"Một mình cô?" Tiếng đi đường lộc cộc dừng lại, một đôi giày da màu trắng rơi vào mi mắt của Tạ Nguyễn Ngọc, nàng ngẩng đầu, đối diện với gương mặt tươi cười của Hà Tĩnh Liệt.
Tạ Nguyễn Ngọc nhìn hắn ta một cái không hé răng, ánh mắt vẫn hứng thú nhìn nữ tử quyến rũ ca hát trên sân khấu.
"Cô là di thái trong phủ Thẩm Thất gia?" Tiếng nói của Hà Tĩnh Liệt truyền đến lần thứ hai.
Lúc này Tạ Nguyễn Ngọc lại mở miệng, trên mặt là một vẻ mê mang: "Ngài là ai?""Tôi và Thất gia đã quen biết nhiều năm, tự nhiên là quen cô.
" Nói xong, Hà Tĩnh Liệt tự quen thuộc mà cầm lấy bình rượu trên bàn của Tạ Nguyễn Ngọc, cười nói: "Đây chính là được nhập khẩu từ nước ngoài về, toàn bộ Hà Đông cũng không có mấy phòng nhảy có cái này, cô thật ra rất biết chọn.
"Ồ.
Tạ Nguyễn Ngọc gật đầu linh tinh, lại rót cho chính mình một ly.
Rượu vào miệng ngọt thanh, rất là dễ uống, đương nhiên Tạ Nguyễn Ngọc cũng biết rượu này rất mạnh.
Hà Tĩnh Liệt không có ý muốn rời đi, lại giơ tay bảo thân tín phía sau ý bảo bọn họ đi xa một chút.
Tạ Nguyễn Ngọc lại uống liên tiếp từng ly, uống đến hơn phân nửa bình, người cũng nóng lên, không hề lạnh lẽo với Hà Tĩnh Liệt.
"Làm sao cô lại ở đây một mình?" Hà Tĩnh Liệt nhìn quanh bốn phía cũng không phải không nghi ngờ.
Thuận tay cầm cái ly mới, Tạ Nguyễn Ngọc lưu luyến rót cho hắn ta một ly, oán giận nói: "Còn không phải trước đây vài ngày đắc tội với phu nhân nhà tôi, bị Thất gia nhốt ở trong phòng buồn bực hơn nửa tháng.
Tôi cũng không phải người thích ở tại chỗ, gần đây Thất gia không thường hồi phủ, tôi thật sự không chịu được nên dứt khoát đi ra ngoài chơi.
"Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy dựa theo biểu hiện ương ngạnh ở thành Bảo Ninh, việc tùy hứng như vậy thật sự giống việc nàng sẽ làm.
"A?" Hà Tĩnh Liệt không nói theo nàng mà lắc lắc chén rượu trong tay.
"Ngài không uống sao? Rượu này uống rất ngon.
" Nói xong Tạ Nguyễn Ngọc lại uống một ngụm, nàng nâng cằm, cổ áo mở ra có chút thấp, lộ ra mảnh da thịt tuyết trắng nho nhỏ, như ẩn như hiện.
Hà Tĩnh Liệt nhìn thân tín ở bên ngoài vài bước, người nọ gật đầu ý bảo không có tat chân của nàng, ludc này hắn ta mới cười cười hiện rõ trên môi.
Khoé miệng uống rượu của Tạ Nguyễn Ngọc hơi hơi giơ lên, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh.
Nàng sống qua một đời hơn những người khác, lại đi theo Mạnh Nho Cảnh đến rất nhiều nơi, sự hiểu biết tự nhiên cũng biết nhiều hơn những phu nhân và tiểu thư cùng tuổi khác.
Nàng cũng chưa nói gì kinh hãi thế tục, nói về những món ăn khắp nơi với Hà Tĩnh Liệt, nàng cố ý làm nóng không khí, lại nâng Hà Tĩnh Liệt, không bao lâu sau hai người đã uống rượu đến mức khí thế ngất trời.
Cho đến khi Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy không sai biệt lắm, rượu của nàng chọn tác dụng chậm rất lớn, lúc đứng dậy đầu váng mắt hoa không đứng vững, may là Hà Tĩnh Liệt đỡ nàng một phen.
Mùi nước hoa trên người nàng trộn lẫn với mùi rượu vô cùng câu nhân, Hà Tĩnh Liệt nhân cơ hội ôm nàng, cố ý vuốt tay nàng, ngón tay trắng nõn làm hắn ta có chút tâm viên ý mã.
Giờ phút này, trên người Tạ Nguyễn Ngọc cởi cúc ra nằm trong lồng ngực Hà Tĩnh Liệt, lời nói có chút không rõ, vừa nhìn chính là say.
Hà Tĩnh Liệt nhướng mày với Thẩm Tứ ở nơi xa, sau đó cúi đầu thì thầm với nhân nhi trong ngực: "Tôi mang cô đi nghỉ ngơi đi.
""Không cần… Nghỉ ngơi…" Đầu Tạ Nguyễn Ngọc lắc thành trống bỏi, ngón tay nàng cầm bình rượu còn hơn phân nửa nói: "Tôi muốn uống tiếp.
""Không thể uống nữa.
" Bàn tay của Hà Tĩnh Liệt dời xuống mông nàng, đè nàng vào trong lồng ngực, lập tức cảm nhận được sự mềm mại trước ngực nàng.
Tạ Nguyễn Ngọc nổi da gà rơi đầy đất, ánh mắt vẫn duy trì mê mang như cũ, chỉ vào chai rượu lắc đầu: "Tôi chỉ muốn nó.
"Mỹ nhân trong ngực, Hà Tĩnh Liệt cảm thấy một chai rượu cũng không ngại, thuận tay ấn nắp bình nàng vẫn coi như đồ chơi mà cầm cầm trong tay, sau đó ôm ngang nàng vào trong ngực, bước nhanh đi đến lầu hai.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...