Diệp Quân phát hiện Garnier gần đây gầy gay gắt, cậu thường xuyên ngồi một mình nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, ngay cả cây bút vẽ cậu yêu thích nhất cũng không hề động đến.
Xia Kelin lão sư cũng nhận ra Garnier không thích hợp, gọi cậu qua nói mấy câu, còn trao đổi riêng với gia đình cậu. Nhưng Garnier vẫn như trước càng ngày càng gầy.
Rồi đến một hôm, Garnier đột nhiên lấy tập tranh cậu vẽ ra, đổ ra trước mặt Diệp Quân.
"Diệp Quân, cái này tặng cho cậu đấy".
Diệp Quân kinh ngạc nhìn lên Garnier, hắn biết tập tranh này là bảo bối của Garnier, hắn đã xem qua một lần rồi. Garnier đột nhiên đưa nó cho người khác, chắc chắn có gì đó không ổn.
"Garnier, cậu làm sao thế?" Diệp Quân hỏi, "Tập tranh này rất quan trọng với cậu, tớ không thể nhận được."
Garnier cười cười, "Tớ đã quyết định không vẽ tranh nữa nên để lại cũng không làm gì, tớ thấy cậu thật sự thích nên tặng cho cậu luôn đấy."
Diệp Quân một phát bắt lấy cánh tay cậu, "Có ý gì? Vì sao lại không vẽ nữa?"
"Cha tớ tối hôm qua bảo tớ là, tuần sau sẽ chính thức xác định chuyện Alpha pháp định của tớ với gia tộc Tennyson." Garnier chậm rãi nói, "Tớ không muốn vẽ nữa."
"Vì sao không bảo cha cậu là cậu không thích tên Alpha kia?"
"Vô ích thôi, gia tộc của tớ cần một gia tộc cường đại để che chở, Tennyson gia tộc là lựa chọn tốt nhất rồi", Garnier cúi đầu, "Hơn nữa sau khi Omega bị đánh dấu, từ nay về sau cả thể chất lẫn tâm lý đều không thể tách khỏi dấu hiệu của Alpha, vì vậy đối với tớ, chọn Alpha nào đi chăng nữa cũng không có gì khác nhau."
Dù sao dù sao tương lai cậu vẫn phải bồi bạn Alpha, phụ thuộc vào hắn, muốn bỏ đi cũng không có cách nào để làm, không bằng tuân theo ý nguyện của gia tộc mà tìm một Alpha hữu ích cho gia tộc mình.
"Còn Eleanor thì sao? Cậu định cứ như vậy mà bỏ cuộc à?"
"Tớ sẽ quên anh ấy", Garnier cười cười, "Chỉ là ảo tưởng của tuổi trẻ mà thôi, sẽ không đi đến đâu hết."
"Garnier", Diệp Quân nghiêm túc nói, "Tớ không đồng ý với quan điểm ấy của cậu, cậu cái gì cũng chưa nói với Eleanor, cậu cũng không biết anh ấy có thích cậu hay không, vì lẽ gì mà cậu lại bỏ buộc sớm như thế?"
"Cậu không nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ biết, cậu chẳng lẽ muốn hối hận cả đời sao?"
Diệp Quân càng nói càng tức giận, hắn biết quý tộc thủ đô Tinh thường xuyên cho rằng trọng lượng của Omega chỉ bằng một cuộc hôn nhân mà thôi, thông qua kết hôn mà mang lại lợi ích cho gia tộc của mình. Nhưng hắn không muốn Garnier cứ như vậy mà hy sinh, cậu ấy có người trong lòng, có lý tưởng của chính cậu, nếu làm như thế sẽ phá hủy hoàn toàn bản thân cậu ấy.
"Garnier, trước kia tớ đã từng nghe kể một câu chuyện, có một cái cô gái rất xinh đẹp, rất nhiều người muốn trở thành người yêu của cô ấy, nhưng cô ấy đều không đồng ý. Rồi đến một hôm, cô mặc quần áo đẹp, đứng ở dưới gốc cây và ngắm nhìn một thiếu niên. Người thiếu niên kia đi qua, nhìn nàng rồi nói "Ồ, cậu cũng ở đây à?" "
"Cô ấy không nói gì, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thiếu niên đó, hai người đứng một lát rồi bỏ đi. Sau này cô bé kia gả cho người khác, lãng phí cả đời mình. Đến khi cô ấy đã già rồi mà vẫn còn thường thường nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, thời gian cô ấy còn trẻ, vào một đêm mùa xuân, đứng dưới gốc cây ngắm nhìn người thiếu niên kia."
"Garnier, nếu cậu không nói cho Eleanor, chờ đến khi cậu già rồi, cậu sẽ giống cô bé ấy!"
Diệp Quân nói xong đẩy tập tranh ra, cầm lên đồ vật của mình, đứng dậy rồi bỏ đi.
Lưu lại Garnier ngơ ngác sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
***
Ngày hội trao đổi hai ngày sau, trong lớp vẫn như thường lệ, các Omega mặc quần áo và trang điểm diêm dúa túm năm tụm bảy tụ vào một chỗ thảo luận về nhóm Alpha trường Ashley. Diệp Quân ngồi tại chỗ đọc sách, không hề quan tâm đến mọi việc xung quanh.
Trước khi xuất phát, Garnier đột nhiên nói với Diệp Quân, "Hôm nay tớ sẽ đi tìm Eleanor."
Diệp Quân nhìn Garnier rồi gật gật đầu, sau đó cúi đầu đọc sách của mình. Hắn không thể bắt Garnier làm gì, hắn chỉ không muốn tương lai Garnier sẽ hối hận mà thôi.
Garnier cho tới nay đều có thói quen đứng trong góc nhỏ, mà bây giờ cậu phải bước đến chỗ Eleanor ở giữa đám đông, cảm giác như thể cậu đột nhiên bị bại lộ dưới ánh đèn loang loáng, không hiểu sao lại thấy khẩn trương.
"Hi, Garnier", cùng cậu chào hỏi chính là Keith, Keith là bạn tốt của Eleanor, hai người thường xuyên đứng nói chuyện với nhau, "Tại sao tôi lại không thấy Diệp Quân đi cùng cậu?"
"Diệp Quân không cần tham gia ngày hội trao đổi nữa", Garnier trả lời.
"Cái gì?" Keith biến sắc, "Cậu nói là Diệp Quân tuyển định Alpha rồi?"
Garnier gật gật đầu.
Keith răng nanh khẽ cắn, vội vàng đi ra ngoài.
Garnier còn đứng nguyên tại chỗ, lúc cậu và Keith nói chuyện với nhau, Eleanor cũng để ý tới cậu.
"Xin chào, Garnier", Eleanor mỉm cười cùng cậu chào hỏi. Đối Omega trước mắt có màu tóc sáng này, ấn tượng của Eleanor vẫn là rất sâu, tính cách của cậu đặc biệt hướng nội. Cái lần vì trợ giúp Keith thổ lộ ấy, Eleanor phải hẹn Garnier qua một bên, kết quả hai người ngây người nửa ngày, nói không quá ba câu.
"Xin chào, Eleanor, tôi có thể nói chuyện với anh một lúc được không?" Garnier nói.
Eleanor hơi chút lặng đi một lúc, sau đó lập tức kịp phản ứng, gật gật đầu, "Có thể, chúng ta đi sang bên kia."
Garnier đi theo Eleanor xuyên qua đám người, đi đến một nơi yên tĩnh.
"Em muốn nói với tôi cái gì" Eleanor cúi đầu nhìn Omega trước mắt, cậu ấy rất gầy, sắc mặt tái nhợt, khí chất cậu rất kỳ quái, anh không thể nói rõ kỳ quái ở chỗ nào, nhưng nhất định không hề giống với Omega bình thường.
Garnier dừng một chút, như hạ quyết định thật lớn, cậu đem một phong thư đưa cho Eleanor, "Tặng cho anh."
Eleanor nhận lấy, anh không có lập tức mở ra xem, mà là nhìn chăm chú vào mắt Garnier, anh gặp qua rất nhiều tình huống như vậy rồi, thường thì Omega sẽ đưa anh lễ vật hoặc là thư tình, trong ánh mắt bọn họ đều đã tràn ngập ngượng ngùng và tình yêu, nhưng Omega trước mắt này, anh chỉ thấy bi thương, đúng vậy, bi thương nồng đậm.
"Thật vui khi quen biết anh, Eleanor", Garnier ngây người một hồi rồi nói, "Chúc anh hạnh phúc."
Garnier kết thúc bằng một câu không hiểu ra sao sau đó xoay người rời đi.
Trong lòng Eleanor đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, anh một phát bắt lấy cổ tay Garnier, "đợi một chút!"
Nhưng ngay lập tức anh liền nhận ra hành vi thất lễ của mình, rồi nhanh chóng buông tay.
"Xin lỗi, cậu không sao chứ", anh nhìn vào ánh mắt đối phương, anh chắc chắn vừa rồi trong đôi mắt màu xanh nhạt anh nhìn thấy nước mắt.
Đầu Garnier rũ xuống rồi lắc lắc, "Tạm biệt, Eleanor."
Garnier bước nhanh ra ngoài, cậu dùng khí lực lớn nhất khống chế chính mình, nếu cậu ở lại đây thêm một lát nữa thôi cậu sẽ khóc lên mất.
Tạm biệt, Eleanor, có lẽ đây là lần cuối cùng em nhìn thấy anh.
Eleanor dõi theo bóng lưng Garnier biến mất ở cửa, rồi mới lấy lại tinh thần, chậm rãi mở ra phong thư.
***
Thời gian Keith sốt ruột tìm được biểu muội Liya. Liya đang cùng với một tên Alpha nói chuyện thật vui vẻ. Nàng bị biểu ca quấy rầy rất không vui, nhưng vì lo lắng cho hình tượng của mình nên không biểu lộ ra.
"Làm sao vậy, biểu ca", Liya bị Keith kéo vào đám người, cảm thấy không hiểu ra sao cả.
"Hôm nay Diệp Quân có tới không?"
"À, thầy Xia Kelin bảo hắn không cần tham gia ngày trao đổi nữa, sẽ ở lại trong phòng học."
"Mang anh đi đến lớp học các em."
"Biểu ca, anh như vậy là trái với quy định đấy ".
Dựa theo nội quy trường học, Alpha vào ngày hội trao đổi không được phép đi lang thang trong khuôn viên trường Omega.
"Nếu bị phát hiện thì em bảo em bị đau bụng, để cho anh dắt em quay về nghỉ ngơi", Keith hung tợn nói, "Nhanh mang anh qua đó, anh muốn nhìn thấy hắn."
"Anh điên rồi, biểu ca", Liya kinh ngạc nói, "Anh còn chưa bị De Rossi tướng quân mắng tỉnh à?"
Trước kia Liya từng nghe kể, biểu ca của nàng lại chạy đi tìm Rafael tướng quân, bị sĩ quan phụ tá Norman gửi về, sau đó bị De Rossi tướng quân mắng cho một trận.
Liya không biết chuyện Keith hướng Diệp Quân cầu ái, nàng nghĩ biểu ca của mình kết thù với Diệp Quân sau đó chạy đi tìm Rafael tướng quân tính sổ.
"Biểu ca, anh không cần gặp Diệp Quân tìm phiền toái nữa đâu, hắn kỳ thật là người tốt, trước kia đều là em nói hưu nói vượn", Liya khuyên Keith nói, "Mà ý, người ta đã có Alpha rồi, nếu anh còn đi tìm hắn nữa, cẩn thận Alpha của hắn tới tìm anh đánh nhau đấy."
Không đề cập tới thì tốt nhưng nhắc tới thì Keith liền lại nổi nóng, kéo cánh tay Liya, "Ít nói nhảm, mau dẫn đường!"
"Buông tay, biểu ca, buông ra, Keith chết tiệt, anh cái đồ bại hoại chỉ biết bắt nạt Omega thôi."
Keith sửng sốt buông tay ra, "Anh không đi tìm hắn tính sổ, anh chỉ đến xin lỗi hắn về chuyện lần trước thôi mà."
"Vậy được rồi, đi theo em", Liya xoa nhẹ cổ tay, đi thẳng về phía trước.
Trong phòng học quả nhiên chỉ có một mình Diệp Quân, Liya lặng lẽ nói với Keith, "Anh mau vào xin lỗi đi, em ở đây canh chừng, đừng ở đó lâu quá, anh không biết là lão sư an ninh của chúng em nghiêm khắc thế nào đâu, nếu thầy ấy phát hiện ra anh ở đây ý, đảm bảo sẽ ném anh ra khỏi trường."
Keith gật gật đầu đi vào phòng học, Diệp Quân đang mải miết đọc sách, tưởng đồng học đã trở lại cho nên không để ý.
"Diệp Quân", Keith mở miệng nói.
Diệp Quân ngẩng đầu, giật mình, "Keith, sao anh lại tới đây?"
"Anh tới để hướng em xác nhận", Keith tiến về phía trước một bước, đứng ở trước mặt Diệp Quân, "Em tuyển Alpha?"
Diệp Quân gật gật đầu, hắn đứng lên lui về phía sau từng bước, tính cách xa Keith một chút, không biết là chuyện gì xảy ra, hắn có thể cảm giác được hormone bộc phát bừng bừng trên người Keith, điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
"Hắn là ai vậy?" Keith hỏi.
"Tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì đến anh."
"Không, em quên điều anh từng nói với em rồi à, anh sẽ luôn luôn chờ em, cho đến khi em lựa chọn anh, hoặc là lựa chọn người khác."
"Tôi hiện tại đã lựa chọn người khác rồi, vì vậy anh không cần chờ đợi tôi nữa", Diệp Quân bình tĩnh nói.
"Anh không tin, em nói cho anh biết Hắn là ai vậy?" Keith không muốn tin tưởng sự thật này, có vẻ như gã nghĩ không ai rõ ràng mị lực của Diệp Quân hơn mình.
Diệp Quân nghĩ nghĩ, trả lời "Là Rafael tướng quân."
"Rafael tướng quân?" Keith sợ ngây người.
"Đúng thế, chúng ta trong ngày nghỉ xác định tâm ý của nhau", Diệp Quân nhìn vào mắt Keith, "Tôi trước kia không có cảm giác đối với Alpha nào khác, là bởi vì tôi đã sớm thích hắn rồi, chỉ là tôi không nhận ra mà thôi."
"Điều đó là không thể, y là người giám hộ của em, hơn nữa mọi người đều nói y không thích Omega..."
"Anh ấy là người giám hộ của tôi thì như thế nào", Diệp Quân nói, "Keith, tôi rõ ràng nội tâm của mình hơn bất kỳ ai, tôi xác định, anh ấy chính là Alpha đời này của tôi."
Keith kinh ngạc không thốt ra lời.
"Keith, xin lỗi, chúng ta không thích hợp, tin tôi, anh sẽ tìm được Omega thích hợp hơn, " Diệp Quân chân thành nói.
Keith không biết mình trở lại như thế nào, trong đầu gã lóe lên cảnh tượng gã đi tìm Rafael tướng quân.
Trong nháy mắt đó gã có thể cảm nhận được uy áp khi ấy đập vào mặt mình.
"Cậu không có tư cách nói lời này".
"Vậy cứ làm theo cách của người trưởng thành mà giải quyết đi".
Sau khi phụ thân của gã nghe sĩ quan phụ tá thuật Norman lại đã trực tiếp đem cái chén trong tay ném vào đầu của gã, còn mắng gã ba lần "Ngu xuẩn".
Gã hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, mình thực đúng là một tên đại ngu xuẩn!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...