Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Thứ ba hôm đó, vì muốn xem phim nên sau khi tan học, tốc độ ăn cơm chiều của đám học sinh nhanh lên không ít.

Mùa hạ ngày dài, trời còn chưa tối, hoàng hôn ánh kim và chiều tà chiếu xuống bàn học, tựa như được phủ một lớp vàng kim.

Học sinh cũng mặc kệ việc có bầu không khí hay không, kéo màn lại, tắt đèn, nài nỉ Lạc Uẩn mau mở máy chiếu và phương tiện lên.

Bộ phim đã được cả lớp bỏ phiếu bầu, cuối cùng chọn được một bộ phim kinh dị ly kì hồi hộp.

Học sinh của lớp không đến đông đủ. Ví dụ như bọn Phong Dã, Trương Thiên Hà không có hứng thú với phim kinh dị nên bàn nhau lén chạy ra ngoài chơi game.

Lần này Thượng Quan Nghị không đi mà lại yên lặng ngồi tại chỗ chơi điện thoại.

Lạc Uẩn tìm bộ phim ban ngày đã tải sẵn, chuẩn bị máy chiếu, kéo lên đến gần bức màn cửa sổ gần bục giảng nhất.

Phim chiếu được mấy phút, Nhậm Doanh bớt chút thời gian đến nhìn một chuyến. Nhìn nội dung phim, cô cười nói: "Các em vội nhỉ, vậy cô chỉ nhắc đơn giản thôi. Lát nữa đừng hét to, nếu ảnh hưởng đến lớp khác là không được xem nữa đâu đấy."

Âm thanh rung trời vang lên: "Vâng ạ!"

Nhậm Doanh lập tức làm động tác im lặng trên môi, học sinh cũng suỵt theo. Cô dặn dò Lạc Uẩn thêm vài việc rồi chậm rãi rời khỏi.

Trong lớp cũng có học sinh không thích xem phim mà tự làm việc của mình.

Lớp không bật đèn, có hơi tối, Lạc Uẩn lười biếng dựa vào bàn, cầm điện thoại xoát đề trong kho. Lướt một hồi cậu không lướt nổi nữa, vì dù Nhậm Doanh đã dặn phải nhỏ giọng, bạn học cũng đã nhẫn nhịn không phát ra âm thanh chói tai. Nhưng càng vậy, hình ảnh khủng bố trên phim càng rõ ràng.

Thật ra Lạc Uẩn rất sợ mấy thứ này, xem xong thì sẽ gặp ác mộng.

Cậu nhìn chỗ của Phong Dã, trống không. Nói thì không phải đây là lúc thể hiện tác dụng của bạn trai ư? Bình thường Phong Dã nhìn có vẻ vẫy đuôi rung đùi đắc ý, sao bây giờ không khác gì kẻ ngốc hết.

Lạc Uẩn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phong Dã: [Anh không về xem phim à?]

Chắc đang đánh giết kịch liệt ở hẻm núi nên hồi lâu sau bên kia mới đáp: [Phim này anh xem rồi, biết cái kết nên không muốn xem lại]

Ánh sáng rọi vào mắt Lạc Uẩn, lộ ra chút rối rắm.

Sắc trời dần tối xuống, nghe tiếng kêu thảm thiết của nữ chính trên phim, Lạc Uẩn không dám ngẩng đầu.

Điện thoại rung lên, ảnh đại diện của Phong Dã nhảy ra: [Cục cưng, có phải em đang sợ không?]

Ở Icafe, lúc gửi tin nhắn thật ra Phong Dã mang theo ý trêu ghẹo.


Cục cưng của hắn nhìn lạnh lùng, gặp chuyện cũng không hoảng, bình thường chưa nghe ai nói Lạc Uẩn sợ phim này.

Chắc không đến mức Omega sẽ sợ đến mức chui tọt vào ngực Alpha như trên mạng nói đâu.

Điện thoại sáng lên, Lạc Uẩn đáp: [... Có một chút, chỉ có vài trăm triệu chút thôi.]

Phong Dã sửng sốt, lập tức tháo tai nghe, bất chấp tất cả tiếng mắng chửi hắn là hố trong Icafe.

Đi ngang qua quầy thu phí, hắn bảo anh họ đánh nốt trận đó giúp.

Bắt đầu hành động thì thì tốc độ chạy của Alpha nhanh lắm, chưa đến mấy phút Phong Dã đã đến cổng trường Số I.

Cổng bị đóng như đã nghĩ, lúc này đi vào sẽ bị bảo vệ hỏi đông hỏi tây, rồi gọi chủ nhiệm lớp đến đón.

Phong Dã không hề nghĩ ngợi, chạy đến lối tắt, vừa nhảy qua đã gặp phải chủ nhiệm Lý rảnh rỗi lắc lư đến bên này.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Phong Dã, chủ nhiệm Lý lập tức chỉ tay mắng, được đôi ba câu mới cảm thấy là lạ.

"Mi trốn vào trường?" Nói xong, Lý Quốc Càn nghi hoặc sửa miệng, "Bây giờ lén trốn về?"

Phong Dã nôn nóng, lại bị ngăn lại không đi được: "Vâng vâng vâng, chủ nhiệm Lý, em đang có chuyện gấp, chúng ta nói chuyện sau nhé."

Lý Quốc Càn sinh ra hứng thú, muốn hỏi thêm lại bị Phong Dã tránh thoát. Nhìn bóng dáng như gió kia, thầy giận sôi máu: "Gấp cái gì, chạy đi giải cứu thế giới à?!"

Không khí truyền đến một câu: "Em không cứu vớt thế giới, em cứu vợ em!"

Lý Quốc Càn sửng sốt, hùng hổ lên: "Này nhãi ranh kia, khiêm tốn, khiêm tốn, khiêm tốn biết không!"

***

Phong Dã vừa chạy đến tầng của khố 11. Hắn chạy đến lớp 3, nhìn qua ngoại trừ lớp 3 tối om, mấy lớp khác vẫn sáng đèn.

Vừa đến cửa sau của lớp, chưa kịp đẩy cửa, cả tầng lẫn cả sân trường bỗng vang lên tiếng hét chói tai.

Phong Dã sửng sốt, nhìn sang khối 10 đang tối om, lại nhìn màn hình trong lớp cũng tối.

Thảm nhất vẫn là lớp 3, lớp khác là cúp điện nên hét. Còn họ vừa đúng lúc thấy nữ chính đi vào phòng tối, có thứ gì đi theo sau cô. Nữ chính vừa quay đầu, đôi mắt trợn to, vang lên một tiếng hét chói tai, sau đó bị một đôi tay che miệng túm lại.

Ở trong bóng đêm, Lạc Uẩn hoảng đến mức ngồi xổm xuống, suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác.


Cậu phát hiện ra là mất điện, đang định đứng lên thì bỗng bị một bàn tay che miệng lại.

Tình huống này khiến Lạc Uẩn lập tức liên tưởng đến nữ chính vừa rồi cũng bị che miệng, tim đập kịch liệt, sắp phá tan lồng ngực. Cậu sợ hãi kêu lên, giãy giụa không ngừng.

"Cục cưng đừng sợ." Phong Dã dựa vào lưng Lạc Uẩn, nhỏ giọng nói, "Là anh."

Lạc Uẩn ngửi được hương bạc hà quen thuộc: "???"

Cậu quay đầu nhìn Phong Dã, trong ánh mắt đầy sự không thể tưởng tượng.

Là anh dọa em!

Còn bảo em đừng sợ!

Giả ngầu cái gì!

Lạc Uẩn há miệng cắn, Phong Dã rên một tiếng, còn tưởng là phản ứng mãnh liệt của Lạc Uẩn.

[U, vợ ơi là anhhh!]

[Anh đến bảo vệ em mà]

[Đừng cắn]

Trong lớp có học sinh mở đèn điện thoại lên lắc lắc, kích động: "Cúp điện rồi!!!"

Lạc Uẩn trừng mắt, đá Phong Dã: "Là anh đột nhiên nhảy ra làm em sợ. Vừa rồi nữ chính cũng bị thủ phạm che miệng như thế."

"..." Phong Dã im lặng mấy giây, giọng mang theo vẻ ấm ức: "Anh không phải người xấu, anh là bạn trai em."

Lạc Uẩn: "Biết là anh, nhưng anh vừa suýt hù chết em rồi."

Khóe miệng Phong Dã giật giật: "Anh tưởng là làm vậy sẽ rất đẹp trai."

Lạc Uẩn: "Đẹp trai cái rắm ấy."

Hai người chợt yên lặng. Nhận ra mình vừa nói cái gì, mặt Lạc Uẩn đỏ lên. Cậu cũng không tin được mình lại nói tục như thế.


Phong Dã dùng ngón tay vỗ về ngũ quan trong bóng tối của Lạc Uẩn, bỗng dưng nhỏ giọng cười rộ lên.

Ngón tay trên mi mắt và khuôn mặt nóng bỏng, khiến vành tai Lạc Uẩn cũng thiêu cháy.

"Anh cười cái gì mà cười!"

"Anh cười em đáng yêu."

"..."

"Không được nói em đáng yêu, anh phải khen em đẹp trai."

"Ừ, vợ đáng yêu của anh thật sự rất đẹp trai."

Hai buff mạnh chồng lên khiến đầu óc Lạc Uẩn choáng váng. Cậu bỗng cảm thấy mình thật quá dễ dàng bị mua chuộc.

Phong Dã chỉ tùy tiện... Khen cậu có hai câu.

"Mau tắt đèn đi, có bị ngu không thế. Lát nữa Nhậm Doanh đến thu luôn bây giờ! "

Không biết ai nói vậy, sau đó, mười mấy ngọn ánh sáng vụt tắt.

Khung cảnh tối tăm nhuộm đẫm bầu không khí, màn bị kéo kín mít. Một hồi sau, mọi người như đã quên chuyện này, cả lớp học tối xuống, duỗi tay không thấy năm ngón.

Phong Dã vuốt ve, bàn tay ôm eo Lạc Uẩn nhích lên, theo cần cổ mảnh khảnh của thiếu niên dừng lại ở cánh môi mềm mại, xoa nhẹ.

Lạc Uẩn dẩu môi, liếm phải cái gì đó. Nhận ra đó là ngón tay Phong Dã, cậu khựng lại, ngay sau đó, ngón tay được đổi thành cánh môi mềm mại. Cánh môi mang theo hương bạc hà mát lạnh phủ hơi tuyết dán lên.

Lạc Uẩn không ngờ Phong Dã sẽ hôn cậu vào lúc này. Hành vi to gan khiến cậu bất ngờ không nói nổi. Đại não như có muôn vàn pháo hoa nổ tung cùng một lúc thiêu sạch lí trí và sự tỉnh táo của cậu.

Sau cổ bị một bàn tay nâng lên, môi bị hôn mạnh, nơi chạm vào như bị lửa thiêu nóng rát. Ngọn lửa thiêu cháy hừng hực, lan đến khuôn mặt, ngực, khắp người.

Từ góc nhìn của Lạc Uẩn có thể thấy mơ hồ bóng hình các bạn học đang vui đùa cạnh lối nhỏ, hơi ngước mắt lên nhìn thấy Thượng Quan Nghị và Tô Nùng đang ghé sát nhau thì thầm.

Hình ảnh trước mắt hiện lên như bị quay chậm. Cậu không biết có ai phát hiện ra dưới bàn học, cậu và Phong Dã đang hôn nhau hay không.

Trong bóng tối, tất cả cảm quan của Lạc Uẩn nóng tập trung trên môi, không thể chú ý đến chuyện khác.

"Cục cưng, chú tâm một chút." Môi răng tách ra, Phong Dã cố tình đè nhỏ giọng nói chuyện.

"Anh đừng--" Cảm giác tê dại chạy từ xương cùng tiến lên, nhịp tim của Lạc Uẩn gần như im lặng.

Tất cả lời nói bị Phong Dã mạnh mẽ nuốt xuống, cằm Lạc Uẩn bị nâng lên. Tư thế này càng khiến Phong Dã nếm được hương vị sâu nhất.

Môi răng lặp lại động tác bị gặm cắn, nghiến rồi mút vào. Âm thanh đứt quãng mờ ám và tiếng nước hòa quyện với nhau.


Lạc Uẩn bị động phải chấp nhận bị Alpha khắc vào xương và tình d*c của Alpha đối với Omega của mình.

Ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót, Nhậm Doanh cầm đèn pin đến.

Lạc Uẩn bỗng đẩy Phong Dã ra, bàn ghế phát ra tiếng loảng xoảng. Phong Dã cười một tiếng, lấy thị giác nhìn từ trên xuống, không kiêng nể gì mà đánh giá Lạc Uẩn đang há miệng thở dốc dưới nền đất.

Đôi mắt hổ phách của thiếu niên long lanh mê ly, hơi nước lộ rõ, đôi mắt đỏ hồng quyến rũ.

Cho đến khi Nhậm Doanh đứng trên bục giảng, Lạc Uẩn mới dần dịu lại, chậm rãi chống ghế ngồi dậy.

"Cả trường đột nhiên cúp điện. Chờ một lát trước đã, nếu nửa giờ sau cũng không có điện thì tối nay tan học sớm nhé."

Học sinh càng kích động hơn.

Chỉ có Lạc Uẩn còn đắm chìm trong cảm giác kích thích nên không thể nhúc nhích, môi bị hôn đỏ cũng không ngừng lại. Cậu dùng mu bàn tay lau, rất nóng.

Cảm giác trái tim và linh hồn run rẩy bay bổng còn chưa biến mất, Lạc Uẩn thậm chí còn nghĩ mà sợ.

Không phải sợ bị người khác phát hiện, mà là sợ mình chìm đắm trong đó.

Thậm chí so sánh được với việc Phong Dã cúi đầu cho cậu cắn.

"Sau này anh đừng làm vậy nữa, nhiều người như thế... Lỡ như bị nhìn thấy." Lạc Uẩn mím môi, tự như làm vậy có thể giảm bớt hơi nóng trên đó.

"Tối như vậy, bọn họ không nhìn thấy." Phong Dã chống một tay lên bàn, nói với Lạc Uẩn với vẻ bất cần đời: "Có phải rất kích thích không? Em thoải mái không?"

"..." Mặt Lạc Uẩn vẫn đỏ. Cậu không trả lời câu hỏi này, mà lấy khăn giấy ra lau miệng.

Lại bị hỏi mấy câu liên tiếp, mắt thấy Phong Dã càng lại gần.

Vành tai Lạc Uẩn nóng lên,lung tung ứng phó hắn' "Khó chịu, không kích thích, sau này anh đừng... Hôn em như thế."

Lạc Uẩn như vậy thật sự quá đáng yêu, khiến người ta không thể chống đỡ. Bị hắn bắt nạt không thể động đậy cũng không giận hắn, chỉ dùng giọng điệu mềm mại thương lượng về sau đừng bắt nạt cậu như vậy nữa

"Chuyện này anh phải suy xét đã." Phong Dã nói xong, hắn rũ mắt, thò lại gần thổi khí vào tai Lạc Uẩn.

Sống lưng Lạc Uẩn tê dại, giật mình, cả người nổi đầy da gà.

Sau đó, cậu bị... Bàn tay Phong Dã ấn xuống.

Chớp mắt ấy, tim Lạc Uẩn ngừng lại, đối diện với ánh mắt trêu đùa của Phong Dã.

Cậu nghe thấy hắn hỏi: "Thật sự có kích thích đến vậy không?"

***_Hết chương_***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận