* bão chương ngày 1
Hai người ở trong phòng làm kịch liệt đến hai giờ sáng mới im xuống, trước đó còn quần nhau một trận trong nhà tắm, vốn dĩ là mang cậu đi tắm, nhưng yêu tinh nhỏ này lại tiếp tục quấn anh, nên hai người ở trong náo một hồi, anh sợ cậu lạnh nên không dám làm lâu, đút no cậu thêm một lần rồi tắm rửa sạch sẽ mang cậu ra.
Giang Kỳ được anh chăm sóc kỹ càng đặt trên giường nhưng hai cánh tay nhất quyết không buông anh ra, kiểu gì cũng muốn đu trên người anh, khắc khắc không rời.
Lưu Thiếu Nghiêm dỡ khóc dỡ cười không thể làm gì khác đầu phải ôm cậu vào lòng, dùng chăn mỏng quấn lên rồi đi xuống lầu.
Hai người quần nhau từ khi trời vừa tối, cơm tối cũng không ăn, nói sao thì cũng uống một ống dịch dinh dưỡng rồi mới có thể ngủ.
Dịch dinh dưỡng được bảo quản lạnh nếu không dùng liền, nên anh vốn tính để cậu nằm đó anh đi lấy, khổ nổi cái con koala này bám anh cứng ngắt, đầy phải mang cậu theo.
Giờ này hầu hết mọi người đều đã ngủ, ánh sáng từ phòng ngủ của anh chiếu rọi một góc hành lang, nếu muốn đi xuống lầu cần phải mở đèn, nhưng với thị lực của alpha thì nhiêu đây đã đủ, anh cứ thế bê nguyên con Kỳ Kỳ đi xuống lầu, vào bếp mở tủ lạnh âm tường ra.
" cậu chủ"
Phòng bác Hàn nằm gần nhà bếp, hơn nữa do tuổi tác và thói quen mà ông nghe thấy tiếng động nên tỉnh lại, thấy anh thì gọi một tiếng.
" bác Hàn đi ngủ đi, con chỉ lấy dịch dinh dưỡng thôi"
Lưu Thiếu Nghiêm gật đầu với ông, cầm hai ống dịch dinh dưỡng đi ra khỏi bếp.
Lúc này bác Hàn mới nhìn thấy Giang Kỳ được anh ôm trong lòng kia, ông cười gật đầu nhìn anh đi lên lầu, bụng nói thiếu phu nhân thật dính người, mà giờ này hai người còn chưa ngủ, làm chuyện gì thì dùng đầu ngón chân cũng đoán được, ông cũng vui vẻ kiểm tra lại mọi thứ rồi đi ngủ.
Lưu Thiếu Nghiêm vào phòng đóng cửa rồi đút cho cậu một ống dịch dinh dưỡng, bản thân cũng uống một ống, đâu đó xong ôm cậu đi ngủ, đêm yên tĩnh lại.
...!
Áng sáng ban ngày đã xuyên qua cửa sổ chiếu lên mông người trên giường, mắt bị nắng chiếu đến chói cũng không chịu mở mắt, xoay xoay cơ thể úp mặt vào lòng ngực to rộng của người bên cạnh, đối với cơ ngực cân xứng còn vươn đầu lưỡi nhỏ ra l.iếm một cái.
Bốp
" ahh"
Giang Kỳ bị đánh đến kêu vang cũng không biết sợ mà há miệng cắn lên ngực anh một cái, còn cố tình ngước mắt lên khiêu khích nhìn anh.
Nghiêm đại tá mới sáng hoả khí lớn sợ cậu mệt mới muốn tha cho cậu, ai nhè vật nhỏ chẳng lĩnh tình, nếu còn nhịn thì còn đâu tôn nghiêm của alpha nữa.1
Anh chui đầu vào chăn xốc áo cậu lên, một phát đớp lấy khoả đ.ậu non mịn trước ngực cậu mà dày vò lên.
" a...!"
Giang Kỳ đưa tay ôm đầu anh giống như đẩy ra lại như kéo sát lại, khuôn mặt nhỏ lộ ra ngoài chăn ửng đỏ mê ly lên.
Lưu Thiếu Nghiêm đưa tay kéo quần ngủ của cậu ra, kéo chân cậu gác lên vai anh, đưa hai ngón tay vào sục sục cái miệng nhỏ đã ướt bên dưới đến kêu lép nhép, d.âm m.ĩ vô cùng.
" a...!ngứa...!muốn...!ahh...."
Hạ thân nhỏ xinh bị anh ngậm vào miệng l.iếm l.ộng khiến toàn thân cậu mềm nhũn ra, cong người ưỡn ngực, thắt lưng mất khống chế mà đẩy nhẹ lên, bé Kỳ Kỳ nhỏ xinh chẳng chịu được bao lâu đã tiết ra trong miệng anh.
Lưu Thiếu Nghiêm xốc chăn ôm mặt cậu hôn lên, chất l.ỏng tanh ngọt do cậu tiết ra bị anh đẩy vào miệng, ép buộc nuốt xuống, có lẽ là không quen nên.
để lọt ra chút ít theo khoé miệng chảy ra, áo ngủ rộng bị kéo cao tới cổ, phía dưới trống trơn ửng hồng ngon miệng bày ra trước mắt Nghiêm đại tá.
" muốn...!a...!cho..."
Giang Kỳ cả người động tình uốn éo lên, hai chân nhỏ gầy quấn lên eo anh, đẩy hạ thân bởi vì vừa tiết mà mềm nhũn đáng thương tới gần cự long đã căng cứng trong đũng quần của anh, vừa ma sát vừa thoải mái mà rên rỉ.
" a...!cho em...!muốn...!Thiếu Nghiêm nga..."
Giang Kỳ câu cổ anh kéo xuống, lấy lòng mà gặm gặm môi mỏng của anh, mắt ướt đưa tình m.ị h.oặc như yêu tinh, quấn đến cự long muốn phá vỏ chui ra.
" muốn như vậy?"
Nghiêm đại tá móc hung khí ra, tóm luôn cậu nhỏ của cậu cùng một chỗ tuốt l.ộng lên, còn có tâm tình hỏi cậu.
" ân...!muốn...!chồng nga...!a..."
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn vợ nhỏ lớn gan trước mặt mà muốn hoài nghi nhân sinh, sao hồi đầu anh không biết cậu ham ăn vậy nhĩ.
Cơ mà vợ nhỏ muốn rồi, phải cho thôi.
Cự long đặt ngay miệng nhỏ đã lầy lội bất kham, chẳng chút trở ngại chui vào đường hầm, một đường hùng dũng mà đẩy ra từng lớp m.ị th.ịt mềm mại ấm nóng, giống như chào hỏi mà chạm nhẹ lên cửa động một cái.
" a...!"
Giang Kỳ ưỡn ngực níu đầu anh đưa môi thơm dâng hiến lên, âm thanh dính nị kẹt trong khoan miệng, đối với đồ ngon trước mắt Nghiêm đại tá nào chê, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi nhỏ, cùng một chỗ uốn cong xáo lộng, rồi bắt chước động tác mật hợp cùng hạ thân một nhịp mà khuấy đảo.
Âm thanh ma mị không ngừng vang lên, ánh mặt trời nóng rực cũng xua không đi không khí ướt át bên trong phòng ngủ.
Một trận điên l.ong đảo ph.ượng hoàn hoành bá đạo đến quên trời quên đất.
Hai vợ chồng Lưu phu nhân ngồi ở dưới ăn sáng uống trà đọc báo các kiểu rồi vẫn không thấy hai đứa con xuống, hai mặt nhìn nhau đều có thể nhìn ra cười khổ trong mắt đối phương.
" tối qua nữa đêm cậu chủ còn xuống lấy dịch dinh dưỡng, chắc còn chưa tỉnh đâu ạ"
Bác Hàn rớt thêm trà vào ly của hai người thuận miệng nói.
Lưu phu nhân nghe mà bó tay hết cách, giờ đã 9h rồi, hôm nay còn đi kiểm tra nữa a.
Bà vừa nghĩ thì cửa phòng con trai đã mở tung ra.
" mẹ, cha, bác Hàn, con nhớ mọi người lắm nga"
Giang Kỳ ôm Lưu phu nhân ngọt ngào nói.
Lưu phu nhân nhìn con dâu nhỏ hai má ửng hồng, một bộ dinh dưỡng đầy đủ tươi ngon mọng nước mà buồn cười, lại nhìn con trai thẳng lưng đứng phía sau mà nhướng nhướng mày tỏ vẻ làm tốt lắm khiến Nghiêm đại tá cũng chịu không nổi mà quay mặt đi.
Lưu phu nhân không ngại nhìn con trai xấu mặt cười xấu xa, kéo con dâu nhỏ ngồi xuống ghế.
" mau ăn sáng rồi còn đi bệnh viện nga, mẹ còn tưởng hai đứa nhất định nhốt mình trong phòng luôn chứ"
Lưu phu nhân nhéo mặt con dâu trêu ghẹo nói.
" mẹ..
"
Giang Kỳ xấu hổ không thôi, cậu cũng không biết sao nữa, giống như biến d.âm d.ãng vậy, ngại chết mất.
" được được, không chọc con, hôm nay ngoan ngoãn đi theo chồng con nha, lại xảy ra chuyện trái tim già của mẹ cũng ngừng đập đó"
Mẹ Lưu cầm tay cậu dặn dò.
" dạ..
khiến cha mẹ lo lắng rồi"
Giang Kỳ nhu thuận gật đầu, dịu ngoan đến đáng yêu.
...!
Lúc ra cửa Lưu đại tướng nhìn Lưu Thiếu Nghiêm gật đầu một cái chứ không nói gì cả.
Lưu Thiếu Nghiêm hiểu rõ, mở cửa cho vợ nhỏ lên xe, ngồi lên ghế lái lái xe đi.
Đường đến bệnh viện trung ương cũng không xa nhưng cũng đi mất nữa tiếng mới tới, Giang Kỳ đã lâu không trở lại đây cũng tròn mắt nhìn tới lui.
" Thiếu Nghiêm, bánh rán kìa"
Giang Kỳ nhìn vào một điểm trên đường réo lên, hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm chỗ đó.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn thấy tay cậu, là một quầy bán thức ăn bên đường, đối với đồ ăn bên ngoài anh cũng không quen ăn, chưa nói tới hương vị, còn không hợp vệ sinh, nhưng vợ nhỏ muốn ăn, anh cũng không muốn làm cậu mất hứng.
" được, lúc về sẽ mua cho em, được không?"
Lưu Thiếu Nghiêm sờ đầu nhỏ của cậu, cưng chiều nói.
" ừm ừm, chồng tốt nhất"
Giang Kỳ ghé qua hôn chụt lên má anh một cái vang đội, khoé miệng đuôi mắt cong cong, vui vẻ vô cùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...