Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!


Khi Lê Gia Bảo hay tin Dạ Phong tự sát đã lặng người đi thật lâu, quen biết nhau nhiều năm như vậy, cậu chỉ muốn anh ta chịu hình phạt thích đáng trước pháp luật chứ không hề muốn anh ta chết.

Cậu cũng không biết tâm trạng lúc này của mình là thế nào, có khổ sở cũng có áy náy, nếu không phải vì yêu cậu, với một alpha có địa vị cao như anh ta chắc chắn sẽ càng đạt được nhiều thành tựu hơn nữa.

Lê Gia Bảo cảm thấy mẹ chồng mắng có vẻ đúng, cậu đúng là một ngôi sao chổi.

Cậu ôm tâm trạng nặng nề đi đến nghĩa trang nơi chôn cất Dạ Phong, anh ta không có bạn bè cũng không người thân, người duy nhất đưa tiễn anh ta chỉ có một mình Lê Vệ Ca.

Nhìn thấy cậu, cậu ấy lạnh nhạt hỏi:
“Anh đã hài lòng chưa?”
Lê Gia Bảo sững người, cậu chưa bao giờ thấy em trai dùng thái độ này nói chuyện với cậu cả, từ nhỏ đến lớn cậu ấy luôn che chở yêu thương cậu, cậu ấy có thể vì cậu mà đối đầu với Lâm Tử Sâm.

Nhưng hiện tại cậu ấy đang nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.


“Vệ Ca…”
“Anh đừng gọi em! Em rất thất vọng về anh.


Nói xong nước mắt của cậu ấy lập tức rơi xuống, thiếu niên cố kiên cường lau đi, sau đó nghẹn ngào nói:
“Anh Phong là hàng xóm cùng chúng ta lớn lên, anh ấy năm lần bảy lượt giúp anh rời khỏi Lâm Tử Sâm, tình cảm của anh ấy dành cho anh kẻ ngốc cũng nhận ra, nhưng anh thì sao? Mặc kệ anh ấy đã làm sai chuyện gì, chẳng lẽ anh không thể vì ơn nghĩa ngày xưa mà chừa cho anh ấy một con đường sống ư?”
Lê Vệ Ca càng nói càng to, câu cuối cùng gần như hét vào mặt Lê Gia Bảo, cậu ấy biết Dạ Phong có liên quan đến vụ té vực mất tích của Lâm Tử Sâm và cả thí nghiệm vô nhân đạo gì đó, nhưng Lâm Tử Sâm tự gieo gió gặt bão, đổi lại thành anh thì chắc còn tàn ác hơn Dạ Phong gấp trăm ngàn lần.

Còn đối với việc thí nghiệm gì đó cậu ấy càng nghĩ đơn giản hơn, Dạ Phong chỉ đang giúp nền khoa học đế quốc phát triển mà thôi, thử hỏi nếu không có sự hy sinh thì làm sao có thành tựu chứ?
Lê Gia Bảo có cần vì một kẻ gây cho mình nhiều thương tổn mà ép chết người đã giúp mình vô số lần trong quá khứ hay không?
Lê Gia Bảo nhìn em trai lớn tiếng chất vấn bản thân mà thất vọng vô cùng, cậu không muốn ở trước mặt mộ của Dạ Phong nói điều không tốt về anh ta bèn mở miệng:
“Nếu em đã cho rằng đây là lỗi của anh thì cứ vậy đi, sau này lớn rồi em sẽ hiểu.


Câu nói này trực tiếp chọc vào nỗi đau của Lê Vệ Ca, cậu ấy túm lấy tay của Lê Gia Bảo gào lên:
“Em đã mười tám tuổi rồi, anh đừng coi em như trẻ con không biết gì nữa được không? Anh nghĩ mình thông minh hơn ai mà lên mặt hả? Ha, bị coi như quả bóng đá qua đá lại không thể tự làm chủ được cuộc đời của mình, yếu đuối quá mất con là đáng lắm!”
Chát!
Lê Gia Bảo tát vào mặt Lê Vệ Ca một cái thật lạnh, cậu thật sự không thể tin đứa em vẫn luôn yêu thương mình lại nói ra những lời cay độc như vậy.

Cậu ấy thừa biết con cái là nhược điểm chí mạng của cậu vậy mà lại dùng cách thức nhẫn tâm nhất xoáy sâu vào khiến cậu khổ sở không thôi.

Đôi môi Lê Gia Bảo run lẩy bẩy, mặt cũng trắng bệch đi nhiều, sau đó hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói:
“Vệ Ca, nếu em đã khinh thường anh đến thế rồi thì sau này không cần gọi anh là anh trai nữa, miễn cho em cảm thấy mất mặt khi làm em trai của anh.



Dứt câu Lê Gia Bảo lảo đảo rời khỏi nghĩa trạng, hiện tại đầu của cậu rất đau, có lẽ là do di chứng của vụ mất trí nhớ cộng thêm đả kích từ những lời Lê Vệ Ca nói khiến cậu cảm thấy vừa đau đầu vừa khó thở, cậu muốn nhanh chóng rời đi nếu không cậu sợ mình sẽ ngất ở tại chỗ này mất.

Lê Vệ Ca nhìn theo bóng lưng của Lê Gia Bảo, môi mím lại thật chặt, trên mặt lộ rõ sự áy náy.

Vừa rồi khi thốt ra những lời đó cậu ấy đã hối hận, chỉ vì cảm thấy quá bất công cho Dạ Phong nên cậu ấy mới không kiềm chế được cảm xúc.

“Hầy, đợi vài ngày nữa anh ấy bớt giận mình lại đến xin lỗi là được rồi.


Lê Vệ Ca chăm sóc mộ phần cho Dạ Phong xong thì trở về nhà, lúc gần bước vào phòng khách, cậu ấy bỗng nghe thấy cha mẹ đang trò chuyện với nhau.

Bà Julia có vẻ hốt hoảng hỏi:
“Dạ Phong thật sự đã làm những chuyện kinh khủng như thế với Gia Bảo sao? Điên rồi hả?”
Ông Hữu thở dài đáp:
“Dạ Phong năm lần bảy lượt muốn tước đi mạng sống con của Gia Bảo, đầu tiên là chỉ vì Gia Bảo muốn mang bé Đậu bỏ trốn khỏi thiếu tướng nhưng nó cảm thấy vướng tay vướng chân nên dẫn bé Đậu vào rừng để thằng nhỏ tự sinh tự diệt, sau đó em gái của nó tiêm thuốc làm Gia Bảo phải sinh non, cuối cùng lợi dụng Gia Bảo mất trí nhớ bắt thằng bé giết chết thiếu tướng.



Lê Vệ Ca trợn to mắt hoảng hốt bịt chặt miệng của mình.

Không! Đây không phải sự thật, Dạ Phong không thể độc ác tới mức hại chết con của anh trai được!
Chưa hết bàng hoàng, cậu ấy lại nghe bà Julia nói:
“Gia Bảo còn nói mấy lần nó bị bắt cóc đều có bàn tay của Dạ Phong điều khiển, mục đích cuối cùng là khiến thằng bé không thể sống thiếu nó, trời ạ, tình yêu biến thái như vậy thật đáng sợ, nếu Gia Bảo đến với nó chắc cũng bị nó hại chết thôi.


Xoảng!
Lê Vệ Ca ngồi bệt xuống đất khiến chậu hoa đặt cạnh cửa lật úp vỡ nát, ông Hữu và bà Julia chạy ra, thấy mặt mày cậu ấy xanh mét bèn lo lắng hỏi:
“Con sao vậy?”
Lê Vệ Ca khóc không thành tiếng, cậu ấy nắm lấy tay của cha mẹ run rẩy nói:
“Con… con lỡ làm anh hai giận rồi, cha mẹ giúp con năn nỉ anh ấy tha lỗi cho con được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui