Viên đường thứ 11: Khuê nữ nhà ta 2
Niệm Tương ngẩng đầu, đối mặt với biểu tình xem xét của Ôn Khách Hành.
Trước nay nàng chưa từng thấy tiểu cha dùng biểu tình như vậy nhìn nàng, trong lòng nhất thời rất tò mò, liền không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Có tin ta móc mắt......"
"Khụ khụ!" Cố Tương vội vàng ngăn lại: "Chủ nhân, ngài đối với trẻ con còn tức giận, mỹ nhân của ngài còn ở đây đó, thu liễm một chút!"
Ôn Khách Hành theo bản năng nhìn thoáng qua Chu Tử Thư, bĩu môi.
Niệm Tương ngược lại cười cười, đi đến gần Ôn Khách Hành hai bước: "Thấy người lớn lên rất đẹp nha!"
Ôn Khách Hành nhướn mày: "Ánh mắt không tồi, còn dùng được."
Sau đó liền nghe tiểu cô nương ngẩng đầu đặc biệt chân thành nói: "Người là người đẹp thứ hai mà ta thấy từ khi lớn lên."
"Đẹp thứ hai? Vậy người đẹp nhất là ai?" Không phải Ôn Khách Hành tự luyến, nhưng trên đời này còn có người đẹp hơn hắn mà hắn chưa từng nhìn thấy sao.
Nghĩ đến thói hư tật xấu của trẻ con, hắn âm trắc trắc hỏi: "Chắc ngươi sẽ nói người đẹp nhất là mẹ ngươi đúng không?" Dám nói vậy, hắn liền lặng lẽ bóp cổ tiểu nha đầu này.
Niệm Tương lắc lắc đầu, vẻ mặt như muốn nói 'sao người lại nghĩ như vậy chứ (tiểu cha người đi đường hẹp rồi)' sau đó đáp: "Người đẹp nhất trên thế gian đương nhiên là cha ta a!"
"Cha ngươi???" Như là nghe được chuyện cười gì đó, Ôn Khách Hành cười: "Có thể đẹp bao nhiêu?" Đẹp hơn cả Chu Tử Thư sao?
Niệm Tương tự hỏi một lát, hình dung lại hồi ức tiểu cha nói với mình, thuật lại: "Cha ta......!thanh nhược phượng minh, thần thanh cốt tú, đặc biệt là đôi xương hồ điệp trên lưng kia, khiến người ta muốn ngừng mà không được."
Đây không phải là đang hình dung Chu Tử Thư sao?! Còn ý tứ "muốn ngừng mà không được là sao?
Khóe miệng Ôn Khách Hành tươi cười bỗng nhiên ngưng lại, lại lần nữa dùng ánh mắt tra xét nhìn Niệm Tương, trùng hợp như vậy sao? Không đúng, sao lại có nhiều trùng hợp như vậy được.
Đôi mắt híp lại, Ôn Khách Hành cúi đầu nhìn thẳng Niệm Tương, thấp giọng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là Mỹ Nhân." Niệm Tương chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Ôn Khách Hành, thì ra lúc tiểu cha đối mặt với người xa lạ đáng sợ như vậy sao? Thấy tiểu cha một mặt từ ái với mình, cũng thấy mặt làm nũng chơi xấu của người với cha, chợt nhìn thấy tiểu cha như vậy, nàng đúng thật là rất kinh hỉ.
Ôn Khách Hành: "......"
"Ta là Mỹ Nhân mà." Niệm Tương cường điệu.
Ôn Khách Hành híp mắt, cố tình thả ra sát khí, tiểu nữ hài trước mắt lại không hề phản ứng, thậm chí còn cười với hắn.
Trời biết vì cái gì, một tên cầm đầu ác quỷ như vậy, thế nhưng thật sự cảm thấy đứa trẻ nơi nào cũng lộ ra khả nghi này rất đáng yêu, đáng yêu đến mức sát tâm của hắn cũng không thể lộ ra với nàng được.
Hơn nữa vừa rồi hắn phát hiện, đứa nhỏ này từ diện mạo đến trang điểm, y phục, tất cả đều giống với thẩm mỹ của hắn......!giống như là......!như là được hắn nuôi lớn vậy.
Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái!! Trừ Chu Tử Thư ra, chẳng lẽ tiểu nha đầu này cũng là biến số?
Lúc này, Niệm Tương đã đi tới gần Trương Thành Lĩnh và Chu Tử Thư.
"Ca ca bị thương?" Thấy vết máu bên hông của Trương Thành Lĩnh, Niệm Tương từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, đổ ra hai viên thuốc.
Viên thuốc tản ra mùi thuốc nồng đậm, cách thật xa vẫn có thể ngửi được, cho dù là ai nhìn thấy cũng biết chắc chắn không phải vật phàm.
"Thuốc này có lợi với thân thể, ca ca uống đi." Không đợi Trương Thành Lĩnh cự tuyệt, Niệm Tương thừa dịp cậu mở miệng định nói gì đó thì nhét một viên thuốc vào, thuốc vào trong miệng là tan, Trương Thành Lĩnh muốn phun cũng không thể phun ra.
Chu Tử Thư cũng hoảng sợ, lập tức bắt mạch cho Trương Thành Lĩnh, lại phát hiện nội thương đang nhanh chóng khôi phục, hơi thở cũng từ từ bình ổn lại.
Trương Thành Lĩnh đương nhiên cũng cảm giác được biến hóa của thân thể, vội vàng nói lời cảm tạ: "Đa ta muội muội."
"Đừng khách khí." Niệm Tương cười cười, lại quay đầu nhìn về phía Chu Tử Thư, đưa viên thuốc còn lại qua.
"Vị này......!ừm......!thúc thúc, người cũng uống một viên đi.
Có thương thì chữa thương, không có thương thì kiện thể." Tuy rằng cha dịch dung nhưng nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra y bị thương không nhẹ, nếu có thể bắt mạch thì tốt rồi, trong ký ức của nàng từ trước đến nay, thân thể của cha vẫn luôn không được tốt, nghe nói lúc trẻ phạm lỗi lầm, thiếu chút nữa đã tuẫn táng theo tiểu cha.
Tuy rằng cha thường xuyên ép nàng luyện chữ đọc văn, nàng biết y cũng là muốn tốt cho nàng, nhưng thật sự nàng học không vào.
Được rồi, nàng sai rồi, cùng lắm thì sau khi trở về, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn học!
Nhưng mà nên trở về như thế nào a? Không tìm được nàng, tiểu cha và cha chắc chắn là sốt ruột muốn chết.
"Haizzzz......"
"Tuổi còn nhỏ mà nhăn mi cái gì." Chu Tử Thư đang muốn cự tuyệt thuốc của nàng nghe thấy nàng thở dài, theo bản năng cũng nhíu mi theo.
Nếu lúc này Ôn Khách Hành nhìn thấy gương mặt đằng sau lớp dịch dung của y, nhất định có thể phát hiện, bộ dáng nhíu mày của một lớn một nhỏ này quả thực giống nhau như đúc.
"Con nhớ cha con."
Nhớ tới lúc nãy Niệm Tương nói ra lai lịch của mình, Chu Tử Thư cũng nghe được, biết nàng trốn nhà đi, liền dạy dỗ nói: "Nếu đã như vậy, nên ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, giang hồ loạn lạc, về nhà sớm một chút đi."
Nàng nghe ra được, đây là muốn đuổi nàng đi!
Niệm Tương lắc lắc đầu, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng thương: "Con không có mẹ, lần này cha con thật sự tức giận, nếu bây giờ con trở về chắc chắn sẽ bị đánh (hoặc không), thúc thúc, Mỹ Nhân có thể tạm thời đi theo mọi người được không, Mỹ Nhân rất ngoan, sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người."
"Nha đầu ngươi còn muốn ăn vạ chúng ta?" Chu Tử Thư còn chưa nói Ôn Khách Hành đã xen mồm: "Ngươi tồn tại chính là một phiền toái! Đại phiền toái (Thành Lĩnh), tiểu phiền toái."
"Ai là 'chúng ta' với ngươi?" Chu Tử Thư theo bản năng đốp chát lại.
"......" Ôn Khách Hành bĩu môi vẻ mặt vô tội.
Niệm Tương nhìn trái nhìn phải, thật ra đang tìm về cảm giác ngày thường ở chung với hai người.
"Mỹ Nhân không phiền toái, con có thể tự chăm sóc cho mình, ừm, con còn có y thuật! Con có thể chăm sóc Thành Lĩnh ca ca!!"
Thành Lĩnh: Cho nên bây giờ ta mới là phiền toái phải không?
Chu Tử Thư nhíu mày, đã có một phiền toái ngoài ý muốn là Trương Thành Lĩnh, y cũng không muốn mang thêm một đứa nhỏ nữa, nhưng Ôn Khách Hành lại lên tiếng.
"Ngươi còn biết y thuật? Còn biết chăm sóc người khác?"
Niệm Tương gật đầu thật mạnh: "Đúng! Thật sự là vậy!"
Ôn Khách Hành lập tức ngồi xuống, dùng quạt vỗ vỗ vai mình, nói: "Tới đây, trước tiên xoa bóp cho ta một chút."
Cố Tương cạn lời, bắt nạt trẻ con, chủ nhân như thế nào càng ngày càng tệ vậy chứ.
Niệm Tương lại bước nhanh đến phía sau Ôn Khách Hành, nghe lời mà xoa bóp vai cho hắn.
Trước kia khi ở nhà, tiểu cha rất thích nàng xoa bóp cho hắn, đặc biệt là mỗi lần nàng muốn hắn dạy chiêu thức mới cho mình.
Ôn Khách Hành vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc trẻ con thôi, lại không nghĩ rằng tay nghề của Niệm Tương rất tốt, huyệt đạo phối hợp với lực đạo, vô cùng chuyên nghiệp.
"Ừm......!không tệ không tệ......"
Người khả nghi như vậy, cho dù là trẻ con thì hắn cũng nên đặt trong tầm mắt mình, hắn muốn xem xem, tiểu gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì.
"Vừa vặn ta còn thiếu một tiểu tỳ xoa bóp, ngươi muốn đi theo thì cứ đi."
"Được, tiểu......!thúc thúc xinh đẹp." Niệm Tương xoa bóp càng hăng say.
"Ôn Khách Hành!" Vẻ mặt Chu Tử Thư không tán đồng.
"Ở đây!" Ôn Khách Hành cười tủm tỉm nhìn y.
Chu Tử Thư định lên tiếng, lại cảm thấy người đem theo đứa nhỏ không phải y, y cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể bực mình quay đầu đi.
Thấy bộ dáng tức giận đến nín thở của y, khóe miệng Ôn Khách Hành hơi cong lên.
...còn tiếp...!
Lão Ôn thặc lưu manh:)))
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 19:38 - 22/06/2021.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...