Tiếng nói vừa dứt, trong viện đã yên tĩnh xuống, Lập Xuân cẩn thận nhìn Giang Sính Đình, chỉ thấy nàng ta vỗ Tuyết Đoàn Tử nhè nhẹ không hé răng, Phỉ Thúy thật sự nóng vội không chịu được, nhiều thời gian như vậy nàng ấy cũng coi như đã hiểu rõ, chủ tử của mình chính là một tiểu tinh gây họa, bên ngoài ương ngạnh thích tiêu tiền trong quá khứ thì thôi, lúc này còn dám đòi đồ vật với Thất gia, còn đúng lý hợp tình như vậy.
Thẩm Thất gia nhìn các biểu cảm của những người trong viện, Tạ Nguyễn Ngọc lại rất chắc chắn hắn sẽ cho, cằm nhếch lên cao, một bộ dáng bị sủng hư, chỉ tiếc biểu cảm trương dương như vậy trong lúc chỉ có hai người bọn họ lập tức liền biến thành cẩn thận lấy lòng.
Thẩm Bồi Viễn duỗi tay, trong ánh mắt nghi hoặc của Tạ Nguyễn Ngọc cuộn đầu ngón tay lên, sau đó nhanh chóng gõ “bốp” một cái trên trán nàng.
Không hề có phòng bị! Lần này Thẩm Thất gia dùng sức, gõ đến mức Tạ Nguyễn Ngọc bị đau, vội vàng lùi ra phía sau một bước, ôm đầu nước mắt lưng tròng nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự lên án: Hành vi này của ngài vì sao lại không như trước chứ?Vuốt nhẹ đã nói đâu? Gật đầu mỉm cười đã nói đâu? Kẻ lừa đảo!Giang Sính Đình nhìn thấy hai người không coi ai ra gì mà nháo, nụ cười trên mặt có chút không nhịn được, khóe miệng cứng lên, ngón tay lại không tự giác mà nắm chặt…“Gâu! Gâu! Gâu!”Tuyết Đoàn Tử bị đau, lớn tiếng kêu vài tiếng lúc này Giang Sính Đình mới phục hồi tinh thần lại, cẩn thận vỗ vỗ đầu của Tuyết Đoàn Tử hỏi Thẩm Bồi Viễn: “Cơm chiều Thất gia muốn ăn ở nhà không?”“Không được, buổi tối ta hẹn Vương tiên sinh của xã Tân Du báo ăn cơm rồi.
” Sau đó lại nhìn Tạ Nguyễn Ngọc nói với Đinh An ở phía sau: “Đợi lát nữa đến thư phòng mang khối ngọc kia đến đây.
”Vậy mà đồng ý rồi.
Buổi tối Thẩm Thất gia lại không về, Tạ Nguyễn Ngọc cân nhắc tám chín phần là có việc bận, hắn không nói, nàng tự nhiên cũng không hỏi, trực tiếp tắt đèn.
Nhưng sân của Giang Sính Đình thì đèn đuốc sáng trưng.
Nàng ta mặc áo ngủ, mặt rửa sạch sẽ đang ngồi trên giường phát ngốc.
Lập Xuân đành phải căng da đầu đi gọi nàng ta: “Cô nương, nên ngủ rồi.
”“Thất gia đã trở về chưa?”“Chưa.
” Nghĩ nghĩ, Lập Xuân bổ sung tiếp: “Cách vách đã ngủ rất lâu rồi.
” Cô cũng mau đi ngủ đi, một câu này Lập Xuân không dám nói.
“Lập Xuân, em cảm thấy Thất gia thích ta hay là thích ai.
” Giang Sính Đình nhìn đôi mắt của Lập Xuân chằm chằm, nhìn nàng ta đến mức dựng tóc gáy.
“Em cảm thấy hai người các cô gia đều rất thích.
” Lập Xuân thật sự không nói được Thẩm Thất gia thích ai hơn, phàm là Tạ Nguyễn Ngọc có thì Giang Sính Đình đều có, tặng Giang Sính Đình thì cũng phái người tặng một phần bên Tạ Nguyễn Ngọc.
Không nghiêng không lệch, người tám lạng kẻ nửa cân.
“Đúng vậy, Thất gia chưa bao giờ bất công.
” Nhưng chính là bởi vì Thẩm Bồi Viễn không bất công, Giang Sính Đình mới càng thêm khó an, nàng ta tự nhận ngoan ngoãn tri kỷ hơn Tạ Nguyễn Ngọc, cố tình lại không tranh được một chút thích nào của Thẩm Thất gia.
Giang Sính Đình không rõ, Tạ Nguyễn Ngọc đến tột cùng là có chỗ nào tốt.
So với chồng thì Giang Sính Đình cảm thấy Thẩm Thất gia càng giống ngân hàng của Tạ Nguyễn Ngọc hơn, nàng liều mạng cầm tiền, Thẩm Thất gia không biết đã thu thập bao nhiêu cục diện rối rắm cho nàng, ngẫu nhiên oán giận chính mình hai câu Thẩm Thất gia cũng là cười cho qua, không chút để ý.
Một người phụ nữ như vậy ở trong mắt Thẩm Thất gia cố tình lại có địa vị giống như nàng ta, không phân biệt cao thấp.
Giang Sính Đình nhớ nhung suy nghĩ, Thẩm Thất gia lại không thèm để ý, bây giờ hắn đang vội vàng kết quan hệ tốt với chính khách quân đội, học giả đại nho, cự giả thương trường.
Tay Thẩm Tứ gia càng sâu càng dài, hai người cũng không có ít manh mối ngầm đó là bên ngoài cũng có chút không bắt được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...