Ôn Chu Đồng Nhân Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc


Viên đường thứ 9: Nhãi con nhà ta 9 (Kết)
Quỷ cốc lại một lần nữa bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, trong ngày sinh thần Cố Tương tròn 18 tuổi.

Vốn dĩ Cố Tương sợ Tào Úy Ninh xúc cảnh sinh tình, đã không muốn tổ chức nghi thức nữa, nhưng đừng nói là Ôn Khách Hành không đồng ý, Tào Úy Ninh cũng không đồng ý, vẫn là Tào Úy Ninh chủ động nói Ôn Khách Hành muốn thành hôn.

Nói một năm này đã suy nghĩ thông suốt cả rồi, muốn cùng Cố Tương trở về Quỷ cốc 'dưỡng lão', làm một cô gia thảnh thơi ở rể.

Cố Tương cười mắng vài câu, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Như vậy, Ôn Khách Hành mới yên tâm, khó có khi khen Tào Úy Ninh vài câu trước mặt Chu Tử Thư, nói Tào Úy Ninh cuối cùng không cô phụ thâm tình của A Tương.

Bởi vì không tìm được đường về nhà, huynh muội Mộ Diễn và Mộ Vân cũng ở lại Quỷ cốc cùng hai người cha thật vui vẻ, hai người cũng chưa từng cảm giác được những ngày vui mừng như vậy, lại cảm thấy nếu hai người cha ở thế giới của mình cũng có thể tận mắt nhìn thấy cô cô và cô phụ thành thân, sẽ vô cùng có ý nghĩa.

Mộ Diễn cầm bút vẽ, dùng kỹ năng vẽ tranh cao siêu của bản thân vẽ lại cảnh hôn lễ của cô cô và cô phụ, muốn mang về cho hai người cha của mình xem.

Hôn lễ bắt đầu không bao lâu, hai tiểu gia hỏa đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, cảm giác giống như là nhiệm vụ của bọn họ ở thế giới này đã hoàn thành, không bao lâu sau sẽ trở lại thế giới của mình.

Quả nhiên, phu thê Cố Tương đang muốn tiến hành nghi thức bái đường, phía sau Mộ Diễn và Mộ Vân đột nhiên xuất hiện một vòng sáng, giống y đúc với vòng sáng lúc hai huynh muội xuyên đến đây.

"Mộ Diễn! Mộ Vân!"
Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư sắc mặt đồng thời biến đổi, Cố Tương cũng không chút do dự vén khăn voan ném xuống.

"A, hình như chúng ta phải trở về rồi." Mộ Vân quay đầu nhìn thoáng qua vòng sáng, nói với Mộ Diễn.


Hai huynh muội nhìn nhau một cái, đồng thời hành lễ từ biệt với mọi người.

"Đa tạ các vị trưởng bối chăm sóc những ngày qua."
Mộ Diễn nhìn Cố Tương lưu luyến không rời nói: "Tương cô cô, nếu tiểu cha nhìn thấy người hạnh phúc như vậy nhất định sẽ rất vui mừng."
Cố Tương rất thích hai đứa cháu này của mình, đặc biệt là Mộ Vân, không tha nói: "Không thể ở thêm một thời gian sao? Cô cô còn chưa kể chuyện lúc tiểu cha của con còn nhỏ cho con nghe đâu!"
Mộ Vân chớp mắt hỏi: "Tương cô cô thích Mộ Vân như vậy sao?"
"Đương nhiên! Mộ Vân đáng yêu nhất!"
Mộ Vân cười trộm: "Vậy Tương cô cô nhanh chóng cùng Tào cô phụ sinh một muội muội đáng yêu đi!"
"!!!" Cố Tương nháy mắt đỏ bừng mặt mũi, tiểu nha đầu này, thật muốn bắt lại tét mông mà.

"Ha ha ha......"
"Mộ Vân, con lại nghịch ngợm rồi."
Đột nhiên, giọng nói quen thuộc từ phía sau hai huynh muội truyền đến.

"Cha?!" Mộ Vân quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, kinh ngạc đến trừng lớn mắt.

[Chu Tử Thư] một thân bạch y đang đứng trước vòng sáng nhìn Mộ Vân, bên cạnh y là [Ôn Khách Hành] một đầu tóc bạc.

Mọi người trong Quỷ cốc sớm đã biết hai huynh muội đến từ một thời không khác, nhưng khi nhìn thấy hai người giống nhau như đúc, vẫn rất chấn động.

Tầm mắt của [Ôn Khách Hành] bạch phát nhanh chóng đảo qua người ở đây, nhìn thấy những người thân đã từng mất đi của mình đang sống rất tốt, hốc mắt dần dần phiếm hồng, lại chú ý tới hôn phục trên người Cố Tương và Tào Úy Ninh, dừng một chút: "Việc của Mạc......"
"Ôn công tử." Chu Tử Thư lam y lên tiếng, y quá hiểu tính cách "Ôn Khách Hành", đoán được hắn muốn hỏi việc của Mạc Hoài Dương, vội vàng lên tiếng ngắt lời: "Hôm nay là ngày đại hỉ của A Tương, trong cốc cũng không có người ngoài, nếu có thể, chi bằng hai vị cùng xem lễ."
[Ôn Khách Hành] bạch phát sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý 'không có người ngoài' của y, vì thế cười nhạt hướng Chu Tử Thư lam y hơi hơi gật đầu: "Chúng ta không thể khống chế thông đạo này được lâu.


Nhưng mà, kiên trì đến lúc kết thúc buổi lễ hẳn là không thành vấn đề.

A Nhứ, có thể chứ?"
[Chu Tử Thư] bạch y quay đầu nhìn hắn, ôn nhu nói: "Đương nhiên như đệ mong muốn."
"A Nhứ......" [Ôn Khách Hành] bạch phát nắm tay y, thân mật thấp giọng gọi.

Tình ý giữa hai người vô cùng rõ ràng, không hề giấu giếm thể hiện trước mặt mọi người, Ôn Khách Hành hồng y hơi có chút hâm mộ.

Thấy tiến triển của người ta, nhìn lại chính mình, không được, hắn không thể chịu thua được!
Được [Chu Tử Thư] bạch y khẳng định, [Ôn Khách Hành] bạch phát lúc này mới lại nhìn về phía vẻ mặt tò mò của Cố Tương.

"A Tương, tên tiểu tử thúi này có khi dễ ngươi không?"
Cố Tương sửng sốt, rõ ràng là hai người, nhưng cảm giác thân thiết lại không phải giả.

Nàng mấp máy miệng hơi hơi ngẩng mặt lên: "Chỉ có ta khi dễ huynh ấy, huynh ấy không dám khi dễ ta!"
Tào Úy Ninh bên cạnh vội vàng ngây ngốc đáp: "Vị Ôn công tử này, ta tuyệt đối sẽ không khi dễ A Tương!"
"Cũng không khác lắm so với tưởng tượng của ta, nhưng mà......" [Ôn Khách Hành] bạch phát nhíu mi: "Sao hiện tại nhìn vẫn ngu ngốc như vậy chứ, A Tương, ngươi không suy xét việc đổi một tên tiểu tử khác sao? Ta thấy trên giang hồ vẫn có mấy tiểu tử miễn cưỡng có thể lọt mắt."
"A??" Tào Úy Ninh kinh hãi, một tay ôm Cố Tương vào trong lòng mình: "Việc này sao mà được! A Tương, A Tương đã là người của ta rồi! Chúng ta đã ước định đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp sẽ không chia lìa!"
"Dừng dừng!" Ôn Khách Hành hồng y vốn dĩ đang xem kịch không thể bình tĩnh nữa, một tay kéo Cố Tương từ trong lòng Tào Úy Ninh ra, kéo nàng ra phía sau mình, nhíu mày trừng Tào Úy Ninh: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là A Tương đã là người của ngươi rồi?"
Tào Úy Ninh sửng sốt, dường như phản ứng được mình lỡ lời sau đó mặt mũi đỏ bừng, kinh hoảng thất thố xua tay lắc đầu: "Không không không, ta không có ý đó, ý của ta chính là đã sớm xem A Tương như thê tử của mình......!ta......"
Tào Úy Ninh nhìn Cố Tương ngây thơ mờ mịt, ngượng ngùng nói: "Ta đối với A Tương một mảnh thâm tình, sao dám khinh nhờn với nàng được."
"Ây da, huynh, huynh!" Thâm tình này khiến Cố Tương cũng đỏ bừng mặt, "Huynh nói hươu nói vượn cái gì đó hả?"

"Ta không nói bậy!" Tào Úy Ninh lập tức nói: "Ta từng thề trước mặt Ôn công tử, Tào Úy Ninh ta cả đời này mỗi một ngày mỗi một khắc từ giờ đến khi chết đi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì cô phụ A Tương.

Nếu làm trái lời thề, không được siêu sinh!"
"Ngài, ngài bao giờ thì......" Cố Tương kinh ngạc nhìn về phía Ôn Khách Hành hồng y, Ôn Khách Hành hồng y cong cong khóe miệng, không cam lòng hướng Cố Tương nhẹ nhàng gật đầu.

"A Tương......" Tào Úy Ninh nắm tay Cố Tương, thâm tình nhìn nàng chăm chú: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã quyết định trọn đời trọn kiếp này đều đối tốt với nàng......!nàng......!sau này nàng đừng ghét bỏ ta nha!"
Cố Tương cảm động lau nước mắt, tức giận đánh Tào Úy Ninh một cái: "Ai ghét bỏ huynh! Học được miệng lưỡi trơn tru của chủ nhân từ bao giờ vậy chứ!"
"Ha......!A Tương!" Ôn Khách Hành hồng y nhẹ nhàng gõ lên đầu nàng một cái: "Ai miệng lưỡi trơn tru?"
Cố Tương che trán lại, lập tức trốn đến Chu Tử Thư lam y bên cạnh: "Tử Thư ca, huynh xem chủ nhân kìa! Hôm nay mà cũng muốn khi dễ muội!"
Chu Tử Thư lam y khẽ cười một tiếng, nhắc nhở: "Có lẽ nên đổi xưng hô rồi, đệ ấy sẽ không khi dễ muội nữa."
"A?" Cố Tương mờ mịt.

Ôn Khách Hành hồng y thấy bộ dáng ngây thơ của nàng, nhịn không được lại gợi ý cho nàng một chút: "A cái gì mà a, muội ở bên đồ ngốc cũng biến thành đồ ngốc rồi sao? Mộ Diễn và Mộ Vân gọi muội là cô cô, vậy muội nên gọi ta là gì?"
Cố Tương ngó trái ngó phải, đột nhiên nhanh trí, trong tầm mắt cổ vũ của Chu Tử Thư lam y, thân mật kêu một tiếng: "Ca!"
Ôn Khách Hành hồng y biệt nữu "ừ" một tiếng: "Nhanh cử hành hôn lễ đi, khách khứa còn đang chờ đó."
Vì thế nghi thức gián đoạn lại tiếp tục bắt đầu.

"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê đối bái!"
"Lễ thành!"
"Đưa vào động phòng!"
Vòng sáng chậm rãi khép lại, [Ôn Khách Hành] bạch phát mỉm cười nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Cố Tương và Tào Úy Ninh, chất lỏng ấm áp từ khóe mắt chảy xuống: "Lần này, muội ấy nhất định sẽ hạnh phúc."
[Chu Tử Thư] bạch y nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ kia, thấp giọng nói: "Ừm, nhất định."
Mộ Diễn đã quen nhìn phu phu hai người tình chàng ý thiếp trước mặt, chỉ nhẹ nhàng che mắt muội muội không cho nàng nhìn.

Mộ Vân còn đang suy nghĩ, rốt cuộc ta đã quên cái gì a......!
**************

Thời không kia một năm sau.

Chu Tử Thư nhìn hai nam nhân không người xoay vòng vòng trước cửa phòng sinh, đỡ trán bất đắc dĩ nói: "Các người có thể ngồi xuống trước được không, ta cũng bị các người xoay đến sắp nôn luôn rồi."
"A? Tử Thư ca huynh nói gì?" Vẻ mặt Tào Úy Ninh mờ mịt, đầy đầu đều là mồ hôi.

Hay lắm, người sắp làm cha này ngốc đến choáng váng rồi.

"Không được! Ta muốn vào xem một chút! Sao một chút tiếng động cũng không có vậy!" Ôn Khách Hành lên tiếng, muốn đi vào trong phòng sinh, bị Chu Tử Thư nhanh chóng ngăn lại.

"A Tương sinh bé con đệ đi vào làm gì? Đại Vu và dì La ở bên trong là được rồi!"
Ôn Khách Hành vô cùng bực bội, quay đầu nhìn đến gấp không chịu được, ngốc ngốc, tức giận: "Nếu không bây giờ có thời gian đây, ta trước tiên đánh tiểu tử ngốc này một trận vậy."
Chu Tử Thư bất đắc dĩ giữ chặt Ôn Khách Hành, trong lúc này, bên trong phòng truyền đến tiếng trẻ con mới sinh khóc nỉ non, ba nam nhân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Rất nhanh Đại Vu đã ôm bé con đẩy cửa ra, dì La và Thiên Xảo ở bên trong chăm sóc A Tương, Tào Úy Ninh nhìn chăm chăm bé con đỏ hỏn còn nhăn nhúm, thấy bé con khỏe mạnh còn chưa kịp biết là nam hay nữ đã vội vàng chạy vào trong phòng: "A Tương, A Tương!"
Bên trong mùi máu tươi nồng đậm, lan cả ra bên ngoài.

"Hừ, tính ra tiểu tử này còn có lương tâm." Ôn Khách Hành cười mắng một tiếng, duỗi tay kéo Chu Tử Thư cùng hắn xem bé con, nhưng không ngờ kéo một cái, hắn vừa quay đầu vừa vặn tiếp được ái nhân đột nhiên ngất xỉu.

"A Nhứ!!!"
Sau đó không lâu......!Quỷ cốc truyền đến tiếng rống to khiếp sợ của Cốc chủ đại nhân, vô thố, lại ẩn chưa một chút vui sướng.

Hết.

Hết phần Nhãi con nhà ta thôi nha mọi người:)))
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 22:22 - 20/06/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận