tốt lắm đâu? Vừa nãy tôi thấy bọn họ còn chẳng nói với nhau được mấy câu, lúc anh kia đi cũng không chào hỏi chị Ôn Kiều lấy một tiếng.”

Ôn Hoa còn nói: “Quan hệ không tốt mà bạn của anh Thời Ngộ lại kéo chị Ôn Kiều qua ngồi chung sao? Đấy là cô không thấy được lúc anh Thời Ngộ xới cơm tách đũa cho chị Ôn Kiều đấy thôi. Anh ấy là sếp của anh Hạ Trừng lại xới cơm tách đũa cho chị Ôn Kiều trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, cái này còn không phải quan hệ tốt thì là gì?”

“Được rồi, hai đứa ra ngoài thu dọn bàn đi, chị đi đón Bình An.” Ôn Kiều nói xong thì cời tạp dề xuống treo trên tường, cầm điện thoại ra ngoài.

Buổi tối Bình An ở nhà một mình cô đơn, trong quán lại bận, cũng may là cậu bé chơi với Hạ Xán, sau khi tan học ngồi trong quán làm bài tập xong thì được đưa đến nhà Hạ Xán chơi, đợi đến khi cô rảnh thì qua đón cậu bé về nhà ngủ.

Ôn Kiều vừa đi ra ngoài thì đụng trúng Hạ Trừng đưa đồng nghiệp về xong quay lại, thấy cô có vẻ như đang muốn đi đâu đó bèn dừng xe hỏi: “Cô định đi đâu sao?”

Ôn Kiều nói: “Qua nhà cậu đón Bình An.”

Hạ Trừng nói: “Vậy lên xe đi, đúng lúc tôi đang trên đường về nhà.”

Nhà Hạ Trừng rất gần đây nhưng đi cũng phải mất chừng mười phút, thế nên Ôn Kiều ngồi lên xe đi nhờ.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên xe của Hạ Trừng.

Vì Tạ Khánh Phương là người bản xứ, nghe nói còn có một tòa nhà cho thuê, mặt tiền cửa hàng hiện tại của bọn họ cũng do chính họ mua. Hạ Trừng cũng coi là con nhà có điều kiện, chiếc xe này là quà sinh nhật hai mươi tuổi của anh ấy, nghe nói là hơn năm trăm nghìn.

Tạ Khánh Phương luôn nhắc đến tất cả những việc có liên quan tới Hạ Trừng nên dù Ôn Kiều không muốn biết thì cũng góp nhặt được không ít từ mấy chuyện linh tinh vụn vặt.

Cô ngửi thấy trong xe có một mùi hương rất thơm, hình như là mùi cam.

Hành động ngửi ngửi của cô đã bị Hạ Trừng chú ý tới, anh ấy quay đầu nhìn cô một cái, cảm thấy có chút căng thẳng: “Có mùi gì lạ sao?”

Ôn Kiểu dịu dàng cười nói: “Hình như là mùi cam, rất dễ chịu.”

Hai mắt Hạ Trừng hơi phát sáng: “Có thơm không? Là tinh dầu thơm bạn tôi cho đấy, hương cam.”

Ôn Kiều nói: “Vì tên cậu là Hạ Trừng nên mới tặng cậu hương cam sao? Hợp lắm.”

Hạ Trừng hỏi: “Cô thích không?”

Ôn Kiều gật gật đầu: “Tôi thích cam.”

Tuy Hạ Trừng biết cô không có ý đó nhưng trái tim vẫn cứ rạo rực.

“Đúng rồi, cô quen sếp Tống như thế nào vậy?”


Anh ấy tỏ vẻ vô tình hỏi.

Ôn Kiều không ngờ anh ấy lại đột nhiên nhắc tới Tống Thời Ngộ.

Cô rất không thích loại cảm giác này, cứ như chỉ trong chốc lát tất cả những người bên cạnh đều nhắc tới Tống Thời Ngộ vậy.

Hạ Trừng nhìn cô, trong lòng chợt chùng xuống, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, nếu cô không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi nữa.”

Ôn Kiều quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói: “Không có, đúng là tôi với anh ấy có quen nhau hồi nhỏ, lâu lắm rồi chúng tôi không gặp lại nhau.”

Hạ Trừng nghe nàng nói vậy thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào nhưng lại để ý tới một chuyện khác: “Hai người từ bé đã quen nhau rồi sao?”

Ôn Kiều nói: “Khoảng năm mười lăm mười sáu tuổi, hồi đó anh ấy xuống nông thôn dưỡng bệnh, đúng lúc anh ấy ở cạnh nhà tôi nên quen.”

Hạ Trừng: “Hai người còn từng làm hàng xóm sao?”

Ôn Kiều “Ừ” một tiếng.

Hạ Trừng còn định nói gì đó nhưng Ôn Kiều lại đột nhiên nói: “Tới rồi.” Cắt ngang lời anh ấy.

Lúc này Hạ Trùng mới phát hiện đã tới dưới lầu.

*

Vừa mở cửa liền thấy hai đứa nhóc Bình Anh và Hạ Xán đang ngồi trên sofa trong phòng khách vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem TV.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai cậu nhóc đồng loạt nhìn qua.

Hai nhóc đồng thời nhảy xuống sofa, một nhóc gọi anh một nhóc gọi chị, hai đứa đều rất vui vẻ.

Hai cậu nhóc chạy tới, Hạ Xán chạy trước, bổ nhào lên người Hạ Trừng giống như con khỉ, sau khi được Hạ Trừng ôm lấy, cậu quấn lấy anh ấy như bạch tuộc: “Anh trai, sao anh lại tới đây!”

Từ sau khi bắt đầu thực tập, Hạ Trừng liền dọn ra ngoài sống, thỉnh thoảng mới về nhà ở qua đêm nên đã vài ngày rồi Hạ Xán không được gặp anh mình.

Bình An lại không hoạt bát chạy ào ra ngoài như Hạ Xán mà cậu bé chỉ ngoan ngoãn đi qua để Ôn Kiều dắt tay mình, vui vẻ cũng chỉ mím môi cười.

Chị tới đón là lúc cậu bé cảm thấy vui vẻ nhất.

Ôn Kiều nắm tay Bình An, nói với Hạ Trừng: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”

Hạ Trừng: “Không ngồi lại chơi một lúc sao?”

Ôn Kiều nói: “Ngày mai Bình An còn phải đi học, tôi phải đưa nó về nhà ngủ trước.”

Bình An lập tức mở miệng ngáp một cái.

Ôn Kiều cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.

Hạ Trừng nói: “Để tôi đưa hai chị em về.”

Ôn Kiều nắm tay An Bình, vừa đi ra ngoài vừa cười nói: “Chỉ có mấy bước đường thôi, tôi với Bình An nhân tiện tản bộ một lúc, cậu cũng vài ngày không về nhà rồi, ở lại chơi với Xán Xán đi.” Nói xong cô lập tức ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận