Sau khi làm thủ tục nhập viện ở bệnh viện lớn trên thành phố, Ân Ly được đưa vào phòng điều trị đặc biệt cho omega hai tiếng.
Sau khi tình trạng đã ổn hơn liền được đưa vào phòng bệnh bình thường.
"Chỉ là bị dị ứng thuốc lậu thôi, nhưng những thành phần trong thuốc đó không thích hợp với omega có thể trạng yếu ớt.
Cho nên triệu chứng của cô ấy mới giống như bị ngộ độc thôi" Bạch Xuyên nhìn bệnh án, lại nhìn cặp đôi trước mặt bình thản nói
"Em có thể vào thăm không anh?" Cậu thở phào một tiếng, khuôn mặt đã thoải mái hơn đôi chút mà hỏi, tay dắt theo Dạ Nguyệt
"Ừm" Bạch Xuyên gật đầu.
Đợi cậu đi khỏi, Bạch Xuyên cùng Bạch Vũ nói chuyện
"Giúp tôi một chút, sau khi cô gái ấy khỏe lại thì đưa cô ấy về biệt thự Bạch gia" Bạch Vũ ngồi xuống hàng ghế chờ trên hành lang bệnh viện, vẻ mặt lạnh nhạt nói
"Hở?" Bạch Xuyên kinh ngạc nhìn người em trai nuôi, không biết nó với em dâu đi đâu mất hai ngày xong liền lôi kéo về hai đứa nhỏ.
"Hở cái gì?" Bạch Vũ nhíu mày ghét bỏ nhìn ông anh mình
"Cậu nói rõ tôi nghe, hai đứa nhỏ kia là thế nào?" Bạch Xuyên muốn đấm một cái vào cái mặt đáng ghét đang kì thị anh kia
"Hai đứa là em gái của Sơ Mặc.
Bởi vì nhà của chú em ấy có chút chuyện cho nên chú Lâm mới nhờ tôi giúp cưu mang hai đứa nó.
Anh giúp tôi kiểm tra sức khỏe cho hai đứa một chút, sau đó thì sẽ cho hai đứa chuyển trường lên thành phố." Bạch Vũ ngửa đầu ra ghế lười biếng mà kể lại
"Vậy tại sao lại đưa cô gái omega đó về biệt thự chỗ ông nội mà không phải ở cùng với hai người hả?" Bạch Xuyên cũng ngả người ra ghế, khó hiểu hỏi thêm
"Hỏi gì mà lạ ghê, cô ấy là omega...!Tôi cũng không muốn có những chuyện hiểu lầm không đáng có" Bạch Vũ lầm bầm, xoa xoa trán
"Hứ, cũng biết sẽ có hiểu lầm cơ...!Đúng là không thể tin nổi mà" Bạch Xuyên lật mặt, ánh mắt kì thị, thêm cái giọng kì thị khiến cái người ngồi bên cạnh nổi cáu
"Im đi.
Nếu tôi đã nói muốn sống cùng cậu ấy thì những chuyện dễ gây phiền phức như vậy tôi sẽ không để nó xảy ra" Bạch Vũ đưa tay đấm cho Bạch Xuyên một cái vào vai, thiếu cái đạp cho anh thêm một cái vào mông
"Cút.
Nghe một tên lăng nhăng nói những lời như vậy thật sự kỳ quái mà" Bạch Xuyên ghét bỏ mà giơ chân muốn đánh lại nhưng cái áo blouse lại vướng víu khiến cho anh khó khăn không biết phải làm sao.
Quả nhiên, là bác sĩ thì không thể tùy tiện đánh người mà
"Tôi đi tìm vợ tôi" Bạch Vũ đứng dậy, hai tay xỏ túi quần thong dong đi vào phòng bệnh của Ân Ly.
Cậu ngồi bênh cạnh giường, vuốt vuốt mái tóc của Ân Ly, nhìn khuôn mặt đã hồng hào trở lại mà cũng bớt lo lắng hơn.
"Anh Sơ Mặc, ở đây đẹp quá" Dạ Nguyệt nhìn ngó xung quanh căn phòng rồi vui vẻ bám lấy hai chân cậu híp mắt cười nói
"Sau này Dạ Nguyệt sẽ sống ở thành phố, phải xa cha mẹ em có buồn không?" Sơ Mặc vuốt má cô bé dịu dàng hỏi
"Chắc chắn em sẽ nhớ ba mẹ.
Nhưng em không thích các bạn ở quê, họ đều nói em có chị gái omega, sau này cũng sẽ là omega, sẽ trở nên xấu xí, người ta sẽ ghét" Dạ Nguyệt ngây ngô nói, bĩu bĩu cái môi nhỏ vẻ mặt lại buồn buồn mà ôm lấy hai đùi cậu
"Ai lại ghét cô bé dễ thương này được chứ" Cậu cười bẹo bẹo má cô bé
"Bây giờ trẻ em mới sinh đều có thể phán đoán được giới tính thứ cấp thông qua xét nghiệm máu và pheromone rồi." Bạch Vũ bước vào xoa xoa đầu cô bé, ngồi xuống bên cạnh mà nói
"Thật ạ?" Dạ Nguyệt ngạc nhiên, ánh mắt vừa mừng rỡ vừa thích thú nhìn anh
"Thật.
Lát sẽ đưa em đi kiểm tra sức khỏe một chút sẽ biết" Bạch Vũ vẫn rất kiên nhẫn nói với cô bé
"Woa, vậy em sẽ biết em là giới tính gì rồi.
Anh ơi, nếu em ở đây vậy em có được đi học không? Các bạn ở đây sẽ không ghét em vì chị Ân Ly là omega chứ" Dạ Nguyệt vẫn ngây ngô hỏi
"Đáng yêu như vậy thì ai nỡ ghét em chứ" Bạch Vũ cũng không ngoại lệ, bị thu hút bởi hai cái má bầu bĩnh trắng nộn của cô gái nhỏ.
"Chị Ân Ly cũng sẽ không bị ghét chứ?" Dạ Nguyệt nắm lấy tay chị gái vẫn còn đang ngủ, tiếp tục nhìn anh để tìm đáp án.
Trẻ con là vậy, tuy vô tư hồn nhiên nhưng khi đã bị ám ảnh bởi một điều gì đấy thì sẽ khó mà buông xuống cảnh giác được.
"Nhóc con, nếu có ai dám bắt nạt em và A Ly, anh sẽ đến đó đấm cho hắn một cái được không.
Sau đó em sẽ nói với người ta rằng "cho dù tôi là omega, nhưng tôi vẫn sống đúng với trái tim của mình, yêu thương, giúp đỡ những người cần được giúp đỡ, chứ không phải tốn thơi gian và tâm tư để đi đánh giá người khác"" Cậu xoay người cô bé đối diện với mình, dùng những lời chân thành nhất, đáng yêu nhất để cô vũ cô gái nhỏ có thể cởi mở, vui vẻ mà kết bạn, cũng có thể đối phó được với những người có chủ nghĩa thượng đẳng, tôn sùng alpha.
"Nếu nói như vậy khiến mọi người không ghét em nữa vậy em chắc chắn sẽ nói cho họ nghe.
Em cũng sẽ nói em có anh trai dịu dàng và đẹp nhất" Dạ Nguyệt híp mắt ôm lấy cậu, sung sướng lại tự hào mà nói
"Êy, nếu em mà nói vậy rồi nhỡ người ta thấy anh trai của em đẹp quá bắt mất thì sao? Anh không có chịu mồ côi vợ đâu" Bạch Vũ nhíu nhíu mày nhìn cô nhóc đang bám dính lấy cậu, không kiên nhẫn mà tách cô bé ra
"Em sẽ bảo vệ anh trai em...!Em sẽ mau lớn để trở thành người có thể bảo vệ anh Sơ Mặc của em giống như những lúc anh ấy bảo vệ chị Ân Ly ý" Dạ Nguyệt bĩu môi nhìn anh
"Không cần, anh bảo vệ em ấy là được rồi, em lo mà học hành cho chăm chỉ, ăn nhiều cho chóng lớn đi đã" Bạc Vũ nhịn lại cái ý muốn cốc đầu cô gái nhỏ trước mặt, thần sắc không khỏi cau có
"Anh Sơ Mặc....!Tối nay em muốn ngủ với anh" Dạ Nguyệt lớn giọng nói với cậu.
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng cũng biết, nếu đã là vợ chồng thì phải ngủ với nhau giống như ba mẹ cô, nhưng nếu cô bé muốn ngủ cùng mẹ thì chắc chắn ba phải qua phòng khác ngủ.
Cho nên, dựa vào tình huống, dựa vào cái sự ghét bỏ mà cô dành cho ông anh rể trước mặt thì cái phương án kia ngay lập tức được áp dụng.
"Không được" Bạch Vũ nhìn cậu lắc lắc đầu.
Anh đang trong quá trình tìm hiểu, bồi đắp tình cảm với cậu, lại rất trân trọng, còn chưa có dám làm ra chuyện gì xấu xa nhưng đứa nhỏ này tính chiếm chỗ của anh, anh không cho phép.
"Hứm, bởi vì mới lên đây sống chắc chắn chưa quen ngay được, vậy tối nay qua ngủ cùng anh nha.
Anh rể của em chắc phải ra sofa ngủ tạm vậy." Cậu cười tươi vỗ vỗ đầu cô bé lại nhìn anh đang bày ra vẻ mặt phản đối, không nhịn được muốn ghẹo gan anh
"Yeah, ai xui xẻo phải ngủ ngoài sofa" Dạ Nguyệt cười cười nhìn Bạch Vũ đang bất lực ngồi đó, lại trèo lên giường bệnh nằm cạnh chị gái, thoải mái thả lỏng người.
Cái dáng vẻ tinh quái bây giờ thật khác hoàn toàn với vẻ ngây thơ đáng yêu lúc nãy.
"Nhìn thì đáng yêu mà tàn nhẫn tới mức để chồng mình ngủ ngoài sofa thật luôn.
Người làm chồng cũng tủi thân luôn đấy" Bạch Vũ chống hai tay xuống hai bên tay ghế, nhìn khuôn mặt đáng yêu mềm mại trước mắt, ánh mắt lại sắc bén và lạnh nhạt đến lạ
"Chẳng lẽ anh còn ấu trĩ tới mức ganh tỵ với một đứa nhỏ sao?" Cậu buồn cười híp mắt nhìn anh.
Người đàn ông trước mắt cậu đây mới mấy tháng trước còn là một kẻ lãnh đạm, luôn dùng con mắt nghi ngờ, dò xét mà nhìn người khác, không để tâm, càng không tiếp nhận bất cứ ai.
Vậy mà chỉ ở cạnh cậu có mấy hôm, cậu liền khám phá ra một mặt hết sức ấu trĩ ở anh.
Thường xuyên tranh cãi với cậu rồi có khi còn đánh lộn với Bạch Xuyên giống như học sinh tiểu học..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...