Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ


Tước Thu đi đến trước mặt An Úy Nhiên trong tiếng hoan hô của mọi người.

Đối phương chăm chú nhìn cậu không chớp mắt.
An Úy Nhiên rất ít khi đánh giá học trò công khai, nhưng khi đối mặt với Tước Thu, anh ta không khỏi thốt lên lời khen ngợi.
“Chúc mừng cậu.

Trong biết bao khóa học của hệ chiến đấu, cậu là học viên mới đầu tiên hoàn thành bài kiểm tra mô phỏng trong vòng một tiếng đồng hồ.”
Khuôn mặt của Tước Thu không hề lộ vẻ vui mừng hay không vui.

Dường như dù gặp phải bất cứ chuyện gì, cậu vẫn luôn bình tĩnh điềm nhiên như thế.

Cậu sẽ không nghi ngờ bản thân chỉ vì lời nói châm chọc và khiêu khích của người khác, cũng sẽ không đắc ý kiêu ngạo trước những lời khen ngợi tán dương của người khác.
Trước lời khen ngợi khó có được của An Úy Nhiên, cậu cũng chỉ bình thản đáp lại: “Cảm ơn anh.”
Nói xong, cậu xoay người nhìn về phía trường thi mô phỏng, chăm chú chờ đợi kết quả tiếp theo.
Người chiến thắng thứ hai đi ra sau cậu chính là Du Bất Vi.

Người đứng thứ nhì không nhận được nhiều sự chú ý bằng người đứng thứ nhất, huống hồ người đứng thứ nhất lần này lại là một Omega trông có vẻ yếu đuối, hoàn toàn không giống với học viên của hệ chiến đấu, cho nên đã thu hút hết ánh nhìn của đa số người.

Vì vậy khi tới lượt Du Bất Vi đi ra, tiếng hoan hô mà cậu ta nhận được ít hơn rất nhiều so với Tước Thu.
Nhưng thực hiển nhiên Du Bất Vi không quan tâm đến điều đó.

Cậu ta vừa ra ngoài thì bước cà lơ phất phơ tới chỗ Tước Thu, đứng bên cạnh cậu, cười hì hì hỏi: “Thế nào, tôi không lừa cậu chứ?”
Tước Thu gật đầu coi như trả lời.
“Cậu lạnh nhạt với tôi quá nha công chúa.

Trái tim tôi muốn vỡ thành hai nửa rồi đây này.” Du Bất Vi ôm ngực, biểu cảm hết sức khoa trương.
Tước Thu cảm giác rõ túi áo trước ngực mình khẽ động đậy.

Cậu giả vờ tùy tiện vỗ nhẹ lên đó, cảnh cáo con sâu lông thích ghen tị kia mau ngoan ngoãn, sau đó quay đầu nói với Du Bất Vi: “Nếu cậu có thể im lặng đứng chờ kết quả với tôi, thì tôi sẽ đối xử với cậu nhiệt tình hơn chút.”
“Thật ư?” Ánh mắt Du Bất Vi lóe sáng, “Vậy tôi phải biểu hiện thật tốt mới được, cố gắng nhận được sự ưu ái của công chúa.”
Tước Thu nghe mà thấy phiền, lập tức tặng cho cậu ta một biệt danh: “Tôi thấy cậu không phải Alpha chim cắt mà là Alpha chim sẻ đó.”
Líu ra líu ríu, líu ra líu líu, chẳng khác gì con chim sẻ gật gà gật gù trên cột điện.
Du Bất Vi chẳng những không giận, mà còn hưởng thụ biệt danh này, “Chim cắt là chim, chim sẻ cũng là chim, đều như nhau cả.

Vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ là con chim sẻ chỉ thuộc về công chúa thôi.”
Tước Thu bó tay với cậu ta rồi.

Dù nói tốt hay nói xấu thì cậu ta vẫn không hề lung lay.

Cách ứng phó tốt nhất chính là không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Thế là Tước Thu ngoảnh mặt đi, mắt nhìn về phía trước, mặc kệ Du Bất Vi nói gì cậu cũng không thèm quan tâm.
Nếu là Alpha khác chắc đã quê tới mức tìm đại lý do để chuồn rồi, nhưng hiển nhiên Du Bất Vi không phải Alpha bình thường.

Da mặt cậu ta siêu dày, bị Tước Thu bơ mà cậu ta vẫn có thể độc thoại một cách say xưa.
Ước chừng sau một tiếng đồng hồ, trường thi mô phỏng lại mở ra.

Lúc nhìn rõ người đi ra ngoài, biểu cảm của Tước Thu hơi dịu lại.
Cuối cùng Figo cũng hoàn thành cuộc kiểm tra ở vị trí thứ ba, đạt được thành tích không tồi.

Vừa ra ngoài, Figo bỏ ngoài tai tất cả những lời chúc mừng và hò reo từ bốn phía, trong tâm trí của cậu ta chỉ có duy nhất một người.

Cậu ta hối hả chạy về phía Tước Thu.
“Trước khi hệ thống thông báo, tôi cứ lo cậu bị mấy tên Alpha thiếu chừng mực kia ăn hiếp, may mà kết quả không tồi.

Thu Thu giỏi quá đi, giữa bao nhiêu Alpha mà cậu vẫn bộc lộ được hết tài năng của mình.

Vị trí hạng nhất của hệ chiến đấu khóa này không thể thuộc về ai khác ngoài cậu rồi.”

Tước Thu nói: “Tôi còn tưởng sẽ gặp phải cậu ở lần đối chiến cuối cùng đó.”
Figo gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Mới vào trận tôi đã bị mấy Alpha thực lực mạnh đánh hội đồng, chưa tới mười phút đã bị loại rồi, mất mặt ghê!”
Cậu ta còn nói: “Trong số đó có một Alpha chim cắt ra tay vừa tàn nhẫn vừa độc ác.

Thu Thu, cậu có đánh với cậu ta không? Lúc ấy tôi rất sợ cậu sẽ chịu thiệt khi gặp phải cậu ta.”
Figo vừa dứt lời, ánh mắt Tước Thu đã va phải ánh mắt Du Bất Vi.

Ánh mắt của người trước thì bình tĩnh, người sau thì né trái né phải, còn lắp ba lắp bắp muốn giải thích: “À, chuyện đó… hiểu lầm thôi á…”
Cậu ta vừa lên tiếng, Figo lập tức chú ý đến cậu ta: “Là cậu? Sao cậu lại ở đây?”
Figo nhìn chằm chằm Du Bất Vi đầy cảnh giác, kéo Tước Thu đến bên cạnh mình nói nhỏ: “Cậu cách xa tên Alpha nham hiểm này chút, cậu ta ra tay rất ác đó.”
Tước Thu: “…”
Cậu cũng không biết phải giải thích với Figo thế nào.

Alpha vừa nham hiểm vừa độc ác trong mắt Figo lại có vẻ khờ khạo khi ở trước mặt cậu, còn chắp tay dâng tặng chiến thắng cho người khác nữa.
Đây là “sướng mình, khổ người” phải không nhờ?
Bài kiểm tra mô phỏng vẫn còn đang tiếp diễn.

Cùng với việc những người có thực lực mạnh lần lượt ra ngoài thì số người còn lại trong trường thi càng lúc càng ít, thực lực cũng dần dần ổn định ở trong cùng một phạm vi.

Việc này khiến thời gian ra ngoài của người thắng cuộc sau mỗi vòng đấu càng lúc càng nhanh, đôi lúc chỉ nửa tiếng đã kết thúc.

Nhưng hệ chiến đấu khóa này có tận hai trăm Alpha, bài kiểm tra này kéo dài từ buổi sáng đến tận đêm khuya, mặt trăng đã lên cao mà vẫn chưa kết thúc.
Trong đám đông đến xem, rất nhiều người đã sớm bỏ về.

Bên ngoài sân huấn luyện vốn chật như nêm giờ chỉ còn thưa thớt vài bóng người.
Đường Bất Điền ra ngoài với vị trí thứ 150.

Thoạt nhìn trạng thái cậu ta không tệ lắm, tuy trên người có chút thương tích nhỏ nhưng không nghiêm trọng.

Ở đế quốc có kỹ thuật y tế phát triển, vết thương nhỏ như vậy còn không cần phải chữa trị.
Lúc Đường Bất Điền ra ngoài, trừ những học viên hệ chiến đấu thì chẳng còn bao nhiêu người đứng xem.
Tuy không ai cổ vũ cho người xếp thứ một trăm năm mươi, nhưng Đường Bất Điền vẫn rất vui sướng.

Cậu ta tự cổ vũ bản thân, hai lỗ tai tròn vo vui sướng không ngừng phe phẩy, nhìn cực kỳ muốn sờ.
“Yeah! Tôi thành công rồi!”
Cậu ta chạy vọt tới trước mặt Tước Thu và Figo, giơ hai ngón tay hình chữ V về phía hai người.
Niềm vui giản dị của Đường Bất Điền cũng lan sang những học viên khác.

Đường Bất Điền vốn nhiệt tình hoạt bát, thân thiện hoà đồng nên rất nhiều học viên vui vẻ chúc mừng cậu ta.
Phòng KTX bốn người giờ đã có ba chắc chắn ở lại hệ chiến đấu.

Tước Thu hết sức vui vẻ, nhưng lại có chút lo lắng cho Hứa Phong, người yếu nhất trong số họ.
Chỉ còn ba mươi danh ngạch, không biết Hứa Phong nắm được cơ hội này không.

Không chỉ Tước Thu lo lắng cho Hứa Phong mà Figo và Đường Bất Điền cũng vậy.
“Con thỏ lầm lì chẳng có chút vũ lực nào cả, còn yếu hơn tôi nữa, vào đó chắc chắn bị ăn hiếp rồi.” Đường Bất Điền rầu rĩ nói.
Figo lo lắng không yên, “Biết vậy tôi không ra ngoài vội rồi.

Lẽ ra tôi nên đi tìm Tiểu Phong và tập hợp cùng cậu ấy, giúp cậu ấy giành chiến thắng và ra ngoài trước.

Nếu không dựa vào cậu ấy, chỉ sợ là…”
Tước Thu lại không tán thành với cách nói của Figo, “Hứa Phong không muốn giành chiến thắng nhờ sự giúp đỡ của bạn bè đâu, dù thành công hay thất bại thì cậu ấy cũng sẽ cố gắng bằng sức của mình.”
“Cậu nói đúng.

Cậu ấy đã lựa chọn hệ chiến đấu, thì chính là một quân nhân dự bị rồi.

Chiến thắng cuối cùng chỉ có thể dựa vào bản thân để giành lấy.” Figo thoáng hổ thẹn.
Figo và Đường Bất Điền cảm thấy Tước Thu không chỉ đang nói Hứa Phong, mà giống như cũng miêu tả chính mình.

Cho đến khi người thứ 160 bước ra thì bên ngoài chẳng còn ai, chỉ có nhóm tân sinh hệ chiến đấu đang đứng giữa sân đấu.
An Úy Nhiên đứng đầu dẫn dắt đội ngũ.

Từ đầu đến cuối anh ta vẫn duy trì dáng đứng nghiêm trang như một cây tuyết tùng cao ngất, không hề động đậy nghiêm trang nhìn về phía trước.
Đêm đã khuya, buổi huấn luyện mô phỏng nhập học kéo dài suốt một ngày đêm.

Nghĩ cũng biết mức tiêu hao thể lực và tinh thần của đám học viên mới này ra sao.

Nhất là mấy chục học viên đi ra cuối cùng, bọn họ đã phải trải qua không dưới một trăm vòng lặp chiến đấu.
Người thứ 170,…172, 173…
Nhóm Tước Thu, Đường Bất Điền và Figo chăm chú nhìn cánh cổng trường thi đang không ngừng đóng mở.

Do ít người nên giờ đây cứ mười lăm phút là có người ra, nhưng dù mở bao nhiêu lần thì vẫn không thấy bóng Hứa Phong xuất hiện.
Sau khi trải qua 24h chiến đấu không ngừng nghỉ, rất nhiều học viên đều dựa vào chút hơi tàn mà bò ra khỏi trường thi.

Lúc xác nhận bản thân đã an toàn thì bọn họ lập tức ngất xỉu vì kiệt sức và bị khiêng trên cáng đi về phòng y tế.

Ngay cả những học viên ra ngoài tương đối sớm, trải qua chiến đấu cường độ cao còn đứng nghiêm chờ đợi lâu như vậy, cũng đều có chút mệt mỏi, không ít học viên vừa đứng vừa ngáp ngủ.
Nhưng dù buồn ngủ đến hai mí mắt nhíu lại, đứng liêu xiêu nghiêng ngả nhưng không ai dám ngồi xuống cho đỡ mỏi, bọn họ cố gắng mở to mắt, gật gà gật gù.
Tước Thu không chỉ đang chờ đợi Hứa Phong, mà cậu còn âm thầm quan sát những Alpha này.

Cậu không thể không thừa nhận mỗi một Alpha được huấn luyện bằng cách này không còn là người bình thường nữa, mà là những vũ khí hình người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của đế quốc.
Tuy cậu luôn thấy thất vọng với thế giới này, nhưng phải thừa nhận rằng đôi lúc cậu lại bị cảm động trước một số người và một số tinh thần.
Thế giới này thực sự rất vụn vỡ, thực sự rất hoang đường.
Trời tờ mờ sáng, bóng đêm sắp tàn.

Bài kiểm tra chỉ còn một vị trí cuối cùng, trong trường thi mô phỏng đang có 11 học viên, Hứa Phong chính là một trong số đó.
Sau khi cả hai tung cú đấm về phía nhau, đôi bên kiệt sức ngã xuống.

Trong quá trình từ từ ngã xuống, Hứa Phong nhìn thấy vách tường xung quanh di chuyển vô cùng chậm rãi, thời gian dường như bị kéo dài vô tận.

Đôi tai đã bị ù khiến Hứa Phong không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Sự đau đớn khiến đầu óc cậu ta mụ mị, trước mắt càng thêm trống rỗng, mọi thứ giống như bị ấn nút tạm dừng vậy.
Cậu ta đã vung nắm đấm lên vô số lần, cũng đã bị đánh ngã vô số lần.

Lúc ngã xuống, cơ thể nặng nề đến mức như bị đúc bằng mấy ngàn tấn chì.
Alpha đánh bại cậu ta cũng sức cùng lực kiệt, ngã xuống cùng cậu ta.
Hay là, cứ như vậy đi…
Hứa Phong thầm nghĩ.
Cậu ta đã cố gắng hết sức rồi.
Màu tuyết trắng mà đôi mắt có thể nhìn thấy càng lúc càng ít, đôi mắt mỏi mệt chỉ muốn khép lại và ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng trong khoảnh khắc trước khi khép mắt, ánh đèn sợi đốt trên đỉnh đầu bất chợt chập chờn, kích thích khiến cho cậu ta chảy nước mắt.
Cậu ta bỗng nhìn thấy Tước Thu.
Omega bé nhỏ đưa khăn giấy cho mình, không nói gì cả mà chỉ lặng lẽ nhìn mình.
Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Phong đã nghĩ đến rất nhiều thứ.

Nghĩ đến mục đích cậu ta đến trường quân sự tinh cầu Darkness, nghĩ đến những lời Omega nhỏ bé ấy từng nói, cuối cùng nghĩ đến chiếc nhẫn cà rốt trên ngón tay.
Hứa Phong chẳng biết bản thân mình đã nhấc tay lên từ lúc nào, nhưng khi cậu ta nhìn thấy chiếc nhẫn được làm vụng về kia thì trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất…
Phải bò dậy.
Hứa Phong siết chặt nắm tay, bất chợt mở to mắt.

Không cần biết bị đánh gục bao nhiêu lần, chỉ cần số lần đứng lên nhiều hơn số lần ngã xuống một lần thì coi như cậu ta đã thắng.

Mang theo niềm tin ấy, Hứa Phong cắn chặt răng, mặc kệ toàn thân bủn rủn len lỏi chút hơi tàn mà cố gắng nhỏm dậy.

Cậu ta quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối chống đỡ sức nặng của toàn bộ cơ thể rồi từ từ đứng lên.
Không thể gục ngã ở đây được…
Anh trai…
Còn có, Thu Thu…
Cậu ta vẫn còn có người muốn gặp, còn có người mà mình muốn được ở bên.
Cậu ta không thể dừng lại ở chỗ này.
“Người cuối cùng ra rồi!”
Kèm theo tiếng hô của ai đó, cánh cổng của trường thi mô phỏng từ từ mở ra, tiếng loa thông báo của hệ thống vang lên: “Chúc mừng học viên Hứa Phong giành được vị trí thứ 180 của lần kiểm tra mô phỏng này.

Đến đây, xin tuyên bố kết thúc bài huấn luyện mô phỏng, cảm ơn các học viên đã chiến đấu xuất sắc, rất mong được tiếp tục phục vụ các vị lần sau.”
“Đừng có lần sau nữa, lần này quá đủ với chúng tôi rồi.” Các học viên uể oải than trách.
An Úy Nhiên bình thản liếc bọn họ, đám học viên thoáng chốc sợ nơm nớp.

Nhưng anh ta buông câu nặng lời, mà chỉ nói: “Bài kiểm tra nhập học đã xong, một trăm tám mươi người các cậu chính là những học viên được ở lại trường quân sự tinh cầu Darkness.

Từ giờ trở đi, các cậu chính là thành viên chính thức của hệ chiến đấu.”
“Yes! Tuyệt quá đi!”
“Cuối cùng ông trời không phụ lòng người, giờ yên tâm được rồi.”
“Ác xỉu luôn, hy vọng kiếp sau tôi được đầu thai làm Omega.”
“Hệ chiến đấu! Tui đến đây!”
Đa số học viên đều hò reo vui mừng, riêng ba người Tước Thu khi thấy Hứa Phong ra ngoài thì vội vã chạy tới dìu cậu ta đứng dậy.

An Úy Nhiên khẽ liếc sang, không đợi đám học viên vui mừng lâu, anh ta đã trực tiếp dội cho bọn họ một gáo nước lạnh.
“Tôi cho phép các cậu phấn khích nhưng đừng vui mừng quá sớm.” Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, “Bây giờ là năm giờ mười phút rạng sáng theo giờ đế quốc, các cậu quay về ký túc xá sửa soạn lại.

Năm giờ sau, cũng tức là mười giờ mười phút sáng, mời các cậu ăn mặc chỉnh tề tập hợp đúng giờ ở hội trường lớn, chúng ta sẽ cùng ôn lại toàn bộ quá trình huấn luyện mô phỏng lần này.”
An Úy Nhiên còn chưa dứt lời, khắp sân huấn luyện đã kêu than ầm ĩ.

Giữa những tiếng kêu rên ồn ào, An Úy Nhiên vẫn thờ ơ rồi lạnh lùng nói: “Mười giờ mười phút, tôi chờ các cậu ở hội trường lớn.

Tin tôi đi, các cậu sẽ không muốn biết hậu quả của việc đi muộn đâu.”
Nói xong anh ta xoay lưng bước, không cho bất kỳ ai có cơ hội thương lượng, mặc kệ đám Alpha kia kêu gào thảm thiết.
Than thì than, nhưng cả tinh cầu Darkness đều biết hệ chiến đấu nghiêm khắc ra sao.

Trước khi ghi danh các Alpha đều chuẩn bị tâm lý sẵn, hiểu rõ An Úy Nhiên khó tính đến mức nào.

Tuy không muốn chấp nhận nhưng bọn họ vẫn phải tranh thủ thời gian, mau chóng chạy về ký túc xá tắm rửa chỉnh đốn lại.
Figo cõng Hứa Phong.

Bốn người cũng bước nhanh về ký túc xá.
Suốt đường đi, Đường Bất Điền lo lắng bất an, Hứa Phong đi ra với cơ thể bê bết máu giờ còn hôn mê bất tỉnh nữa, không nôn nóng sao được.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra với con thỏ lầm lì đúng không? Hay đưa cậu ấy đi phòng y tế kiểm tra coi sao?”
“Cậu ấy bị thương nặng quá, tôi lo chết mất!”
“Sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy chứ? Thấy không ổn thì bỏ cuộc đi, lỡ chẳng may để lại di chứng gì thì phải làm sao?”
“Thỏ lầm lì à…”
“Tên nhóc này, cậu mau ngậm cái miệng quạ đen lại cho tôi!” Figo bị ồn đến phiền, xốc Hứa Phong trên lưng, “Cậu coi phòng y tế là nơi nào hả? Alpha khỏe mạnh vào đó còn bị chẩn đoán ra một đống bệnh, sơ ý chút là bị quăng vào phòng điều trị ngay.

Cậu chê Hứa Phong sống lâu quá hả?”
Đường Bất Điền theo sau Fgo, nhỏ giọng than thở: “Thì tôi lo con thỏ lầm lì xảy ra chuyện thôi mà…”
Cậu thanh niên trên lưng Figo bỗng nhúc nhích đầu ngón tay, gắng sức hé mắt ra, ho sù sụ: “Khụ, khụ, tôi, tôi không sao đâu.”
Tước Thu lập tức nhìn cậu ta, “Cậu tỉnh rồi?”
“Ừ.” Hứa Phong tuy yếu ớt nhưng tinh thần trông có vẻ khá ổn, “Đừng lo lắng, tôi bị thương không nặng lắm đâu, sẽ khỏi rất nhanh thôi.”
Nói xong Hứa Phong mỉm cười với Tước Thu.

Sắc mặt cậu ta rất nhợt nhạt, rõ ràng không giống như lời nói của mình.
Đường Bất Điền vỗ ngực thùm thụp, ngẫm lại mà sợ, “Đúng là làm tôi sợ muốn chết mà.

Nãy thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của cậu, tôi còn tưởng là…”
“Cậu mong tôi chết à?” Hứa Phong nói đùa.
Figo nghiêm túc đánh giá: “Vẫn còn nói đùa được, chứng tỏ không có gì đáng ngại.”
Ba người thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Phong cũng cố gắng mỉm cười đáp lại.
Sau khi về đến ký túc xá, Figo chỉ đạo Đường Bất Điền trước tiên đưa Hứa Phong đang không tiện hành động vào phòng tắm, giúp cậu ta rửa sạch máu và miệng vết thương, còn mình thì quay về phòng ngủ lấy mấy lọ thuốc xoa dịu.
Cậu ta bước đến chiếc sofa mà Tước Thu đang ngồi, “Đa phần thuốc xoa dịu được làm cho Alpha sử dụng, không nhiều vị như dịch dinh dưỡng.


Tôi chỉ có vị quýt là tương đối hợp với Omega, cậu có thích vị quýt không?’
Tước Thu gật đầu, cậu không kén ăn.

Tuy rằng cậu cần dịch dinh dưỡng hơn là chất xoa dịu.
“Chẳng phải thuốc xoa dịu được cung cấp giới hạn số lượng theo ngày sao? Cậu lấy ở đâu ra nhiều vậy?” Tước Thu tò mò hỏi.
Figo mở lọ thuốc xoa dịu ra, đưa cho Tước Thu: “Kỳ thực, những học viên có thể học ở trường quân sự tinh cầu Darkness không xuất thân từ gia đình sung túc thì cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó.

Đối với những học viên có hoàn cảnh gia đình nghèo khó như tôi, ngoài số thuốc xoa dịu mà trường cung cấp ra không còn cách nào để kiếm được nữa.

Vì thế để phòng bất trắc, đôi lúc tôi sẽ tiết kiệm một chút để tích cóp lại.”
Lúc nói những lời này, Figo cũng không hề cảm thấy xấu hổ, mà chỉ hờ hững kể lại bằng giọng điệu vô cùng bình thản.
“Đối với Alpha mà nói, thuốc xoa dịu chính là linh đan diệu dược.

Nó không chỉ ức chế gen bệnh phát tác, mà quan trọng nó còn giảm bớt mệt mỏi, bổ sung thể lực, thậm chí còn làm tăng tốc độ lành vết thương.

Hệ chiến đấu tàn khốc ra sao thì hôm nay cậu cũng thấy rồi đó.

May mắn lúc trước tôi gom được một ít thuốc xoa dịu phòng khi gặp tình huống xấu, nếu không lát nữa e Hứa Phong phải đi xuống phòng y tế thật đó.”
“Hai cậu nói gì sau lưng tôi và con thỏ lầm lì vậy?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã dẫn Hứa Phong vừa rửa ráy xong đến.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, trạng thái Alpha thỏ tai cụp đã tốt hơn không ít, trông cậu ta không còn thê thảm như lúc trước nữa.
“Úi, sao ký túc xá lại có thứ này vậy?” Đường Bất Điền ngạc nhiên nhìn những lọ thuốc xoa dịu được bày chỉnh tề trên bàn.

Đôi tai gấu tròn vo ngắn tũn của cậu ta thoáng chốc vui đến lúc lắc tới lui.
Figo ngồi xuống ghế sofa, rộng rãi đáp: “Uống đi, chỗ này đều là trước kia tôi tích cóp được.

Hôm nay mọi người vất vả rồi, còn bị thương nữa, thuốc xoa dịu có thể giúp chúng ta khôi phục lại trạng thái nhanh nhất.”
“Vậy tôi không khách sáo nữa, cảm ơn papa!” Đường Bất Điền nói không khách sáo là thực sự không khách sáo, cậu ta cầm lọ thuốc xoa dịu thổi thẳng vào miệng lọ, y hệt Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm.
Tuy Figo đã cho phép nhưng Hứa Phong vẫn ngại ngùng.

Thấy cậu ta cứ lề mà lề mề, Đường Bất Điền mở luôn hai lọ rồi đổ thẳng vào miệng cậu ta.
“Cậu là bệnh nhân, cậu uống bao nhiêu cũng không bị ghét đâu, cứ yên tâm mà xơi đi!”
Figo nhìn cảnh tượng gà bay chó sủa mà nhức cả đầu, “Tôi nói này gấu ham ăn, cậu học tập Thu Thu chút được không? Thu Thu uống thuốc xoa dịu trông cực nhã nhặn, còn cậu sao cứ như chết đói vậy hả?”
Đường Bất Điền bớt chút thời gian dòm Tước Thu đang ngoan ngoãn ôm lọ thuốc xoa dịu và hút, thuận miệng nói: “Gì dạ? Cậu ấy là công chúa đó, sao cậu lại so sánh công chúa với phàm phu tục tử này hả? Công chúa làm gì cũng thanh lịch cả mà!”
Tước Thu kẹt ở giữa, thích thú coi bọn họ ầm ĩ.

Bỗng cậu sực nhớ, Figo từng nói giá của thuốc xoa dịu bằng mấy chục lần dịch dinh dưỡng, Bạch Thiên Tinh còn giải thích rằng thuốc xoa dịu được chế tạo từ chiết xuất gen thực vật, trong lòng cậu dần dần có một ý tưởng …
Nếu vậy, sao cậu không tự chế tạo thuốc xoa dịu rồi mang ra chợ đen bán, sau đó đổi lấy càng nhiều dịch dinh dưỡng nhỉ?
Hơn nữa….
Cậu cúi đầu nhìn con sâu đang ngoan ngoãn ngủ say trong túi áo ngực của mình.

Hơn nữa, chẳng phải cậu có một người thí nghiệm thuốc xoa dịu hoàn hảo sao?
Tước Thu xưa nay nghĩ gì làm nấy, hỏi thẳng Figo: “Cậu còn thuốc xoa dịu không? Tôi muốn lấy thêm vài lọ nữa.

Cậu yên tâm, tôi sẽ không lấy không của cậu đâu, thời gian nữa tôi sẽ trả lại cậu gấp đôi.”
“Thuốc xoa dịu? Cậu là Omega, cần thứ này làm gì?” Mặc dù thắc mắc nhưng Figo cũng không hỏi cặn kẽ.

Tước Thu còn chưa nói lý do thì cậu ta đã đồng ý rồi.
Cậu ta quay về phòng cầm thêm năm lọ nữa cho Tước Thu.

“Thứ này tuy có vẻ khó tích cóp nhưng trường học cung cấp miễn phí, nên không quý hiếm lắm.

Cậu đừng thấy khó xử, cũng không cần hoàn trả gấp đôi cho tôi, coi như quà tôi tặng cậu đi.”
Tước Thu vốn định nói bản thân không dùng nhiều như vậy nhưng Figo chẳng cho cậu cơ hội, nhét hết vào trong bọc cậu.

“Nếu cậu vẫn thiếu thì cứ nói với tôi.

Tuy không nhiều nhưng có bao nhiêu tôi sẽ cho cậu bấy nhiêu.”
Đến nước này Tước Thu không tiện nói gì thêm nữa.

Cậu nhận thuốc xoa diu, ngẩng đầu nói với Figo thật chân thành: “Cảm ơn cậu.”
Figo cười ngại ngùng: “So với chút thuốc xoa dịu này, tôi lại thấy cậu đã giúp tôi nhiều hơn, lẽ ra tôi nên cảm ơn cậu mới phải.”
Khóe môi Tước Thu cong một độ cong nhạt nhòa.

Đôi lúc cậu cảm thấy Figo mang đến cảm giác rất đáng tin cậy, giống như một người anh cả vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận