Ôn Chu Đồng Nhân Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc


Viên đường thứ 3: Nhãi con nhà ta 3
Mộ Vân trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng chỉ đang vui đùa trong tuyết mà thôi, kết quả vừa mở mắt ra đã thấy mình ở giữa không trung.

Cũng may tuy là võ công của nàng không cao, nhưng khinh công lại đứng đầu, vội vàng ổn định thân thể, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

"Hô......!hoàn mỹ." Vỗ vỗ ngực, Mộ Vân đắc ý ngẩng đầu lên, sau đó đối diện với vài đôi mắt.

"Cha?" Mộ Vân nghiêng nghiêng đầu, trước tiên gọi Chu Tử Thư lam y, sau đó là Ôn Khách Hành hồng y bên cạnh: "Tiểu cha? Tóc của người......!A? Bắc Uyên thúc thúc, Ô Khê thúc thúc! Còn có Thành Lĩnh sư huynh! Sao mọi người lại ở cùng nhau vậy?"
Nháy mắt lực chú ý của Mộ Vân bị dời đi, cao hứng chạy tới bên người Ô Khê.

Nàng còn nhỏ, ăn mặc một thân y phục hồng y kiểu dáng mười phần giống với Ôn Khách Hành, tóc sau đầu một nửa cột tóc thành một cái đuôi ngựa giống y đúc Chu Tử Thư, trừ bỏ hình dáng nhu hòa tinh xảo, bộ dáng hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Chu Tử Thư.

Cười lên, lại vô cùng cùng giống Ôn Khách Hành.

Mọi người trong đại sảnh nhìn thoáng qua, cũng không biết nói gì, mà bình tĩnh xem biến cố này, Mộ Vân chạy tới bên cạnh Ô Khê.

"Ô Khê thúc thúc! Vấn đề lần trước thúc đưa ra cho con, con đã nghĩ ra đáp án rồi!"
Ô Khê nhìn thẳng Mộ Vân đang ngồi xổm bên cạnh mình, xác nhận trên mặt nàng không có đồ vật dịch dung, mờ mịt gật đầu với nàng, cười nói: "Vậy sao? Vậy nói cho ta nghe một chút."
Mộ Vân không chú ý tới có gì không đúng, nhắc đến y lý liền đặt toàn bộ tâm tư vào đó, Ô Khê vừa hỏi, nàng liền gấp không chờ nổi mà nói ra ý nghĩ của mình, lấy cầu khảo chứng.

"Sau khi nhổ Thất Khiếu Tam Thu Đinh, tuy có thể khôi phục mười phần công lực, nhưng bởi vì bị nội lực mạnh mẽ đánh vào, kinh mạch vốn bị hao tổn sẽ nhanh chóng đứt đoạn.


Cho dù là người có võ công cao cũng không thể chịu đựng nỗi đau kinh mạch dần dần đứt đoạn, mỗi thời mỗi khắc đều chịu đựng đau đớn, cho đến khi chết.

Vị tiền bối mà thúc nói tới rốt cuộc là ai vậy, sao có thể chịu đựng như thế......"
"A Nhứ? Huynh rút đinh ra rồi?"
Ôn Khách Hành thình lình chất vấn ngắt lời của Mộ Vân, Mộ Vân nghi hoặc quay đầu lại, đột nhiên nhìn về phía hai người đang giằng co.

"Cha? Tiểu cha?"
Chu Tử Thư không trả lời Ôn Khách Hành mà vẫy vẫy tay với Mộ Vân.

Mộ Vân không chút do dự đi đến trước người y, đang muốn nói chuyện lai chú ý tới sắc mặt tiều tụy của y: "Cha, sắc mặt của cha sao lại kém như vậy? Người bị bệnh sao? Không đúng, cảnh giới thiên nhân hợp nhất không thể sinh bệnh được."
Chu Tử Thư nhìn khuôn mặt nhỏ trước mặt giống mình vô cùng, cong cong mi: "Tiểu cô nương, tên con là gì?"
"???" Mộ Vân nghi hoặc chớp chớp mắt, ngay sau đó quay đầu nhìn Ôn Khách Hành bên cạnh đang nắm chặt hai tay thành quyền bên cạnh, thấy Ôn Khách Hành không nhìn mình, lại quay đầu nhìn Trương Thành Lĩnh, Thất Gia và Đại Vu.

Sau đó phát hiện có chút không đúng, nhưng Mộ Vân cũng không cảm giác được nguy hiểm, thậm chí đối với người trước mắt có bản năng thân cận, vì thế nghiêng nghiêng đầu, nhìn Chu Tử Thư nói: "Con là Mộ Vân, Ôn Mộ Vân, là con gái của Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành.

Hình như người không phải cha của con, cho con hỏi là bây giờ con đang ở đâu?"
"Ôn......!Mộ Vân?" Khóe miệng của Chu Tử Thư khẽ câu lên, y cười, cả người nhu hòa, ôn nhu vô cùng.

Ôn Khách Hành bên cạnh cũng vì cái tên này mà kinh ngạc, tầm mắt từ trên người Chu Tử Thư dời đến trên người Mộ Vân, lãnh quang trong đáy mắt phai nhạt đi một chút.

"Tên này là do lão Ôn đặt đúng không? Rất êm tai." Thì ra ở một thế giới khác, y và lão Ôn sẽ có một cô con gái đáng yêu như vậy sao.


Mộ Vân cười gật gật đầu: "Dễ nghe đúng không ạ? Tên của ca ca cũng rất dễ nghe."
"A? Con còn có ca ca?".

ngôn tình hài
"Dạ.

Ca ca của con tên là Chu Mộ Diễn, võ công của huynh ấy rất tốt, hiện tại đã có thể đánh bại Thành Lĩnh sư huynh!" Mộ Vân kiêu ngạo.

"A?" Trương Thành Lĩnh ở bên cạnh ăn dưa xem náo nhiệt, không nghĩ tới đột nhiên bị cue như vậy, cả một đứa nhỏ cũng có thể đánh thắng cậu sao? Cậu phế như vậy sao? Được rồi, đúng là cậu rất phế.

Trương Thành Lĩnh hậm hực, muốn ngồi xổm trong góc tường trồng nấm cho rồi.

"Thật tốt." Chu Tử Thư cười sờ sờ đầu tiểu cô nương: "Đây là Quỷ cốc, chắc là con đã đi nhầm đường, đi tới mười mấy năm trước, con có thể yên tâm đợi ở đây, chúng ta sẽ giúp con tìm đường trở về nhà.

Hôm nay là đại hôn của Cố Tương cô cô của con, con có thể......"
"Cô cô?!" Mộ Vân tiếp thu chuyện xuyên qua thời không, nàng có hai người cha thần tiên, cái gì cũng có khả năng, nhưng mà cô cô!!! Nàng chưa từng gặp cô cô đã mất sớm của mình!!!
"Cô cô......!hôm nay là ngày thành hôn của Cố Tương cô cô và Tào cô phụ sao?!" Mộ Vân gian nan hỏi.

"Đúng vậy.


Hôm nay là ngày đại hỉ của phu thê Cố Tương cô cô của con."
"Mạc Hoài Dương, Mạc Hoài Dương đến chưa ạ?"
Chu Tử Thư thấy sắc mặt Mộ Vân đột nhiên thay đổi, y có dự cảm không tốt: "Mạc chưởng môn mang đệ tử đến chúc mừng, cô cô và cô phụ của con đi đón rồi!"
"Nhanh! Nhanh lên! Lão già khốn kiếp kia muốn giết cô phụ! Lão ta còn giết cô cô nữa!"
Mộ Vân không rảnh lo gì nữa, hô to một tiếng xong liền vận Lưu Vân Cửu Cung Bộ chạy như bay ra ngoài.

"A Tương!" Ôn Khách Hành cũng phản ứng lại, vô cùng kinh hoảng thất thố chạy ra ngoài, những người trong đại sảnh cũng vậy.

Mộ Vân chạy đến trước quảng trường, liếc mắt một cái liền thấy hai bóng dáng mặc hỷ phục.

Một lão nhân đang đặt tay trên đầu thanh niên, Mộ Vân cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.

Khoảng cách quá xa, nàng không kịp ngăn cản, trực tiếp đưa tay lên phát động cơ quan trên cổ tay, hô to: "Đồ khốn kiếp, ngươi buông cô phụ của ta raaaaa!"
Cũng may, tất cả đều kịp lúc.

Mộ Vân thấy được kiếm của huynh trưởng đâm thủng vai Mạc Hoài Dương, cuối cùng yên lòng, vừa chạy vừa kêu: "Ca, đánh chết lão ta! Đánh chết lão già khốn kiếp đó đi!"
Mộ Diễn giao thủ cùng Mạc Hoài Dương, bớt thời giờ quay đầu lại cảnh cáo Mộ Vân: "Ôn Mộ Vân, không được nói lời thô tục!"
"Lúc này rồi không cần để ý những cái đó đâu ca à!" Mộ Vân tung độc dược vào Độc Hạt giả dạng đệ tử Thanh Phong Kiếm phái, lại xuất hiện một thanh đao bổ về phía nàng, nàng khó mà tới gần Mộ Diễn.

Phía sau truyền đến tiếng binh khí và tiếng người ngã xuống đất, Mộ Vân đang muốn quay đầu lại, đã được một cành tay hữu lực bế lên.

Chóp mũi truyền đến mùi hương quen thuộc, trong tầm mắt là màu đỏ nàng thích, Mộ Vân ngồi trên cánh tay của hắn, vui vẻ ôm chặt lấy cổ Ôn Khách Hành, gọi: "Tiểu cha!"
Ôn Khách Hành khẽ ừ một tiếng, một tay ôm nàng, một tay lấy quạt, nhanh chóng dừng lại trước mặt Cố Tương và Tào Úy Ninh, nhìn một già một trẻ giao thủ cách đó không xa.

Lúc này, Mộ Diễn đã hoàn toàn ngăn chặn Mạc Hoài Dương.


Lão ta như thế nào cũng không thể tưởng tượng được một thân công lực kiếm pháp của lão ta, không đánh thắng Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành thì có thể hiểu, thế nhưng ngay cả tiểu tử trẻ tuổi trước mặt này lão ta cũng không thể đánh thắng được.

Hơn nữa, tiểu tử này lớn lên mười phần giống Ôn Khách Hành xuống tay vô cùng ngoan độc, cắt đứt gân mạch đắc lực của lão ta, nhưng không giết lão ta mà tiếp tục chọc lỗ thủng trên người lão ta.

Mộ Diễn vung một kiếm cắt đứt gân chân của Mạc Hoài Dương, lão ta kêu thảm một tiếng hộc máu ngã xuống đất, phẫn hận trừng mắt nhìn Mộ Diễn: "Tiểu tử độc ác, ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với Ôn Khách Hành?!"
Tay cầm kiếm của Mộ Diễn buông xuống, máu của Mạc Hoài Dương theo mũi kiếm rơi xuống đất.

"Ác độc?" Mộ Diễn cười nhạt một tiếng, nhìn giống như Mạc Hoài Dương nhìn rác rưởi: "Trên đời này sợ là không có người nào ác độc hơn ông đâu, đừng khiêm tốn nữa."
Nói xong, Mộ Diễn cũng lười nghe ô ngôn uế ngữ của lão ta, trực tiếp điểm huyệt lão ta, sau đó quay đầu về phía Ôn Khách Hành.

Mộ Diễn cung kính hành lễ với Ôn Khách Hành, vừa muốn mở miệng, Tào Úy Ninh bên cạnh Cố Tương đã hoàn hồn lại muốn chạy tới bên người Mạc Hoài Dương.

"Sư phụ!!!"
"Tào đại ca!!! Đừng đi!!!" Cố Tương ngăn lại không được.

Mộ Diễn ngoài ý muốn nhìn về phía Tào Úy Ninh, nhưng Ôn Khách Hành đã ra tay trước, bàn tay đưa ra, trực tiếp đánh người hôn mê.

Ôn Khách Hành thu tay, vừa lòng nhìn Mộ Diễn, khen ngợi nói: "Không tồi." Hiển nhiên là rất thích tính cách thẳng thắn quyết đoán của cậu.

Mộ Diễn khiêm tốn nói: "Là cha và tiểu cha dạy dỗ tốt."
...Còn tiếp...
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 20:11 - 14/06/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui