Phong Dã ôm Lạc Uẩn, gian nan đứng dậy lấy giấy trên bàn, chồng lên nhau để lau nước mắt cho cậu.
Lạc Uẩn da trắng, đôi mắt vốn hơi đỏ, bị giấy cọ qua càng đỏ hơn.
Cậu khóc không phải khóc gào lên, mà chỉ im lặng nhìn người khác, nước mắt rơi xuống theo trọng lực, tạo thành dòng nước mắt trên khuôn mặt.
Đôi mắt cậu có nước, lông mi dày cũng bị ướt, dính thành từng cụm.
Tóm lại là nhìn rất đáng thương.
Nếu ông nội hắn thấy hắn ăn hiếp Lạc Uẩn, nhất định sẽ đập chết hắn.
Lòng Phong Dã bất ổn.
Dù sao, trước đó không lâu, hắn đã chọc người ta khóc trong phòng nghỉ, giờ lại chọc vợ xù lông.
Lạc Uẩn như còn đắm chìm trong thế giới của mình, đôi mắt màu hổ phách long lanh sạch sẽ, bên trong chứa hơi nước đẹp đẽ.
Khi cậu nhì lại đây, yết hầu của Phong Dã bất giác trượt lên xuống.
“Không thì.......!Anh cho em đánh lại nha? Cho em đánh tùy tiện, dùng công cụ cũng được.
Không phải lực tác động lẫn nhau à, không thì cho em dùng gậy để đánh.” Giọng Phong Dã nói trầm, mang theo ý muốn trấn an.
“Chưa có ai dám đánh mông anh đâu đấy.” Phong Dã nói, lại dừng lại, “Ngoại trừ người nhà anh.”
Vừa nghe đến đây, Lạc Uẩn càng bực.
Đây là chuyện đánh trả là có thể giải quyết à?
Bị đau là cơ thể của cậu hả?
Không, là tôn nghiêm của cậu!
Huống hồ gì mà chỗ này nhiều thịt, đánh sẽ không đau?
Đây là lý do kỳ lạ mà hắn đánh mông cậu?
Khi còn nhỏ, Đường Tê cũng chưa từng đánh cậu như vậy.
Nghĩ đến đây, mặt Lạc Uẩn tức giận đỏ lên, không biết là đang bực vì chuyện mình bị đánh hay do cậu lại khóc trước mặt Phong Dã.
Từ khi gặp Phong Dã, tuyến lệ của cậu như thể cuối cùng cũng nhớ ra nó có công dụng sinh lý.
Kỳ phát tình khóc, bị Phong Dã hôn đến mức thiếu oxy cũng khóc, bây giờ lại khóc.
Lạc Uẩn có hơi không chịu nổi bản thân như thế.
Cậu lấy khăn giấy trong tay Phong Dã, lau khô lông mi bị ướt, mím môi im lặng không nói.
Khóe môi của cậu cụ xuống, hàng mày thanh tú cũng nhăn lại, vẻ mặt lộ vẻ nghiêm trọng.
Nhìn như còn đang giận dỗi.
Phong Dã căng thẳng.
Hắn tưởng mình đánh Lạc Uẩn đau thật, bàn tay đặt lên chỗ đó, nhẹ nhàng xoa hai cái theo chiều kim đồng hồ, “Em đau thật hả? Anh không có dùng sức mà.”
“Anh thấy chỗ này nhiều thịt, đánh chắc chắc không đau.”
“Nước mắt em vừa chảy ra, làm anh lo quá.”
Tay của hắn lớn, ngón tay thon dài, Lạc Uẩn dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của Phong Dã.
Động tác này mờ ám quá.
Còn ở trong phòng ngủ của Phong Dã nữa.
Giờ đã là giữa trưa, không biết bao giờ ông nội Phong về.
Nếu để ông thấy tình huống này, vậy.......
Vậy nên Lạc Uẩn chống vai Phong Dã, dựng thẳng nửa người đứng lên, chân dẫm lên đất tức khắc cho cậu cảm giác an toàn, sau đó cảm giác nong nóng bên cẳng chân.
“Có hơi đau.” Lạc Uẩn vén ống quần lên, quần đen càng khiến da ở cẳng chân trắng như tuyết, da bị bong, chung quanh thẫm màu.
Phong Dã nheo mắt, khom lưng lại gần nhìn: “Bị lúc nào?”
“Không phải tại anh không nói trước đã ôm em lên à? Chỗ tựa lưng cản lại, em không nhấc chân được.” Chóp mũi của Lạc Uẩn hơi đỏ.
Khi cậu dùng con ngươi nhạt màu nhìn Phong Dã, càng mềm hơn bình thường.
Đột nhiên, trái tim của Phong Dã đập nhanh hơn.
Adrenalin tự dưng tăng lên, trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ kỳ quái.
*Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú… làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh.
Lạc Uẩn với hốc mắt phiếm hồng......!cũng thật đẹp.
Một lúc ngây người ngắn ngủi, Lạc Uẩn đã dời khỏi lòng ngực hắn, ngồi một bên khom lưng nhìn chân mình.
Cậu thấy không sao, nên bỏ ống quần xuống.
“Băng dán trước anh mua hình như còn dùng được.” Phong Dã nhớ ra, đứng dậy tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm ra băng dán bị hắn chà đạp đến mức không thành hình, nhưng còn có thể dùng được.
Dán băng dán xong, Lạc Uẩn chỉ vào giường: “Anh lại đây, nằm sấp xuống.”
Phong Dã không hiểu gì: “?”
“Không phải anh đã nói cho em đánh trả hả?” Mặt Lạc Uẩn sầm xuống, giọng nói lộ vẻ khó chịu, “Em muốn đánh thêm nhiều cái, không thì không thể bớt giận được.”
Lần này Phong Dã hiểu ra, đây là muốn đánh lại.
Hắn càng cảm thấy Lạc Uẩn đáng yêu hơn.
Dễ dỗ dành như vậy, ngoan quá mà.
“Được thôi, cho em đánh.” Khóe miệng Phong Dã tạo thành nụ cười, sau đó nằm lên giương.
Hắn không hề sợ, dùng tay chống đầu, quay đầu nhìn Lạc Uẩn, dáng vẻ mình đã chuẩn bị xong.
Lúc này Lạc Uẩn mới nhìn Phong Dã và chỗ mà cậu sắp trả thù lại.
Do nhiều cơ bắp mà đường cong rất rõ ràng.
Nghĩ đến mình sẽ xuống tay đánh chỗ nào, tai Lạc Uẩn nóng lên, ngón tay hơi cuộn, lại nhìn bàn tay mình.
Cậu tự cổ vũ cho bản thân và ám chỉ tâm lý, giờ mới đánh lại.
.......Đánh liên tục mấy cái.
Nghe âm thanh, Phong Dã còn cảm thấy rất có cảm giác tình thú, không hề ngại ngùng, trái lại còn cười hỏi Lạc Uẩn: “Em đau tay không, muốn công cụ không? Tay vợ thật mềm.”
“......” Tay Lạc Uẩn khựng lại, cậu cảm thấy không trả thù thì càng nghẹn hơn.
Nhớ đến nguyên nhân dẫn đến sự tình này, Lạc Uẩn hừ nhẹ một tiếng: “Chuyện vừa rồi em không sai, em tin tưởng anh mà anh còn đánh em.”
Khóe miệng của cậu mím lại, cánh môi hồng nhạt hơi chu lên, giữa mày thể hiện sự không vui.
Cậu bỗng dưng cảm thấy mình tích cực quá.
Phong Dã lập tức ngồi dậy, ôm lưng Lạc Uẩn kéo dựa vào ngực mình.
“Anh làm gì, em còn giận đấy nhé........” Lạc Uẩn có chút không vui.
Còn đang nói, môi bị Phong Dã hôn nhẹ, cơ thể nghiêng đi, hai người ôm nhau ngã xuống giường.
Phong Dã động tay, chạm vào tai Lạc Uẩn rồi cúi đầu hôn cậu.
Đây là một nụ hôn nhẹ, mang theo sự đau lòng, thương yêu và một chút nghĩ mà sợ.
Nụ hôn sâu hơn, Lạc Uẩn bị hôn đến mức cảm thấy ngại ngùng, phát ra vài tiếng hừ nhẹ.
Mặt cậu đỏ lên, phát ra tiếng ưm ưm từ yết hầu như xin được khoan hồng.
Môi răng bị quấn lấy thật lâu, Phong Dã mới chịu tha cho cậu.
Phong Dã chống người, nhìn chằm chằm cậu.
Trong đôi mắt đen nhánh dần chứa tình cảm sâu đậm.
“Anh thật sự rất sợ.” Giọng hắn hơi khàn.
“Sợ gì?” Lạc Uẩn cuộn tròn ngón tay, lúc nói không thể khống chế được mà nói lắp.
Ngón tay của Phong Dã phủ lên vành tai của Lạc Uẩn, nhẹ nhàng xoa hai cái.
Hắn chầm chậm cúi đầu, trán chạm vào nhĩ tiêm của cậu.
“Sợ em xảy ra chuyện gì đó, em đừng không chịu để ý như vậy.” Phong Dã nói bằng giọng khàn khàn, “Dù phải liều mạng thì anh cũng sẽ đỡ lấy em, nhưng mà anh vẫn sợ, nếu như không đỡ được em thì phải làm sao bây giờ.......”
Giọng mềm nhẹ yếu thế dễ khuyên bảo hơn nhiều.
Ít nhất Lạc Uẩn cũng được hắn dỗ dịu đi rồi.
Nhĩ tiêm bị Phong Dã đặt từng nụ hôn vụn vặt, Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng: “........Em biết rồi.”
Lại cảm thấy mình chịu thua nhanh quá, cậu bèn nói tiếp: “Anh sớm nói như thế có phải tốt rồi không.......”
Phong Dã nhỏ giọng cười bên tai cậu, ngón trỏ xoa tóc mái của Lạc Uẩn, nhẹ nhàng nói: “Ừ, anh sai rồi.
Nếu biết sớm cục cưng nhà ta ăn mềm không ăn cứng, ngay từ đầu anh đã làm vậy rồi.”
Nói mãi, không khí lại mập mờ quá mức, dễ dàng khiến người ta suy nghĩ linh tinh.
Phong Dã lại bắt đầu suy nghĩ không đứng đắn: “Nhưng anh thấy em vẫn nên quen việc ăn cứng đi, chỉ biết ăn mềm mà không ăn cứng là không tốt đâu.”
Trong mắt hắn chứa nụ cười khó hiểu, giọng khàn khàn mang theo chút tùy ý và vô lại.
Lạc Uẩn không ngốc, thoáng chốc đã hiểu được nghĩa thô tục của câu nói.
Tai cậu còn chưa kịp nóng lên, lại nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Lạc Uẩn hoảng loạn đẩy Phong Dã ra.
“Tránh ra, hình như ông anh về rồi.”
“.........” Phong Dã lập tức có ảo giác bị dùng xong rồi ném.
***
Người đang yêu đương hình như đều rất thích chia sẻ.
Trên bàn cơm, Lạc Uẩn chia sẻ chuyện này với Tô Nùng.
Câu đầu tiên chính là lên án: [Phong Dã đánh tớ]
Tô Nùng nghi ngờ hai mắt mình: [Sao có thể chứ, Phong Dã sao nỡ đánh cậu được]
Lạc Uẩn đáp như chém đinh chặt sắt: [Đánh tớ thật đấy, còn đánh mấy cái lận.]
Tô Nùng biết Lạc Uẩn không có tính nói đùa, lập tức từ giường bật dậy, đánh chữ bùm bùm: [Này còn phải nói, hai người mới yêu nhau bao lâu chứ, không thể yêu Alpha đánh người được]
Lạc Uẩn gật đầu đồng ý, vậy nên sơ lược sự việc buổi sáng cho Tô Nùng một lần, giản lược vị trí bị đánh: [Rõ ràng là tớ tin anh ấy, vậy mà anh ấy còn hung dữ với tớ.
Đúng là không phải người mà]
Tô Nùng mặt vô biểu tình nhìn điện thoại, lập tức cảm thấy mình như thằng ngu vậy.
Cậu ta lại làm biếng chui lại vào ổ chăn ấm áp, trầm trồ ngợi khen bữa tiệc lớn, chuẩn bị chữa lành tâm hồn bé nhỏ bị thương của mình.
Lạc Uẩn ăn thức ăn đầy đủ từ hương vị đến màu sắc, cắn đũa chờ câu trả lời.
“Có ngon không? Những món này đều là sở trường của ông đấy!” Ông Phong cười, không ngừng gắp đồ ăn vào bát của Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn bỏ điện thoại xuống, ăn thêm vài miếng.
Cậu đã ăn đến mức phình bụng rồi, rất lâu rồi cậu chưa từng ăn no quá mức đến thế.
Ông nội Phong thật sự nhiệt tình hiếu khách, cậu cũng ngại đặt đũa không ăn nữa.
“Ngon lắm ạ, còn ngon hơn nhiều đồ ăn của mấy khách sạn lớn nữa.
Trước kia cháu nghe Phong Dã bảo là tay nghề của ông giỏi lắm.
Cảm ơn ông vì đã làm cho cháu bàn đồ ăn lớn như vậy ạ.”
Khác với tính cách cả ngày gây chuyện của Phong Dã, dáng vẻ Lạc Uẩn mặc áo sơ mi trắng vừa tuấn tú, vừa trong trẻo.
Ông nội Phong rất thích những học sinh ngoan như thế này, ông lại gắp nhiều đồ ăn chồng chất vào chén Lạc Uẩn.
“Từ từ ăn, cháu gầy quá.
Sau này cháu tới đây nhiều một chút, muốn ăn gì thì nói với ông, ông làm cho hai đứa.”
“Được rồi mà, ông cho heo ăn hả?” Phong Dã cầm lấy bát của cậu, bỏ hết một đống đồ ăn vào bát mình.
“Cái thằng thúi này, cháu không nói thì không ai bảo cháu câm đâu.
Cháu mới là heo đấy.” Ông nội Phong trừng hắn một cái.
“Em không ăn được thì đừng cố, không khó chịu hả?” Phong Dã gặm xương sườn.
Bị nói trắng ra như vậy, Lạc Uẩn có hơi đỏ mặt.
Cậu thật sự đã no lắm rồi, bụng có cảm giác sắp vỡ đến nơi.
Thấy thức ăn trong chén đã chạy hết sang bát của Phong Dã, cậu lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Cái này em ăn rồi.” Nhìn dấu răng bị cậu gặm ra trên miếng xương sườn, Lạc Uẩn có chút ngại ngùng.
“Không sao, anh không để ý.” Phong Dã đáp không chút để ý.
Nhưng mà cậu để ý......!
Lạc Uẩn nuốt nước miếng, nhìn ông nội Phong.
Thấy ông cười tủm tỉm, Lạc Uẩn càng ngại hơn, chóp mũi sắp chui hẳn vào trong bát.
Điện thoại của cậu rung lên, Lạc Uẩn mở lên xem.
Tô Nùng: [Hai người yêu đương các cậu khoe ân ái với tớ đấy hả? Phiền muốn chết!]
Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của cậu ta, Lạc Uẩn ngẹn họng, yên lặng moi ra một chuỗi dấu ba chấm ngại ngùng.
***
Vé máy bay định vào trưa hôm đó, vốn dĩ Lạc Uẩn định tự một mình tiễn Đường Tê và em gái ra sân bay, nhưng Phong Dã bảo là hắn cũng muốn đi cùng.
Cậu có chút không rõ thái độ của Đường Tê đối với Phong Dã.
Tuy bà không bắt hai người chia tay, nhưng trước kia cậu bảo là kèm Phong Dã, Đường Tê vẫn luôn không hài lòng.
“Cho anh đi theo đi.” Phong Dã nói với giọng điệu lười biếng.
Hắn sợ lúc Lạc Uẩn và người nhà chia tay ở sân bay sẽ buồn lòng, khó chịu.
Hắn không chịu được Lạc Uẩn khó chịu.
“Với cả anh có thể giúp mọi người xách hành lý mà.”
Cuối cùng Lạc Uẩn vẫn gật đầu: “Được.”
Lúc về đến nhà, Đường Tê và Lạc Vân đã chờ dưới lầu rồi.
Cho dù chỉ định mang nhu yếu phẩm thôi, không đủ thì sang bên kia mua, nhưng vẫn dọn ra hai cái vali một lớn một nhỏ.
Đường Tê nhìn nam sinh đang đi về phía mình, không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với hắn.
Phong Dã có ngũ quan đẹp xuất sắc, thân hình cao lớn thẳng tắp.
Hắn mặc áo tay ngắn màu đen đơn giản và quần jean nhạt màu.
Dù không trang điểm nhưng vẫn đẹp, cực kỳ thú hút trong nhóm người.
Lưng thẳng tắp, kiểu tóc lộn xộn lộ ra vẻ mất khống chế, cả người hắn lộ ra vẻ vô lại và hư hỏng trong tính cách của hắn.
Nghĩ đến việc hắn là người yêu của Lạc Uẩn, Đường Tê bất giác có ánh mắt của người lớn.
Tuy Phong Dã có thành tích không tốt, nhưng rất tốt với Lạc Uẩn.
Hơn nữa, lần phân hóa ngoài ý muốn đầu tiên của Lạc Uẩn ở trong lớp, cũng là hắn giúp đỡ mới không tạo thành trận hỗn loạn lớn.
Xe bà gọi đã đến, Lạc Uẩn nhỏ giọng gọi Đường Tê: “Mẹ.”
Lạc Uẩn không rõ thái độ của Đường Tê đối với Phong Dã nên có chút lo lắn, cho đến khi Phong Dã chào Đường Tê, bà cười một cái, cậu mới thả lỏng lại.
“Để cháu xách đồ lên giúp dì.” Phong Dã xách vali lên, bảo tài xế mở cốp xe, vali rất nặng mà hắn xách cực kỳ nhẹ nhàng.
Trên đường đi, Đường Tê đều dặn Lạc Uẩn một số việc.
Lớn thì là chuyện thân thể, bệnh tình của cậu, nhắc đi nhắc lại bất thường lúc phân hóa.
Nhỏ thì là buổi tối mùa hè lạnh, trong ký túc xá nhiều muỗi, nhớ phải mua màn, tối nhiều sương, không nên bật điều hòa cả đêm không lại cảm lạnh.
Lạc Uẩn tưởng rằng bà sẽ nói đến chuyện học hành, nhưng xe sắp đến sân bay rồi mà bà vẫn chưa nói.
“Anh ơi, nếu anh trọ ở trường thì nhớ phải mang theo gấu nhỏ của em nha.” Giọng Lạc Vân hơi nghẹn ngào.
Em cảm thấy khóc nhè trên xe có hơi mất mặt, nên cố nín không khóc.
Đôi mắt em đỏ theo, dáng vẻ cắn môi dưới quật cường.
Đến sân bay, Lạc Uẩn mang em đi xếp hàng lấy vé, Phong Dã giúp Đường Tê làm thủ tục vận chuyển hành lý.
“Chuyện đó.....!Chuyện đi nước D, dì cảm ơn bác sĩ Lăng và ngài Phong nhiều.” Đường Tê nhắc đến chuyện này.
“Còn cả chuyện đổi bệnh viện thành chữa trị đặc biệt, cũng nợ mọi người nhiều lắm.
Trước kia dì cảm thấy thành tích của cháu không tốt, nên có thành kiến với cháu, dì xin lỗi.”
Nụ cười của Phong Dã rất nhạt: “Không sao ạ.”
***
Đợi trong sân bay một hồi, cuối cùng cũng đến thời gian đăng ký.
Lạc Vân cũng không nín được nữa, lúc này, nước mắt cứ rơi xuống mãi, em gào khóc lên.
Lạc Uẩn ngồi xổm xuống dỗ em: “Em khóc cái gì nào, nín cả đường, giờ phá công hả?”
“Anh ơi, hu hu, anh.......” Lạc Vân khóc đến mức không nói nên lời.
Đầu em được dịu dàng trấn an, nhìn đôi mắt của Lạc Uẩn, mặt Lạc Vân khóc đỏ lên.
Lạc Uẩn cười em, khóe miệng tạo thành nụ cười nhỏ: “Anh mang Lạc Vân đi nhà vệ sinh nhé.”
Lạc Vân đi vệ sinh, rửa tay rồi đi ra.
Em cắn chặt môi, kéo tay Lạc Uẩn.
“Sao vậy?” Lạc Uẩn cúi đầu hỏi em.
“Anh ơi.......” Giọng của Lạc Vân rất nhỏ, cũng không dám nhìn thẳng cậu: “Cho đến bây giờ.........!Em xin lỗi.”
Lạc Uẩn ngẩn ra, lòng hụt hẫng.
Cậu cho rằng Lạc Vân còn nhỏ, chắc sẽ không nhận ra.
Cảm xúc mạnh mẽ dâng lên, một hồi không nói nên lời.
Sau khi yên lặng một chốc, cậu nhẹ nhàng nói: “Sao em lại xin lỗi, không phải lỗi của em mà.”
***
Bên kia của sân bay, Đường Tê vốn không quen Phong Dã lắm.
Nhịp cầu của họ đi rồi, mắt thường cũng có thể thấy không khí yên tĩnh hẳn.
Dù Phong Dã vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng trên người đã loáng thoáng có khí chất.
Đường Tê tự hỏi hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Dì đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Lạc Uẩn, con và Lạc Uẩn bên nhau, thật ra dì cũng chẳng có tư cách để nói nhiều.”
“Cũng không thể vừa để thằng bé thiệt thòi, lại vừa dùng lý do là muốn tốt cho thằng bé mà bắt hai đứa chia tay được.”
Phong Dã bình tĩnh nhìn bà, nghe rất nghiêm túc.
“Dì biết thật không nên nói những lời này với cháu, nhưng đến đây rồi, dì vẫn muốn nhờ cháu vài chuyện..........” Giọng của Đường Tê hơi khàn.
“Dì nói đi, cháu nghe.” Phong Dã đáp đơn giản.
“Nửa năm tới, hy vọng cháu có thể thay dì chăm sóc Lạc Uẩn.”
Đường Tê nhìn xa xa, thấy Lạc Uẩn đang dắt Lạc Vân chầm chậm đi đến.
Phong Dã phát hiện ra dịu dàng trong mắt bà, cũng nhìn qua, thấy thiếu niên thanh tú đó.
“Đương nhiên rồi, đây vốn là chuyện cháu nên làm.” Phong Dã trầm giọng nói.
Đường Tê mỉm cười: “Cảm ơn cháu.”
“Chỉ là có mấy từ, dì nói sai rồi.” Phong Dã nói.
Đường Tê không hiểu, hỏi lại: “Sai à?”
“Cháu không thể thay dì được, phần của cháu cháu sẽ làm, phần của dì dì vẫn nên tự làm thôi.”
***
Đường Tê và Lạc Vân đăng ký xong, Lạc Uẩn cũng không đi, cho đến khi trên không trung để lại dấu vết màu trắng.
Rời khỏi sân bay, Lạc Uẩn vẫn còn chìm trong cảm xúc buồn lòng vắng vẻ.
Phong Dã không lên tiếng an ủi cậu ngay, mà cho Lạc Uẩn một khoảng thời gian để tự tiêu hoá cảm xúc.
Trên đường về, Lạc Uẩn bất tri bất giác dựa vào vai Phong Dã ngủ.
Lúc đến tiểu khu, Phong Dã mới nhẹ nhàng đánh thức Lạc Uẩn.
Mới ngủ dậy, cậu xoa đôi mắt nhập nhèm, trên đỉnh đàu còn có một ngọn tóc ngốc nghịch ngợm nhếch lên.
Gió mát thổi tan một nửa sự buồn ngủ của Lạc Uẩn: “Hôm nay, cảm ơn anh đã đi cùng em nhé.”
“Cảm ơn anh cái gì, nếu em muốn cảm ơn thật thì hôn anh một cái đi.” Khoé miệng Phong Dã lười biếng gợi lên.
“.....….” Lạc Uẩn cảm thấy hắn không đứng đắn, “Còn đang trên đường mà.”
Phong Dã lắc đầu bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra, vừa gõ chữ vừa lải nhải: “Bạn trai anh thẹn thùng quá, không dám hôn anh trên đường, phải làm sao bây giờ?”
Lạc Uẩn: “......”
Hai người không về nhà ngay, xuống xe, Phong Dã dẫn cậu đến một tiệm trà sữa gần đó.
Khi hai người đi song song vào tiệm, thu hút không ít ánh mắt của nữ sinh ngồi trong đó.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hô lên hoan nghênh đã đến.
“Em uống ngọt không?” Phong Dã phải hơi cúi người mới có thể nhìn rõ thực đơn trên quầy.
“Có vị dâu tây không?”
Phong Dã nói lên mấy cái tên trong thực đơn, Lạc Uẩn chọn một cái nghe tên không tệ lắm.
“Tôi uống......” Phong Dã rất ít khi uống những thứ này, do dự tới lui, nhìn một vòng, nói to hơn: “Trà hoa sơn chi sữa tươi.”
“Có thể thêm bơ không?” Hắn hỏi.
Hoa sơn chi thêm bơ.......!
Đột nhiên Lạc Uẩn có hơi hối hận, có lẽ cậu phải mua một cốc trà vị bạc hà mới đúng.
Nhân viên cửa hàng gật đầu mỉm cười: “Được ạ, của hai người là 42.”
Lúc định mở mã thanh toán, Phong Dã thoáng thấy đẩy mạnh tiêu thụ bên cạnh, cặp đôi mua chung vậy mà được giảm giá.
“Cặp đôi có thể giảm giá ạ?” Phong Dã nhàn nhạt nói.
Nhân viên cửa hàng: “Vâng ạ, thưa ngài, chỉ cần hai người hôn một cái để chứng minh quan hệ yêu đương là được rồi.”
“Hôn ở chỗ này ạ?” Lạc Uẩn có chút nghi vấn.
Nhân viên cửa hàng kiên nhẫn giải thích: “Vâng, dù sao bây giờ tình yêu không quá quan trọng giới tính mà.”
“Thôi thì quét luôn đi.” Phong Dã cảm thấy Lạc Uẩn mặt mỏng, chắc là sẽ không đồng ý với hắn.
Hắn vừa dứt lời, ngay lập tức có vài âm thanh truyền đến từ khu khách hàng –––
“Tớ đã bảo không phải một cặp mà!”
“Cậu mau đi hỏi đi, bây giờ hoặc là không bao giờ!"
“Tớ thích người mặc áo đen đó, cậu xin phương thức liên lạc cho tớ với!”
Lạc Uẩn nghe thấy, hơi nhíu mày.
Cậu tiến lên một bước, giơ tay che mã thanh toán trên màn hình của Phong Dã.
“Sao vậy?” Mặt Phong Dã dịu dàng xuống.
Vừa dứt lời, cánh môi mỏng của hắn đã bị hôn vội một cái, nhanh đến mức Phong Dã còn chưa kịp nếm vị ngọt.
Đây là lần đầu tiên Lạc Uẩn hôn Phong Dã trước mặt nhiều người như vậy.
Mặt cậu đỏ bừng, màu máu lan đến tai.
Nhưng hiệu quả rất tốt, âm thanh nóng lòng muốn thử bên kia đã không còn nữa.
Lúc này Lạc Uẩn mới dời tay đi, nói với nhân viên cửa hàng: “........Như thế đã có thể giảm giá chưa ạ?”
“Cặp đôi có thể giảm giá, hai cốc tổng cộng là 36.96 ạ.”
Độ cong trên khoé miệng của nhân viên cửa hàng hình như lớn hơn, giọng cô cũng rất to, gần như cả cửa hàng đều nghe thấy được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...