Trình Diệc đứng tại chổ trong chốc lát, cảm thấy mình nên đến bệnh viện một chuyến, hắn không phải bị bệnh nan y gì đó đi.
Sầm Cẩn cũng không có lý do gì phải lừa mình, tuy hắn rất khiến người chán ghét, nhưng cũng không phải loại người sẽ lấy sự tình này ra đùa.
Vốn dĩ Trình Diệc định ngày mai đi bệnh viện làm kiểm tra, nhưng chủ nhiệm lớp của trường học trước kia của hắn đột nhiên gọi điện đến, hỏi hắn cuối tuần có thể trở về một chuyến hay không.
Lần trước hắn đi thi hóa đạt được giải nên trường muốn mở nghi thức trao giải hy vọng hắn trở về tham gia.
Tuy nói X tỉnh cách tỉnh bên không xa, ngồi máy bay một chút liền tới.
Nhưng thời gian cuối tuần ngắn như vậy, hắn lại bay tới bay lui giữa hai tỉnh, thời gian đi bệnh viện cũng không có.
Trình Diệc chỉ có thể hủy bỏ cuộc hẹn với bệnh viện.
Bởi vì rất vội, Trình Diệc chỉ mới thông tri với Lâm Hòa Triệt, những người khác còn chưa nói gì.
Tới thứ bảy, khi Trình Diệc vừa xuống máy bay liền thấy Lâm Hòa Triệt cầm một cái bản đề tên hắn bộ dạng ngốc ngốc đứng chờ.
Lâm Hòa Triệt kiên trì muốn đón hắn, ngăn cũng ngăn không được.
Trình Diệc nhìn bản tên xấu không thể tả, cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng xuất phát tình từ nghĩa anh em, hắn vẫn là đi đến vỗ vỗ bả vai Lâm Hòa Triệt.
" Người anh em, mày rốt cuộc đã trở lại, tao nhớ mày muốn chết" Lâm Hòa Triệt vừa nhìn thấy Trình Diệc liền ngoe ngoẩy đuôi ôm chầm lấy hắn nói" Mày không biết, mỗi ngày đều phải cùng một đám gà mờ chơi bóng, cỡ nào thống khổ a"
" Chậc, buông ra, mày biết mày nặng lắm không" Trình Diệc gian nan chui ra khỏi ngực Lâm Hòa Triệt.
" Nói thật, Trình Diệc mày chừng nào thì trở về trường, không có mày ở trường buồn chán vô cùng, tao còn chẳng muốn tới"
" Mày lười thì cũng đừng lấy lý do trên người tao, tao cũng không biết phải làm học sinh trao đổi bao lâu.
Bất quá lâu một chút cũng tốt, Tiểu ba của tao có thể bồi bà ngoại thêm một đoạn thời gian"
Trình Diệc cảm thấy trường nào cũng như nhau, hắn học ở đâu cũng được.
" Ai, tùy mày" Lâm Hòa Triệt thấy khuyên không được Trình Diệc cũng chỉ đành thở dài,
" Phải rồi, lần này trở về tao có chuyện muốn nói với mày, cảm thấy nếu gọi điện thoại để nói thì không tôn trọng mày lắm" Trình Diệc vỗ vỗ ngực Lâm Hòa Triệt.
" Chuyện gì a?"
" Chờ tao lãnh thưởng xong lại nói với mày, đến lúc đó mày sẽ biết.
Yên tâm đi, chuyện này đủ để mày ngạc nhiên"
Nghe Trình Diệc nói làm Lâm Hòa Triệt càng thêm tò mò, trong miệng lẩm bẩm tỏ ra bất mãn, nói gì thì nói luôn đi còn tỏ ra thần bí, Trình Diệc đánh hắn một cái hắn mới chịu im.
Lâm Hòa Triệt gấp không chờ nổi muốn biết Trình Diệc muốn nói gì.
Mà Trình Diệc vừa hoàn thành nghi thức trao giải, Lâm Hòa Triệt vội vàng đem Trình Diệc đang bị các lão sư vây quanh túm ra, trực tiếp lôi hắn đến quán đồ nướng bọn họ thường ăn.
" Lão bản, giống như cũ, nhanh lên một chút, đói muốn xỉu rồi " Bởi vì thường xuyên đến đây nên chủ quán cũng quen mặt bọn họ.
Trình Diệc vừa ngồi xuống liền bị đôi mắt lóe sáng sự hiếu kỳ của Lâm Hòa Triệt nhìn đến rợn người, Trình Diệc bẫt đắc dĩ nhìn hắn " cũng chẳng phải chuyện gì đại sự, mày kích động như vậy làm gì"
" Đừng nói nhiều, mày mau nói đi, tao chờ cả ngày muốn mòn luôn rồi"
" Chính là muốn nói cho mày biết kết quả phân hóa lúc trước của tao, tao phân hóa thành Omega"
" Chuyện này có gì lớn đâu, mày còn..." Lâm Hòa Triệt nói được một nữa liền im bặt, trừng lớn hai mắt nhìn Trình Diệc.
" Mày, mày là Omega! Lừa nhau à, mày, mày sao có thể phân hóa thành Omega!"
Hắn nói xong liền chụp lấy bả vai Trình Diệc, bị hắn đập cho một cái mới xác định được Trình Diệc vẫn giống như trước có thể đấm đá, không trở nên nhu nhược giống mấy Omega kia.
Trình Diệc mắt trợn trắng "Lừa mày làm gì"
" Thật sự a" Lâm Hòa Triệt không yên tâm hỏi lại lần nữa, thấy Trình Diệc bất đắc dĩ gật đầu mới chấp nhận sự thật này.
Sau khi bình phục tâm tình, hắn cẩn thận nhìn Trình Diệc " vậy sao mày không có biến hóa gì vậy, tao khi vừa mới phân hóa thành Alpha, tinh lực dư thừa đến nỗi hận không thể đi cứu vớt thế giới"
" Vậy mày muốn sao, muốn tao ghé vào ngực mày khóc chít chít sao" Trình Diệc mặt vô biểu tình, dùng mắt cá chết nhìn chằm chằm Lâm Hòa Triệt.
Lâm Hòa Triệt não bổ một chút cảnh tượng khi đó, vẻ mặt một lời khó nói hết, vẫn đừng nghĩ thì hơn.
" Không có việc gì, yên tâm đi, liền tính mày là Omega, mày vẫn là anh em tốt của tao!" Lâm Hòa Triệt vỗ ngực đảm bảo.
" Vậy tao cũng phải thật cảm ơn mày"
Sau khi tâm sự, Trình Diệc tâm tình thoải mái cùng Lâm Hòa Triệt uống rượu.
Nhưng hắn quên mất tửu lượng của mình, hai người ta một ly ngươi một ly, đồ nướng cũng chưa ăn được bao nhiêu, Trình Diệc liền gục xuống bàn.
Lâm Hòa Triệt còn thanh tỉnh chỉ có thể nhận nhiệm vụ đưa hắn về nhà.
" Sau khi mày phân hóa một chút thay đổi cũng không có, không thể đem tửu lượng của mày tăng lên chút nào sao, tao uống còn chưa đã đâu..." Lâm Hòa Triệt bất mãn kéo Trình Diệc vào taxi, sau đó vì hắn quá ồn nên bị Trình Diệc chưởng cho một phát câm luôn.
Giữa trưa ngày hôm sau Trình Diệc mới tỉnh lại, gõ gõ đầu của mình bởi vì uống rượu mà có chút đau, nhanh chóng thu thập hành lí liền đi sân bay trở về X tỉnh.
Cuối tuần phong phú cứ như vậy trôi qua, tới thứ hai, cũng là ngày công bố kết quả của cuộc kiểm tra.
Ngô lão sư vừa đến trường đã bị học sinh vây quanh hỏi đông hỏi tây, cố ý nói bóng nói gió coi ai đứng hạng nhất.
" Đừng có ở đó mà nhiều chuyện, nếu các ngươi cũng đối với học tập nhiệt tình như vậy, lần kiểm tra này còn cần nói sao!" Ngô lão sư chỉ dùng một câu đã có thể dọa chạy vô số học sinh tới hỏi thành tích.
Mấy học sinh trong lớp đều thực sốt ruột, nhưng là hai đương sư bên kia lại ngồi bất động như núi.
Thật là hoàng đế không vội thái giám vội*.
( Hoàng đế không vội thái giám vội*: Ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh thì gấp gáp lo lắng.
Nguồn google)
Trình Diệc còn có tâm tình trêu chọc Sầm Cẩn" Thế nào, cậu cảm thấy lần này ai sẽ thắng?"
Nhưng Sầm Cẩn lại khẽ cười một tiếng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe nói " Nếu cậu sợ thua, hiện tại hủy cá cược còn kịp"
" Ha hả" Trình Diệc trả lại cho Sầm Cẩn hai chữ cộng thêm một cái xem thường.
Không bao lâu, lão sư đã dán thành tích của mọi người ở bản thông báo của trường.
" Trình Diệc, Trình Diệc!"
Trình Diệc nghe được có người kêu tên mình, vừa quay đầu lại liền thấy Tào Tỉnh.
Bọn họ nghe nói đã có kết quả liền chạy tới xem Trình Diệc như thế nào, sẵn tiện hộ tống đi xem thành tích.
Nghe bọn họ nói như thế, Trình Diệc hướng bọn hắn giơ một cái like, anh em tốt! Sau đó đoàn người liền cuồn cuộn mênh mông mà đi đến bản thông báo.
Khi bọn họ đến thì đã có rất nhiều học sinh ở đó.
Trình Diệc còn nghĩ muốn hay không nhờ Tào Tỉnh xem hộ mình, liền thấy khi các học sinh thấy hắn tới liền tự động dạt ra hai bên nhường cho hắn một con đường.
Trình Diệc ngu ngơ không hiểu gì, những người này không phải bởi vì hắn khiêu khích giáo thảo của bọn họ liền coi hắn không vừa mắt sao, như thế nào đột nhiên tốt như vậy.
Bất quá mặc kệ nó, xem thành tích trước lại nói.
Trình Diệc đối với thành tích của mình vẫn là rất tin tưởng, hắn sao có thể thua cái tên giả tạo kia được.
Trình Diệc đi đến đằng trước, hắn bắt đầu xem từ đầu bản, bởi vì hắn thấy mình không có khả năng lọt khỏi top 3.
Lòng tự tin của Trình Diệc luôn mạc danh mà bành trướng, tựa như khi hắn tin tưởng rằng mình chắc chắn sẽ phân hóa thành Alpha.
Trình Diệc:
( Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Sau đó hắn thấy được người đứng hạng nhất, cái tên cũng y chang chủ nhân của nó đúng đáng ghét - Sầm Cẩn.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Trình Diệc vẫn cảm thấy khó chịu.
Nếu không phải sợ tên kia không biết đánh nhau, người ta lại bảo mình ỷ mạnh hiếp yếu, Trình Diệc liền cùng Sầm Cẩn đánh một trận còn cẩn phải so thành tích sao.
Khó trách mình vừa đến, bọn họ đều là một bộ xem diễn nhường đường cho hắn.
Trình Diệc nhìn chằm chằm hai chữ Sầm Cẩn trên danh sách, nghĩ đến chính mình ở trên đường tự biên tự diễn, mặt có chút đau...!
May mà Sầm Cẩn không ở đây, bằng không thật sự quá nhục nhã.
Bọn Tào Tỉnh cũng thấy được kết quả, vội vàng an ủi hắn" A thành tích của cậu cũng đâu có tệ, xếp hạng hai, có thể tiến vào phòng thi số 1.
Chính là lần kiểm tra tiếp theo chúng ta không thể chung phòng a, tiếc thật"
Vài người trong bọn họ đều dựa vào thành tích thể dục để vào đây, thành tích đều giống nhau, hàng năm ở phòng thi cuối cùng giãy giụa.
Đối với Trình Diệc chỉ kiểm tra một lần đã có thể vào thẳng phòng thi số 1, tỏ ra hâm mộ không thôi.
Mà lúc này Sầm Cẩn nãy giờ bị Trình Diệc nhớ thương đang ngồi trong lớp, không có đi xem thành tích.
Nhưng hắn là thần tượng vườn trường, không bao lâu liền có người báo tin cho hắn.
" Sầm ca, anh lần này vẫn đứng hạng nhất, được 713 điểm" Người báo tin hưng phấn mở miệng" Bất quá thành tích của Trình Diệc cũng không tệ, kém hơn anh có 3 điểm, được 710.
Khó trách lúc trước cậu ta tự tin như vậy"
Sầm Cẩn rũ mắt, hắn không nghĩ tới trình độ của Trình Diệc cao như vậy.
Hắn biết vì muốn làm học sinh chuyên tâm học tập, lần kiểm tra này các lão sư đều cố ý ra đề khó hơn.
Vừa vặn lúc này Trình Diệc tiến vào lớp, Sầm Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, hai người liền chạm mắt nhau.
Tuy Sầm Cẩn không chủ động nhắc tới, nhưng Trình Diệc lại cảm thấy xấu hổ dị thường.
Hơn nữa học sinh trong lớp đều lén lút chú ý tới nhất cử nhất động của hai người.
Trình Diệc hít sâu một hơi, đi vào lớp học.
Thua chính là thua, hắn không phải loại người thua liền trở mặt, đến trước mặt Sầm Cẩn nói " tôi thua, nói đi, cậu muốn tôi mặc...!váy"
Trình Diệc gian nan đem chữ váy nói ra, các học sinh trong lớp trực tiếp khiếp sợ, mấy nam sinh trong lớp đều cho hắn một cái like, nam hảo hán a dám chơi dám chịu!
Sầm Cẩn thấy bộ dạng không tình nguyện của Trình Diệc, cảm thấy hắn không tệ, đủ uy tín.
Sầm Cẩn nghĩ nghĩ, ân oán của hai người cũng không lớn, cho nên hắn quyết định không tính toán chuyện này nữa.
" Lúc đó chỉ là nói chơi thôi, nên không cần đâu, bỏ đi"
".......!Không sao, đã thua thì phải chịu" Trình Diệc cúi đầu nhìn mũi chân của mình, dùng tất cả định lực một đời để nói ra câu này.
Những lời này thật sự quá mê người, nhưng tự tôn trong lòng lại đúng lúc tát tỉnh hắn.
Ai biết tên này lại đào cái hố gì chờ hắn nhảy, Sầm Cẩn nhìn chổ nào cũng chả giống người tốt.
Cứ như vậy, Trình Diệc đã bỏ lỡ cơ hội để không mặc nữ trang của mình.
Các học sinh trong lớp xem náo nhiệt hận không thể đổ thêm dầu vào lửa, ồn ào nói" Tụi này cũng muốn xem, sao cậu chỉ cho mình lớp trưởng coi chứ a!"
" Các cậu điểm cao hơn tôi sao, đâu phải muốn xem là xem"
Những lời này của Trình Diệc đã trực tiếp đánh gục hết học sinh trong lớp.
Trừ bỏ Sầm Cẩn, thành tích của mọi người trong lớp ở lần kiểm tra này không quá tốt.
Dù sao cũng đều là học sinh lớp chuyên, lòng tự trọng vẫn phải có.
Bọn họ vậy mà còn không bằng học sinh trao đổi mới đến đều cảm thấy phi thường hổ thẹn, tức khác ai nấy đều cầm sách chuyên chú ôn bài..