Ôn Chu Đồng Nhân Chu Thủ Lĩnh Và Ôn Cốc Chủ Tương Phùng


Đây là lần đầu tiên Ôn Khách Hành nếm được hương vị A Nhứ của hắn, tư vị của eo và chân còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn.

Nắng sớm chiếu vào phòng, vẻ mặt Ôn Khách Hành thỏa mãn ôm Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư cũng đã tỉnh dậy, trợn trắng mắt liền mắng: "Ôn Khách Hành, đệ là đồ khốn kiếp!"
"Ha ha ha A Nhứ, ta thật sự không nhịn được, huynh đau ở đâu, để ta thổi thổi cho huynh nha!"
Chu Tử Thư trợn trắng mắt, xoay lưng lại không muốn nhìn tên lưu manh này nữa.

Còn tốt là bây giờ Chu Tử Thư có thể dùng nội thương để ngụy trang, Tấn Vương cũng đã sớm biết sau khi Cửu Tiêu chết, ý chí tinh thần y sa sút, thêm nữa là y không biết nên nói với Tấn Vương như thế nào về thân phận của Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư nghĩ tới hôm trước, y trước mặt nhiều thủ hạ như vậy nói mình xem trọng gương mặt này của Ôn Khách Hành.

Nhưng mà lão Ôn sẽ đồng ý sao......!
Nhớ tới tối qua, Chu Tử Thư hừ trong lòng một tiếng, lão Ôn không đồng ý cũng phải đồng ý.


Ôn Khách Hành còn ngồi ở mép giường sửa sang lại tóc, nghĩ đến động tĩnh trên nóc nhà tối qua, hắn hỏi: "A Nhứ dường như đã đoán được người tối qua ở trên nóc nhà là ai, có muốn ta đi giết gã không?"
Chu Tử Thư lại im lặng không lên tiếng.

"A Nhứ, huynh nghĩ gì thế?"
"Lão Ôn, đệ cảm thấy thân phận nam sủng được thủ lĩnh Thiên Song coi trọng này như thế nào?"
"Cái gì? Chu Tử Thư, huynh......!ta còn chưa nói với 3000 quỷ chúng huynh là Cốc chủ phu nhân đâu!"
Ôn Khách Hành hôm qua ở trên giường mặt cũng không đỏ, hôm nay lại bị hai ba câu của Chu Tử Thư chọc đến muốn đào lỗ trốn luôn.

Chu Tử Thư tay mắt lanh lẹ bắt người trở về, vui đùa nói với Ôn Khách Hành: "Đệ muốn chạy đi đâu, đệ không có y phục, chẳng lẽ muốn cứ như vậy đi ra ngoài cho người ta thấy?"
Ôn Khách Hành nhìn áo trong của mình, mới bừng tỉnh nhớ tới trước khi mình bị trói đến địa lao Thiên Song, y phục, túi tiền và cây quạt trên người đều bị tịch thu rồi.

Ôn Khách Hành vô cùng thức thời đầu hàng: "A Nhứ, cho ta mượn y phục đi, cũng không thể để ta như vậy cả ngày."
"Không cho."
"Vậy huynh trả y phục của ta lại cho ta đi."

"Không phải ta lấy, tự đệ đi tìm Hàn Anh mà đòi."
"Chu tướng công thương ta một chút đi mà, không có ai vừa mới trọng sinh đã rơi vào hoàn cảnh không thể ra cửa vì không có y phục."
Người thông minh chính là người thông minh, rất nhanh đã rõ ràng việc gì mới là việc cấp bách, cũng rõ ràng như thế nào mới có thể đạt được mục đích của mình.

Chu Tử Thư quả thực không nỡ nhìn thẳng vào mắt Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư tin tưởng vững chắc vì nước vì dân, mới có thể lưu lại chút thẳng thắn ở nơi Thiên Song này, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt còn thanh thuần hơn thỏ của Ôn Khách Hành.

Cuối cùng y vẫn không chống đỡ được thế công mềm mại của Ôn Khách Hành, bò dậy tìm một kiện áo ngoài ném cho hắn.

"Y phục ta cho đệ, nhưng đệ phải nghe lời ta.

Lão Ôn, đệ nhớ kỹ, nơi này là Thiên Song, nơi này chỉ có Chu Tử Thư, không có Chu Nhứ."
Ôn Khách Hành rũ mắt nói thầm trong lòng, sao có cảm giác sáng sớm sau tân hôn đã bị lập quy củ, chẳng lẽ mình thật sự muốn diễn vai nam sủng của A Nhứ? Phi, ta không phải nam sủng.

Hết chương 6.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 21:25 - 28/10/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui