Cậu bé đưa nước và bánh cho bé Đậu tên là Liam, một omega tầm sáu bảy tuổi, khuôn mặt lấm lem bùn đất, gò má hóp vào trong, bờ môi khô nứt trắng bệch, đôi mắt to tròn chứa đầy sự sợ hãi.
“Cảm ơn anh trai.
”
Bé Đậu ăn uống xong, mặc dù không ngon nhưng bụng đã không còn khó chịu, vì thế nó bèn lễ phép cảm ơn người ta, nào ngờ cậu bé kia vội vàng bịt miệng nó lại, thì thầm:
“Em đừng nói lớn, bọn chúng sẽ nghe thấy.
”
Bé Đậu rụt cổ tự che miệng mình rồi nép vào người anh trai, hỏi nhỏ:
“Em sợ quá, anh dẫn em thoát khỏi chỗ này được không?”
Liam im lặng không nói gì, trong ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, cậu đã bị bắt đến đây ba ngày nhưng cha vẫn chưa tới cứu cậu ấy.
Nhớ lại những gì người hầu nói, đôi mắt của cậu ấy lại phủ sương.
Trước khi bị bắt cóc mấy ngày, cha dẫn về một omega nam và nói rằng sau này cậu ta sẽ là anh trai của cậu ấy, người nọ xinh đẹp thông minh lại biết làm mọi người vui, cha mẹ chưa bao giờ cười tít mắt với cậu ấy nay lại ân cần chăm sóc cậu ta.
Ai cũng nói cha sẽ không nhận đứa vô dụng như cậu ấy làm con, bây giờ cậu ấy bị bắt cóc mà cha vẫn chậm chạp không đến cứu, nói không chừng cha thật sự đã bỏ rơi cậu ấy rồi.
Nghĩ đến đây Liam tuyệt vọng rơi lệ, bọn bắt cóc đã nói sẽ bán cậu ấy làm đồ chơi cho người khác, mặc họ tra tấn đến chết, cậu ấy không muốn, cậu ấy sợ quá…
Bé Đậu thấy anh trai xinh đẹp khóc lập tức ôm lấy cậu ấy dỗ dành:
“Anh đừng sợ, cha quái vật của em rất lợi hại, ông ấy sẽ đến cứu chúng ta thôi.
”
Vốn dĩ ban đầu bé Đậu sợ hãi nép vào người Liam, bây giờ đổi ngược lại nó ôm Liam an ủi rồi.
Đúng lúc này bên ngoài bỗng “ầm” một tiếng khiến cả căn phòng rung chuyển, ngoại trừ bé Đậu và Liam, những đứa trẻ khác run rẩy lùi vào một góc, chúng vẫn còn quá nhỏ để học được cách tự cứu lấy mình, nhưng từ bản năng chúng đã biết bài xích kẻ khác biệt.
Ngoại hình của bé Đậu và Liam quá đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, không giống với chúng nên chúng không muốn để hai người nhập bọn.
Trước khi bé Đậu tới, Liam đã không ít lần bị chúng cướp đoạt thức ăn nước uống thậm chí hành hung, phần đồ ăn vừa rồi là thứ duy nhất mà Liam giành được, nhưng thấy bé Đậu đã mệt lã, cậu ấy chỉ đành nhường cho nó.
Thật ra Liam cho bé Đậu ăn uống xong đã hối hận, nhưng ngẫm lại thì cậu ấy là người lớn, có lẽ sẽ chịu được một thời gian nữa, nhưng em trai thì không, nó sẽ chết vì mất nước.
Lúc này Liam không hề biết phần lương thiện này sẽ làm thay đổi vận mệnh trong tương lai của cậu ấy đến mức khó tin.
Bé Đậu và Liam bị đẩy đến cạnh cửa, Liam sợ bé Đậu sẽ hoảng loạn khi nghe tiếng nổ lớn bèn nói nhỏ vào tai nó:
“Họ đang nổ bom bắt cá, có lẽ hôm nay chúng ta sẽ được ăn thịt.
”
Bé Đậu nghe vậy đôi mắt lập tức sáng lên, nó nói:
“Anh trai, chúng ta chạy thôi.
”
Bé Đậu nhìn xuyên qua khe cửa thì không thấy bọn bắt cóc đâu, quả nhiên đúng như nó nghĩ, họ đều tập trung bên bờ sông chờ thu gom cá, đây là cơ hội tốt nhất để tẩu thoát.
Sau đó nó nhìn về phía đám nhỏ đang rúc vào một góc, hỏi:
“Mấy bạn có muốn đi với chúng tôi không?”
Đám nhỏ lắc đầu, bé Đậu thấy vậy cũng không hỏi lại mà nắm tay Liam trèo qua cửa sổ, tâm lý của đám nhỏ vốn không ổn định, mắt thấy hai người sắp thoát bèn lục tục đứng dậy muốn làm theo, nào ngờ đứa lớn nhất trong nhóm đột nhiên la lên:
“Có người chạy rồi! Mấy chú mau bắt tụi nó lại đi!”
Mấy đứa trẻ khác lập tức chạy trở lại vị trí cũ, chỉ có bé Đậu và Liam đang ngồi trên thành cửa sổ không biết nên tiến hay nên lùi.
Nghe tiếng la, bọn bắt cóc mở cửa phòng ra, đúng lúc bé Đậu và Liam cũng nhảy xuống dưới.
“A đau!”
Bé Đậu còn quá nhỏ nên khi nhảy xuống từ cửa sổ đã bị trẹo chân, mắt thấy tiếng bước chân của bọn bắt cóc đã đến gần, Liam bèn xốc nó lên lưng rồi bỏ chạy một mạch vào rừng.
Liam vốn cũng không khỏe mạnh, bây giờ trên lưng còn có gánh nặng khiến cậu ấy nhanh chóng mất sức, nhưng cậu ấy không thể dừng lại, nếu không cả cậu ấy và em trai đều chết.
“Hai đứa kia đứng lại!”
Phía sau bọn bắt cóc đã sắp đuổi tới nơi, Liam càng thêm sợ hãi, dưới chân chợt bước hụt một cái, cả cậu ấy lẫn bé Đậu đều rơi xuống một cái bẫy.
“Oa hu hu…”
Bé Đậu khóc toáng lên, Liam cũng òa khóc theo, bọn bắt cóc đứng trên miệng hố bật cười to, tên đầu đàn chĩa súng vào hai đứa, hung ác nói:
“Hết đường chạy rồi nhé hai đứa quỷ nhỏ.
Phải chi an phận thì còn may mắn được vào nhà tốt, nhưng nếu tụi bây đã lựa chọn cái chết, tao sẽ giúp tụi bây thỏa nguyện, yên tâm, tụi tao sẽ giữ nguyên nội tạng của chúng mày để bán được giá tốt.
”
Hai đứa trẻ ôm lấy nhau run lẩy bẩy, Liam đè bé Đậu xuống rồi áp cơ thể của mình lên, đưa lưng về phía bọn bắt cóc, đây là sự che chở cuối cùng mà cậu ấy dành cho em trai, hy vọng em trai có thể thay cậu ấy sống sót.
“Bằng!”
Một tiếng súng vang lên, tên đầu đang vốn đang chuẩn bị lên nòng kết liễu hai đứa nhỏ vô tội thì đột nhiên đôi mắt gã trợn trừng, giữa trán bị lủng một lỗ to rồi ngã ập về phía trước.
Tiếp theo đó “bằng bằng bằng” một loạt tiếng súng vang lên kèm theo tiếng la thất thanh giữa rừng sâu nước độc càng khiến lòng người khiếp đảm.
Liam ôm chặt lấy bé Đậu không buông, cậu ấy đang trấn an thằng bé cũng như đang trấn an bản thân.
Đột nhiên Liam cảm thấy cơ thể của mình bị nhấc lên cao, đến khi hoàn hồn, cậu ấy mới thấy mình đang được một người mặc đồ lính bế.
“Cha quái vật hu hu… cuối cùng cha cũng đến rồi.
”
Liam trợn mắt nhìn em trai đang đu trên chân một người lính cao to, cậu ấy vừa mới nghe được nó gọi người nọ là… cha quái vật?
Lâm Tử Sâm xách áo của bé Đậu lên cao rồi ôm thằng bé vào lòng, động tác dứt khoát lạnh lùng nhưng chỉ có anh mới biết bản thân đã vui mừng đến cỡ nào khi con trai mình vẫn còn sống.
Thật tốt quá, bé Đậu vẫn còn sống.
Bé Đậu ôm chặt lấy cổ của anh không buông, sau đó vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào hõm vai của anh khóc nức nở, nó thật sự quá sợ hãi rồi.
Lâm Tử Sâm khẽ thở dài, anh đặt tay lên lưng nó vỗ vỗ mấy cái, nhẹ giọng nói:
“Không sao, cha đã đến cứu con rồi.
”
Bé Đậu cứ khóc mãi không ngừng, Lâm Tử Sâm cũng liên tục an ủi nó, Liam ở đối diện thấy cảnh này, trong mắt có chút cô đơn.
Cha của em trai rất thương nó, còn cậu ấy lại chẳng có ai quan tâm.
Vô thức nước mắt rơi xuống, Liam vừa định giơ tay lên lau đi thì một giọng nói hùng hồn đã cắt ngang cảm xúc ưu thương của cậu ấy.
“Liam!”
Liam mở to mắt không dám tin nhìn cha mình đang chạy tới, ngay khoảnh khắc này cảnh vật xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại gương mặt lo lắng hốt hoảng của cha dành cho cậu ấy mà thôi.
“Cha!”
Liam vùng vằng trượt khỏi tay người đang bế mình chạy đến chỗ của cha, giây phút ôm chặt cha vào lòng, cậu ấy rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc lớn.
Hu hu… cha không có bỏ rơi cậu ấy.
Lâm Tử Sâm nhìn hai cha con vui mừng đoàn tụ thì ôm bé Đậu bước tới, gọi:
"Thượng úy Will.
"
--
Lời của Gừng: Mọi người đã biết ông nội Will này là ai chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...