Vừa ra khỏi Lộ Thành không bao lâu hắn ta đã tỉnh chỉ là trước khi chưa biết rõ tình cảnh của chính mình, hắn ta lựa chọn trầm mặc, híp mắt chợp mắt, lỗ tai lại nghe động tĩnh bên ngoài.
Trong xe chỉ có hắn ta và hai tài xế, mẹ không ở cạnh hắn ta, hiển nhiên đối phương có chuẩn bị mà đến.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Tôn Kỳ Tuấn mơ hồ cảm thấy không tốt, giây tiếp theo cửa đã bị mở ra, một người phụ nữ mặc quần dài lụa xông đến kéo hắn ta vào trong lồng ngực, thấy Tôn Kỳ Tuấn còn híp mắt giọng căm hận nói: “Các người làm gì con ta rồi!”“Có lẽ uống quá nhiều mê dược, qua một lúc nữa là có thể tỉnh.
” Đinh An chuyển ánh mắt lên mặt Tôn Kỳ Tuấn, đánh giá trên dưới một phen rồi lại dời đi: “Phu nhân đã thấy người, lúc này có thể an tâm theo tôi đi rồi chứ.
”Tôn phu nhân thấy Tôn Kỳ Tuấn quả nhiên không đáng ngại, lúc ngủ sắc mặt hồng nhuận, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, âm thanh bén nhọn cũng trở nên nhu hòa: “Không biết tiên sinh muốn mang mẹ con chúng tôi đi đâu?”Tôn Vân Trình sắp xếp cho mẹ con bà ta rất tốt, chỉ cần bên ông ta xảy ra chuyện gửi tin tức đến đây, hai người có thể lập tức rời khỏi Tân Bắc.
Việc lần này xảy ra đột nhiên, hai người không nhận được tin tức, nghĩ đến chắc Tôn Vân Trình cũng không biết.
Nghĩ đi nghĩ lại về cành đào đều phải cắm ở cửa phòng mỗi đêm, lúc này còn chưa kịp gỡ xuống, không biết người đó có nhìn thấy hay không.
“Phu nhân không cần lo lắng, gia của nhà chúng tôi chỉ là muốn bàn việc làm ăn với Tôn lão gia, rơi vào đường cùng mới ra hạ sách này.
” Đinh An bày ra một gương mặt, thu tất cả cảm xúc lại: “Mời ngài đi theo tôi đến xe tiếp theo.
”Tôn phu nhân thấy Tôn Kỳ Tuấn, biết hắn ta không có việc gì cũng không hề ở lâu mà xoay người đi theo Đinh An xuống xe.
Bên trong xe lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, hắn ta có thể trốn nhưng mẹ hắn ta thì sao? Xe chậm rãi rời đi, lông mi Tôn Kỳ Tuấn run rẩy hai cái, chung quy vẫn là mở bừng mắt.
Một đường này hắn ta đều an tĩnh ngồi cùng tài xế, hắn ta biết Đinh An không định cho hắn ta gặp Tôn phu nhân cũng tự hiểu mà không mở miệng.
Lúc đến Phàn Thành đã là nửa đêm, xe Đinh Chí đã đợi rất lâu nhìn thấy bọn họ thì vội vàng thì thầm mấy tiếng, Đinh An gật đầu lập tức nhét Tôn Kỳ Tuấn và Tôn phu nhân vào trong xe của Đinh Chí, nhìn Tôn Kỳ Tuấn hiếm khi nói nặng một lời: “Lão gia nhà tôi cũng không có ác ý, còn người khác thì không nhất định, tôi khuyên thiếu gia nên yên tĩnh vào thành.
”Tạ Nguyễn Ngọc lúc này đã bao tửu lâu ngoài thành, thân phận bây giờ của nàng là di thái cáu kỉnh với Thẩm Thất gia bỏ nhà trốn đi, thấy xe của nhóm Đinh Chí đến lập tức lăn lộn, chủ quán không dám đuổi người, chỉ đành trông mong nhìn nàng đập vỡ một bộ ly.
Phỉ Thúy vội vàng nhét mấy đồng tiền lớn cho chủ quán, chỉ vào nhóm Đình Chí ở phía xa: “Gia nhà tôi phái người đến đón rồi.
”Treo đầu dê bán thịt chó.
Xe Đình Chí là quang minh chính đại lái từ trong thành ra vào buổi tối, lúc này cũng muốn chính đại quang minh đi vào.
Tạ Nguyễn Ngọc ngồi trong xe, Tôn phu nhân ngồi bên cạnh, nàng vừa lên xe thì bắt đầu không ngừng nghỉ mà lăn lộn một đường.
Vào thành là phải tra xe, Tạ Nguyễn Ngọc vừa nghe thấy lập tức lại náo loạn: “Đã nói không ức hiếp tôi đâu, đến cửa thành cũng ức hiếp tôi, tôi… tôi không về nhà!” Nói xong thì muốn xuống xe, lại nhân cơ hội nhét tay vào trong lồng ngực của Tôn phu nhân, nhìn qua giống Tôn phu nhân gắt gao lôi kéo nàng.
Tôn phu nhân bị hành động của Tạ Nguyễn Ngọc làm kinh ngạc không hồi thần lại được, đã thấy Tạ Nguyễn Ngọc gục đầu vào trong lồng ngực mình: “Hu hu, bà đừng kéo tôi, Thất gia hắn coi trọng con hồ ly tinh kia, trong phủ không có chỗ dung thân cho tôi.
”Tiếng khóc của Tạ Nguyễn Ngọc rất lớn, nói đi nói lại cũng là việc nhà, binh lính tra xe tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, Thẩm Thất gia vì tìm di thái cáu kỉnh này của hắn suýt chút nữa đã lật Phàn Thành qua rồi, lúc phái xe ra khỏi thành cũng ký tên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...