Omega Của Đại Tá Cấm Dục


" mẹ à, con.."
Giang Kỳ muốn nói không cần..

" được ạ, không phải từ chiều mới tổ chức lễ sao, giờ vẫn còn thời gian, cũng không thể chụp cả ngày đúng không, kỹ thuật hiện tại đủ sức lo kịp"
Lưu Thiếu Nghiêm nắm tay cậu giành nói.

" Thiếu Nghiêm.."
Giang Kỳ hai mắt tích nước nhìn anh.

Lưu Thiếu Nghiêm ôm vật nhỏ vào ngực, ủy khuất cậu chẳng kịp nhận lấy sự theo đuổi nên có mà đã phải gả cho anh.

Sau đó Lưu gia lại bận rộn lên, vì không đủ thời gian, nên họ quyết định quay ngoại cảnh ở sân vườn của biệt thự, camera tinh tế quay chụp 360⁰ nhanh chóng chụp lại những khoảng khắc của hai người nam nhân ăn mặc giản dị đang chơi đùa trong vườn hoa cỏ phía bên trái biệt thự, chẳng ngại hai nam nhân không có váy cưới hoa lệ nhưng Giang Kỳ quần short áo thun, Lưu Thiếu Nghiêm cũng vậy nô đùa tạt nước, tiếng cười của cậu muốn xông phá trời xanh, người làm vây xem cũng được một bữa vui vẻ.

Phía trên lầu, lan can phòng Lưu phu nhân và chồng đứng nhìn khung cảnh bên dưới mà thổn thức trong lòng.

" nhìn Thiếu Nghiêm kìa, ngày xưa mà bắt nó làm cái trò này nó sẽ bỏ chạy cho xem"
Lưu phu nhân trêu chọc nhưng khoé môi thì cười như xuân về hoa nở, đầy sự từ ái đối với đứa con từ nhỏ đã mặt lạnh như tiền, chẳng đáng yêu gì cả.

Lưu đại tướng đứng bên cạnh nhìn ra sự hâm mộ trong mắt Lưu phu nhân thì ôm eo bà nói.


" nếu em muốn chúng ta có thể làm một bộ"
Lưu phu nhân sững sờ một lúc lâu mới cười mắng.

" ông xem chúng ta đã bao nhiêu tuổi chứ.."
Lưu phu nhân nói vậy nhưng ngày xưa bà còn không được như Giang Kỳ, vì có thai mà phải cưới gấp, còn lo sinh con nào có thể làm gì, qua thời gian cũng không nhớ lúc đó họ đã thiếu những gì.

" có thể"
Lưu đại tướng chắc nịch nói.

"là ông nói đấy nhé"
Lưu phu nhân ngẩn người nhìn ông, sau đó khoé miệng cong lên, nhanh chóng nói.

" là tôi nói"
Lưu đại tướng cũng cười, Lưu Thiếu Nghiêm giống ông nên nếu ông cười cũng soái khí chẳng khác gì, ngày xưa người theo đuổi ông cũng xếp hàng dài có khác gì đâu.

" cha, mẹ!!"
Giang Kỳ được Lưu Thiếu Nghiêm ôm vào lòng vẫy tay với hai người trên lan can, nụ cười của cậu dưới ánh nắng như có sức mạnh lan toả cả không gian.

Lưu phu nhân chỉ đưa tay lên đáp lại chứ không nói gì, vì họ còn đang quay.

Sau đó còn chụp rất nhiều ảnh, còn có cả ảnh Lưu Thiếu Nghiêm mặc quân phục quỳ một gối cầm tay Giang Kỳ cả người âu phục trắng.

Bức này được cả nhà hưởng ứng nhiệt liệt quyết định đặt ở trước cửa ra vào khi chào đón khách khứa.

...!
Tiệc cưới diễn ra tại đại sảnh lớn ở trung tâm đế đô, nơi này có thể chứa 10 ngàn người đứng gần nhau, so với số khách được mời thì chẳng thấm vào đâu nhưng bàn để thức ăn cũng chiếm chổ, còn phải chừa khoảng trống ở giữa cho mọi người khiêu vũ cùng nhau.

Khách khứa hôm nay có thể nói là chấn kinh đến rớt cằm nhìn bức ảnh cưới đặt trước cửa đại sảnh, nơi đặt bước ảnh còn có một tấm bản rất lớn chẳng biết để làm gì, bên cạnh có người làm Lưu gia cầm bút đứng đó, mọi người còn đang hoảng hốt nhìn bức tranh cũng không nhịn được tò mò khi thấy một cô bé tầm 14 tuổi theo cha mẹ đến chạy lại hỏi người cầm bút.

Sau đó họ nhìn thấy cô bé hớn hở chạy về nói cho cha mẹ mình nghe, lại sau đó cả nhà cùng đi tới cái bảng trắng kia, nhận bút từ trên tay người làm, xẹt xẹt mà ký lên tên mình, có vẻ đã lâu không còn cầm bút nên họ không quen cho lắm, viết cũng không có đẹp lắm, nhưng tên họ xuất hiện trên bảng giống như một điểm nhấn cho cả cái bảng, cảm giác thoả mãn nói không nên lời, cô bé kia còn vẽ hoa bên cạnh tên mình.

Vì vẻ mặt họ quá chọc người, nên cũng có người lại mò tới, rồi lại cũng thoả mãn viết tên rồi đi vào đại sảnh trước ánh mắt nhìn theo của bao người ngẩng cằm ưỡn ngực khôi hài không thôi.


Nhưng sau đó họ cũng chẳng khác gì, thì ra cái bảng đó là để ký tên người đã tham gia hôn lễ lên, càng nhiều chữ thì càng chứng tỏ đám cưới rất được hoan nghênh, mỗi chữ giống được lời chúc với chủ nhân hôn lễ.

Người đi vào trong thì khi nghe nói chuyện này cũng vội chạy ngược về, khu ký tên bỗng tấp nập lên, sau đó bảo vệ Lưu gia phải tiến lên duy trì trật tự, yêu cầu người đã viết xong dời vào đại sảnh, đừng cản trở ở cửa.

Lưu phu nhân và Lưu đại tướng đã có mặt ở sảnh từ lâu, nhìn người người hớn hở thì cũng cảm thán người xưa thật lắm trò, khiến hôn lễ cũng náo nhiệt lên.

Sau đó người đi vào đại sảnh lại tiếp tục rớt cằm ngẩng đầu nhìn bốn bức màn hình rộng 3m ở bốn phía đại sảnh đang chiếu một video.

Trong video, chủ nhân của hôn lễ ở bên trong phát cẩu lương cho mọi người trong sảnh chưa ăn gì đã no mà muốn đi về, thật mẹ nó cái chiêu trò chết tiệt, ai nghĩ ra cái này nói họ biết đi!!!!!!
Mấy tiểu thư phu nhân xì xào bàn tán, người đã kết hôn thì kéo tay chồng mình nói ngày xưa sao em không có mấy cái này, rồi thì anh chỉ dẫn em đi lấy chứng nhận kết hôn thôi, ngày mai anh phải bù lại cho em.

Người chưa kết hôn hoặc sắp kết hôn thì trong lòng nói thầm nếu sau này chồng tương lai không làm đủ thì sẽ không chịu cưới.

Từ đấy đế quốc lại mở ra cao trào tiếp nối truyền thống cưới hỏi ngày xưa, tiếp nhận tinh hoa bao nhiêu năm tháng trong lịch sử loài người.

Lưu phu nhân nói thầm, bà còn hâm mộ chứ nói ai, họ đã bàn sau khi ổn định cho hai đứa nhỏ sẽ xuất phát đi chụp ảnh kỷ niệm, bù đắp thiếu thốn năm kia.

" hừ, làm trò rẻ tiền"1
Lộ Nhã Thiến ghen tức không thôi, khuôn mặt xinh đẹp cũng xấu xí đi, y phục lộng lẫy cũng trở nên tầm thường.

Nhiều người đứng gần nghe thấy thì chỉ chỏ cô không ăn được nho thì chê nho xanh.

" con tém lại cho ta, nếu không thì trở về đi"
Lộ Chính Dân kéo mạnh tay con gái khiến cô ta chao đảo một chút trên đôi giày cao gót 12 phân.


" dạ thưa cha.."
Lộ Nhã Thiến cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì hận vô cùng, công sức cô giả vờ làm beta trộn lẫn với đám người thường kia bao lâu cuối cùng cũng không được cái gì, vì chuyện này Lộ gia đối với cô chẳng coi trọng như trước, nếu không phải cô năn nỉ ỉ ôi mình đã chịu ủy khuất lâu nay mới được cho đi cùng thì có lẽ cô cũng chẳng được đi.

Vừa quay mặt đã nhìn thấy chị gái Lộ Nhã Tình cười nhạo nhìn mình, móng tay muốn cắm vào da thịt đến hằn lên đau đớn cũng chẳng quan tâm, lòng nói đợi xem, cô sẽ không dễ bị hạ bệ vậy đâu.

...!
Tô Tiểu Thảo mặc tây trang màu trắng xuất hiện ở cửa đại sảnh ngẩn người nhìn bức ảnh cưới, trong lòng thầm mắng mười tám đời Giang Kỳ.

Tô Tiểu Thảo chỉ nghĩ là cưới chớp nhoáng thôi, tình cảm bồi đắp sau, chuyện chú rể là Lưu Thiếu Nghiêm Lưu đại thiếu cũng làm cậu hết hồn, giờ nhìn bức ảnh mà thiệt muốn đi kiếm người yêu ngay á, Nghiêm đại tá quỳ hôn, thiệt mẹ nó chói mù mắt người.

Tới khi nhìn cái video trong đại sảnh Tô Tiểu Thảo trực tiếp hoá đá, chính vì thế mà vô tình đụng vào người ta..

mà đâu, người ta đụng vào cậu ấy chứ, nhưng chẳng đợi được câu xin lỗi lại bị nghe chữi.

" ôi chao, không có mắt à"
Lộ Nhã Thiến vừa đi vệ sinh ra vừa nhìn cái video kia đã bực bội rồi, vì không chú ý mà va chạm đến ngã nhào, dù người kia cũng bị cô đụng ngã, nhưng khi nhìn lại chỉ là một beta thì cô càng bực tức, không nghĩ ngợi gì mắng lên.

..............


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui