Quản gia nghe Lâm Tử Sâm hỏi thì thoáng giật mình một chút, sau đó ông ấy trở nên ấp úng do dự, lúc này anh lại nói:
“Tôi biết chú là người do mẹ tôi đề bạt, che giấu một vài chuyện không hay trong nhà cũng là điều bình thường.
Thôi, chú nghỉ ngơi đi.
”
Lâm Tử Sâm không mong quản gia sẽ nói thật, nhưng từ thái độ của ông ấy thì anh cũng biết Gia Bảo đã chịu thiệt thòi nhiều rồi.
Tất cả đều là lỗi của anh, nếu lúc trước anh không trốn tránh để mặc cậu bơ vơ một mình trong dinh thự rộng lớn hoặc ít nhất cài người vào nhà quan sát cuộc sống hằng ngày của cậu thì bây giờ đâu khiến cậu bài xích mình như thế?
Quản gia chần chừ trong chốc lát, sau cùng không thể trái lương tâm mà mở miệng:
“Cậu nói không sai, tôi do bà chủ đưa lên nên sẽ không nói gì bất lợi cho bà ấy, nhưng có điều này tôi phải nhắc nhở cậu một phen.
”
Dừng một chút, quản gia khẽ nuốt nước bọt rồi nói tiếp:
“Mợ Gia Bảo không có khả năng thuê bọn tội phạm tự bắt cóc mình được, bởi vì mợ ấy không có tiền.
”
Nghe quản gia nói vậy, Lâm Tử Sâm khẽ nhíu mày, anh hỏi:
“Sao lại không có tiền? Chẳng phải mỗi tháng tôi đều chuyển tiền về cho em ấy tiêu xài sao?”
Mỗi tháng anh đều gửi về tài khoản cá nhân của Lê Gia Bảo rất nhiều tiền, dù phung phí cách mấy cũng không đến mức túng thiếu được.
Hay là cậu lấy tiền đưa về cho gia đình?
Lúc này quản giả nói tiếp:
“Thẻ của mợ bị bà chủ tịch thu rồi, tiền không tới được tay mợ.
Hơn nữa bà ấy còn cấm mợ về thăm gia đình nên cuộc sống hằng ngày của mợ ấy rất khó khăn, vì vậy sẽ không thể thuê đám người kia bắt cóc mình được đâu.
”
Đám người kia là kẻ đã lăn lộn dưới đáy xã hội nhiều năm, chắc chắn không thể nào nhận phi vụ mà không lấy tiền cọc trước.
Lâm Tử Sâm nghe xong đầu óc càng thêm hỗn loạn, rốt cuộc một năm sau khi kết hôn Lê Gia Bảo đã trải qua cuộc sống thế nào? Anh biết mẹ mình khó tính nhưng không ngờ lại khắc nghiệt tới mức này.
Lúc trước anh từng nghe người ngoài bàn tán rất nhiều điều không hay về cậu, nào là dùng thủ đoạn xấu xa để gả cho anh, nào là lấy được chồng giàu bỏ mặc cha mẹ nghèo khó, những tin tức này đủ để vùi dập một thiếu niên đáng thương xuống tận cùng của sự đau khổ.
Ấy vậy mà anh lại nhắm mắt làm ngơ, đáng lẽ anh nên giúp cậu đính chính mới đúng.
Nhưng đến cuối cùng anh đã không làm gì cả.
Lâm Tử Sâm gục mặt xuống, bàn tay siết chặt lan can.
Đột nhiên trong lòng anh sinh ra cảm giác tự ti, liệu bây giờ anh mới học cách yêu thương cậu thì có quá trễ hay không?
Quản gia đã nói hết những điều mình cần nói, lại thấy Lâm Tử Sâm im lặng không phản ứng bèn lặng lẽ rời khỏi.
Đêm đó anh cứ đứng ở ban công cả đêm không nhúc nhích.
Hôm sau, Lâm Tử Sâm rời khỏi dinh thự từ rất sớm, Lý Diệu Sinh thấy anh không tiễn mình thì vô cùng hậm hực nhưng cũng chỉ có thể nén giận đợi ngày trừ khử cái gai kia mà thôi.
Lâm Tử Sâm đến quân khu huấn luyện binh lính, đến chiều anh lái xe tới bệnh viện thăm bé Đậu và Lê Gia Bảo, kết quả khi tới trước cửa phòng thì thấy Dạ Phong đã ở đó từ trước.
“Yah… chú Phong thật tuyệt, con transformer này còn biết nói chuyện nữa nè.
”
Bé Đậu ôm món đồ chơi do Dạ Phong tặng vào lòng, đôi mắt sáng rực như vì sao trên trời, sau đó nó nhào tới hôn mấy cái lên gò má của anh ta khiến khắp nơi đều lấm lem nước miếng.
Lê Gia Bảo ngồi đối diện nhìn hai chú cháu chơi đùa mà nở nụ cười tươi, thấy con trai khỏe mạnh như thế lòng cậu rất yên tâm.
Mà Lâm Tử Sâm đứng bên ngoài nhìn nụ cười này của cậu, trái tim trong lồng ngực lại nhói lên.
Đáng lẽ người khiến cậu cười hạnh phúc như thế nên là anh mới phải.
“Oa… ông kẹ tới rồi!”
Bé Đậu đột nhiên hét toáng lên rồi chui vào trong ngực Dạ Phong trốn tránh, đã vậy cậu bé còn nói:
“Chú Phong mau ôm ba Gia Bảo vào lòng chung với cháu đi nếu không ông kẹ sẽ làm ba đau đó.
”
Đối với bé Đậu, lòng ngực của Dạ Phong là nơi an toàn nhất, vì thế mới kêu Lê Gia Bảo trốn chung, tuy nhiên câu nói này lại khiến cậu khó xử mà sắc mặt của Lâm Tử Sâm cũng đen như đít nồi.
Lê Gia Bảo giơ tay ôm lấy bé Đậu từ trong lòng của Dạ Phong, nhìn anh ta với ánh mắt xin lỗi rồi nói:
“Anh về trước được không?”
Sắc mặt của Dạ Phong lúc này cũng không mấy sáng rọi, nhưng vì không muốn Lê Gia Bảo ngại ngùng anh ta chỉ có thể đứng dậy rời đi, khi bước ngang qua người Lâm Tử Sâm, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, tia lửa điện phóng ra tung tóe.
Lâm Tử Sâm bước vào, bé Đậu khum bàn tay nhỏ lại hùng hổ cảnh cáo anh:
“Người xấu không được bắt nạt ba Gia Bảo.
”
Lâm Tử Sâm búng vào trán cậu bé một cái, mặt không cảm xúc nói:
“Cha là cha của con đấy.
”
Bé Đậu ôm đâu kêu đau một tiếng rồi ngơ ngác nhìn anh, sau đó lại ngơ ngác nhìn Lê Gia Bảo, ngây thơ hỏi:
“Sao ba chọn ông này làm cha của con mà không chọn chú Phong?”
Lê Gia Bảo cũng không biết phải giải thích với bé Đậu thế nào, đột nhiên Lâm Tử Sâm ôm lấy thằng bé ngồi vào lòng mình rồi nghiến răng nói:
“Cha là cha ruột của con, chọn cái gì mà chọn? Từ lúc ở trong bụng của ba con, con đã không được phép chọn rồi.
”
“Oa oa oa người xấu, hu hu, con không muốn người xấu làm cha con đâu hu hu…”
Lê Gia Bảo thấy con khóc bèn đoạt lại, sau đó dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lâm Tử Sâm, nói:
“Nó còn nhỏ, anh đừng dọa nó.
”
Lâm Tử Sâm không có ý định dọa bé Đậu, anh chỉ cảm thấy khó chịu khi thằng bé thân thiết với Dạ Phong nhưng lại ghét bỏ ông già ruột là anh thôi.
Dỗ dành mãi bé Đậu cũng nín rồi ngủ trong vòng tay của Lê Gia Bảo, cậu đặt nó lên giường rồi quay sang nói với Lâm Tử Sâm:
“Thiếu tướng, tôi có chuyện muốn nói với ngài.
”
Lâm Tử Sâm nhích ghế lại gần cậu, dùng bàn tay to lớn của mình vuốt ve những sợi tóc rơi rụng trên trán cậu, sau đó nói khẽ:
“Đừng gọi tôi là thiếu tướng, bây giờ tôi là chồng em.
”
Khoảng cách giữa hai người quá gần gũi khiến nhịp tim trong lồng ngực của Lê Gia Bảo tăng tốc, mặt cũng hơi ửng đỏ.
Rốt cuộc dù hận anh và gia đình anh đến cỡ nào thì tình cảm của cậu dành cho anh chỉ có thể tăng theo thời gian chứ không hề giảm.
Lê Gia Bảo vội đứng dậy cách xa anh một chút, sau khi ổn định tinh thần mới nói:
“Tôi muốn để bé Đậu sống ở nhà cha tôi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...