" a..."
Tiếng kêu hoảng sợ còn chưa kịp thốt ra đã bị nuốt mất, Giang Kỳ tròn mắt nhìn anh, nhưng nhanh chóng mềm xuống trước thế công như vũ bảo của anh chồng.
" a...!ưm...!anh...!em...!a..."
Giang kỳ còn muốn nói gì nhưng âm thanh phát ra không thể nào hoàn chỉnh được.
Lưu Thiếu Nghiêm cảm thấy bản thân còn chưa ra sức khiến vợ nhỏ còn có cơ hội anh anh em em thì kéo tay cậu đưa vào quần ngủ của mình, để tay nhỏ bé chạm vào một mảnh lửa nóng đến bỏng tay, cảm giác mát lạnh của tay nhỏ khiến anh hừ nhẹ trầm khàn.
" ân..
vợ yêu..
xoa giúp anh nào"
Lưu Thiếu Nghiêm dụ dỗ nói bên tai cậu.
Mặt Giang Kỳ hồng thấu đến nhỏ máu, dù vậy tay nhỏ vẫn cầm lấy tiểu Nghiêm Nghiêm đã phồng ra quá mức vuốt lên, cả người mềm nhũn ra, tiểu Kỳ Kỳ cũng ngóc đầu dạy, tiết ra một chút d.ịch thể màu trắng làm ướt quần ngủ mỏng manh, bị ma sát đến rên rĩ.
" a...!Thiếu...!Thiếu Nghiêm...!thương em đi.."
Giang Kỳ lúc này nào còn nhớ được gì nữa, nhanh chóng bị câu lên dục vọng nguyên thủy, mở miệng cầu xin anh yêu thương, đôi mắt nhỏ ướt át nhìn anh.
" yêu tinh, chết với em mất thôi, để chồng thương em, thương em đến chết mới thôi"
Nghiêm đại tá mềm tim với vợ nhỏ, động thủ lột sạch cậu, tay nắm lấy tiểu Kỳ Kỳ cùng tiểu Nghiêm Nghiêm một chỗ cọ sát lên, miệng cũng ngậm lấy môi đỏ mọng mà day mà cắn, đầu lưỡi không tha một tất mật ngọt trong khoang miệng ấm nóng của vợ yêu, tay còn dư cũng nắm lấy kh.oả đ.ậu đ.ỏ đã cứng rắn đứng thẳng trước ngực cậu mà x.oa n.ắn, b.óp nh.éo đủ kiểu.
Tam trọng kích thích khiến toàn thân Giang Kỳ run lên như cánh bướm, mật ngọt ở hai cái miệng cũng mất kiểu soát mà chảy ra ào ào như nước vỡ đê.
" a...!ha..
ưm.."
Lưu Thiếu Nghiêm l.iếm đi chất l.ỏng chảy ra bên khoé môi cậu, dời miệng l.iếm m.út vành tai non mịn của vợ, rồi tới xương quai xanh tinh xảo nhỏ gầy, ở đó lưu lại từng vết hôn ngân chói mắt, vừa lưu luyến không rời bồi hồi mò xuống ngực cậu, ngậm vào khoả thù du bị bỏ quên cứng đến đáng thương.
" ưm..
thích quá a...!Thiếu Nghiêm..
ừm...!ở dưới...!ở dưới cũng muốn..
anh sờ..
sờ.."
Giang Kỳ run lên từng cơn trước sự âu yếm của anh, bên dưới ngứa ngấy khiến cậu d.âm đ.ãng mà kéo tay anh đưa xuống chỗ đó, thật sự là ướt át đến không ngừng.
" em làm đi, làm đến chảy nước rồi anh yêu thương em nga"
Nghiêm đại tá xấu xa nói, cầm tay cậu đưa xuống chỗ đó, để ngón tay cậu vói vào trong miệng nhỏ đang lầy lội, bắt cậu th.ủ d.âm cho anh xem.
Giang Kỳ còn biết gì nữa đâu, bên trong ngứa ngấy khó nhịn, chỉ biết ưm a mà đưa ngón tay nhỏ vào hạ thân của mình, theo bản năng mà chọt khuấy một chút, đương lúc cậu khổ sở vì tay quá nhỏ với không tới đâu thì một ngón tay khác dài hơn thô hơn cũng vói vào, hợp cùng một chỗ với tay cậu, đẩy sâu vào trong, chà đến một điểm nhỏ mẫn cảm.
" a...!ưm...!thích quá a...!"
Giang Kỳ nhanh chóng đạt tới khoái cảm, tiểu Kỳ Kỳ co giật muốn bắn.
Nghiêm đại tá biết rõ bịt lại cái lỗ nhỏ trên đầu tiểu Kỳ Kỳ.
" ưm..
không..
a...!Thiếu Nghiêm...!em muốn..."
Giang Kỳ khó chịu vặn vẹo mông, không khiến anh thả tay ra còn để hai ngón tay trong đ.ộng nh.ỏ lầy lội đụng chạm điểm mẫn cảm đến run rẩy không ngừng.
" đợi chút anh cho em nha.."
Nghiêm đại tá gặm vành tai cậu day cắn, kéo tay cậu ra, đỉnh tiểu Nghiêm Nghiêm đến trước miệng nhỏ ướt át, không chút chần chừ xông vô.
" á...!a...!không...!a...!chậm...!chậm...!ứ...!hức...!a..."
Giang Kỳ bị anh đỉnh đến lắc đầu lung tung, eo mềm chân run, nhũn như cọng bún bị ngâm trong nước nóng, nóng đến mơ màng kêu khóc.
" ưm...!ahh..."
Tiểu Nghiêm Nghiêm bị xối một đầu nước thánh, mém chút thất thủ vội vàng dừng lại thế công của mình, nhìn xuống miệng nhỏ đang chảy nước không ngừng mà ngẩn người, thiệt mợ nó a, không cho bắn ở kia thì phun nước ở nọ, thiệt muốn hại chết anh mà, nghĩ vậy Nghiêm đại tá nổi điên mặc kệ cậu có đang cao trào đến mềm người mà giã gạo như điên, tay cầm tiểu Kỳ Kỳ cũng tuốt lên tuốt xuống, cố tình lại cứ bịt lại lỗ nhỏ.
" ứ...!ân...!ân...!a...!ch.ịu...!kh.ông...!nổi...!a...!á...!á..."
Giang Kỳ mất khống chế đưa tay kéo đầu anh xuống ôm chặt, tin tức tố hoa tuyết mát lạnh như mưa bão phun trào khắp phòng, quấn đến anh cũng phải thả ra mùi trầm hương ấm nóng, một nóng một lạnh cuộn vào nhau không rời, hạ thân cũng dính cùng một chỗ như keo.
" đáng chết vật nhỏ...!cắn chết anh rồi"
Nghiêm đại tá bị cậu kẹp đến muốn bùng nổ, cảm thấy giới hạn của mình bị yêu tinh này kéo lại, không thể làm khác nhanh chóng thút nhanh vài chục lần rồi bắn ra, đồng thời cũng thả tiểu Kỳ Kỳ ra.
" á...!á...!ahh...."
Giang Kỳ như nguyện phun trào đến ướt cả bụng anh và cậu, miệng nhỏ thì lại bị cự long của anh giữ chặt, ngậm hết tinh hoa đến nóng bỏng cả bụng nhỏ.
" nhiều quá ha...!"
Giang Kỳ mơ màng lẩm bẩm nói.
" sinh hai đứa nha vợ"
Nghiêm đại tá hôn hôn thái dương mướt nước của cậu, thủ thỉ.
" ưm...!dạ...!sinh mười đứa luôn..."1
Giang Kỳ mệt đến mở mắt không lên, hàm hồ nói.
Lưu Thiếu Nghiêm mềm tim hôn tới tấp lên mặt cậu, yêu chết mất.
...!
Quậy tung một trận tới lúc sạch sẽ nằm trong ngực anh hồ hồ muốn ngủ Giang Kỳ mới nhớ tới chuyện trước khi bị anh đè ra ăn sạch.
" Thảo Thảo giống như thích Duyệt Hàn a.."
Giang Kỳ dụi vào ngực anh mơ hồ nói.
Lưu Thiếu Nghiêm nhướng mày, xoa tấm lưng trơn bóng của vợ, thì ra là hỏi cho bạn thân, nghĩ lại hôm nay nói chuyện với Duyệt Hàn, cũng thấy không đúng lắm, bình thường hắn ta sẽ đớp chát lại anh, vậy mà anh hỏi chỉ im lặng không nói.
" ngủ đi, anh giúp em hỏi"
Lưu Thiếu Nghiêm vỗ nhẹ lưng cậu, dỗ dành nói.
" ừm.."
Giang Kỳ đã mệt ngất ngư nhận được hứa hẹn của anh cũng chịu không nổi chu công tới tìm, nhanh chóng hô hô ngủ rồi.
...!
Duyệt Hàn bị anh nhìn đến khó chịu, tên này bị gì thế, không nói gì mà cứ nhìn anh, ánh mắt còn sắc bén như vậy, còn có ẩn ý khó nói rõ, khiến hắn bức bối cả người.1
" cuối cùng là làm sao vậy?"
Duyệt Hàn day day thái dương giật thình thịch của mình.
" cậu đang thích ai sao?"
Lưu Thiếu Nghiêm vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Duyệt Hàn giật mình, theo thói quen mở miệng phản bác.
" tôi thích ai được"
Lưu Thiếu Nghiêm nhướng mày.
" vậy là cậu không thích ai hay đang để ý ai à"
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn xoáy vào hắn.
Duyệt Hàn lúc này tự nhiên không mở miệng nói không nữa, anh cảm thấy lời nói hôm nay của Lưu Thiếu Nghiêm rất lạ, đầu óc anh xoay vần liên tục.
Có khi nào..
" sao cậu hỏi vậy?"
Duyệt Hàn nhớ ra rồi, Giang Kỳ và Tô Tiểu Thảo là bạn thân, có khi là Giang Kỳ nói gì với Lưu Thiếu Nghiêm.
" không có gì, nếu cậu đã nói không thì thôi, tôi đi đón vợ đây"
Lưu Thiếu Nghiêm nhúng vai đứng dậy.
Nhưng tới khi đi tới cửa thì anh lại nói thêm một câu.
" cậu nếu không nhanh lên biểu lộ thái độ, có khi sẽ độc thân tới già thật đó"
Nói xong anh đi luôn, mặc kệ Duyệt Hàn đơ người ngồi trên ghế.
...!
" Thảo Thảo, chúng ta thử chút đi"
Giang Kỳ ghé lại gần Tô Tiểu Thảo nói.
" thử gì cơ?"
Tô Tiểu Thảo ngu ngơ hỏi.
" thử xem anh ta có thật có ý với cậu không?"
Giang Kỳ giảo hoạt nói.
Tô Tiểu Thảo ngẩn người.
" thử làm sao?"
Tô Tiểu Thảo nhỏ giọng hỏi, nếu có thể biết được, vậy cậu cũng muốn biết, ít ra cậu cũng không muốn cứ lơ lửng như vậy, rất khó chịu..
Giang Kỳ cười khúc khích ghé vào cậu thủ thỉ, một âm mưu cứ thế ập lên đầu Duyệt tổng, còn bản thân anh lại đang rối bời bởi câu nói kia của Lưu Thiếu Nghiêm, không biết bản thân đã bị người tính kế.
...!
* có được thêm chương không là dựa vào các bạn rồi, cố lên na, tg ngậm 1 chương đợi sẳn đó.1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...