Duyệt Hàn nhếch lên khoé miệng mình cậu, nhìn cái xe, à thì sau này có thể thử một chút.1
Hai đứa nhỏ vừa nằm xuống đã thở đều đều, có vẻ là rất mệt.
" em mệt không?"
Duyệt Hàn ôm eo cậu thổi một hơi lên vành tai cậu, ý đồ quyến rũ rõ như ban ngày.
"...!vậy em mượn đùi anh"
Tô Tiểu Thảo mặt đỏ đến nhỏ máu đặt đầu lên đùi anh, nhắm mắt lại.
Duyệt Hàn nhìn cái đầu nhỏ nằm trên đùi mình mà bật cười.
Tô Tiểu Thảo chỉ nằm xuống một chút vậy mà ngủ đến khi mặt trời không thấy đâu, cậu mở tròn mắt ra nhìn xung quanh, phía đối diện hai đứa nhỏ vẫn còn ngủ
" em ngủ lâu như vậy sao?"
Tô Tiểu Thảo bật dậy hỏi.
" ừm"
Duyệt Hàn xoa xoa cái đùi sắp phân liệt của mình trả lời cậu.
" a..
em xin lỗi, để em xoa cho, sao anh không gọi em dậy, còn hai đứa nhỏ, chúng nó cứ ngủ như vậy, không ăn uống gì sao?"
Tô Tiểu Thảo vừa xoa vừa lo lắng nhìn hai đứa con.
Duyệt Hàn nhìn cái tay nhỏ đang thác loạn trên chân mình, rất có xu hướng không được trong sáng lắm quay đầu nhìn mặt cậu.1
" lúc nãy anh có dựng đầu hai đứa dậy bắt uống dịch dinh dưỡng, chúng không quen đi xe giống em nhỉ"
Duyệt Hàn cưng chiều nói.
" thật sự là em không quen đi xe, xe này còn êm như vậy, cũng không biết tại sao cứ lên xe là sẽ ngủ, chỉ là không có ngủ lâu như vậy"
Tô Tiểu Thảo đắp lại tấm chăn mỏng bị tuột xuống của hai đứa con.
" chúng ta đi đâu vậy?"
Cậu nhìn ra cảnh vậy bên ngoài, hình như đã vào đế đô rồi đi, xe này chạy nhanh quá.
" về Duyệt gia"
Duyệt Hàn nhìn cậu.
Tô Tiểu Thảo ngớ người, không kịp phản ứng.
" em không muốn?"
Duyệt Hàn nhìn vẻ mặt cậu nhẹ giọng nói, giống như sợ cậu bị kinh hách.
" em...!giờ đã về đó có tiện không, hay anh mang em về nhà em đi"
Tô Tiểu Thảo cứng đờ nói.
" em sợ?"
Duyệt Hàn vẫn nhìn cậu.
Tô Tiểu Thảo luống cuống, cậu..
sợ thật.., Duyệt gia sẽ chấp nhận cậu sao, có lẽ hai đứa bé sẽ không sao, nhưng còn cậu..
nếu họ chỉ muốn hai đứa bé...!
" đừng nghĩ nhiều, họ đã biết"
Duyệt Hàn ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu nói nhỏ.
" nếu..."
Tô Tiểu Thảo run run nói.
" không có nếu, nhưng họ thật sự muốn vậy thì anh sẽ mang em với hai đứa nhỏ đi"
Duyệt Hàn cho cậu một liều thuốc trợ tim, dù không quá tốt nhưng ít nhất Tô Tiểu Thảo cũng không run nữa.
" ừm.."
...!
Đại trạch Duyệt gia so với Lưu gia thì càng thêm xa hoa lộng lẫy, lúc này Duyệt Thâm và Duyệt Hạ Nhi đang ngồi trên ghế sofa, lúc này trời còn chưa sáng hẳn nhưng hai vị chủ nhân của ngôi biệt thự đã có mặt ở đại sảnh.
" nó kêu bao giờ mới về tới?"
Duyệt Thẩm nhìn có vẻ bình tỉnh thật ra lại không có như vậy, chỉ việc ông đã hỏi câu này chừng 10 lần rồi đã bán đứng ông.
" cha, người có thể kiên nhẫn chút không?"
Duyệt Hạ Nhi khinh bỉ nhìn ông, thiệt chẳng muốn trả lời nữa, nữa đêm nữa hôm dựng đầu cô dậy, bắt cô ngồi đây đợi với ông, dù cô cũng không phải không tò mò nhưng cũng chịu không nổi ông cứ ba lần bảy lượt hỏi đúng một câu, còn mang cái bộ mặt thâm trầm như đang bàn chuyện làm ăn với đối tác mà hỏi nữa, cô khổ quá mà.
" tiểu thư, có muốn hồng trà nữa không?"
Tần quản gia bước tới hỏi.
" bác Tần, cháu muốn cafe cơ"
Duyệt Hạ Nhi thật muốn nằm dài trên ghế sofa.
" con gái uống cafe nhiều không tốt đâu, uống hồng trà là được rồi"
Hỏi vậy thôi nhưng ông vẫn rót hồng trà cho cô.1
" bác Tần à"
Duyệt Hạ Nhi kéo dài giọng.
" tiểu thư đừng sài chiêu này với lão già ta, cô nên để lại để nói với alpha tương lai, cô xem, thiếu gia lù đù mà vác cái lu chạy, còn cô một omega xinh đẹp như hoa, nên lấy chồng đi thôi"
Tần quản gia từ ái sờ đầu cô.
Tần Bác đã làm quản gia cho Duyệt gia 40 mấy năm, nhìn Duyệt gia hai đứa nhỏ lớn lên, sau khi Duyệt phu nhân qua đời thì ông càng thêm thân thiết với chúng, Duyệt Hàn chính chắn không nói, nhưng Duyệt Hạ Nhi lại luôn thích làm nũng cùng ông, nói tới thì Duyệt Thâm và ông là bạn thân hồi đại học, dù ông là beta nhưng Duyệt Thâm vẫn xem ông là bạn, sau này ông ở lại Duyệt gia làm quản gia, có chút tầng quan hệ này Tần Bác ở Duyệt gia xem như nữa cái chủ nhân rồi, sau khi Duyệt phu nhân mấy sau khi sinh thiếu gia và tiểu thư được 5 năm thì địa vị của ông ở Duyệt gia lại càng thêm trọng.
" a! hình như thiếu gia trở về rồi"
Tần quản gia nghe tiếng xe bên ngoài sân.
Duyệt Thâm ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm, Duyệt Hạ Nhi thì đứng lên.
Chẳng bao lâu Duyệt Hàn ôm một bé trai hai mắt nhập nhèm, tay nhỏ ôm cổ anh, đầu dụi dụi vài cái rồi đưa mắt nhìn xung quanh, ngũ quan kia thật sự là không thể sai được, nhìn vào là biết hậu duệ Duyệt gia.
Duyệt Thâm hơi kéo khoé miệng một chút rồi lại giả bộ như bản thân chẳng vui chẳng buồn, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía nam beta đi bên cạnh Duyệt Hàn, trong lòng cũng đang ôm một đứa..
bé gái, nhưng lúc này vẫn còn đang ngủ, úp mặt vào lòng ba ba, không thể nhìn rõ mặt, nhưng Hàn nhi đã nói là song sinh, vậy chắc là cũng giống, Duyệt Thâm trong lòng vui sướng đến muốn nhảy dựng, trời biết ông hâm mộ Lưu Diễm kia cỡ nào, giờ thì tốt rồi, ông cũng có cháu tuổi tác còn chẳng nhỏ hơn hai đứa bé Lưu gia kia là mấy, thật quá tốt.
Duyệt Hạ Nhi khinh bỉ liếc cha già nhà mình, đi tới gần Duyệt Hàn.
" anh hai"
Duyệt Hạ Nhi nhẹ giọng nói.
Duyệt Hàn gật đầu rồi đi thẳng tới ghế sofa, nơi Duyệt Thâm đang ngồi.
" cha"
Duyệt Hàn gọi một tiếng rồi ngồi xuống, đặt Tô Duệ ngồi bên cạnh mình, kéo tay Tô Tiểu Thảo ngồi xuống cùng.
" bác trai khoẻ"
Tô Tiểu Thảo cúi đầu với ông rồi mới ngồi xuống, thái độ có vẻ bình thản, không có giống như lúc ở trên xe.
Duyệt Thâm chỉ gật đầu chứ không nói, Duyệt Hạ Nhi cũng nhìn ông không nổi, hai mắt chỉ lo nhìn chị dâu không biết từ đâu ra của mình kia, còn có hai tiểu bánh bao moe moe đến xỉu.
" chị dâu..."1
" khụ khụ.."
Duyệt Hạ Nhi chỉ mới kêu được hai tiếng đã bị cha già cắt ngang, rất là bất mãn nhìn ông, sau đó cũng chẳng thèm quan tâm, tiếp tục câu chuyện của mình.
" chị dâu tên gì ạ, hai đứa nhỏ mấy tuổi rồi ạ?"
Duyệt Hạ Nhi hai mắt sáng rỡ nhìn cậu.
" tôi tên Tô Tiểu Thảo, hai đứa nhỏ hơn hai tuổi rồi, a Duệ là anh, a Ninh là em"
Tô Tiểu Thảo thấy cô gọi mình là "chị dâu" cũng không có ngại ngùng gì, chỉ là không ngờ cô "em chồng" này lại nhận cậu là "chị dâu" nhanh như vậy, so với vị "cha chồng" có vẻ khá là khó tánh kia thì đã rất được.
Duyệt Hàn vẫn nhìn cha mình, bên cạnh cái đầu nhỏ cũng nhìn ông.
Duyệt Thâm bị mấy ánh mắt nhìn vào cũng run cả tim, vẻ thâm trầm cũng sắp duy trì không nổi.
Duyệt Hàn quá hiểu cha già của anh, nên anh cũng chẳng nói gì cả.
" thiếu gia, hai đứa nhỏ chắc đã đói bụng rồi, tạm uống sữa trước đi, sau đó ăn sáng"
Tần quản gia bưng hai cái ly sữa cùng hai ly trà đặt lên bàn.
" cảm ơn bác Tần, đây là Tô Tiểu Thảo, vợ cháu, a Duệ, a Ninh"
Duyệt Hàn giới thiệu cho ông, hoàn toàn không thèm quan tâm cha già.
" chúc mừng thiếu gia, hai đứa bé thật giống thiếu gia, đứa bé có vẻ rất đói đó, để bác vào làm bữa sáng"
Tần quản gia nói xong rồi đi vào bếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...