Ồn ào nhỏ

Chương 78: Đại Kết Cục . . .
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, tôi chưa từng có kinh nghiệm tâm sự những chuyện như thế này với bà.
“Ông đã lừa gạt tất cả tiền, tất cả tự ái, ông phá hủy cả cuộc đời mẹ, nhưng vì. . . . . .”
Mẹ không tiếp tục nói nữa, nhưng tôi thấy, bà muốn nói cái gì đó.
Nhưng vì. . . . . . Bà còn thương ông. Cuối cùng, thành hận, ông không có ở bên cạnh, cho nên hận tôi.
Tôi chính là người bị hại trong đoạn oan duyên này, nhưng đoạn oan duyên này lại cho tôi một sinh mạng.
Ai đúng, ai sai, giống như sau tai nạn xe hư hỏng nặng, hoặc là như chân với tay, phân biệt không rõ ràng.
Cuối cùng thì tôi có thể yêu, có thể hận ai đây.
“Tiểu Khinh, nghe nói con đi tìm ông ấy? Ông có. . . . . . Nhắc qua mẹ không?” Mẹ cố gắng nuốt nước bọt xuống, rất khó khăn hỏi thăm.
Ánh mắt của bà, lại giống như là đứa trẻ, mang theo sự thuần khiết khát vọng thê lương.
“Ông tên là Thu Du, là một người đàn ông rất phong độ, đúng vậy, con đã gặp ông ấy”. Tôi ngồi chồm hổm như đứa trẻ, nhẹ giọng tai nói ở bên tai mẹ. “Mẹ, ông ấy nói cho con biết, năm đó cũng không muốn lừa gạt mẹ. Ông chỉ là muốn cầm khoản tiền kia đi làm ăn buôn bán, muốn tạo ra thật nhiều thật nhiều tiền, để mẹ con mình có những ngày tháng tốt hơn, nhưng vì ông thất bại, bần khốn vất vả, lại sợ mẹ thất vọng, nên không dám tới gặp chúng ta”. Tôi bịa ra một câu chuyện cũ, nếu như chuyện xưa có thể để làm cho người ta vui vẻ, thiệt giả có cái gì khác nhau chứ?
“Ông ta nói sự thật cho con biết?” Mẹ giùng giằng muốn suy nghĩ, nhưng lại bị tôi ngăn lại.
“Là thật, ông vẫn luôn nghĩ tới mẹ, ông vĩnh viễn nhớ người thiếu nữ mười chín tuổi đứng ở dưới tàng cây hoa anh đào, chắp tay sau lưng, ánh mắt kiêu căng lại yếu ớt, làm cho người ta không nhịn được muốn tới gần”.
Mẹ từ từ bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói, “Ngày đó, trên mặt ông tràn ánh sáng, rất đẹp trong mắt của mẹ, mẹ chưa từng gặp qua người con trai nào đẹp đến như vậy”.
Tôi cầm tay của bà, tay của bà đang từ từ trở nên lạnh.
“Ông đi về phía mẹ, mẹ rất khẩn trương, nhưng lại không muốn biểu hiện ra, cứ như vậy gắng gượng. Ông đi tới, nhìn mẹ cười một tiếng, hoa anh đào sau lưng còn kém xa so với nụ cười của ông”.
Đôi mắt mẹ mở to không chớp, giống như đang từ từ tua lại đoạn phim.
“Ông nói, làm người mẫu cho ông có được không? Giọng nói của ông rất dễ nghe, giống như là mây, mềm nhũn , liên tục, rất hay rất dễ nghe. . . . . .”
Mẹ vẫn đang cố gắng để nói, nhưng thanh âm đã yếu ớt đến nổi không thể nghe rõ.
“Mẹ không có cách nào cự tuyệt, ông chính là một đám mây, mẹ muốn bắt, cũng bắt không được, muốn chạy trốn, cũng không trốn thoát, thân thể của mẹ mệt nhọc một chút, nhưng tâm mệt nhọc cả đời, cả đời cứ thế mà đi qua rồi. . . . . .”
Tôi nhấn chuông gọi, bác sĩ chạy tới cấp cứu, một hồi ồn ào, tôi cảm giác được, tựa như có một bàn tay mềm mại mơn trớn gương mặt của mình, sau đó. . . . . . Bay đi.
4 giờ 50 phút sáng, mẹ ra đi.
Ông bà ngoại mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng biết được tin tức này, vẫn không chịu nổi, bị bệnh liệt giường. Tất cả hậu sự của mẹ, cũng do một tay tôi lo.
Tôi đem tro cốt của mẹ an táng ở bên cạnh Tần Lệ, như vậy hai người bọn họ sẽ không cô đơn.
Bận rộn đến giữa trưa ngày thứ hai, tôi ngất xỉu, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Duy Nhất cùng Đoạn Hựu Hồng đứng bên cạnh giường.
Tôi thở phào một hơi, sâu xa nói, “Trước kia cứ nghĩ bên cạnh tớ có đến mấy bảo vệ, không ngờ một năm sau chỉ còn sót lại hai người”.
“Chúng tớ coi như không tệ”. Duy nhất vừa nói xong liền muốn đánh tôi, nửa đường lại đỏ tròng mắt, thu tay lại, nói, “Đại Khinh, cậu gầy đi quá”.

Tôi nhìn mình trong gương, quả thật không nhận ra người ở bên trong.
“Hiện tại ở Mỹ thịnh hành trào lưu gầy mà” Tôi cười muốn đứng lên.
Đoạn Hựu Hồng nháy mắt với Duy Nhất để cho cô ngăn tôi lại, vừa nói, “Chị Đại Khinh, mấy chuyện còn lại để tôi làm cho, chị phải cố gắng nghỉ ngơi thật tốt”.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nói, “Tiểu tử cậu muốn lấy công chuộc tội?”
Đoạn Hựu Hồng lại bắt đầu cợt nhã, nói, “Đúng nha, chị Đại Khinh đại nhân có đại lượng, cho tôi một cơ hội đi”.
Tôi hiểu bọn họ sợ thân thể tôi không chịu nổi, đều là ý tốt, tôi không thể phụ bọn họ, cũng liền đồng ý. Nằm trên giường truyền nước hết một ngày, chờ đến khi khỏe lại, lại bắt đầu đi đến phòng của Đường Tống.
Duy nhất kéo tôi, nói, “Bà cô, ở yên một chỗ dùm tớ đi, thật không muốn nghỉ thêm một chút nữa à?”
“Tớ là một nữ lưu manh như vậy, làm sao có thể nói nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi đây?” Tôi cười.
Duy Nhất lo lắng nhìn tôi, nói, “Đại Khinh, cậu muốn khóc phải không, cứ khóc đi, không ai cười cậu đâu, nếu ai dám cười, tớ lập tức biến người đó thành tàn tật”.
“Nào có ai an ủi người ta mà lại lưu manh như vậy?” Tôi nói.
“Đại Khinh, cậu đừng cố chịu đựng nữa, kiềm nén nhiều quá đến khi phát bệnh tớ không có tiền chạy chữa cho cậu đâu”. Duy Nhất tiếp tục khuyên.
“Tớ thật sự không sao”. Tôi cười.
Tôi hiểu điều Duy Nhất quan tâm, sau khi mẹ qua đời, một giọt nước mắt tôi cũng không rơi, không phải hận, chỉ là tôi không khóc nổi.
Thật là không khóc nổi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cơ hội tỉnh lại của Đường Tống ngày càng nhỏ, nhưng tôi vẫn thường xuyên nói chuyện với hắn.
Hôm nay cuối hè, tôi bắt đầu đọc cho Đường Tống nghe cuốn sách hắn thích nhất –《 Tiểu Vương Tử 》.
Năm tôi sáu tuổi, tôi đọc một quyển có tên là 《Câu chuyện chân thật về Tự Nhiên》Trong sách là. . . . . .
Ngày trước, tại một tinh cầu nào đấy có một vị Tiểu Vương Tử. . . . . .
Đến nơi đông đúc nhưng vẫn thấy mình cô độc. . . . . .
Nó là hoa hồng của tôi. . . . . .
Quan trọng nhất là mắt không nhìn thấy . . . . . .
Nếu như một người để mặc cho người khác thuần phục mình, vậy hẳn sẽ rất nguy hiểm. . . . . .
Mà tôi chính là bị Đường Tống thuần phục rồi.
Thế nhưng tôi lại không thể làm Đường Tống tỉnh lại.
Những đau thương ẩn sâu trong lòng phút chốc dâng lên, làm tôi không cách nào chịu nổi.
“Đường Tống”, tôi vuốt ve gương mặt của hắn, nhẹ giọng nói, “Đường Tống, Tần Lệ đi, mẹ cũng đi, trên thế gian này không có mấy người có thể để cho em dựa vào, em thỉnh cầu anh tỉnh lại, cầu xin anh, tỉnh lại đi, em thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa”.

Trên gò má của Đường Tống nhỏ xuống vài giọt nước mắt – Chính là những giọt nước mắt của tôi.
Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng khóc sụt sùi. “Đường Tống, van cầu anh, em xin anh nhanh nhanh tỉnh lại. Không phải anh nói muốn cùng em sống tốt thời gian còn lại sao? Không phải nói muốn sinh một bé gái giống như chúng ta sao? Sao anh lại trốn tránh? Sao anh có thể cứ như vậy ngủ mãi?”
Những chuyện trước kia ai đúng ai sai đã không còn quan trọng, tôi chỉ biết tôi yêu Đường Tống. Đi xa như vậy, cũng không làm cho tôi quên hắn, mà là giúp tôi hiểu được như thế nào yêu. Nhưng khi tôi tỉnh ngộ, hắn lại ngủ say. Có lẽ đây là trời cao muốn trừng phạt chúng tôi tỉnh ngộ quá muộn. Nhưng tôi đã biết sai rồi, tại sao vẫn tiếp tục trừng phạt tôi?
“Đường Tống, nếu lời anh nói yêu em là sự thật, tại sao khi thấy em khóc anh cũng không lên tiếng? Anh chứng minh cho em thấy anh yêu em đi, ôm em đi, hôn em đi, tại sao anh không nhúc nhích?” Tôi nhẹ nhàng khóc, tất cả tim phổi đều giống như bi thương kìm nén đến nổi căng cứng.
Nhưng cuối cùng Đường Tống vẫn không nhúc nhích.
Tôi khóc đến run rẩy thân thể, một đôi tay nhỏ bé lại đặt ở trên tay của tôi, truyền tới bên tai âm thanh nha nha non nớt.
Ngẩng đầu, nhìn thấy một bé gái trắng hồng xinh xắn, là Tĩnh Hạ.
Quay đầu lại nhìn thấy cửa phòng bệnh khép hờ, tôi biết nhất định là Duy Nhất mang theo Tĩnh Hạ đến thăm tôi, lại bắt gặp tâm tình tôi không tốt, lại không thể khuyên can, liền để Tĩnh Hạ đi vào an ủi tôi.
Tĩnh Hạ chỉ biết kêu ba mẹ, mỗi lần nhìn thấy tôi cũng chỉ gọi nha nha, vậy mà nhìn Đường Tống đang nằm trên giường, bé lại dùng ngón tay út mập mạp, gọi ra rõ ràng hai chữ “Ba ba”.
Tôi nhịn không được bật cười, cải chính nói, “Tĩnh Hạ, đây là chú, chú, chú”.
Tĩnh Hạ lại không nghe, vẫn như cũ kêu, “Ba ba”.
“Đợi lát nữa cha ruột con tới không nổi giận đến chết mới lạ” Tôi vuốt xuôi sống mũi nhỏ của Tĩnh Hạ, tiếp đó đứng dậy đi đến phòng rửa tay chuẩn bị rửa mặt rồi đưa Tĩnh Hạ trở về.
Tiếng nước ào ào mở ra, tôi loáng thoáng nghe Tĩnh Hạ trước kêu mấy tiếng ba ba, tiếp đó lại nghe giọng cười ha ha ha khanh khách .
“Một mình con cười khúc khích cái gì đây? Tĩnh Hạ?” Tôi vừa hỏi vừa đi ra khỏi phòng rửa tay, lại phát hiện, bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Hạ bị một bàn tay cầm.
Mà cái tay kia, gầy yếu trắng nõn – thuộc về Đường Tống.
Tôi ngơ ngẩn tinh thần, từng bước từng bước thong thả đi tới.
Tôi nhìn thấy, Tĩnh Hạ ngồi ở mép giường bệnh, đang cười vung vẩy cái mông, mà trên giường bệnh chính là người đàn ông đó, hắn mở mắt, đang thương yêu nhìn Tĩnh Hạ.
Khăn tay thấm ướt nước rớt xuống đất, trên mặt đất cũng loang lỗ nước, tôi đứng tại chỗ, nội tâm bị chấn động bởi cảm xúc mạnh mẽ đầu óc choáng váng.
Người đàn ông kia nâng lên tròng mắt mệt mõi, mỉm cười nhìn về phía tôi, thời gian vô tình trôi qua, thế nhưng hắn vẫn là thiếu nhiên áo trắng như năm đó, dáng dáp tao nhã, vẫn đầy đặn và rất ấm áp dịu dàng.
Nước mắt ngân ngấn ở bên trong, tôi nghe thấy hắn nhẹ giọng nói, “Bà xã, anh mới là kẻ bị em thuần phục”.
Đêm hôm đó, ôm lấy Đường Tống, tôi nằm mơ – một người đàn ông đưa tôi từ trong rừng cây với sương mù dày đặc đi ra ngoài, hắn quay đầu lại, hắn mỉm cười, chóp mũi của tôi đều là hương vị mát mẻ của ngô đồng nước Mỹ cùng bạch xạ hương bí ẩn.
Chương 79:  Ngoại truyện về Hòa Nhất . . .
Tôi đây cả đời chỉ yêu một người phụ nữ.
Mà lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy người phụ nữ này thì cô đang là cô dâu của người khác.
Ngày đó, cô mặc áo cưới màu trắng, khăn voan che mặt, xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại rất khiêm tốn. Tôi chỉ đứng xa xa nhìn cô một cái, liền quay đầu đi – tôi chắc chắn cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một buổi tiệc của người giàu sang, đẹp đẽ nhưng đầy lạnh lùng.

Cuộc hôn nhân không tình yêu này đối với tôi cũng không có gì mới mẽ
Tôi còn biết, trong lòng của chồng của cô có một người phụ nữ khác.
Quả nhiên, đêm tân hôn, hắn là chồng liền ra ngoài uống rượu. Cô không làm loạn, là một người hiểu chuyện, mẫu phụ nữ đàn ông muốn cưới – môn đăng hộ đối vả lại không can thiệp chuyện của nhau.
Lần đầu tiên chú ý tới cô là ở sinh nhật a Vane, thấy cô cùng a Vane cãi nhau cũng có chút đặc sắc, người phụ nữ này giống người hầu, nhìn nhỏ xinh, nếu như thực cắn một cái, thế thì có mắc nghẹn không.
Lần đầu tiên cảm thấy người phụ nữ này rất có ý tứ, là ở nhà hàng bên bờ sông, cô uống say, sau đó kéo tay của tôi, nói một câu.
“Đường Tống, con mẹ nó tôi yêu chết anh”.
Đường Tống là chồng của cô, là bạn tốt của tôi.
Cuộc sống của tôi rất nhàm chán, mà khi đó, tôi rốt cuộc phát hiện người này có thể giúp tôi bớt nhàm chán. Tôi bắt đầu vô tình hay cố ý theo dõi cô, đồng thời phát hiện bên cạnh người phụ nữ này cũng không ít người không tệ thầm thương mến cô, điều này càng thêm thú vị – tôi không tin có người có thể vĩnh viễn yêu một người.
Tôi không phải là không tin tưởng phụ nữ, không phải là không tin tưởng vào tình yêu, chỉ là không tin bản chất của con người.
Liền mang theo những hứng thú đó nghiên cứu tìm tòi, giữa tôi và cô bắt đầu một cuộc truy đuổi.
Trong quá trình này, từ từ, tôi cảm thấy người phụ nữ này đối với Đường Tống yêu, quá sâu đậm rồi, đến nổi. . . . . . Làm cho người ta đố kỵ.
Vì vậy ở trong vườn địa đàng, ở trong bóng tối, tôi hôn cô, môi của cô rất mềm, lưỡi rất ngọt, nhưng nhiệt độ rất lạnh, cô đối với tôi không có bất kỳ cảm giác gì, cô nghĩ đến một người đàn ông khác – cô ở trên người tôi, tìm kiếm hình bóng của chồng cô.
Tôi cũng chỉ là kẻ thế thân.
Tôi thích em, nhưng, cách yêu vẫn còn rất xa. Tôi đây làm sao có thể nói cho em biết, cũng như vậy tự nói với mình.
Thừa dịp Đường Tống nằm trong bệnh viện, tôi đến nhà tìm cô, mạnh mẽ cùng với cô nằm ở trên một cái giường, thật sự là cái gì cũng không làm, chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm, nhưng cảm giác đó thật tuyệt, đó là lần đầu tiên, tôi nghĩ đến từ ngữ “Sở hữu”.
Thế nhưng người phụ nữ làm tôi nghĩ đến điều này lại không có bất kỳ tình cảm nào với tôi, từ trong lòng đến ánh mắt của cô đều là Đường Tống – trong nhật ký của cô, từng câu từng chữ, ghi lại tám năm tình yêu của cô đối với Đường Tống.
Một đêm kia, tôi bỗng nhiên cảm thấy một chút hoảng hốt, tôi bắt đầu sợ mình sẽ sa chân vào.
Tôi không phải là người sợ miệng lưỡi thế gian, cô đã kết hôn chuyện này căn bản sẽ không trở thành lý do cản trở tôi, cái tôi quan tâm chính là trái tim của cô. Mà lòng của cô, đã tất đều đặt trên người Đường Tống, phần thắng của tôi quá nhỏ.
Tôi không đi tìm cô nữa, cũng chỉ là nhất thời hứng thú, giử khoảng cách là được.
Đây là suy nghĩ của tôi.
Vậy mà vào cái ngày sinh nhật của Dương Dương, a Vane nói cho tôi biết, Đường Tống quyết định muốn đem cô trở thành vợ chân chính của hắn. Trong nháy mắt đó, những thứ kêu ngạo, thoải mái, cùng bình tĩnh trước đây không cánh mà bay.
Tôi rốt cuộc phát hiện, mình lại trở thành một trò cười, vốn cho rằng mình làm chủ cuộc chơi này, quay đầu lại thì phát hiện ra, mình cũng chỉ là một con cờ nhỏ.
Tôi, cô cùng Đường Tống đều là con cờ trong ván đấu tình cảm.
Đường Tống là tướng lĩnh duy nhất trong mắt cô, còn tôi chỉ là một lính quèn tầm thường.
Tôi nắm tay cô đưa cho Đường Tống, tôi không muốn mình lâm vào cảnh tượng buồn cười hơn nữa.
Sau. . . . . .
Nghe nói, bọn họ xuất ngoại du lịch.
Nghe nói, bọn họ chung đụng được rất vui vẻ.
Nghe nói, Đường Tống gần đây rất vui vẻ.
Mà tôi, con mẹ nó giống như một tên hèn nhát núp ở trong nhà không ngừng uống rượu uống đến trời đất mù mịt uống đến hộc máu uống đến thiếu chút nữa chết ở trong nhà. Dù là như vậy, nhưng tôi vẫn không quên được cô.
Lần nữa nhìn thấy cô trong nháy mắt, tôi biết ngay mình bị ma nhập – tôi không buông cô ra, nếu bị cô chán ghét, cũng muốn tiếp tục dây dưa.

Nếu thành ma, tâm tình không cần khống chế nữa, tôi biết cô không muốn thân mật với đàn ông khác ngoài chồng, tôi lái xe đe dọa người đàn ông cô thầm mến, hành động này làm cô giận dữ đi tìm tôi.
Tôi đã sử dụng hết tất cả vốn liếng mới có thể nhìn thấy cô.
Hòa Nhất ơi là Hòa Nhất, thật là đáng buồn cho mày.
Nhưng đã làm ma, cần gì phải che che giấu giấu? Tôi xuống một nước cờ cuối cùng – trói lại cô đưa đến Anh Quốc.
Ở nơi đó, tôi chiếm được thân thể của cô, đồng thời cũng nhận được câu nói lạnh lùng của cô.
“Đời này, tôi nợ anh, cũng đã trả xong rồi”.
Tại thời điểm này tôi liền có dự cảm, đời này, tôi nhất định không chiếm được cô.
Sau cô cùng Đường Tống dây dưa quấn quít, tôi không có nhúng tay vào nữa, cho dù tôi hao tâm tổn trí, như vẫn không chiếm được cái mình muốn.
Như vậy, thì hủy diệt tất cả đi. Tôi đem toàn bộ bí mật của Đường Tống kể cho cô nghe, một khắc đó, tôi nhìn thấy vô ích trong mắt cô, giải thích cũng vô ích, trong mắt cô không có bóng dáng của tôi.
Một khắc đó tôi rốt cuộc hiểu rõ, trái tim của cô chỉ có thể chứ một mình Đường Tống,
Cũng giống như, lòng của tôi chỉ có thể chứa một mình cô.
Là mệnh, là vận, là nghiệt, là tiện.
Một tiếng thở dài, tất cả đều kết thúc, cuối cùng gặp lại cô, là sau khi cô rời đi.
Sau đó tôi định cư ở nước Pháp, mở ra một nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc, lúc hứng thì thì xuống bếp làm một vài món, nếu không thì ở quán cà phê đọc sách ngồi chơi một ngày. Thời gian trôi qua, giống như một giấc mơ, nhớ lại đều không tin đó là sự thật.
Thoáng một cái, cũng không biết qua bao nhiêu năm, trưởng bối qua đời đời, tôi vội trở về chịu tang.
Trở lại chốn cũ, đúng là có một tư vị khác, ghé thăm bạn cũ, tán dóc nói chuyện, Màu Sắc Phường không còn náo nhiệt như xưa.
Đi ở trên đường, phát hiện không ít trẻ con được cha mẹ dẫn ra ngoài chơi, lúc này mới tỉnh ngộ hôm nay là ngày 1 tháng 6 ngày quốc tế thiếu nhi.
Người cô đơn, thật đúng là xấu hổ chỉ biết đi loanh quanh. Dự định mua ly cà phê chuẩn bị trở về nhà hàng, trong dòng người nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã quấy nhiễu nhiều năm trong cuộc sống của tôi.
Cô ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế, tóc dài xõa vai, rũ xuống khuôn mặt, năm tháng càng làm cho cô trở nên chín chắn.
Tôi lại không tự chủ được đi về phía cô, giống như nhiều năm như vậy nhưng chưa từng trôi qua, quá khứ chỉ cần một tiếng cười tà của cô, hai chúng ta có thể bắt đầu đấu trí đấu dũng một lần nữa.
Ngay tại lúc lúc này, một người đàn ông dắt một đôi nam nữ song sinh khoảng sáu tuổi xinh đẹp từ tiệm kem đi ra.
Cô lập tức nghênh đón, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Người đàn ông đó, chính là Đường Tống.
Một nhà hạnh phúc đó ôm nhau hòa vào đám người trên đường, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi đứng tại chỗ, run sợ hồi lâu, cuối cùng lại cười khổ.
Sau đó, tôi đi qua rất nhiều nơi, nhìn vô số thứ, gặp qua rất nhiều người, trong nội tâm cuối cùng vẫn giử lại bóng dáng của cô, tâm cứ như một khối vô ích vậy, muốn bổ sung cũng không được. Nửa đêm tỉnh mộng tôi thường nhớ lại câu nói cuối cùng cô nói với tôi – Anh vĩnh viễn không biết trong tim em anh quan trọng thế nào.
Tôi cả đời chỉ yêu có một người phụ nữ.
Nhưng cô lại không thương tôi.
Tên của cô gọi Tần Khinh.
----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận