Ôn Chu Đồng Nhân Chu Thủ Lĩnh Và Ôn Cốc Chủ Tương Phùng


Về việc Chu thủ lĩnh trong chuyện kia rốt cuộc là ở trên hay ở dưới, đại đa số người Thiên Song vẫn tin tưởng vế trước hơn.

Đoàn Bằng Cử đáng thương vì bôi đen hình tượng của Chu Tử Thư, mất rất nhiều công sức nói Chu Tử Thư là bởi vì phương diện kia không được, cho nên mới nằm dưới hầu hạ người khác, nhưng không có mấy người tin lời gã.

Rốt cuộc mọi người đều biết Đoàn Bằng Cử mơ ước chức vị thủ lĩnh đã lâu, gã làm ra chuyện tuyên truyền ngược sóng như vậy khiến mọi người càng tin tưởng vững chắc Chu Tử Thư ở trên.

Nhưng mà bất kể là vị trí nào, mọi người đối với bát quái của thủ lĩnh cũng không thiếu ác ý.

Hàn Anh ban đầu nghe xong vài câu, cũng không để trong lòng, sau đó thật sự không nhịn được những người đó nói hươu nói vượn, lúc báo cáo nhiệm vụ đã đề cập với Chu Tử Thư chuyện này.

"Trang chủ, có muốn thuộc hạ bắt hai tên giết răn đe cảnh cáo không, để cho bọn họ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."
"Tạm thời không cần quản bọn họ, làm xong chuyện ta giao cho ngươi là được rồi."
Thật ra Chu Tử Thư cũng không quá để ý tới những tin đồn nhảm nhí đó, dù sao cũng không có ai dám nhảy nhót tới trước mặt y, mà lòng người như quỷ vực, mỗi người đều là quân cờ trên bàn cờ, bọn họ càng tìm tòi nghiên cứu quan hệ của y và Ôn Khách Hành, sẽ càng lơ là việc y đang bố trí kế hoạch thoát thân.

Mấy ngày nay Chu Tử Thư vội vàng tìm hiểu rõ ràng thủ vệ canh gác ở vương cung, cũng tận lực sắp xếp lại người trong Thiên Song.

Kế hoạch từng bước được đẩy mạnh, lúc y nắm được tám chín phần tình huống của thủ vệ vương cung, Chu Tử Thư liền cùng Ôn Khách Hành tìm kiếm cơ hội ra tay.

Bọn họ cần một lần làm nhiệm vụ tương đối nguy hiểm, có khả năng sẽ chết hai mươi người trở lên.


Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đang ở trong thư phòng lật xem sổ sách của Thiên Song, đột nhiên có thân vệ của Tấn Vương cầu kiến, nói là Tấn Vương có chuyện quan trọng mời Chu thủ lĩnh đến vương cung trao đổi.

Chu Tử Thư gật đầu đồng ý, tâm tư lại chuyển biến liên tục, đây rốt cuộc là biến số mới hay là cơ hội đưa tới cửa?
"A Nhứ, huynh thật sự muốn đi?"
"Đương nhiên muốn đi, yên tâm, gã còn phải giữ ta lại."
Ôn Khách Hành nhẹ lay động cây quạt mới mua, thần sắc không che giấu được lo lắng bên trong.

Đạo lý hắn đều hiểu, nhưng vương cung của Tấn Vương kia như đầm rồng hang hổ, Chu Tử Thư muốn chu toàn trở ra cũng cần tiêu tốn không ít tâm lực.

Ôn Khách Hành cũng biết, chuyện Chu Tử Thư muốn làm không ai có thể cản được.

Ôn Khách Hành xếp quạt lại, cố gắng nở nụ cười tươi trên mặt: "Vậy để A Hành hầu hạ ngài thay y phục?"
"Đệ chơi sắm vai đến nghiện rồi đúng không." Chu thủ lĩnh cười mắng một tiếng, nhưng lúc sai sử người ta lại không mềm lòng chút nào: "Nhanh, lấy kiện áo choàng ở Thiên Song của ta lại đây."
Ôn Khách Hành ha hả mà cầm áo choàng, mặc vào giúp Chu Tử Thư, toàn bộ quá trình không để y phải động tay.

Chu Tử Thư rất hưởng thụ sự chăm sóc hầu hạ này, trong lòng yên lặng nghĩ hôm qua vẫn tiêu chưa đủ tiền, chờ sau khi ra khỏi chỗ của Tấn Vương, y sẽ đi mua cái trâm cài hôm qua Ôn Khách Hành thích.

Mặc xong y phục của Thiên Song, khí chất quanh thân của Chu Tử Thư liền lạnh đi rất nhiều.


Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư không rời mắt, cảm thấy khả năng nhìn xương đoán người của mình quả thật xuất thần nhập hóa, cho dù có y phục của Thiên Song che lấp, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra thuần thanh cốt tú của y.

Chu Tử Thư mở cửa, tiếp nhận dây cương từ thuộc hạ Thiên Song, đang chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên eo bị người từ phía sau ôm lấy, là hơi thở quen thuộc của Ôn Khách Hành.

Gỡ...!gỡ không được.

Sao người này như keo da chó vậy chứ, Chu Tử Thư nhíu mày, quay đầu lại trừng mắt liếc Ôn Khách Hành một cái.

Ôn Khách Hành lại giả vờ như mình không biết gì cả, híp mắt dán mặt vào xương hồ điệp sau lưng y, nói: "Ta thật sự không thể đi cùng sao?"
Ý của hắn là muốn nhân cơ hội này giải quyết Tấn Vương, cũng đỡ cho Chu Tử Thư phải vất vả trên quan trường đối phó với đám người đó.

"Ngoan ngoãn chờ ta trở về." Chu Tử Thư vẫn không muốn xé rách mặt nhanh như vậy, nếu bọn họ giết được Tấn Vương thì không nói, nhưng không có cách nào toàn thân rút lui.

Hai người làm trò buồn nôn đến cực điểm trước mặt thuộc hạ Thiên Song, cuối cùng trao đổi ám hiệu xong Ôn Khách Hành mới lưu luyến mà buông lỏng tay ra.

Hắn nhớ eo nhỏ và xương hồ điệp tinh xảo của Chu Tử Thư, tâm tình rất tốt trở về phòng của y, nhưng ai ngờ nửa đường lại bị Hàn Anh cản lại.


Lúc đầu Hàn Anh cảm thấy Ôn Khách Hành rất tốt, chỉ cần có thể làm trang chủ vui vẻ thì có giá trị ở lại bên cạnh trang chủ, nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên là sắc đẹp hại người a.

Hàn Anh vừa rồi thấy một màn ân ái của hai người, chỉ cảm thấy lo lắng không thôi.

Có khi nào trang chủ vì Ôn công tử mà choáng váng đầu óc làm ra một ít chuyện xúc động không? Nhìn dáng vẻ Ôn Khách Hành là mỹ nhân cũng là giai nhân, không phải người không đáng tin, cậy sủng mà kiêu.

Hàn Anh nghĩ đến thân phận của Ôn Khách Hành có điểm đáng ngờ, định mượn cơ hội này điều tra cho rõ.

"Ôn công tử, Hàn Anh cảm tạ Ôn công tử mấy ngày nay chăm sóc trang chủ, nhưng Hàn Anh có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo."
Từ trước đến nay Ôn Khách Hành giỏi nhất là bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, nhìn vị trước mắt này kiếp trước mình dùng không ít nội lực mới giữ được tính mạng, thật ra Ôn Khách Hành có chút oán khí, tên tiểu tử ngốc này vì cái gì muốn tự đoạn tâm mạch, thiếu chút nữa khiến ta tẩu hỏa nhập ma rồi......!
Hàn Anh giống An Cát Tứ Hiền, đều sống rất tốt, Ôn Khách Hành không thích người như vậy, nhưng cũng không chán ghét.

Mà Hàn Anh lại là người của Chu Tử Thư, đại khái sau này cũng sẽ là sư điệt của hắn, Ôn Khách Hành liền xốc lên hai vạn phần tinh thần tới ứng đối.

"Hàn huynh đệ mời nói." Ôn Khách Hành nắm quạt thi lễ, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.

Hàn Anh dù sao cũng là sát thủ xuất thân từ Thiên Song, tuy rằng phương diện tình nghĩa có chút ngay thẳng, nhưng cũng không phải người ngu ngốc.

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và hoài nghi của Hàn Anh làm cho Ôn Khách Hành nhíu nhíu mày, vì tránh để không giao thủ với Hàn Anh, Ôn Khách Hành vẫn nhẫn nại nhịn xuống mặc Hàn Anh đánh giá.

Ôn Khách Hành duy trì ý cười ôn nhuận bất biến trên mặt, trong lòng lại âm thầm phỏng đoán xem Hàn Anh muốn hỏi gì.


Hơn nữa Hàn Anh chọn lúc Chu Tử Thư không có ở đây mà tra hỏi hắn, kiếp trước Hàn huynh đệ không phải như vậy a......!
"Ôn công tử trước khi tới Tấn Châu mưu sinh như thế nào?"
"Khụ, một thư sinh mà thôi, ngày thường viết chữ thay người, miễn cưỡng sống tạm." (Chữ của Cốc chủ ngươi dám không mua?)
"Trong nhà Ôn công tử còn người thân nào không?"
"Trong nhà còn một tiểu muội." (A Tương còn ở Quỷ cốc)
Hàn Anh hỏi một lượt chức nghiệp, xuất thân, nguyên quán của Ôn Khách Hành, thậm chí còn kiểm tra thêm hai câu văn.

Đáng tiếc Hàn Anh võ công thượng thừa nhưng văn tự lại không thông, bị Ôn Khách Hành há miệng ngậm miệng một bụng văn thơ lừa gạt xong.

Cuối cùng Ôn Khách Hành biên soạn một sọt nói dối, thành công để lại ấn tượng trong lòng Hàn Anh, một công tử nghèo túng không thể không dựa vào thủ lĩnh Thiên Song, tâm địa thiện lương lại hiểu được hình tượng đúng mực.

"Từ từ, ta còn một vấn đề cuối cùng."
"Ngươi và trang chủ, khụ khụ thời điểm cái kia......!là ai ở trên, ai ở dưới?"
Mấy ngày nay trong Thiên Song đều thảo luận vấn đề này, Hàn Anh vốn dĩ không thèm để ý tới chuyện này, nhưng có lẽ là bởi vì mưa dầm thấm đất, hiện tại cũng bắt đầu tò mò.

Ôn Khách Hành mở quạt xếp ra, che nửa mặt, cười nói: "Nếu ta nói ta ở trên ngươi có tin không, sao không tự đi hỏi Chu thủ lĩnh của mình xem."
Thái độ che che giấu giấu của Ôn Khách Hành càng làm vấn đề ai trên ai dưới này khó mà phân biệt được.

Hết chương 9.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 21:00 - 31/10/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận