Ôn Chu Đồng Nhân Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc


Viên đường thứ 13: Khuê nữ nhà ta 4
"Tóm lại con không phải người xấu!" Niệm Tương gấp không nhịn được.

Thấy Niệm Tương không muốn giải thích, Chu Tử Thư trực tiếp sử dụng Lưu Vân Cửu Cung Bộ lên tiếp chiêu, Ôn Khách Hành liền ăn ý lui ra phía sau.

Niệm Tương: "......" Chi bằng đánh với tiểu cha còn tốt hơn!
Chu Tử Thư quá hiểu biết Lưu Vân Cửu Cung Bộ, rất nhanh đã thử ra thân pháp của Niệm Tương đúng thật là cùng một mạch với y, thậm chí có thể nói là giống y như đúc, ngay cả một ít thói quen nhỏ cũng giống, như là được y đích thân dạy dỗ vậy.

Chu Tử Thư nhíu mi, trực triếp xoay tay rút Bạch Y kiếm bên hông ra hướng Niệm Tương đâm tới.

Niệm Tương không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể rút nhuyễn kiếm bên hông ra ngăn cản.

Kiếm sáng ngời, Chu Tử Thư liền nhận ra, thanh kiếm kia vốn dĩ là bản thu nhỏ của Bạch Y, ngay cả chi tiết nhỏ cũng giống nhau như đúc.

Thanh kiếm này là quà sinh thần Chu Tử Thư tặng cho Niệm Tương năm trước, nàng vẫn luôn để mắt thèm thuồng Bạch Y, Chu Tử Thư liền cố ý làm một bản thu nhỏ của Bạch Y tặng cho nàng.

Bạch Y chỉ dừng lại một chút rồi lại công kích lên, Niệm Tương căng da đầu tiếp chiêu, trong chớp mắt đã giao thủ mấy chục chiêu.

Chu Tử Thư hơi hoảng sợ, nhưng trên mặt không lộ ra dấu vết, lại giao thủ một lát, hoàn toàn xác nhận mới dừng lại.

"Tuổi còn nhỏ, có thể luyện đến trình độ này, không tồi." Chu Tử Thư khen.


Niệm Tương đầu đầy mồ hôi nửa quỳ trên mặt đất, nghe vậy, hơi cong khóe miệng: "Là người và tiểu cha dạy dỗ tốt."
Thì ra ngày thường cha dạy nàng là thật sự đang thủ hạ lưu tình, nếu thật sự muốn phạt nàng, nàng vốn dĩ trốn không thoát.

Chu Tử Thư xuất thân từ Tứ Quý sơn trang, từ nhỏ đã nghe sư phụ Tần Hoài Chương nói không ít kỳ văn dị sự, việc xuyên qua thời không gì đó cũng là chuyện xưa từng nghe qua.

Nhưng không nghĩ rằng mình thật sự có thể gặp được.

"Tiểu cha?" Được rồi, y cũng không nghĩ là mình tương đối để ý cái này.

Niệm Tương gật gật đầu, nhìn y làm khẩu hình miệng "Cha", sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Ôn Khách Hành liếc mắt một cái làm khẩu hình miệng "Tiểu cha."
Chu Tử Thư: "......!!" Là đang giải thích ý tứ kia sao?
Ôn Khách Hành lại không rõ hai người có ý gì, đi đến bên cạnh Chu Tử Thư dò hỏi: "Hai người đang nói mê sảng cái gì vậy?"
Chu Tử Thư đang suy nghĩ, không nói chuyện với Ôn Khách Hành, mà trực tiếp đi đến bên cạnh Niệm Tương bế nàng lên: "Con ra đây nói chuyện với ta một lát." Ý là người sau lưng không cần đi theo.

Ôn Khách Hành chỉ có thể dừng bước, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, không tình nguyện mà nói "Được" một tiếng.

Hai người đi vào trong rừng, Chu Tử Thư xác nhận khoảng cách này Ôn Khách Hành không thể nghe thấy, mới hỏi: "Tình huống của con là như thế nào?"
Niệm Tương lắc lắc đầu: "Con cũng không biết, con từ trong nhà chạy ra, chờ khi lấy lại tinh thần đã ở trước miếu hoang kia."
Chu Tử Thư gật gật đầu, có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng vừa mở miệng, rồi lại cảm thấy không cần hỏi rõ ràng như vậy, vì thể khẩu phong vừa chuyển, hỏi: "Con tên gì? Mỹ Nhân gì đó hẳn là không phải tên thật của con, đúng chứ?"
Niệm Tương ngượng ngùng nói: "Dạ đúng vậy, tiểu cha lấy nhũ danh." Thấy vẻ mặt ngoài ý muốn của y, nàng dứt khoát lưu loát bổ sung: "Nói là tiểu mỹ nhân nhà người ta, nên lấy cái tên này."
Quả nhiên, nghĩ đến kỹ năng ba hoa của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư lập tức đen mặt.

Niệm Tương âm thầm cười trộm, sau đó nói: "Con tên là Niệm Tương, Ôn Niệm Tương.


Là cha đặt cho con đó."
"Tương? Tương trong Cố Tương?" Chu Tử Thư lập tức phản ứng lại hàm nghĩa trong cái tên này.

Nghĩ đến nữ hài cổ linh tinh quái kia, trong lúc nhất thời, Chu Tử Thư không biết nói gì cho tốt.

Trầm mặc một lát, y hỏi tiếp: "Ta và Ôn Khách Hành......!rốt cuộc là quan hệ gì?" Vấn đề này, Chu Tử Thư hỏi rất gian nan.

Niệm Tương đáp rất rành mạch: "Quan hệ phu phu."
"......!Đệt!" Thật sự không nhịn được, Chu Tử Thư mắng một câu thô thục: "Sao ta lại dây dưa không rõ với hắn chứ."
Niệm Tương xem lầm bầm của y là câu hỏi, đáp: "Con không biết, từ lúc con có ý thức, cha và tiểu cha đã rất ân ái."
"Ân ái???" Vẻ mặt Chu Tử Thư chán ghét, thật không thể tưởng tượng mình và một nam nhân thì ân ân ái ái cái gì, ngay sau đó lại tự mình an ủi: "Tốt xấu gì thì ta là cha, hắn là tiểu cha......!Ta đang suy nghĩ cái gì vậy?!!"
Niệm Tương: "......" Nàng không đành lòng nói cho Chu Tử Thư biết, nguyên nhân chính là vì cha tại hạ, tiểu cha tại thượng, tiểu cha chiếm hết tiện nghi, vì để cha nguôi giận cho nên tiểu cha mới không chút do dự thừa nhận cái xưng hô này.

"Còn có, Triệu Kính kia lại là chuyện như thế nào?"
Nhắc tới việc này, Niệm Tương lập tức nghiêm túc: "Cụ thể thì con không biết rõ lắm, nhưng Triệu Kính gã a a a a a a a???"
Niệm Tương kinh ngạc trừng lớn mắt, muốn mở miệng thử lại lần nữa, nhưng chỉ cần nàng muốn nói đến việc Triệu Kính diệt môn Kính Hồ Kiếm phái thì lại không thể phát ra tiếng, thậm chí cử động cũng không được.

Chu Tử Thư cũng phát hiện ra dị thường của Niệm Tương: "Không thể nói?"
Niệm Tương gật đầu, sau đó khôi phục lại bình thường.

"Chắc là có gì đó hạn chế, vậy thì không nói nữa."

"Tóm lại, tuyệt đối không thể tin tưởng Triệu Kính kia." Những lời này thì có thể nói.

"Ta đã biết." Chu Tử Thư gật đầu, nhìn ánh mắt trông mong của Niệm Tương, lại cảm thấy mềm lòng: "Những ngày con ở đây, ta sẽ chăm sóc con thật tốt, con yên tâm."
Niệm Tương lập tức cười, dùng sức gật đầu: "Đa tạ cha."
Đột nhiên có một khuê nữ đáng yêu như vậy, Chu Tử Thư không được tự nhiên "Ừm" một tiếng.

Sau đó Niệm Tương liền tự mình quen thuộc bắt lấy tay áo y, Chu Tử Thư không cự tuyệt, mang theo nàng trở về.

"Chuyện của con, tạm thời không cần nói với Ôn Khách Hành, mặc kệ sau này như thế nào, ta thấy tính tình hiện tại của hắn thật sự là......!!"
Lời còn chưa dứt, Chu Tử Thư đột nhiên cảm giác tay áo buông lỏng, kinh ngạc cúi đầu, tiểu cô nương vừa rồi mới còn ở đây đã không thấy đâu nữa.

Chu Tử Thư đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, chỉ có gió thổi qua lá cây phát ra tiếng rào rạt, Niệm Tương......!biến mất trong hư không.

Một hồi lâu, Chu Tử Thư một mình đi ra khỏi rừng cây, Ôn Khách Hành nhìn về phía sau y, không thấy Niệm Tương, có chút kinh ngạc: "Người đâu?"
Chu Tử Thư không nâng mắt: "Đi rồi."
"Đi rồi?" Ôn Khách Hành vô cùng ngoài ý muốn, đi đến nơi hai người vừa mới đi qua nhìn một lần, xác nhận Chu Tử Thư không phải trộm giết người, lại xoay trở về: "Sao lại để con bé đi rồi? Nó đi như thế nào? Sao một chút động tĩnh cũng không có? Có phải huynh......"
"Ngươi có phiền hay không!!" Chu Tử Thư trực tiếp bắn một viên đá qua: "Sao lại hỏi nhiều như vậy!!"
Ôn Khách Hành tránh thoát viên đá, phồng quai hàm lên: "Không hỏi thì không hỏi......"
Một lát sau, hắn vẫn không nhịn được thò lại gần hỏi: "Rốt cuộc hai người đã nói gì......!A!!"
Chu Tử Thư lại nhặt một cục đá to, bộ dáng muốn đập chết hắn, Ôn Khách Hành vội vàng che miệng, chớp mắt nhìn y, như đang xin tha.

Lúc này Chu Tử Thư mới quay đầu, mặt không biểu tình chọc chọc đống lửa, trong lòng suy nghĩ, tương lai sao ta lại dây dưa không rõ với cái tên này chứ......!chắc chắn là ta điên rồi.

****************
Cùng lúc đó.

Cảm giác trên tay Niệm Tương đột nhiên không còn, cảnh tượng trước mắt lại có biến hóa, là rừng trúc trước cửa nhà nàng, sau đó nàng nghe được phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.


"Niệm Tương!"
Niệm Tương quay đầu lại, thấy Ôn Khách Hành đang kinh hoảng thất thố chạy đến.

"Tiểu cha?!"
Ôn Khách Hành chạy đến ôm chặt Niệm Tương vào lòng, cảm nhận nàng thật sự tồn tại mới nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận nhìn nàng một phen, phát hiện búi tóc nàng hỗn độn, y phục trên người cũng bị kiếm khí cắt rách vài chỗ, tức khắc cả người đều lo lắng.

"Con bị thương? Sao lại thế này? Ai làm?!" Ôn Khách Hành muốn đi làm thịt nhãi ranh kia.

Niệm Tương vội vàng nói mình không bị thương, thấy Ôn Khách Hành hơi bình tĩnh lại một chút, mới cẩn thận nói: "Tiểu cha, con gặp được người, cha, Thành Lĩnh ca ca trước kia, còn có......!Cố Tương cô cô."
Chợt nghe được tên Cố Tương, Ôn Khách Hành sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên đau đớn thâm trầm.

Hắn nhíu mày lại, chú ý tới lo lắng trên mặt Niệm Tương, vội vàng nói: "Con không sao là tốt rồi.

Chuyện khác chúng ta về nhà rồi nói, cha con tìm con đến sắp phát điên rồi."
Nói xong, Ôn Khách Hành một tay ôm Niệm Tương lên.

Niệm Tương ngoan ngoãn ôm cổ Ôn Khách Hành, rất nhanh đã dựa lên đầu vai hắn ngủ say.

Ôn Khách Hành ôm nàng vào lòng, lại nghe thấy nàng nỉ non trong mộng: "Tiểu cha, cha, đừng đưa Thành Lĩnh ca ca đến Thái Hồ, Triệu Kính là người xấu."
Trong lòng Ôn Khách Hành hơi loạn, ôm nàng vận khinh công về nhà, A Nhứ chắc chắn sẽ biết con bé sao lại như thế này.

...còn tiếp...
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 21:20 - 24/06/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui