Ôn Hương Nhuyễn Ngọc


Nhìn ra sự giãy giụa trong mắt Tôn Vân Trình, đầu ngón tay của Thẩm Thất gia lăn hạch đào nhỏ, vỏ quả ma sát với bàn phát ra âm thanh lộc cộc: “Tin tức của tôi ông cứ việc tiếp tục nói cho Phùng Huân, tôi chỉ cần danh sách, tất cả những người ông biết.”“Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng ngài.”“Tôi không cần ông tin, tôi chỉ cần kết quả.”Cạch… Tạ Nguyễn Ngọc vẫn luôn nhất tâm nhị dụng (Một suy nghĩ nhưng có hai hướng đi) nghe đối thoại của hai người cho đến khi nghe thấy câu này, búa nhỏ trong tay không cẩn thận gõ lệch, hạch đào tròn vo ục ục lăn xuống bàn.Da mặt thật dày! Trong lòng nàng không nhịn được mà có ý kiến.Tiễn Tôn Vân Trình đi thì tâm tình Thẩm Thất gia rất tốt, rất có hứng thú đi dạo với Tạ Nguyễn Ngọc ở mấy cửa hàng trang sức, nhìn Thẩm Thất gia như gió xuân quất vào mặt, nghĩ đến sắc mặt đen xì như đít nồi của ông chủ Tôn, Tạ Nguyễn Ngọc như vuốt mông ngựa mà cảm thán: “Thất gia thật sự làm Tạ Nguyễn Ngọc thúc ngựa không kịp!”Trong ngôn ngữ không hề có thành ý.Thẩm Thất gia thở dài lắc đầu, thuận tay cầm dây đồng hồ bạc đặt lên cổ tay trắng nõn của nàng, lá gan của người phụ nữ này bị hắn nuôi thật sự có chút lớn.“Đẹp không?” Tạ Nguyễn Ngọc híp mắt vui rạo rực.“Xấu.”“Vậy ngài trả lại để em đeo!”Ông chủ cửa hàng trang sức đen mặt, nhìn hai người trực tiếp chê bảo vật trấn tiệm của mình không đáng một đồng, Trên đời làm sao lại có những người đáng ghét như vậy!Danh sách là Tôn Vân Trình đưa đến đây sau đó bốn ngày, chi chít viết đầy hai trang, Thẩm Thất gia nhìn danh sách xuất thần, nửa ngày mới thu hồi tầm mắt, mặc kệ có cá lọt lưới hay không, những thứ này vậy là đủ rồi!Trương Tuần đã đến lúc đến cạnh hắn.Mấy ngày sau, Triệu phó quan bên cạnh Thẩm Thất gia bởi vì uống quá nhiều ở kỹ viện, ngã từ trên lầu xuống bị gãy chân.

Thẩm Thất gia nói thẳng phó quan phương bắc dùng không thuận tay, trực tiếp gửi điện báo đến Bảo Ninh, Bảo Ninh tự nhiên cũng không có khả năng thật sự phái phó quan qua đây.Cao Trạch dứt khoát nhắc đến Trương Tuần với Thẩm đại soái.


Bởi vì trước đó hắn ta đánh bậy đánh bạ ở Thoa Bắc lập công huân được thăng quan lại không phải thật là một võ tướng.

Lúc này Thẩm thất gia đòi người, chỗ giữa Thoa Bắc, Trương Tuần đến làm phó quan cho Thẩm Thất gia cũng coi như thăng cấp, chẳng qua súng trong tay phải biến thành bút thôi.Về đến nhà, Cao phu nhân đóng cửa lấy một cái hộp nhỏ ra từ trong ngăn kéo, sau đó kéo ra trước mặt Cao Trạch: “Người nọ đưa đến đây.”Đồ cổ thịnh thế, hoàng kim loạn thể.

Đồ vật trong tráp vàng óng vô cùng lóa mắt, hai mươi con cá màu vàng nhỏ nằm an ổn.

Trong đầu Cao Trạch hiện lên hình ảnh mấy đứa con trai của đại soái, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Thất gia, khi Thẩm Thất gia nhắc đến muốn Trương Tần với hắn ta, hắn ta đã ẩn ẩn đoán được chuyện đã xảy ra ở Thoa Bắc.Người là hắn ta cố ý vô tình dẫn đại soái định ra, Cao Trạch vốn tưởng rằng là Thẩm Thất gia muốn chọn Ngũ gia làm nền cho Thẩm Nhị, bây giờ mới hiểu rõ, lúc ấy đều có tâm tư giết chết Thẩm Nhị.

Mà hắn ta lại hoàn toàn không biết gì mà bị kéo lên thuyền giặc, cho đến ngày nay mới biết được chính mình thành đồng minh.Huynh đệ tình thâm cái gì, máu mủ tình thâm cái gì.Cả người Cao Trạch rùng mình một cái, sững sờ cũng xong rồi.Có lẽ việc năm đó Thẩm Thất gia đều biết cho nên hắn mới có thể hận như vậy.


Hắn nhịn nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa sao? Cao Trạch lại nghĩ đến việc Thẩm Bồi Hoa bị giết, nghĩ đến lời đồn đã vớ vẩn trước đó ở Bảo Ninh thành đều nói Thẩm Thất gia bị ép phải đi nhưng sự thật là như vậy sao?Tân Bắc.

Trời cao hoàng đế xa còn có một sư đoàn 28 đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Chỉ cần hắn cầm quân chinh của Tân Bắc.


Cá vàng trong tay bỗng nhiên trở nên bỏng tay dị thường, Cao Trạch vội vàng đóng tráp lại, lòng còn sợ hãi.

May mắn tất cả những việc năm đó không có quan hệ với hắn ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui