Lạc Uẩn chịu kích thích, bàn tay hoàn toàn phản ứng theo bản năng, mất mấy giây mới hoàn hồn, lại cảm thấy hành vi này có hơi thái quá.
Không phải chỉ là không mặc quần áo ngủ thôi ư?
Không phải chỉ là ngủ khỏa thân thôi à?
Có phải chưa từng nghe qua đâu.
Bình thường thôi mà...
Chỉ là trước khi đến tự học, hình như cậu đã đồng ý điều kiện trao đổi với Phong Dã rồi.
Cậu mím mô, hơi ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh đó lọt vào mắt cậu. Khóe miệng nam sinh hơi giương lên, ánh mắt ngập tràn ý cười.
"Em đã đồng ý điều kiện với anh rồi, không cho đổi ý, đã nói đêm nay anh sẽ ngủ ở chỗ em." Phong Dã đối diện Lạc Uẩn.
Khuôn mặt thiếu niên dần đỏ lên, đầu tiên là hai má trắng nõn, màu hoa đào lan dần đến bên tai.
Phong Dã đã có thói quen này lâu rồi, không mặc gì cả, da thịt tiếp xúc với tấm chăn mềm mại, không bị quần áo trói buộc, ngủ rất thoải mái.
Từ sau khi ở bên Lạc Uẩn, dù đã ngủ cùng cậu không ít lần, nhưng ngay cả áo trên hắn cũng chưa cởi, ăn mặc quy củ do sợ dọa Lạc Uẩn sợ.
Người dễ dàng xấu hổ như Lạc Uẩn, nếu bị dọa sợ rồi sẽ lui lại.
Vậy nên hắn vẫn luôn nhịn không nói.
Phong Dã liếc nhìn, Lạc Uẩn vẫn ngây ngốc, lông mi đen nhánh run loạn, dưới ánh đèn tạo thành hình cánh quạt trên da thịt trắng nõn của thiếu niên.
Hình dáng sườn mặt Lạc Uẩn nhu hòa rõ nét, từ góc độ của Phong Dã hình như có thể thấy lông tơ rất nhỏ trên da thịt trắng như tuyết.
"Trong phòng còn có một cái giường trống." Lạc Uẩn nói mà không hề có chút tự tin nào.
"Ừ, vậy em có bao nhiêu cái chăn?"
"... Em chưa mang đến."
Khóe môi Phong Dã tràn ra một tiếng cười khẽ lười biếng: "Vậy đúng rồi, đêm nay anh muốn ngủ với em, ôm em ngủ."
Lạc Uẩn không biết nên nói gì, mất tự nhiên chuyển động hai ngón tay, khô khốc nói: "Thói quen sinh hoạt này không phải hôm nay anh mới có đấy chứ?"
Vừa dứt lời, cậu thấy Phong Dã hơi híp mắt, khí thế lập tức trở nên nghiêm nghị.
Hình như có thể cảm nhận được áp suất thấp quanh người hắn.
"Bé cưng, em không chỉ không tin anh, mà còn nghĩ oan cho anh." Độ cong khóe miệng của Phong Dã giảm xuống, đôi mắt hiện lên cảm xúc nguy hiểm. Hắn chầm chậm đến gần Lạc Uẩn, nhỏ giọng nói: "Em đang tự đưa cho anh cơ hội bắt nạt em đấy à?"
Khoảng cách sít sao, vành tai Lạc Uẩn bị hơi thở ấm nóng của đối phương hun đỏ.
Không phải cậu không tin Phong Dã, chỉ là vì quá hiểu Phong Dã nên mới theo bản năng nghĩ đây là chuyện hắn mới nghĩ ra.
"Anh không nói dối, hay là anh gọi điện thoại cho ông, hỏi xem ông nói thế nào nhé?" Phong Dã lấy điện thoại ra.
Cổ tay hắn bị Lạc Uẩn đè xuống. Mặt Lạc Uẩn nóng bừng, cậu nói: "Em tin anh là được, chuyện này đừng làm phiền người lớn."
Phong Dã cụp mắt nhìn cổ tay trắng nhỏ của Lạc Lum, vòng tay màu cam đen lắc lư theo động tác của chủ nhân, sắc màu sáng rõ càng làm cho màu da của cậu trắng như tuyết.
"Ừ, vậy anh không gọi nữa."
Lạc Uẩn thu tay, cầm lấy bút gel màu đen lần nữa, nhưng suy nghĩ lộn xộn còn chưa bình tĩnh lại, cứ nghĩ đến cảnh tượng buổi tối là cả người cậu lại nóng lên.
"... Anh nói không mặc, nghĩa là không mặc gì hết hả?" Cậu e lệ hỏi.
Phong Dã nhìn cậu, môi cong lên xấu xa hỏi: "Em hi vọng anh không mặc gì hết à?"
"..." Lạc Uẩn bất giác nhắm mắt lại, chỗ có liên quan đến Phong Dã chợt lóe qua, cậu xấu hổ đến mức không nói nên lời.
"Ít nhất, ít nhất cũng phải mặc một cái quần đùi chứ." Giọng Lạc Uẩn nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt gần như bị nóng chín.
Đột nhiên, mặt cậu bị người ta xoa nhẹ. Đối diện với ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ của Phong Dã, mặt Lạc Uẩn càng đỏ hơn.
"Không được, dù gì sau này cũng sẽ quen, chúng ta bắt đầu từ hôm nay."
Phong Dã nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Uẩn, nhẹ nhàng hỏi cậu: "Bé cưng, em đồng ý với anh rồi."
Hương bạc hà mát lạnh nhàn nhạt quanh quẩn, giọng Lạc Uẩn khàn đến mức có thể bốc khói. Một lúc sau, cậu chậm rãi gật đầu: "... Ừ."
Không lâu sau, các học sinh khác đi đếm, Lạc Uẩn và Phong Dã dần đi vào trạng thái học tập.
Dưới mặt bàn, chân hai người thường nhẹ nhàng chạm vào nhau, vén lên một chút ngứa ngáy.
Lạc Uẩn hít một hơi, nhìn đề vật lý trước mặt, không ngừng nhắc nhở mình phải chú tâm một chút.
Trong lúc học, Phong Dã gặp phải đề không biết làm nên theo bản năng muốn hỏi Lạc Uẩn, nhưng vừa quay lại, thấy Lạc Uẩn nhíu mày như đang phân cao thấp với một câu hỏi, hắn cười nhẹ một tiếng, không mở miệng nữa.
Phong Dã đứng dậy ra ngoài, đến máy bán tự động ở đại sảnh lầu một, chọn hai chai nước ngọt.
Lúc về đúng lúc thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi ở chỗ của hắn, hình như đang hỏi Lạc Uẩn cái gì đó.
Phong Dã nhíu mày đi qua, nhẹ nhàng đặt chai nước lên bàn.
"Cục cưng, mua cho em." Hắn vặn nắp của một chai, đưa đến trước mặt Lạc Uẩn.
Hai người cùng ngước mắt nhìn lên, mắt Lạc Uẩn sáng rực, cầm chai nước nhấp một ngụm nhỏ, cánh môi phủ ánh sáng. Cậu nói: "Cảm ơn."
Phong Dã mỉm cười, nhìn nữ Alpha trước mặt, hơi thả pheromone có tính công kích ra.
Gần như cùng lúc, nữ Alpha này cũng thả pheromone ra chống lại, nhưng cô nhanh chóng bị đè xuống.
"Tôi nói như vậy chắc cậu hiểu rồi nhỉ, số liệu ở chỗ này sai rồi." Lạc Uẩn đưa giấy nháp cho nữ sinh xem.
Nữ sinh nhìn một hồi, chợt hiểu ra, nói: "Hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu nhé."
Đợi người đi rồi, Lạc Uẩn hưng phấn kể chuyện của cô cho Phong Dã: "Cô ấy cũng tham gia thi, đề của bọn em giống nhau, cô ấy bảo không biết nên em thuận tiện giảng cho cô ấy."
"Cô ta nói không biết thì là không biết à?" Phong Dã lười biếng ngồi xuống, giơ tay đặt sau cổ Lạc Uẩn. Hắn vừa sờ, thân thể của thiếu niên dưới lòng bàn tay run nhẹ.
Tuyến thể sau cổ vốn là chỗ vô cùng nhạy cảm của Omega, bất chợt bị chạm vào như thế, Lạc Uẩn suýt nữa không đỡ nổi.
Cậu còn chưa kịp mắng Phong Dã làm chuyện ngu ngốc gì đấy, Phong Dã đã thò qua nhìn cổ cậu: "Anh đang hỏi sao cô ta dám đến gần em, hóa ra là do đánh dấu bị nhạt rồi, xem ra tối nay về anh phải đánh dấu lại lần nữa."
"Không thì người ta lại tưởng rằng em không có Alpha đấy."
Tính chiếm hữu của Alpha đối với Omega của mình rõ ràng rất mạnh mẽ.
Nghe hắn nói vậy, Lạc Uẩn hậu tri hậu giác hiểu ra chuyện vừa rồi.
Thấy Phong Dã nói câu này tự nhiên đến thế, Lạc Uẩn vô thức nuốt nước miếng. Cậu đẩy ngón tay Phong Dã ra, mềm giọng nói: "Anh đừng cứ chạm vài chỗ này của em lúc ở ngoài như thế."
"Trước kia em đã nói rồi, anh cứ chạm như thế, em sẽ -- "
"Cứng?"
Phong Dã còn chưa kịp trêu chọc nhiều thêm hai câu, miệng đã bị tay Lạc Uẩn che kín lại.
"Em không phải là anh!" Mặt Lạc Uẩn tức đến nỗi đỏ bừng.
***
Làm bài hết hai tiếng, Lạc Uẩn và Phong Dã cùng ôm sách về.
Cửa đóng lại, không gian riêng tư cho Phong Dã sự phóng túng rất lớn.
Lạc Uẩn chưa kịp đặt sách xuống đã bị người phía sau ôm lấy, có thể cảm nhận được hàm răng sắc bén đang đặt trên tuyến thể của cậu.
Rõ ràng là chưa đến kì phát tình, nhưng hơi nóng bốc lên từ xương cùng gần như thiêu đốt toàn thân cậu.
Cậu giơ tay che gáy lại, đôi mắt ửng đỏ: "Em muốn đi tắm trước."
"Tắm sạch sẽ rồi mới cho anh cắn à?" Đôi mắt lạnh lùng của Phong Dã chứa ý cười, "Nhưng anh không để ý chuyện này đâu."
"..." Lạc Uẩn lại bị hắn chọc tức, cầm khăn chạy ù vào phòng tắm, lúc đóng cửa còn nghe thấy bên ngoài nói một câu --
"Cục cưng, không phải nên tắm chung à?"
Tim Lạc Uẩn gần như sắp nhảy ra khỏi ngực, cậu nhanh chóng mở vòi sen, hơi nóng bốc lên, che lại làn da ửng nóng của của cậu.
Nhưng cậu không ngờ chưa được mấy phút sau, Phong Dã đã mạnh mẽ chui vào.
Cậu sửng sốt trong chớp mắt, không biết có nên che chỗ nào không, làn da tuyết trắng bị bọt dày bao lại, âm giọng bị nước thấm mềm: "Em không... Khóa cửa à?"
"Đâu khóa đâu." Phong Dã cụp mắt, tự lo nói: "Anh vừa đẩy cửa là vào được rồi."
"Vậy anh còn không mau ra ngoài!" Lông mi Lạc Uẩn bị nước làm ướt, khuôn mặt đỏ bừng. Cậu đẩy Phong Dã, quần áo hắn bị nước bắn lên ướt nhẹp.
Phòng tắm của ký túc xá không lớn lắm, hai người chen chúc. Lạc Uẩn vừa cử động thì hai cơ thể đã chạm vào nhau.
Vừa chạm một chút đã như bị điện giật, da đầu Lạc Uẩn tê dại.
Tay cậu bị Phong Dã nắm chặt, giọng nam trầm thấp thủ thỉ bên tai cậu: "Đừng đuổi anh đi, anh và em tắm cùng nhau nhé."
[Vợ yêu]
[Đừng cảm thấy ngại ngùng]
Cánh môi Phong Dã nhúc nhích, hắn cắn vành tai đỏ như sắp nhỏ máu của thiếu niên, giọng khàn như chưa cát: "Anh cũng cho em xem. Với cả, có phải anh chưa từng thấy em đâu, trên người em ở đâu có nốt ruồi... Anh biết rõ."
Vừa nói, tay Phong Dã đặt ở nốt ruồi màu đỏ nho nhỏ, một cái nhéo nhẹ khiến việc hít thở của Lạc Uẩn trở nên rối loạn.
Cậu đứng không vững, theo bản tay giơ tay ôm cổ Phong Dã, ngón tay chạm vào tuyến thể của nam sinh. Phong Dã phát ra tiếng thở dốc, sau đó cúi đầu xuống hôn cậu.
Cánh môi hồng nhạt của Lạc Uẩn bị nước làm ướt, nhuộm thành một màu đỏ quyến rũ.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, Lạc Uẩn cảm thấy môi tê dại, cổ họng dâng lên không ít lửa.
Lạc Uẩn mở đôi mắt mông lung, con ngươi đạm màu tan rã. Cậu thở phì phò gọi tên Phong Dã, mờ mịt không biết phải làm sao.
"Anh ở đây, đừng sợ." Yết hầu Phong Dã nhúc nhích, bàn tay phủ lên tay Lạc Uẩn, mập mờ niết lòng bàn tay cậu.
....
Lúc lâu sau, Lạc Uẩn đỏ tai, há miệng cắn mạnh lên vai Phong Dã.
Người Phong Dã cứng ngắc, cậu cắn không hề nhúc nhích gì, đáy mắt toát ra sương mù.
Lạc Uẩn hết cách, đành ngửa đầu lên hôn chiếc cằm sắc bén của Phong Dã.
Cậu không dùng được một chút sức nào hết, lúc này thật sự không có tý sức lực nào, người cậu mềm nhũn... Ngoại trừ trong lòng bàn tay Phong Dã.
"Anh đối xử với em có tốt không?" Phong Dã khàn giọng nói, đôi mắt đen nhánh đầy sự nhiệt tình, "Anh tốt với em như vậy, em cũng phải tốt với anh."
Tất cả cảm quan của Lạc Uẩn đều tập trung vào một chỗ, lúc này phản ứng cực kì chậm chạp, cậu chậm rì nói: "Cái gì đối xử tốt với anh? Em cũng muốn tốt với anh, muốn... Phải tốt với anh."
Phong Dã cười nhẹ một tiếng, không nói gì.
Vòi hoa sen còn treo trên giá, tiếng nước tí tách che đi âm thanh nhỏ bé.
Cuối cùng mùi hoa ngọt ngào nồng đậm tỏa ra, không phải là mùi hương nhàn nhạt, cánh hoa sơn chi tạo thành biển hoa màu trắng. Đầu óc Lạc Uẩn loạn thành đống hồ nhão, sung sướng đến mức da gà khắp người nổi lên.
***
Giường đơn rộng khoảng một mét, nhiều lúc có thể nghe thấy Alpha oán giận cái giường này quá nhỏ, tứ chi không duỗi được, càng không nói đến việc hai người ngủ chung giường.
Lạc Uẩn đành phải nghiêng người, mặt đối mặt với Phong Dã.
Mũi nam sinh rất cao, cũng rất thẳng. Đèn đã tắt, trong bóng tối chỉ có thể mơ hồ thấy ngũ quan lập thể của Phong Dã.
[U, ôm vợ một cái]
[Mềm mụp!!!]
"Bé cưng, có thể ôm em như vậy, thật tốt!" Phong Dã nhấc chân kẹp chặt Lạc Uẩn, chân nhẹ nhàng móc đối phương.
Cơ thể Alpha ấm nóng, hai người dựa sát, Lạc Uẩn bị ôm nên cảm thấy rất nóng, tim cũng đập rất nhanh. Nhưng cậu lại cảm thấy mình có thể chịu đựng được sức nóng và sự căng thẳng này.
Quan trọng là Phong Dã thật sự chứng thực thói quen sinh hoạt của hắn, không để cho cậu chút đường lui nào.
Tuy rằng cậu vẫn mặc áo, nhưng chỉ cần nghĩ đến chỉ cách một tấm vải mỏng đến mức không thể mỏng hơn, mặt Lạc Uẩn lại đỏ.
Tóc mái bị mồ hôi làm ướt, Lạc Uẩn lần đầu niên có ý bật điều hòa cả đêm như hôm nay.
Nếu không hai người sẽ nóng chết mất.
Một lần nữa được ôm nhau thân mật như thế, Phong Dã cực kì hưng phấn. Ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt Lạc Uẩn, không để sót dù chỉ một tấc.
[U, vợ mình thật là đẹp!]
Hắn vùi đầu vào cổ Lạc Uẩn, người nóng vô cùng. Hắn không phải không được, dĩ nhiên sẽ có phản ứng tự nhiên, nhưng hôm nay ở trên ghế và phòng tắm đã làm rồi, nên lần này có lẽ sẽ khống chế được.
Có Omega cho hắn ôm thật sự rất tốt, người Lạc Uẩn vừa thơm vừa mềm, hắn nhích tới nhích lui không ngừng cọ cọ trên người Lạc Uẩn, há miệng cắn phần má có chút thịt của Lạc Uẩn.
Hắn cực kì thích nhiễm toàn bộ pheromone lên người cậu, nhuộm đầy người luôn mới tốt.
"Cục cưng, em quay người được không, anh muốn cắn tuyến thể của em." Phong Dã nói với giọng khàn, "Anh đánh dấu cho em nhé."
"Anh đánh dấu rồi, những Alpha khác thấy em sẽ không có suy nghĩ gì với em nữa."
Mỗi một câu của hắn, tai Lạc Uẩn lại đỏ thêm một phần.
Tính chiếm hữu của Phong Dã đối với Lạc Uẩn lộ rõ trong câu nói.
Lạc Uẩn cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, Phong Dã nói sát tai cậu như vậy, thật sự nghe rất hay.
Không hề phóng đại một chút nào, nghe xong như có thể mang thai luôn ấy.
Không đúng, cậu là nam mà, không thể mang thai... Lạc Uẩn sửng sốt trong chớp mắt, mới nhớ ra hình như mình là Omega.
Nghĩ đến đây, vành tai cậu càng đỏ.
Lạc Uẩn chậm chạm xoay người. Trong đêm tối, quần áo cậu và thân thể Phong Dã cọ xát tạo ra âm thanh sột soạt.
Vất vả xoay người xong, eo cậu lập tức bị Phong Dã ôm lấy. Cảm nhận được hơi nóng từ đối phương, Lạc Uẩn hận không thể đâm vào tường khiến bản thân ngất xỉu luôn đi mới tốt.
Tuyến thể sau cổ bị cắn nhẹ, chỉ một cái chớp mắt, cơn đau nhỏ bé làm tê liệt thần kinh của cậu.
Có chút đau, dần dần, thoải mái thế chỗ đau đớn, pheromone xứng đôi 100% dần xoa dịu cậu, hòa nhập màu máu, nhẹ nhàng chạm vào từng tế bào cơ thể cậu, lưu luyến dịu dàng.
Alpha định mệnh mang đến cho cậu cảm giác an toàn và thỏa mãn, cảm giác thoải mái không thua kém gì làm chuyện đó.
Cực kì khiến người ta nhớ nhung khó chống đỡ được.
Khi cánh môi rời khỏi cổ, Lạc Uẩn cảm nhận được Phong Dã liếm nhẹ.
"Em chỉ có thể là của anh." Phong Dã lặp đi lặp lại bên tai cậu.
Pheromone bay bổng quanh người, ma xui quỷ khiến, Lạc Uẩn nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ..."
Giọng cậu nhỏ vô cùng nhưng vẫn bị Phong Dã nghe được rõ ràng.
Câu trả lời chủ động càng làm Phong Dã thỏa mãn hơn, sự hài lòng trong mắt hắn gần như sắp tràn ra ngoài.
Không có gì khiến hắn vui hơn việc được Lạc Uẩn chủ động thừa nhận.
"Chuyện em hỏi anh trong phòng tắm, bây giờ anh đã có thể trả lời em." Giọng Phong Dã trầm khàn gợi cảm, trong bóng tối cực kì quyến rũ.
Lạc Uẩn dùng tấm lưng cảm nhận vùng ngực rộng lớn của nam sinh, nhẹ giọng hỏi: "Cái gì mà em đối tốt với anh... à?"
“Ừ." Phong Dã dùng ngón tay đè gáy Lạc Uẩn, chầm chậm xoay vòng. Người Lạc Uẩn tê dại.
"Anh nói đi?"
"Anh nói rồi em đừng giận."
"Em không... Giận."
Đột nhiên cậu bị Phong Dã ôm chặt hơn, trong đầu thậm chí có thể phác họa ra hình dạng của hắn. Lạc Uẩn cảm thấy cứ mãi như thế, cậu sẽ hỏng mất.
"Anh chỉ nói cho một mình em thôi được không?" Giọng Phong Dã khàn vô cùng.
Nghĩ đến điều mình sắp nói ra, chính hắn cũng cảm thấy ngại ngùng.
Bé cưng ngoan như vậy, nghe lời như vậy, tốt đến thế. Hình như hắn bắt nạt người ta quá rồi.
Nhưng hắn vẫn muốn nói.
[Cho anh làm* hình như thô lỗ trắng trợn quá]
*Ở đây tui dùng từ nói giảm nói tránh ấy, chứ thật ra nó là "ch*ch".🤦:} Mọi người tự thế từ này vào nhé:}
[Phải dùng từ văn minh một chút]
Hắn suy nghĩ mà không hề nhớ ra Lạc Uẩn cơ thể nghe thấy, còn nghe thấy rõ ràng.
Đầu óc trống rỗng trong chớp mắt, sợi chỉ vốn đã căng chặt gần như bị đứt. Lạc Uẩn mở miệng, hít thở đầy căng thẳng.
Tựa như làm vậy có thể làm dịu sự nóng nực trên khuôn mặt.
Phong Dã thở hắt ra, ôm vai Lạc Uẩn, tựa cằm lên hõm vai thon gầy của thiếu niên.
[Anh có thể có được em của 18 tuổi không?]
Cuối cùng Phong Dã vẫn không hỏi ra miệng, nhưng vẫn dễ dàng khiến trái tim Lạc Uẩn ửng nóng.
Cậu thật sự gần như nổ mạnh, những lời này như một tia sét đáng Lạc Uẩn đến choáng váng. Cậu có thể trả lời rất nhiều câu hỏi trong sách bài tập vật lý, nhưng vào lúc này lại mất tiếng.
Ngón tay Lạc Uẩn nắm chặt khăn trải giường, cậu đang đợi Phong Dã hỏi ra câu đó.
Đợi hồi lâu, nhưng Phong Dã lại không nói gì hết.
Bên tai là tiếng hít thở của Phong Dã, Lạc Uẩn chớp chớp đôi mắt buồn ngủ. Bỗng nhiên, cậu chợt tỉnh táo.
"Phong Dã, có phải anh còn chuyện gì muốn nói không?" Lạc Uẩn mở to mắt, nhìn chằm chằm vách tường đen sì.
Phong Dã nhấc tay ôm chặt cậu: "Đúng rồi, quên chúc cục cưng ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hắn thò lại gần thân mật cọ tóc Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh, cậu không biết trong tình huống này, Phong Dã làm dao có thể bỏ qua phả ứng của bản thân, cưỡng ép mình đi ngủ như thế.
Nếu là cậu sẽ rất khó chịu.
Mà Phong Dã cũng không yêu cầu cậu làm gì, giống như chỉ cần ôm cậu như vậy sẽ ổn.
Lạc Uẩn bỗng cảm thấy chóp mũi hơi chua xót.
"Phong Dã." Cậu gọi.
"Hử, làm sao vậy?" Phong Dã nhỏ nhẹ nói, "Không ngủ được hả?"
"Không phải, em chỉ muốn trước khi ngủ hỏi anh một chuyện." Lạc Uẩn liếm cánh môi khô khốc.
"Em hỏi đi."
"Anh biết năm nay sinh nhật của em là lúc nào không?"
Yên lặng mấy giây, trong bóng tối vang lên giọng nói hơi khàn của nam sinh: "Giáng Sinh năm nay, em 18 tuổi."
"A, hóa ra anh biết." Lạc Uẩn mím môi, lại nói: "Thật ra vừa rồi anh nghĩ, em đều nghe thấy."
Phong Dã nhướng mày: "Không phải em bảo em muốn mới có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng anh à?"
Lạc Uẩn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Thì, cụ thể em không rõ, có thể nghe thấy thì chính là có thể nghe thấy thôi."
"Vậy..." Phong Dã tự hỏi, tay nắm chặt hơn, "Vậy em nghĩ gì?"
Mặt Lạc Uẩn càng đỏ hơn, cậu cảm thấy may mắn vì bây giờ là buổi tối, tắt đèn sẽ không thể nhìn thấy cảm giác xấu hổ trên mặt người khác nữa.
Cậu cảm thấy dũng khí cả đời của mình đã dùng ở đây hết rồi: "Thật ra suy nghĩ của anh, em có thể đồng ý."
Giọng cậu run rẩy, nhưng vẫn thành thật biểu đạt ra.
Phong Dã hơi ngơ ngẩn, rũ mắt, con ngươi đen bóng thâm trầm.
Hắn càng ôm chặt hơn, có thể cảm nhận được run rẩy nhè nhẹ từ cơ thể Lạc Uẩn.
Trong không khí trôi nổi pheromone và mùi hương của Lạc Uẩn, Phong Dã nhạy bén ngửi được chút mê mang và sợ hãi.
Hắn đau lòng muốn chết, vợ hắn sao lại có thể đáng yêu, có thể ngoan đến như thế.
Sau này hắn làm sao có thể nhẫn tâm bắt nạt cậu đây.
"Không được đâu, anh không nỡ bắt nạt em." Phong Dã dán mặt vào lưng Lạc Uẩn, "Có thể ôm em như vậy đã vui lắm rồi. Anh rất muốn, nhưng cũng biết đối với em là quá sớm, anh thật sự không nỡ."
"Không nỡ làm em đau."
"Sau khi tốt nghiệp hẵng nhắc lại chuyện này nhé." Phong Dã lười biếng nghĩ thời gian, "Nếu sau khi tốt nghiệp, em đồng ý kết hôn trên pháp luật với anh thì tốt quá."
Hai câu trước Lạc Uẩn nghe được đến độ mắt chua xót suýt khóc, lại vì câu sau của Phong Dã mà nước mắt nghẹn trở về.
“Anh tưởng bở!" Lạc Uẩn nhỏ giọng mắng thầm.
"Ừ ừ, anh muốn tưởng tượng đẹp một chút." Phong Dã cười, duỗi tay sờ khuôn mặt Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn cũng dùng mặt cọ ngón tay Phong Dã. Cậu vất vả xoay người lại, bởi vì rất muốn nhìn thấy đôi mắt Phong Dã, một đôi mắt dù trong bóng đêm vẫn sáng rực rỡ.
Cậu ngửa đầu, lại gần hôn Alpha của cậu. Một nụ hôn triền miên mang theo cảm xúc mơ màng nồng nhiệt kết thúc.
Khi tách ra, sợi chỉ nhỏ màu trắng hiện lên. Lạc Uẩn sửng sốt, mí mắt nóng vô cùng.
"Lúc này còn hôn anh, em càng ngày càng to gan đấy." Phong Dã với tay vào chăn, nắm lấy tay Lạc Uẩn kéo sang.
"Anh thật... Phiền." Lạc Uẩn nằm nghiêng, khuôn mặt phủ hơi nóng.
Một câu chưa hết giận, cậu lại lặp lại: "Anh như vậy thật sự rất phiền!"
“Ừ ừ ừ, anh phiền, bé cưng đảm đương nhiều một chút." Phong Dã vùi đầu vào cổ Lạc Uẩn.
Tóc đen cọ Lạc Uẩn hơi ngứa, không biết qua bao lâu, nghe tiếng khàn khàn thỏa mãn của Phong Dã, lòng bàn tay cậu cũng ướt một mảng.
“Thói quen sinh hoạt này của anh có phải tiện lắm không, em có muốn thử không? Da em mềm như vậy, ôm ngủ nhất định rất thoải mái."
Lạc Uẩn: "..." Cậu mới không thèm học tập cái thói quen sinh hoạt không biết xấu hổ này!
Được rồi, cũng không phải không biết xấu hổ. Nếu ở một mình cậu có thể thử xem.
Nhưng quan trọng là ngủ cạnh Phong Dã.
Là trăm triệu lần không thể.
"Ngày mai anh nhớ giặt sạch cho em, đổi một cái vỏ chăn mới, biết chưa?" Chăm sóc bạn trai khí huyết dồi dào như này, Lạc Uẩn cực kì bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng còn cách khác.
“Ừ, có thể nha." Giọng Phong Dã cực kì khàn, "Vậy em có cần anh mua mấy bộ luôn không, để chuẩn bị tốt cho bất kì tình huống nào."
"..."
Lạc Uẩn hung hăng đạp hắn một cái: "Anh cút đi!"
***
♥️♥️♥️
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...