Đa số thời gian đều ở trong phòng, nhưng dạo này cậu rất ham ngủ, còn rất thích ôm đồ của anh ngủ, chỉ cần anh dán lại gần sẽ tự động chui vào, ăn cũng nhiều hơn, bởi vì bận bịu với đám sinh vật kia mà anh không có kịp để ý biểu hiện của cậu, bọn họ đã liên tục nhiều ngày phái quân đi tập kích bọn chúng, chỗ kia đánh một cái, chỗ nọ đánh một cái.1
Nhưng mọi chuyện có vẻ đã vượt khỏi tầm tay.
Lưu Thiếu Nghiêm quyết định đánh sâu vào hang ổ của bọn chúng nên anh đã tự mình ra trận, dẫn theo hai đại đội, ở hai mặt khác nhau liên tục tấn công.
Có lẽ vì mới bắt được khá nhiều người nên bọn chúng thủ vệ cửa động rất gắt gao, giống như tre già măng mọc mà ngăn cản đường đi của họ, cuộc chiến kéo dài vài giờ liên tục họ vẫn chưa đột phá được cửa động, nhưng mục đích của anh cũng không phải cứng chọi cứng với bọn nó, anh chỉ muốn cứu người, nên việc anh cần làm là thu hút sự chú ý, để đại đội còn lại thừa cơ xông vào.
Lưu Thiếu Nghiêm không hề biết rằng, quân khu bên kia bị tập kích.
Một nhóm lớn sinh vật ghê tởm ồ ạt tấn công, giống như phát điên mà không ngừng tiến lên.
Chúng nó giống như không sợ chết nên khiến cho sự phòng ngự của quân khu trở nên yếu ớt, nhanh chóng đột phá cửa khẩu của quân khu.
Cả quân khu liên tục vang lên tiếng báo động gấp gáp, những người còn lại trong quân khu nhanh chóng lao ra gia nhập chiến trường.
Càng vào sâu bọn nó giống như bị kích động, không có mục đích hay lý do cứ xông thẳng vào một hướng, hướng về nơi đang phát ra mùi hương dụ dỗ chúng nó phát cuồng.
Liên tục có sinh vật chết đi, bên ta không nhiều tổn thương nhưng hậu tri bất giác đã bị chúng nó lôi kéo tiến sâu vào quân khu, vì chủ lực của họ đã đi tập kích hang ổ nên trong quân khu lúc này chỉ còn lại hai đại đội dự bị, họ vốn dĩ không hề phát hiện sự di chuyển của chúng nó, nó giống như từ lòng đất chui ra, đột tiến nhanh chóng khiến ta không kịp trở tay.
Giang Kỳ lúc này cũng nghe thấy tiếng báo động in ỏi kia, nhưng cậu không dám ra ngoài mà đứng bên cửa sổ nhìn ra, đập vào mắt cậu vậy mà là vô số những hình dạng quái dị, giống như điên rồi vọt hướng về đây.
Bộ đội quân khu nhanh chóng phát hiện dị thường, tới khi chúng nó điên cuồng muốn phá cửa phòng của Giang Kỳ thì họ mới hoảng hồn, liên tục nã súng muốn càn quét bọn chúng.
Nhưng chẳng ngại chúng nó nhiều như con kiến đang hành quân, nơi đi qua sẽ không còn trở ngại, dưới liêm đao sắc bén cửa phòng bằng kim loại nhanh chóng bị phá khai.
Mùi vị kỳ dị đập vào mặt khiến Giang Kỳ ngất đi.
...!
Lâm Minh khi đứng trong phòng chỉ huy nhìn thấy hướng đi của chúng nó trên bản đồ tinh tế thì thầm mắng không ổn, tung cửa chạy ra.
Nhưng lúc hắn tới lại nhìn thấy đám ghê tởm kia giống như đang nâng lên báu vật thần thánh mà mang cậu rời đi.
Lâm Minh nứt mắt ra, liên tiếp ra lệnh cho bộ đội quân khu cản đường, bắn nát không biết bao nhiêu con, cũng không ngăn lại được chúng nó mang đi cậu.
Giống như lần tập kích này, mục đích của chúng nó vốn là Giang Kỳ, dù cho có hy sinh bao nhiêu đồng loại cũng phải mang được cậu về.
...!
Lưu Thiếu Nghiêm bên kia đã thành công yểm hộ cho đại đội hai xâm nhập hang động, nhưng một cái bóng dáng của những người bị bắt đi cũng không thấy, chỉ nhìn thấy những quả trứng treo lơ lửng kia.
Thiếu tá phụ trách xâm nhập nhanh chóng báo lại tình hình cho anh, Lưu Thiếu Nghiêm không chút nghĩ ngợi ra lệnh bắn rụng tất cả.
Bên dưới họ vừa tấn công quả trứng thì đám sinh vật kia giống như điên rồi mặc kệ đám dị loại bọn họ, quay đầu trở về.
Lưu Thiếu Nghiêm biết không thể chần chừ thêm, anh ra lệnh cho đại đội 2 rút về, anh sẽ ở bên ngoài yểm trợ họ rời đi, còn về những quả trứng kia, bắn rụng được nhiêu thì bắn, nhưng không thể bán mạng tại đây, hơn hết là, anh cảm thấy tim mình đập nhanh dị thường, không muốn đôi co nữa, dù sao cũng đã kinh động bọn nó, người muốn cứu không thấy, không thể hy sinh thêm người.
...!
Bên kia, đám sinh vật nọ mang Giang Kỳ rời đi quân khu, nhưng lại không tiến về phía hang ổ của mình, mà chui xuống một hang động ngầm cách quân khu 1km về phía Bắc.
Bọn nó tự lúc nào đã đào một con đường dưới lòng đất ở dưới mí mắt họ, để chuẩn bị cho đợt tấn công bất ngờ này.
Lâm Minh bất chấp phát ra một tiểu đội 20 người đuổi theo xuống đất, bản thân trở về báo tin cho Lưu Thiếu Nghiêm, trong lòng cũng khủng hoảng vô cùng, hắn sợ..
Lưu Thiếu Nghiêm lúc này đã cách quân khu chừng 3km về hướng Tây, không hề biết rằng vợ yêu đang ở dưới lòng đất cách anh không quá xa.
Trong lòng đất, tiểu đội 20 người kia lại gặp vấn đề.
Bên dưới lòng đất như một cái mê cung, đường lớn đường nhỏ chằng chịt, họ vừa xuống tới đã muốn lạc đường, chỉ có thể dựa vào âm thanh ma sát khi chúng nó di chuyển mà đuổi theo.
Mục Duy mắt thấy bản thân sắp không phán đoán được hướng đi của chúng nó nữa thì càng thêm cuống.
Nếu Lưu Thiếu Nghiêm ở đây sẽ nhận ra, anh lính này là người đã xách vali cho anh lúc trước, Mục Duy cắn răng đuổi theo đến khi hoàn toàn không thể nghe thấy gì nữa thì chậm chạp đứng lại.
" làm sao đây?"
Một anh lính cất giọng hỏi.
Cả đám họ không sợ chết, nhưng lại không biết làm sao bây giờ, Giang Kỳ đã ở quân khu thời gian không ngắn, chuyện nên biết họ cũng đã biết, bởi vì biết mới càng thêm không dám lơ là, nếu bây giờ họ trở về, đối diện là lửa giận của Lưu đại tá, hớn hết, họ cũng không thể bỏ mặt cậu.
Mục Duy nhìn khắp xung quanh, quan sát một lượt nơi bọn họ đang đứng, lông mày nhíu chặt cất giọng nói.
" chia nhau ra, tìm đường, nếu đụng độ bọn chúng thì không cần bại lộ, để lại dấu hiệu, tín hiệu càng vào sâu càng dứt quảng, giờ chúng ta cũng không thể liên lạc với bên trên, chi bằng dựa vào con đường này tìm ra bọn chúng, nơi này chắc chắn là cửa khác dẫn tới hang ổ của chúng"
Bọn họ cũng nghĩ vậy, nên đều gật đầu, mỗi người một ngã nhanh chóng đi tìm lên, trên đường đi còn không bên đánh dấu để khỏi lạc đường.
...!
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cửa phòng chẳng mấy nguyên vẹn, bên trong nào có bóng dáng của vợ yêu, anh cả người trầm mặc đứng tại đó.
Lâm Minh đứng phía sau không biết nói gì, chỉ cảm thấy toàn thân căng chặt, áp lực vô hình ngày một tăng thêm, xung quanh đã có người chịu không được ngã xuống đất.
Trước khi khụy xuống hắn nhìn thấy Lưu Thiếu Nghiêm phóng ra ngoài, vội vàng hét lên.
" Lưu Thiếu Nghiêm!!! cậu không được tự ý hành động, cậu như vậy cứu không được em ấy, Lưu Thiếu Nghiêm, cậu bình tĩnh lại đi!!"
Lâm Minh bất chấp khí tức đang đè nặng bản thân, xông về phía anh, nhưng bị anh một quyền đánh ngã.
Lưu Thiếu Nghiêm giống như điên rồi, hai mắt đỏ ngầu chỉ biết lao ra, vì anh mất lý trí nên khí tức cấp S+ cũng không vững chắc như trước, Lâm Minh nhanh chóng vọt dậy đè lấy anh.
" cản cậu ấy lại, mau"
Xung quanh người không chút chần chừ, ai đứng được đều xông lên đè lại anh.
" buông ra!!"
Lưu Thiếu Nghiêm rống lớn, khí tức như con ngựa hoang muốn quét sạch trở ngại trên đường, mọi thứ cản trở anh đi tìm vợ yêu đều không được giữ lại.
Người bị anh hất ra cũng càng nhiều, nhưng Lâm Minh cũng không từ bỏ, hắn ôm chặt eo anh.
" Lưu Thiếu Nghiêm!!! cậu tỉnh táo lại đi, em ấy, Giang Kỳ đang đợi cậu đi cứu, Lưu Thiếu Nghiêm!!!".
Truyện Tiên Hiệp
Cái tên Giang Kỳ giống như đả động được con quái thú đang cuồng loạn trong anh, Lưu Thiếu Nghiêm khựng lại một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...