Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Đệch, em đáng yêu quá vậy.

Trời còn chưa sáng mà Lạc Uẩn đã thức, nhưng còn chưa tỉnh táo, cứ cảm giác như cơ thể như đang lơ lửng, đầu óc thì chậm chạp.

Cậu ngước mắt nhìn, không thấy Phong Dã ở bên cạnh mình nữa.

Lạc Uẩn lẩm bẩm hai tiếng, nhìn ra ngoài mới thấy Phong Dã đang làm gì.

Ánh trăng rọi vào bàn học ở đầu giường, màu trắng vàng ánh vào sống mũi của nam sinh, càng khiến hắn trở nên rõ ràng hơn.

Đèn bàn tỏa ra ánh đèn màu trắng, Lạc Uẩn phải cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn mới có thể thấy rõ Phong Dã đang làm gì.

Nam sinh đang ngồi trên ghế, tì vào bàn viết, tiếng ngòi bút cọ vào giấy sàn sạt hòa vào âm thanh của gió đêm truyền đến tai cậu. Dáng ngồi của Phong Dã tùy tiện, lộ vẻ lười biếng.

Phong Dã đang làm bài tập à?

Hắn dậy sớm hơn cậu, mà còn đang làm bài tập á?

Trong giây lát, Lạc Uẩn không nói nên lời.

Cậu quấn chăn lại, lười biếng xoay người, vô tình tạo ra âm thanh. Phong Dã nhìn cậu một cái, sau đó buông giấy bút, vươn chân dài bước đến.

Hắn thật sự rất cao, chân cũng dài, dưới eo đều là chân cả. Cặp chân dài đứng nghiêm trước mặt cậu, sau đó chầm chậm ngồi xuống.

Ngón tay hơi lạnh đặt lên trán vén mái tóc màu hạt dẻ lên, Lạc Uẩn mới hoàn hồn, cũng nhận ra mình bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho ngơ ngẩn.

"Sao vậy? Em không ngủ được hả?" Phong Dã kéo chăn lên cho cậu, đó là một động tác cực kì dịu dàng.

Lúc còn rất nhỏ, nửa đêm Đường Tê cũng sẽ vào kéo chăn cho cậu, chỉ là đến khi lớn rồi, nam sinh cấp 3 ở tuổi này đều sẽ có vài chuyện nên Đường Tê không vào nữa.

"Không phải, đột nhiên em tỉnh thôi. Anh đang học à, mấy giờ rồi vậy?"

Khi cậu ấn nút nguồn, ánh sáng màn hình lại bị một bàn tay ngăn lại. Có thể nhìn thấy vài tia sáng từ kẽ tay của nam sinh, Lạc Uẩn nghe thấy hắn nói: "Đừng xem, chói mắt lắm. Sắp 6 giờ rưỡi rồi."

Giọng hắn nhỏ nhỏ, khi cố tình đè thấp giọng xuống khiến giọng điệu biếng nhác của hắn trở nên trầm trầm gợi cảm hơn.

"Ò..." Lạc Uẩn bất ngờ với sự cẩn thận của Phong Dã.

"Em có bị đau đầu không?" Phong Dã hỏi, "Hôm qua em uống nhiều rượu, nếu đau đầu thì ngủ thêm một lát nữa nhé."

"Anh đang học rồi mà, em muốn phụ đạo cho anh." Lạc Uẩn chớp chớp đôi mắt buồn ngủ.

Cậu cũng không cảm thấy khó chịu lắm, có lẽ là do đã uống thuốc nên ngoại trừ việc mệt rã rời thì cơ thể không còn cảm giác khó chịu nào nữa.

Lạc Uẩn vừa cúi đầu lại thấy hoa văn quen thuộc trên áo ngủ, đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng.

Cậu thay lúc nào?

Phong Dã thấy cậu đang nhìn áo ngủ nên giải thích: "Tối qua em ngủ lúc còn đang tắm, anh thay cho em đấy."

Ngủ...

Trong nước?

Trong mắt Lạc Uẩn hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu không nhớ nổi một chi tiết nào cả.

"Anh ôm em ra ngoài." Phong Dã nửa ngồi xổm ở mép giường, tầm mắt Lạc Uẩn trùng hợp ngang với xương quai xanh rõ nét của Phong Dã.

"Sau đó anh phát hiện ra trên người em..." Phong Dã nói được một nửa, trong mắt chứa nụ cười như có như không.

Lạc Uẩn:?

"Rất sạch sẽ, cũng không có một nốt ruồi nào hết, hình như chỉ có một nốt ở chỗ lần trước anh hôn thôi."

Lạc Uẩn yên lặng:...

Cụ thể là phát hiện ra như thế nào?

Chớp mắt, cậu nghĩ đến cảnh tượng bị hôn ở trường ngày đó, vành tai lặng lẽ đỏ lên, bắp đùi nong nóng.

Mỗi lần Phong Dã hít thở, yết hầu hơi nhô ra sẽ dao động nhẹ, cánh môi mỏng nhạt màu hơi giương lên.

Trên người hắn có mùi bạc hà mát lạnh khiến Lạc Uẩn cảm giác vô cùng an toàn. Cậu nuốt nuốt, đột nhiên có chút khát nước.

Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, đầu cậu ngờ nghệch, toàn hành động theo trực giác, ngón tay chạm vào yết hầu của nam sinh như bị huyễn hoặc.

Nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ truyền ra từ giữa môi răng của Phong Dã, tạo thành ngữ điệu nghi hoặc, Lạc Uẩn mới chợt tỉnh táo.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn, Lạc Uẩn nhanh chóng tìm cho mình được một lí do.

"Em vẫn đang trong kì phát tình mà, có phải anh nên... nên ngủ cùng em không?" Lạc Uẩn có chút xấu hổ.

Lí do cậu đưa ra rất có khả năng níu chân, Omega vừa được đánh dấu tạm thời sẽ rất ỷ lại vào Alpha, bất giác muốn thân cận với người đó.

Phong Dã cũng tin, một chốc sinh ra cảm giác tự trách sâu sắc. Hắn học tiết học sinh lí ABO, nhưng lại coi thường chi tiết nhỏ này. Vốn định dậy sớm để học được nhiều hơn, nhưng lại không để ý cảm nhận của Lạc Uẩn.

"Xin lỗi, là tại anh không suy xét chu đáo." Phong Dã mím môi, xốc một góc chăn lên, hơi lạnh của buổi sáng chui vào khiến cơ thể Lạc Uẩn rụt lại.

Sau đó, nguồn nhiệt cực kì ấm áp ôm cậu.


Không phải chỉ là ôm mà là sử dụng tay chân bọc kín kẽ, giống như thật sự chỉ vì làm cho chất dẫn dụ trên người mình khuếch tán ra vậy.

Lạc Uẩn chôn mặt vào ngực hắn, bên tai là tiếng tim đập thình thịch, hơi nhanh nhưng lại có nhịp.

Vốn dĩ vào lúc này cậu sẽ nghe thấy suy nghĩ của Phong Dã, nói cậu mềm mại, bảo cậu thơm tho. Nhưng bây giờ lại không có tiếng động nào, hắn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lạc Uẩn cảm thấy không quen.

Chẳng lẽ đã ôm quá nhiều lần nên Phong Dã quen rồi?

"Anh không nghĩ gì hả?" Lạc Uẩn hơi ngước mặt hỏi hắn, sợi tóc mềm mại cọ vào cổ Phong Dã, Phong Dã hít thở nhẹ nhàng.

"Không có."

"Ò..."

Lạc Uẩn cũng không hiểu cảm xúc của mình nữa, đôi khi cậu ghét việc không thể che làn đạn, nhưng tới khi không còn nghe thấy nữa lại có chút nhớ mong. Lông mi mảnh dài hơi nhíu, đôi mắt hổ phách lộ vẻ mê mang.

"Em không buồn ngủ hả? Anh sợ làm ồn đến em." Phong Dã tựa cằm lên đầu tóc xù xù của Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn có thể cảm nhận được dây thanh nhúc nhích khi nam sinh nói chuyện. Một bàn tay to ôm quanh hông, chất dẫn dụ bay bổng trong không khí quẩn quanh quanh đây, mặt Lạc Uẩn hơi nong nóng.

"Anh không cần khống chế như thế, em không quen." Đầu Lạc Uẩn choáng váng, não phình ra, không khỏi dựa sát vào Phong Dã.

Nghe thấy tiếng lòng quen thuộc, Lạc Uẩn thoáng chốc thả lỏng, khóe môi vểnh lên tạo thành nụ cười nhẹ.

Sau đó cậu nghe thấy Phong Dã nói muốn hôn cậu. Lạc Uẩn chớp chớp mắt, lẳng lặng nhìn Phong Dã, đợi đối phương xán lại hôn. Nhưng sau khi đợi mấy giây, cậu mới nhận ra Phong Dã chỉ là đang nghĩ mà thôi.

Cứ chậm chạm không chịu hành động khiến Lạc Uẩn càng nghe càng không ngủ được, cậu lăn qua lộn lại tạo thành một ít tiếng động.

Lúc thì đè cẳng chân lên người Phong Dã, lúc lại vắt tay qua ôm eo hắn.

Nhưng Alpha vẫn không dao động!

Nếu không phải Lạc Uẩn thấy rõ yết hầu của Phong Dã lăn một chút thì cậu suýt nghi ngờ Phong Dã đã thay tim rồi đấy.

Chỉ là cậu không biết bây giờ Phong Dã cũng không dễ chịu gì, khuôn mặt dính vào mình mỹ lệ xinh đẹp khiến hắn phải tốn rất nhiều sức mới có thể không ôm không hôn cậu.

Ôm một cái hay hôn một cái cũng sẽ tốn thời gian ngủ của Lạc Uẩn, tối qua vốn đã không nghỉ ngơi tốt, hắn còn thấy vết thâm dưới hốc mắt của cậu, vết thâm đó ở trên khuôn mặt trắng sứ dễ thấy vô cùng.

"Em không ngủ hả? Hay anh kể cho em nghe một ít truyện trước khi ngủ nhé?" Phong Dã bất chợt nói, ngón tay thon thon vê ngọn tóc bên tai cậu, xoay vòng vòng.

"..." Lạc Uẩn nghẹn lại. Ai muốn nghe anh kể chuyện xưa kia chứ, em muốn anh hôn em kia mà.

Phong Dã nhanh chóng nhớ lại truyện cổ tích mà khi còn nhỏ Lăng Ý Tuyết kể cho hắn nghe, giọng hắn vang vang, có khả răng thôi miên cực kì tốt.

Lạc Uẩn thấy hắn cứ như có ý muốn kể hoài, đành mím môi ngắt lời hắn: "Anh có thể hôn em một cái không?"

Đầu óc của Phong Dã thoáng dừng lại: "Hôn em?"

"Ừ." Lạc Uẩn ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo nhưng được dòng nước gột rửa, màu môi hồng nhạt xinh đẹp.

Phong Dã nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng, khàn giọng đáp lại: "Ừm..."

Một cái hôn thân mật lần theo dáng môi kéo dài thật lâu, hai luồng chất dẫn dụ trong không khí cũng theo đó hóa thành một thể.

Thật lâu sau, nụ hôn ái muội triền miên mới kết thúc.

Giây phút rời khỏi môi Lạc Uẩn, Phong Dã ngước mắt, giọng khàn vô cùng. Đôi mắt hắn có chút sửng sốt, dùng ngón tay xoa môi Lạc Uẩn, cánh môi đạm phấp biến thành đỏ tươi, trong mắt cũng ươn ướt.

- -- Là do hắn làm ra.

Phong Dã cảm thấy chút suy nghĩ này của mình rõ ràng đến mức không cần đoán, buổi sáng vốn là lúc Alpha sinh động nhất, càng không cần bàn đến hắn. Cánh môi đạm bạc khẽ nhếch lên, trong ổ chăn ấm áp, hắn sờ cổ tay Lạc Uẩn.

Không giống như trước nữa, hắn nhéo xương cổ tay hơi nhô ra ở mặt bên cổ tay trắng trẻo, ám chỉ rất rõ ràng.

"Em mệt... Anh tự làm đi." Âm cuối hơi trùng xuống, nghe rất ngoan.

Sau khi bổ sung đủ chất dẫn dụ, mí mắt Lạc Uẩn không ngăn nổi mà khép lại, từng cụm lông mi hạ xuống như cánh quạt nhỏ. Thiếu niên cử động tìm tư thế tự cho là thoải mái nhất, ôm chặt eo Phong Dã, yên lặng ngủ.

Bóng đêm bị thay thế bởi bầu trời trắng xanh, có thể nghe thấy tiếng xe hay chạy qua ngoài đường phố.

Phong Dã hoàn toàn dại ra, hơn nửa ngày sau mới bắt tay che hốc mắt hơi nóng lên, tiếng hít thở vừa dài vừa nặng.

Hắn cụp mắt nhìn vẻ mặt ngủ ngoan của Lạc Uẩn trong ngực hắn. Không nhịn được mà mắng thầm: Chơi anh đúng không!

***

Đến khi ánh mặt trời đậu trên mí mắt của Lạc Uẩn, cậu mới nhận ra giờ này có thể ăn trưa luôn rồi.

Lâu rồi cậu không có dậy muộn vào cuối tuần như vậy, cho tới tận bây giờ sinh hoạt của cậu luôn có quy luật.

Nhớ lại còn thấy có chút thần kì, cậu đến quán bar, uống ly rượu Cocktail chưa uống bao giờ, chơi trò chơi mà giờ nghĩ lại thấy chơi cũng không hay lắm, nhưng sung sướng vào lúc đó là thật.

Thỉnh thoảng được một lần như thế cũng không tệ.

Lạc Uẩn nhìn trần nhà tự hỏi thật lâu mới chia một chút sự chú ý qua phần giường bên cạnh.

Duỗi tay sờ đã thấy hơi lạnh.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương ngọt ngọt, lại có hơi tiên. Có thể nghe thấy tiếng đồ vật trong bếp va chạm nhau, mang theo mùi khói lửa.


Cậu nghi ngờ trong nhà mình có cô ốc đồng đang làm bữa sáng cho cậu, à không phải, là cơm trưa.

Chỉ là bóng dáng của cô ốc đồng cường tráng hơn một chút, cậu gọi với với thân hình cao lớn đó: "Phong Dã."

Nam sinh quay lại đây, tạp dề trên người lập tức đâm vào mắt Lạc Uẩn.

"..." Lạc Uẩn che miệng cười, "Anh mặc cái kiểu này mà trong lòng không có gánh nặng nào luôn hả?"

Tạp dề trên người hắn là quà sinh nhật Lạc Vân mua cho Đường Tê, màu hồng, giá cả thích hợp mà kiểu dáng lại đẹp hơn ở siêu thị nhiều.

Bình thường Đường Tê mặc rộng thùng thình, nhưng ở trên người hắn lại có vẻ hơi chật, thậm chí có cảm giác đáng yêu ngược quỷ dị.

"Cũng được mà... Anh không nghĩ nhiều đã mặc vào rồi." Phong Dã ngao cháo, giọng điệu có chút nuối tiếc: "Chỉ là em lại không biết nấu cơm."

"Sao lại tiếc?" Lạc Uẩn đi qua, nhìn nồi cháo tôm bóc vỏ bắp, mùi hương phả vào mũi.

"Bởi vì trước kia anh từng nghĩ đến gì mà khoả thân tạp dề play." Phong Dã cười cực kì mờ ám, đôi mắt nhìn thẳng qua.

"Mới sáng sớm, đầu óc anh có thể sáng sủa một chút không vậy?" Mặt Lạc Uẩn thoáng chốc đỏ ửng, có hơi bực mình, "Lúc nào đó sẽ dìm đầu anh vào nước rửa đấy."

"Em còn nói anh nữa, buổi sáng là ai vừa sướng đã ngủ, bỏ mặc anh vậy?" Phong Dã cởi tạp dề nhưng lại phát hiện nút thắt hình như biến thành nút chết rồi.

Lạc Uẩn đứng trước mặt hắn, giang hai tay ôm hắn, ngón tay vờn sau lưng để cởi nút thắt giùm.

Vì sao cậu lại không đứng ở đằng sau luôn đi?

Vì Phong Dã chơi cậu đó. Hắn nói đây là hình phạt nhỏ vì sáng nay cậu đã bỏ mặc hắn mà đi ngủ.

Để đôi tay có thể đủ không gian hoạt động, Lạc Uẩn gần như dính hẳn vào Phong Dã, môi hôn lên xương quai xanh của hắn.

Đang lúc cởi mệt cả người, Phong Dã vểnh môi, đôi mắt đen nhánh thâm trầm, hắn càng tăng độ khó lên.

Chẳng qua là cho cái danh nghĩa đẹp xíu, chứ thực tế là để nhân cơ hội chiếm hời từ vợ.

Hắn nghiêng đầu, vùi đầu vào bờ vai mảnh khảnh của Lạc Uẩn, chiếc mũi cao thẳng thong thả động đậy, cánh mũi mấp máy, cố sức ngửi lấy mùi hoa sơn chi tỏa ra từ làn da mỏng.

Trong quá trình này, môi Lạc Uẩn vô tình dán lên vành tai của hắn, vừa cụp mắt là có thể thấy xương quai xanh rõ nét của nam sinh.

Phong Dã chơi xấu phả hơi vào cổ Lạc Uẩn, hơi thở ấm áp khiến lông mi Lạc Uẩn run loạn.

Đối mặt với sự quấy rối ác ý, thần kinh Lạc Uẩn căng chặt, một lòng một dạ đặt trên nút thắt ở ngón tay.

Cuối cùng cũng sắp cởi được, mặt mày Lạc Uẩn treo sự vui mừng, giây sau, ót cậu bị cắn nhẹ một cái, còn cảm nhận được sự mềm mại rõ ràng.

Phong Dã đang mút cậu.

Nhận ra được điều này, nhịp tim Lạc Uẩn nhanh hơn, ngón tay không nhịn được buông lỏng, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cậu chớp mắt, nửa ngày sau mới phản ứng lại, che cổ lùi về sau mấy bước.

"Chuyện hồi sáng là em không đúng, em không nên chơi anh, em biết sai rồi, sau này không chơi anh nữa!"

Lạc Uẩn đỏ mặt, nói như lời thề son sắt, ngón tay thon dài đặt trên cổ, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy làn da có một góc hồng hồng.

"Ấy đừng, gì mà sau này không bao giờ chơi anh nữa vậy." Phong Dã giương môi dưới lên, chầm chậm xoay người, "Không đùa em nữa, cởi cho anh đi."

Lạc Uẩn vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng, tiến lên chậm rì rì, vừa cởi xong nút thắt đã nghe thấy Phong Dã cụp mắt nói với cậu.

"Sau này anh chơi em là được rồi."

Ánh mặt trời ban trưa soi vào phòng khách, rọi vào khiến người ấm áp dễ chịu, thiêu đến mức não Lạc Uẩn thoáng trống rỗng, màu máu lan từ tai ra, cuối cùng lan đến mặt.

"Dù sao cũng phải công bằng chứ, lớp trưởng, các bạn học đều nói em rất công bằng." Phong Dã múc lên hai bát cháo bắp tôm bóc vỏ.

Một lúc lâu sau, Lạc Uẩn mới đáp lời, giọng run rẩy: "Chữ chơi của anh với của em không phải cùng một nghĩa."

Phong Dã đặt bát cháo lên bàn cơm ở phòng khách, ngón tay tiếp xúc với bát sứ nên lòng bàn tay còn hơi nóng, mang theo ấm áp mân mê vành tai Lạc Uẩn.

Đuôi mắt của Phong Dã vểnh lên, trong đôi mắt đen chứa nụ cười không rõ nghĩa. Hắn lười biếng nói: "Đâu có gì không giống nhau đâu, rõ là giống nhau cả mà."

***

Buổi trưa hai người không đi đâu hết mà chỉ ngồi đọc sách trong phòng ngủ. Phải học tập cho tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước là sứ mệnh của học sinh.

Tất cả đều bình thường, ngoại trừ Tô Nùng. Tô Nùng sốt ruột hoảng hốt gọi cho Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn tưởng cậu ta có chuyện gì gấp lắm, nửa ngày sau mới hiểu ra là Thượng Quan Nghị hẹn cậu ta đi thư viện học.

"Lạ ở đâu? Đây không phải là điều tốt à. Cậu xem, hai Alpha học yếu nhất trong lớp cũng bị việc học chinh phục rồi."

Là lớp trưởng, Lạc Uẩn cảm thấy rất vinh dự.

"Em bảo ai bị học tập chinh phục vậy, nói lại anh nghe?" Phong Dã dùng đầu gối cọ vào cậu.


Nhiệt độ cơ thể Alpha xuyên qua vải chầm chậm truyền đến, hắn cứ cái được cái không mà cọ, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều chứa nụ cười biếng nhác.

"Cậu từ từ đã." Lạc Uẩn nói một câu với điện thoại rồi che microphone, quay đầu hỏi: "Nếu không phải bị chinh phục thì anh đang viết cái gì vậy?"

Phong Dã cụp mắt, giọng điệu không hề để tâm: "Này hả? Phải nói là anh bị em chinh phục chứ, đầu óc ai có bệnh mà lại thích học cơ ---"

Nói đến đây, sống lưng hắn chợt lạnh, lại nhìn Lạc Uẩn, thấy cậu đang nhìn hắn cười như không cười, ánh mắt cực kì nguy hiểm.

"Anh có bệnh, anh có bệnh." Phong Dã lập tức sửa lời, không cần tự hỏi, "Anh thích học tập nhất."

Lúc hắn nói câu này trùng hợp là lúc Lạc Uẩn vừa dời tay khỏi microphone nên truyền sang phía Tô Nùng.

Sự sợ hãi trong giọng điệu đó có thể sánh ngang với việc thế giới sụp đổ.

"Phong Dã bảo là cậu ta thích học tập á?"

"Quả nhiên thế giới này có vấn đề, nếu không sao Thượng Quan Nghị lại mời tớ đi thư viện được."

"Mà lại không phải là Internet Caffe!"

Lạc Uẩn: "Vậy cậu muốn đi không? Muốn đi thì đi đi."

Tô Nùng căng thẳng: "Tớ cảm thấy chuyện này có quỷ."

Lạc Uẩn trấn an cậu ta: "Đừng nghĩ nhiều, học tập thôi mà, không phải bọn mình cũng thường đi thư viện hẹn hò hả?"

Phong Dã bên cạnh căng thẳng dựng lỗ tai lên, chợt thấy trên đầu hơi xanh xanh.

Tô Nùng tiếp nhận sự thật: "Được rồi, để tớ nghĩ lại."

***

Một buổi trưa làm đề.

Phong Dã chưa từng ngồi một chỗ lâu như thế, lúc đứng dậy chân cứng cả ra. Nhưng Lạc Uẩn đã quen rồi nên đứng lên như chẳng có chuyện gì.

Chớp mắt ấy, Phong Dã nghi ngờ ai mới là Alpha. Alpha có thể lực tốt là gạt người hả?

"Chân em không tê hả?"

"Không có."

"Eo cũng không đau nữa?"

Lạc Uẩn nhìn hắn, trong mắt hiện lên hài hước: "Eo anh đau, thận không tốt hả?"

"..." Phong Dã giơ tay đặt sau gáy Lạc Uẩn như niết mèo, "Em muốn thử không?"

Lạc Uẩn bỗng không dám tiếp lời nữa. Tiềm thức cậu cảm thấy nếu cậu dám nói, Phong Dã chắc chắn sẽ muốn thử. Thử thì sẽ chết đấy, ăn nói không được bậy bạ.

"Anh biết sao chân em không khó chịu rồi." Phong Dã dựa lưng vào ghế, tư thế lười biếng.

Lạc Uẩn: "Vì sao?"

Phong Dã đáp rất nghiêm túc: "Vì em chân ngắn."

Lạc Uẩn nghe xong hoài nghi nhân sinh, sống nhiều năm như thế mà đây vẫn là lần đầu nghe thấy câu này, còn là phát ra từ miệng Phong Dã.

"Trước kia em bảo chân em..." Lạc Uẩn mím môi, cảm thấy cực kì chua xót: "Đẹp."

Phong Dã: "Đúng vậy, đó là do không có vật tham chiếu. So với anh thì chân em ngắn lắm, em còn nhớ lần trước..."

"Em ngồi trên đùi anh, ghế của anh nâng cao, nhếch đầu gối lên là mũi chân em còn chẳng chạm đất ấy, chỉ đung đưa trên người anh thôi."

"..."

"Thật ra hôm đó anh có một chuyện còn giấu em." Phong Dã chầm chậm đến gần tai Lạc Uẩn, yết hầu lăn xuống.

Chính là ngày bị đánh mông. Đây là chuyện Lạc Uẩn không muốn nhớ nhất, cậu hơi nhíu mày, lực chú ý không ở chỗ chân ngắn, hỏi: "Giấu em chuyện gì?"

"Anh không biết có nên nói hay không nữa." Phong Dã nói, "Em chắc chắn sẽ đánh anh."

Lạc Uẩn: "Vậy đừng nói nữa."

"..." Phong Dã nghẹn đến mức khó chịu, "Em như vậy là không ra bài theo kịch bản."

"Anh vẫn nên nói em biết vậy." Phong Dã bảo.

Lạc Uẩn: "Thật ra em cũng không muốn nghe lắm."

"Đừng mà, anh nói em nghe." Âm cuối của Phong Dã bất giác nâng lên, nghe như đang làm nũng.

Lạc Uẩn ăn mềm không ăn cứng, lòng mềm nhũn: "Vậy anh nói đi."

[Thật ra hôm đó anh cảm thấy em khóc rất đẹp]

Lạc Uẩn nghe tiếng lòng đến bất chợt, trong lòng liên tục xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.

Cậu dùng ánh mắt ý bảo Phong Dã tiếp tục nói.

[Anh nhìn...có phản ứng]

Khuôn mặt trắng nõn của Lạc Uẩn chớp mắt đỏ lên. Người trước mặt thật sự phát huy cái sự không biết xấu hổ đến mức tối đa nhất. Nghĩ là nắm tay lập tức bay đến vai Phong Dã.

"Ai ai ai, đã bảo không đánh anh rồi mà." Phong Dã như đang xin được khoan hồng, hôn khuôn mặt Lạc Uẩn, dỗ dành cậu, "Chủ yếu là do em cọ vào anh."

"Rõ ràng là do em không ngồi được!" Lạc Uẩn không thèm nghĩ gì mà cứ đánh hắn liên tục.

Lạc Uẩn nằm nhoài ra bàn, bắt đầu buồn bã, không muốn quan tâm người khác nữa.

***

Điện thoại của Phong Dã trên bàn rung lên, có tin nhắn nhóm gửi đến.


Hắn tham gia rất nhiều nhóm, người trong nhóm đều học yếu nhưng trong nhà có chút bối cảnh và dùng cửa sau để vào trường Số I như hắn.

Có người trong nhóm @ rủ hắn đi chơi bóng, bảo là lớp thể dục gửi thư khiêu chiến, hắn không đến là quân tâm rời rạc.

Trương Thiên Hà và Thượng Quan Nghị cũng ở trong, Trương Thiên Hà gửi mấy cái icon quỳ gối cầu xin, hình động mèo con khóc nhè lấp đầy cả màn hình.

"... Alpha mấy anh đều lén dùng biểu tình dễ thương như vậy à?" Lạc Uẩn cầm bút gel, tò mò nhìn nhiều hơn.

"Cái nào dễ thương?" Phong Dã cụp mắt, chỉ từng cái icon mèo con, "Em bảo cái này hả?"

"Ừ, Tô Nùng cũng hay gửi cho em mấy cái này." Lạc Uẩn khựng lại, giọng điệu hơi mềm: "Như là mèo con, cá sấu nhỏ, thỏ con, đáng yêu lắm."

Phong Dã nhíu mày, cảm thấy câu này cứ kì quái: "Không phải bây giờ thanh thiếu niên đều thích dùng mấy icon kiểu vậy hả?"

Lạc Uẩn thoáng trầm mặc.

Phong Dã lại nhìn tin nhắn trong nhóm, gõ chữ với tốc độ không nhanh không chậm: [Đi thì ngày mai không thi được]

Nhóm có nhiều người, Alpha có tính nôn nóng vừa đọc một nửa đã trả lời lại --

[Thi cái quần ấy]

[Mợ chứ ai trong nhóm này thi thố vậy?]

[Gián điệp từ đâu đến, mau đuổi ra ngoài]

Trương Thiên Hà: Người này trộm hình đại diện của Phong Dã hả?

Lục Nguyên Đồng: Mé... Hình như người này là Phong Dã mà.

Mấy Alpha lần lượt quỳ xuống xin được khoan hồng, đột nhiên gửi rất nhiều icon mèo con khóc ròng ròng chạy đi: Anh ơi, chúng em sai rồi! Sai vô cùng luôn!

Phong Dã:... À, không sao.

Nhóm lập tức thở thào một hơi, sau đó mới thảo luận chuyện vì sao Phong Dã lại chuẩn bọ cho kì thi giữa kì.

Lại nghĩ đến lời đồn trên giang hồ của hắn và Lạc Uẩn, sôi nổi nói: Quả nhiên tình yêu khiến người ta mù quáng mà.

Phong Dã:...

Bọn họ nhanh chóng thay đổi mục tiêu, Phong Dã không đi, kĩ thuật của Thượng Quan Nghị giữa một đống Alpha cũng coi như trên cơ.

Thượng Quan Nghị: Xin lỗi, nhưng tao cũng không đi đâu.

Có người bám theo hỏi không buông: Vì sao chứ!!!

Thượng Quan Nghị: Học đó, ngày mai phải thi giữa kì rồi.

Trong nhóm lại đầy dấu chấm hỏi và con mèo đập đầu xuống đất. Hỏng muốn chết, bọn họ lại hỏi: Mày lại là vì sao?

Thượng Quan Nghị: Vì... Tình yêu.

Cậu ta nói xong còn bổ đao xuống, kích thích một đám chó cô đơn trong nhóm: Người tao yêu thầm đồng ý hẹn hò với tao rồi [xấu hổ] [xấu hổ]

Một đám chó cô đơn khóc lóc thảm thiết, cảm thấy thế giới không tốt đẹp xíu nào.

Lạc Uẩn yên lặng nhìn trộm bên cạnh rất muốn thêm vào một câu: Cậu chỉ đi thư viện thôi mà, xấu hổ cái gì?

Phong Dã rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm, lấy sách môn khác ra, nhướng mày hỏi: "Chúng ta học tiếp nhé?"

"Ừ." Lạc Uẩn mím môi, tâm trí không ở việc học, nhịn hồi lâu mới kéo ống tay áo của Phong Dã.

Phong Dã nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"

Đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy, Lạc Uẩn thoáng chốc xấu hổ, dong dài mấy giây mới nói ra.

"Cái đó, có phải anh có rất nhiều icon không?"

Phong Dã sửng sốt: "Nhiều lắm, anh để trong nhóm, ngày nào Trương Thiên Hà với Thượng Quan Nghị cũng gửi cho anh."

Vành tai Lạc Uẩn đỏ bừng bừng: "Vậy anh gửi cho em với được không?"

Phong Dã hoàn toàn đơ người, giờ mới nhớ ra mấy câu Lạc Uẩn vừa nói rất kì lạ, mơ hồ nhớ ra hình như Lạc Uẩn chưa bao giờ gửi icon cho hắn cả.

Chẳng lẽ là do không có?

"Ừ, có thể, việc nhỏ thôi mà." Đầu óc Phong Dã còn chưa quay lại, gửi hết toàn bộ icon đáng yêu cho cậu.

Tốc độ của mạng rất nhanh, một giây đã gửi được rất nhiều tấm, ngón tay Lạc Uẩn ấn xuống màn hình, lưu trữ một đống.

Cậu vui vẻ là quanh người như đang vứt hoa tứ phía. Ngoan quá đi.

Phong Dã sán vào, kề sát tai cậu hỏi: "Em ăn kẹo để lớn hả?"

Lạc Uẩn không hiểu: "Hả?"

"Sao em lại ngọt như thế, tim anh không chịu nổi. Anh phải hỏi ba xem một mũi insulin* ở bệnh viện bao nhiêu mới được."

*Insulin là một loại hormone từ các tế bào đảo tụy ở tuyến tụy tiết ra, ảnh hưởng lớn đến lượng đường trong máu.

Môi mỏng rất sát vành tai Lạc Uẩn, nhịp tim Phong Dã nhanh nửa nhịp. Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm vành tai trước mặt đang bị xấu hổ xâm chiếm dần. Hắn nghiêng lên trước hôn lên.

Lạc Uẩn đỏ mặt, không nói gì.

Qua một hồi lâu, hai người dời sự chú ý lên đề thi, cho đến khi hoàng hôn dần đậm, thời gian muộn dần.

Thời gian nghỉ, Lạc Uẩn đứng dậy đến phòng bếp rót nước, cậu mới đi thì điện thoại của Phong Dã rung lên, là Lạc Uẩn gửi tin nhắn cho hắn.

Vì sao không nói trước mặt mà phải gửi WeChat?

Phong Dã bấm mở Wechat, trên màn hình là một cái icon mèo xấu hổ che mặt.

"Đệch, em đáng yêu quá vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui