Omega Thế Thân Hắn Đã Xoá Bỏ Đánh Dấu


Ánh mắt Hà Hi Trạch dừng trên hình của hai người rất lâu.

Mặc dù hình này là hình tập thể của mấy chục người, nhưng tay của hắn gác lên vai đối phương một cách rất tự nhiên, hai người chỉ cách nhau kẽ hở giữa hai cánh tay.

Giữa hai người giống như có một kết giới riêng.

“Bà ngoại Lưu, bà có biết người bạn này không?” Hà Hi Trạch giả vờ thoải mái nói, “Hình như cậu ta là bạn thân của anh Lương.”
“Ai?”
Bà ngoại Lưu thò người sang nhìn, nheo mắt nhìn nữa ngày, Hà Hi Trạch định từ bỏ thì bà lên tiếng, “À là bé Dật nhà thầy Mạnh.”
Hà Hi Trạch không ngờ bà lại biết.

“Nhà gần nhóc Mặc, giống như con với bé Chí vậy.” Lưu Lan giống như nhớ ra cái gì, tiếp tục nói, “Mỗi ngày đều đi cùng nhau, tình cảm rất tốt.”
Hà Hi Trạch: “...” Con cùng Mã Chí đi cùng nhau là vì cả hai ở cùng một tòa nhà!
Trước đây, Lưu Lan từng đến ở nhà của Từ Mộng, nhưng chỉ mới một hai ngày đã vội vàng trở về.

Bà ngủ không quen giường niệm cao cấp mềm mụp ở nhà của con gái mình.

Lưu Lan nói tiếp: “Dù sao lần nào bà qua chơi, cũng đều nhìn thấy bé Dật.”
Hà Hi Trạch nghe xong những lời Lưu Lan nói, cậu cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.

Cậu chưa từng biết, ở trong lòng của Lương Mặc vẫn luôn cắt giấu một ánh trăng sáng rất quan trọng.

*
Hà Hi Trạch một đêm không ngủ.

Bắt đầu từ ngày gặp Lương Mặc, cậu đã biết hắn là một người rất lạnh lùng, nếu tính cách của hắn là như vậy, cậu đương nhiên sẽ không vì mình mà bắt Lương Mặc thay đổi.

Chỉ cần hắn có thể chấp nhận chính mình, Hà Hi Trạch đều cảm thấy có thể được.

Nhưng hóa ra chỉ trong một bữa cơm mà Lương Mặc đã cười bao nhiêu lần, Hà Hi Trạch cũng không đếm nổi.

Sau những lúc cậu và Lương Mặc làm tình xong, đến cả việc chiếu cố, an ủi có lệ cậu Lương Mặc cũng không có.

Tin nhắn gửi đi nữa ngày cũng không có phản hồi.

Hà Hi Trạch ngồi bên cửa sổ, cậu nhìn thấy bình minh ló dạng sau những đám mây dày đặc – Một ngày mới lại bắt đầu.

.

truyện tiên hiệp hay
“Loảng xoảng- ” Tiếng bát đĩa rơi xuống đất.

Hà Hi Trạch lập tức thu hồi suy nghĩ của mình và vội vã chạy xuống lầu.


Trong bếp, Lý Anh đang cúi xuống nhặt những mãnh sứ vỡ.

“Đừng nhúc nhích!” Hà Hi Trạch la lớn với bà.

Cậu vừa chạy đi lấy chối ở phía sau cửa vừa nói: “Mẹ, mau ra ngoài, đừng dẫm lên.”
Lý Anh sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi đứng lên, thản nhiên đi ra ngoài.

Hà Hi Trạch dọn dẹp mãnh vỡ, nhưng cậu sợ còn có những mảnh vỡ lọt vào các khe góc, cậu lo lắng không biết đế dép của mẹ cậu có đạp trúng mãnh vỡ không.

Vì vậy, Hà Hi Trạch thay một đôi dép mới cho bà và lau lại sàn nhà thêm lần nữa.

“Mẹ, mẹ muốn ăn gì? Con làm cho mẹ, mẹ đừng tự làm.” Hà Hi Trạch mới sáng sớm đã dọn dẹp xong, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Thấy Lý Anh không nói lời nào, cũng chẳng nhìn mình một cái, Hà Hi Trạch đành phải hâm nóng ly sữa cho bà uống, sau đó vào bếp nấu một nồi sủi cảo rồi bưng ra.

Bản thân cậu cũng không ăn, bưng một chén sủi cảo đến nhà Lưu Lan bên cạnh.

Nữa tháng nay, Lý Anh cùng cậu chiến tranh lạnh.

Lý do là Hà Hi Trạch không đồng ý việc tái hôn của bà.

Vài tháng trước, một người đàn ông trung niên mới chuyển đến khu nhà cũ này của họ.

Trần Hoa là một Alpha quen thói trăng hoa, khi còn trẻ hẳn là khá đẹp trai, khi nói chuyện luôn mang một điệu ngã ngớn phong lưu phóng khoáng.

Mê đảo hết những người phụ nữ nhảy múa quanh quảng trường.

Mỗi ngày sau khi gã đến mua thuốc xong, gã đều ở ngoài sân của Hà Hi Trạch không chịu rời đi.

Khi nhìn thấy Lý Anh xuống lầu, gã sẽ tiến lên trêu chọc bà.

Cứ thế, sau một thời gian dài, họ bắt đầu hẹn hò.

Trần Hoa không có công việc ổn định, ngay cả tiền thuê nhà cũng là tiền chia tay bạn gái cũ, sau này gã mua thuốc và rượu bằng thẻ tín dụng!
Một tên chuyên bám váy đàn bà thì làm gì có cái gọi là tình yêu đích thực, chẳng qua thứ gã để ý là một tòa nhà ba tầng cùng một cửa tiệm trong nhà Lý Anh, có thể để gã tiêu xài hoang phí trong một thời gian dài.

Hà Hi Trạch ném hành lý của Trần Hoar a ngoài và kiên quyết phản đối việc gã chuyển đến nhà mình.

Kể từ ngày đó, Lý Anh không bao giờ nói lời nào với con trai mình.

Hà Hi Trạch cứ nghĩ rằng bà đang giận dỗi nên vẫn luôn dỗ dành bà.

Sau khi Lý Anh ăn xong bánh bao, Hà Hi Trạch dọn dẹp nhà bếp và chạy ra ngoài mở cửa tiệm, vừa đúng 8 giờ sáng.

Mã Chí thường đến nhà kho nhỏ ở sân sau vào buổi sáng để giao đơn đặt hàng của shop online từ ngày hôm trước.


Sau đó trở về nhà vào buổi trưa, sau khi ăn xong thì đến đổi ca với Hà Hi Trạch.

“A Trạch, hôm qua mày đi tìm tiểu yêu tinh nào?!” Mã Chí vội vàng chạy đến quầy tiệm, không chút lưu tình chế nhạo Hà Hi Trạch.

“Quầng thâm mắt của mày là bị thi biến à.”
“Cút.” Hà Hi Trạch cả đêm không ngủ, không có hơi sức đôi co với y, bây giờ đứng cậu cũng có thể ngủ!
Cậu xách theo đồ ăn đặt trên app, vội vội vàng vàng về nhà nấu cơm.

Lý Anh đang nằm trên ghế sofa trong phòng xem phim Hàn Quốc, thấy nam nữ chính bị buộc chia tay vì gia đình chia cắt.

Bà đột nhiên thay tình cảm của chính mình cùng Trần Hoa vào đó, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mặt của Hà Hi Trạch, bà cũng cảm thấy chán ghét.

“Mẹ…” Hà Hi Trạch mới vừa vào cửa, Lý Anh đã ủ rũ trở về phòng ngủ.

Gần đây, sao Thủy nghịch hành một chút.

Hà Hi Trạch đi vào phòng bếp, nấu cơm trước rồi mới bắt đầu cắt thịt.

Lúc cắt thịt cậu có hơi chút mất tập trung, lúc phát hiện ra thì ngón tay đã chảy máu, cắt trúng tay.

Cà rốt xào thịt sợi, cải xoăn xào, sườn heo xào khoai tây.

Hà Hi Trạch dọn món ăn và cơm lên bàn, rồi gọi Lý Anh ra ăn cơm.

Mặc dù, Lý Anh không nói chuyện với cậu, nhưng bà vẫn rất hưởng thụ sự chăm sóc của Hà Hi Trạch.

Nhìn thấy cậu lại cầm chén gắp thức ăn, rõ ràng là đem cho bà Lưu cách vách, bà lòng tràn đầy tức giận.

Không phải Lý Anh ghét Lưu Lan, bọn họ làm hàng xóm với nhau nhiều năm như vậy.

Khi chồng bà vừa ly hôn và bỏ đi, khi đó Lưu Lan vẫn còn khỏe mạnh, bà ấy đã quan tâm và chăm sóc rất tốt cho hai anh em nhà họ Hạ.

Chỉ là, tại sao Hà Hi Trạch có thể luôn đối xử tốt với Lưu Lan như vậy, nhưng lại không thể đối xử tốt hơn với Trần Hoa, người bà thích.

Lẽ nào, nó muốn bà phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại ư?
“Ăn cái mẹ gì!”
Đây là câu đầu tiên Lý Anh nói với cậu sau hơn nữa tháng.

Kèm theo những lời này là hành động đập vỡ chén cơm.

Hà Hi Trạch nghe mẹ nói, cảm thấy vui vẻ trong long.


Ngay khi cậu vừa ngẩng đầu lên, cậu đã nghênh đón “Chào hỏi” đến từ mẹ mình.

Thông thường, trước khi Hà Hi Trạch ra ngoài, cậu thường đến cửa tiệm nói vài câu với Mã Chí.

Hôm nay trên trán có vết thương, nhất định sẽ lại bị y cười chết.

Để ngăn y thực hiện được, Hà Hi Trạch xịt một ít Vân Nam Bạch Dược* lên trán và chuẩn bị lái xe đến phòng thí nghiệm của Lương Mặc.

(*Vân Nam Bạch Dược: Là loại thuốc trị thương có tác dụng là tan máu bầm, giảm sung & giảm đau, giải độc.)
Ngồi ở ghế lái, cậu không khởi động xe ngay.

Mặc dù Hà Hi Trạch đã biết trước kết quả, nhưng cậu vẫn bấm vào Wechat.

Quả nhiên, tối qua Lương Mặc không trả lời tin nhắn của cậu.

Hà Hi Trạch nặng nề thở dài, đè nén cảm giác bất lực khó tả.

Trà chiều mà Hà Hi Trạch mua, trong một tuần sẽ không bao giờ giống nhau.

Ngày hôm qua là cửa hàng bánh ngọt tinh xảo, hôm nay là McDonald’s, vừa lúc họ đang tổ chức sự kiện, cho nên mua một hộp 10 cái rất tiết kiệm.

Hôm nay cậu tới trễ hơn thường ngày hai tiếng, Lương Mặc ngay cả một tin nhắn hỏi thăm cũng không gửi.

Sau khi Hà Hi Trạch đậu xe, cậu nhìn thấy có tin nhắn mới, là của Lý Nhân.

[Lý Nhân: A Trạch, hôm nay em có tới không?]
[Lý Nhân: Anh không quan tâm trà chiều, anh là quan tâm em, đến tám chuyện.]
[Hà Hi Trạch: Anh Lý, trải thảm đỏ cho em đi, tới ngay nè.]
[Lý Nhân: … Ngỡ ngàng ngơ ngác ngã ngữa.]
Hôm nay trong phòng thí nghiệm có rất ít người, nhưng chỉ cần có Lý Nhân bên cạnh, hắn nhất định sẽ nhanh chóng tiến lên chào hỏi Hà Hi Trạch.

“A Trạch, em lợi hại thật đấy.” Lý Nhân giơ ngón tay cái lên.

Rất nhanh, hắn phát hiện ra hôm nay sắc mặt của Hà Hi Trạch rất tệ.

“Trong người không khỏe hả? Mặt không có tí máu nào.”
Hà Hi Trạch xoa xoa mũi, thuận miệng nói: “Tối qua ngủ không ngon.”
“Nghỉ ngơi cho tốt, đừng tới đây.” Lý Nhân cắn một cái cánh gà rán, mơ hồ nói: “Thật ra, anh muốn nói cho em biết, hôm nay sếp không có ở đây, đừng tới.

Đi cũng vô ích.”
Hà Hi Trạch cười cười, “Không sao.”
“Là lỗi của anh, gửi tin nhắn muộn quá.” Lý Nhân vỗ đầu tự trách mình, “Hôm nay anh bị bắt, đi mở họp thay cho sếp, thấy không, mới được thả ra nè.”
Hà Hi Trạch trầm ngâm gật đầu, ngồi xuống ghế, “Anh Lương, hôm nay anh ấy đi đâu vậy ạ?”
“Còn có thể đi đâu?” Lý Nhân uống một hớp Coca, nói: “Không phải đi báo cáo tiến độ thực nghiệm, thì là đi giảng đề tài.”
“Sai rồi!” Một thành viên khác trong phòng thí nghiệm, Lữ Minh, người mới gia nhập đội không lâu, còn chưa rõ việc này.

Cậu ta buông việc trong tay xuống, cười xấu xa đi về phía bọn họ: “Em nhìn thấy rồi, có một Omega đứng đợi sếp ở dưới lầu.”
Bàn tay của Hà Hi Trạch nắm chặt thành nắm đấm, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve nơi dáng băng keo cá nhân ở ngón trỏ.

Lý Nhân thấy không ổn, lập tức nói, “Đừng nói bậy, cánh gà đều ngăn không được miệng cậu sao?”
“Đệt, em chính mắt nhìn thấy mà!” Lữ Minh vội vàng chứng minh lời nói của mình còn chuẩn hơn kiểm định sản phẩm.


“Em nhìn thấy sếp chạy ra cửa, đi cùng với Omega kia… Anh Lý, mắt phải của anh sao cứ nhảy hoài vậy, có điềm!”
Lý Nhân: “…” Nima.

Hà Hi Trạch ở lại không bao lâu liền chuẩn bị về.

Lý Nhân cảm thấy có lỗi với cậu, trong long càng thêm khinh bỉ sếp nhà mình.

“Anh đi hút thuốc, cùng nhau đi.” Lý Nhân đi ra ngoài cùng Hà Hi Trạch.

Mấy lần muốn mở miệng, lại không biết nên an ủi cậu thế nào.

Ngược lại là Hà Hi Trạch, cậu đi rất chậm.

Đột nhiên, dừng lại bên hành lang hỏi hắn, “Anh Lý, anh có quen biết Mạnh Dật không?”
Lý Nhân nghẹn ngang: “…”
Đây là một cái đề tài nguy hiểm, chết tiệt vừa rồi mình không nên theo ra đây.

Hà Hi Trạch xoa mặt, khi nhìn Lý Nhân, khóe mắt cậu đỏ hoe.

Trái tim Lý Nhân mềm đi.

Dưới ánh mắt đáng thương và nhiều năm nhận được ưu ái của Hà Hi Trạch, hắn khai.

Bốn năm đại học, cùng khoa cùng ký túc xá.

Nếu Lý Nhân nói không quen biết sẽ bị sét đánh.

Hai người đi tới bên vườn hoa nhỏ dưới lầu, chọn một chiếc ghé đá ngồi xuống, Lý Nhân nói: “Là như thế này, sếp vẫn luôn không thể quên được một người.”
“Ừ, anh nói đi.

Em chịu được.”
Hà Hi Trạch nhìn thẳng về phía trước, cách đó không xa là cổng của tòa nhà phòng thí nghiệm.

Vài giờ trước, Lương Mặc đã ở chỗ này rời đi cùng một Omega.

Vài giờ sau, cậu ngồi nơi đây, lặng nghe chuyện tình cảm khắc cốt ghi tâm lại không thành thân thuộc của bọn họ.

“Người như hắn, em cũng biết đấy, trong lòng có chuyện gì cũng không chia sẽ với người khác.” Lý Nhân nhấn mạnh mình chỉ là người qua đường Giáp, “Anh cũng không biết rõ lắm, chỉ biết hắn cùng một người tên Mạnh Dật, là bạn thuở nhỏ, cảm tình sâu đậm.”
“Sau này, một người phân hóa thành Alpha, một người thành Omega.

Bọn họ đáng ra đã lẽ đương nhiên mà ở bên nhau.

Sếp thậm chí vì cậu ta mà không đi du học, chạy đến Thâm Quyến học.

Nhưng cuối cùng thì sao, cậu ta vì trốn hắn mà chạy đi ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, mấy năm không về nước.

Em thấy có vô nghĩa không?
_
Hết chương 3
Lời editor: Mẹ thụ là báo thủ đấy:)).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận