Ôm Trăng Sáng

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Bảng hiệu vườn Tuyết Vỡ như nhỏ máu trong màn mưa. Anh lao qua cổng tròn, ngay sau đó được ôm vào lòng một người.

Nhạc Cảnh Minh bị trúng một chiêu vào ngực, ngã khỏi tường cung, văng ra xa cả trăm mét. Tiêu Xuân Hòa đỡ lưng y, bản thân thì ho ra một ngụm máu lớn, nhỏ giọt trên tán hải đường gãy.

Văn Hạc Thâm đứng trên tường cao nhìn xuống họ: "Dòng kiến hôi cũng dám ngăn cản ta."

Nhạc Cảnh Minh vịn kiếm đứng dậy: "Làm trái ý trời, Thiên Đạo không chứa."

Văn Hạc Thâm nở nụ cười khinh rẻ, tay áo dài phất qua, vài trăm mũi tên xương bay khỏi tay áo hắn ta. Dẫu tốc độc của hai người Nhạc – Tiêu nhanh đến mấy cũng không tránh khỏi việc bị tên xương ghim trúng. Máu tươi thấm ướt sũng đạo bào, bọn họ quỳ phịch xuống đất.

"Đỡ vướng mắt ta, đạo sĩ thối tha!" Kiếm dài của Văn Hạc Thâm xuyên thủng màn mưa. Ngay khi lưỡi kiếm sắp lấy đi tính mạng của cả hai, nó bỗng bị một sợi tơ bạc quấn lấy. Lực kéo khổng lồ khiến mũi kiếm chệch hướng, dao lá liễu mỏng tựa cánh ve va chạm lanh lảnh trong mưa.

Dưới mái đình, thanh niên vận long bào khẽ nhướng mày. Sau khi chạm mắt với Văn Hạc Thâm, hắn chê ghét ra mặt: "Thứ xấu xí từ đâu tới đây."

Thấy hắn, nét mặt của Văn Hạc Thâm lập tức thay đổi: "Cốt tiên ở trong người ngươi!"

"Cốt tiên cái khỉ gì, ăn nói xằng xiên." Lương Diệp nở nụ cười phấn khích: "Tới đi, để trẫm xem xem ngươi tài giỏi cỡ nào!"

Năm ngón tay của Văn Hạc Thâm tạo thành hình móng vuốt, chộp thẳng tới cổ Lương Diệp.

——

Sở Canh và Lưu Tân Bạch đẩy Thôi Kỳ chạy như điên trong màn mưa. Sở Canh lớn tiếng: "Sao ta cứ cảm thấy chúng mình lại vòng về rồi nhỉ?!"


"Ta cũng thấy thế!" Lưu Tân Bạch cúi đầu nhìn Thôi Kỳ: "Thôi đại nhân ơi, ngài có biết đường không ạ?!"

Thôi Kỳ ngồi trên xe lăn chầm chậm ngước mắt lên: "Các ngươi đã chạy ngang qua cửa sau của vườn Tuyết Vỡ đến lần thứ ba."

Tuy nhiên, Sở Canh và Lưu Tân Bạch còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã đụng mặt đoàn người Yến Trạch và Thôi Vận cũng vừa vòng về. Chỉ trong chốc lát, các loại quan viên ùa ra từ đại điện đã tề tựu đông đủ, nhìn nhau trong mưa.

"Chắc đây là trò quỷ của thứ yêu đạo kia." Yến Trạch vẫn là nhân vật tương đối điềm tĩnh trong đoàn người: "Nếu đã đi qua cửa vườn Tuyết Vỡ liên tục thì chúng ta không ngại vào xem thử."

Các quan lập tức gật đầu tán thành.

Tuân Dương âm thầm lùi về sau. Khi lùi tới ngã rẽ tránh khỏi tầm nhìn của mọi người, đang nghĩ cách rời khỏi đây, y lại thình lình đối diện với đôi mắt lành lạnh của một người trên bờ tường, hoảng hốt ngã ngồi xuống đất: "Ngươi... ngươi là người phương nào?!"

Trên mặt đối phương chi chít sẹo, trông rất dữ tợn. Gã đeo cung tên nhảy xuống khỏi bờ tường, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra trong cung rồi? Lương Diệp hiện đang ở đâu?"

Tuân Dương liên tục lùi về sau, một đoạn ký ức ngắn ngủi chợt hiện trong đầu. Y khiếp đảm: "Ngươi là phản quân Hắc Giáp Vệ - Giản Lăng?"

Tại buổi tiệc mừng thọ của Thôi Ngữ Nhàn, Tuân Dương tham dự với tư cách tiến sĩ tân khoa, tuy đã được xếp tại vị trí sát sau cùng nhưng y vẫn chứng kiến được cảnh Giản Lăng ám sát Lương Diệp, có ấn tượng sâu sắc về gã: "Ngươi... Ngươi chưa chết?!"

"Dĩ nhiên ta chưa chết." Giản Lăng kéo y dậy bằng một tay: "Nói ta biết, Lương Diệp đang ở đâu?"

Trong giây lát, Tuân Dương âm thầm toan tính rất nhiều vấn đề. Y đã đầu quân cho Biện Thương, hiện giờ Biện Thương ngã ngũ, lỡ Lương Diệp chiến thắng yêu kia thì tốp phản thần bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ gặp họa...

"Hiện tại hoàng cung đang rối tung lên, ta... ta dẫn ngươi đi." Ánh mắt Tuân Dương chợt sắc lẹm.

Chỉ khi Lương Diệp chết, y mới có cơ hội sống.

——


Vương Điền đang áp sát ven tường sờ gạch đá thì nghe tiếng bước chân. Anh quay ngoắt đầu, cứ thế đối diện với khuôn mặt bị ướt mưa đến càng thêm nhăn nheo của Yến Trạch: "Yến đại nhân?"

"Bệ hạ!?" Yến Trạch ngỡ ngàng.

Theo tiếng gọi của ông ấy, đội ngũ quan lại đằng sau lập tức ngoan ngoãn chuẩn bị hé môi chào.

"Câm mồm!" Vương Điền vội ngăn họ, khiếp sợ nói: "Sao các ngươi lại tới đây?"

"Chuyện này kể ra thì dài lắm." Thôi Vận vuốt chòm râu ướt sũng của mình.

"Vậy nói ngắn gọn thôi!" Vương Điền nói: "Các ngươi chê mình sống lâu quá hay sao mà xông vào đây!?"

"Không ra được." Thôi Kỳ bình thản nói: "Có vẻ yêu đạo kia đã sử dụng chiêu trò kỳ môn độn giáp nào đó, khiến bọn ta bị buộc phải chạy tới đây."

Vương Điền chưa kịp đáp lời thì một làn gió mạnh bỗng đánh úp về phía này, nghiền nát toàn bộ hoa hải đường trải đầy đất. Ngay sau đó, Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa cùng lùi tới đây, khắp người kín đặc vết đao chém, khiến người ta hết sức sợ hãi. Bọn họ gồng mình muốn đứng dậy... song rõ ràng đã kiệt sức.

Có quan viên tốt bụng muốn tới đỡ nhưng bị Nhạc Cảnh Minh giơ tay ngăn.

Cây cao trong vườn bị đập gãy thành nhiều khúc rơi rụng xuống đất, hé lộ bóng dáng trong đình dưới màn mưa. Đích thị là Lương Diệp.

Văn Hạc Thâm quay sang nhìn thoáng qua các quan viên và Vương Điền, tiếp đó nhìn về phía Lương Diệp trong đình, cười khẩy: "Thì ra là vậy."

Đoàn người Yến Trạch thảng thốt nhìn Vương Điền trước mặt và Lương Diệp trong đình. So ra, hai khuôn mặt này giống nhau cả về hình dạng lẫn biểu cảm.

Sao lại có hai vị Bệ hạ?!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!


Ai mới là thật?

Chẳng lẽ đây là trò che mắt yêu đạo kia làm ra?!

Khi các quan viên đang rối bời trong gió vì hai Hoàng đế giống hệt nhau, Văn Hạc Thâm đã rút kiếm, thình lình áp sát Lương Diệp.

Kiếm dẻo mỏng dài quấn lấy lưỡi kiếm dài chợt bị hất ra. Lương Diệp không màng đến những vết thương trên mặt, liều lĩnh đâm kiếm tới chỗ đối phương, song, đường kiếm lại đột ngột đổi hướng vào thời khắc then chốt. Cả mái đình bỗng nổ tung.

"Dám phá hủy nơi hẹn ước của trẫm!" Lương Diệp ngẩng khuôn mặt sa sầm lên: "Thèm chết."

"Kẻ đáng chết là ngươi mới đúng!" Văn Hạc Thâm siết chặt thanh kiếm: "Ta nghe nói Bệ hạ thích xẻo thịt người sống, chi bằng hãy tự trải nghiệm cảm giác bị rút xương ra khỏi người đi."

"Ngươi không mang họ Vương mà cũng dám đòi xem cơ thể trẫm!" Lương Diệp bất chấp tổn thương đầy mình, bỗng nhiên bùng nổ. Kiếm dẻo linh hoạt quấn lấy cổ Văn Hạc Thâm tựa loài rắn, ngờ đâu lại như quấn phải cục đá cứng ngắc, chẳng những không siết vào được máu thịt mà thân kiếm lại bị nứt ra hoa văn dày đặc.

Văn Hạc Thâm nở nụ cười khinh thường, chợt vận sức, thân kiếm lập tức vỡ thành vô số mảnh vụn, phá vỡ màn mưa, ghim vào tay chân Lương Diệp.

"Lương Diệp!" Vương Điền biến sắc.

"Bệ hạ!" Các quan viên đằng sau không biết nên giữ chặt Bệ hạ trước mắt hay lo lắng cho Bệ hạ đã ngã xuống đất. Giữa khung cảnh rối ren, Vương Điền đã vùng thoát được khỏi tay Sở Canh, lao thẳng tới chỗ Lương Diệp.

Tay Văn Hạc Thâm đã sờ tới gáy Lương Diệp. Tuy nhiên, giây tiếp theo, một thanh đao dài bỗng đâm xuyên qua lồng ngực hắn ta. Văn Hạc Thâm ngoái lại nhìn, cứ thế đụng độ với ánh mắt rét căm của Vương Điền.

"Thú vị." Ánh mắt Văn Hạc Thâm dừng một lát tại cổ anh, bật cười mỉa mai: "Thứ không có xương..."

Chưa kịp dứt lời, Lương Diệp nằm dưới đất chợt bóp chặt cánh tay gã, máu trên mặt bị nước mưa rửa trôi ra bốn phía: "Chưa tới lượt ngươi chê đồ của trẫm."

Xuôi theo lực tay của Vương Điền, thanh đao dài xoắn mạnh một phát. Thế nhưng nó lập tức đã vỡ thành bột phấn, xung lực làm cho máu thịt tay anh be bét. Mảnh vụn nhỏ sắc nhọn lao thẳng về phía đôi mắt anh. Ngay sau đó, cảm giác hẫng chợt đánh úp. Lương Diệp đã ôm anh lăn tròn dưới đất, máu chảy xuống từ vai hắn.

"Lương Diệp!" Vương Điền vội vàng đỡ lấy hắn. Số vết thương trên người Lương Diệp đã nhiều tới nỗi anh chẳng thể xác nhận được hắn vừa bị thương ở đâu, chỉ biết gượng ôm hắn dậy, nhìn Văn Hạc Thâm dần tới gần.

Sự tuyệt vọng bỗng chốc trồi lên trong thâm tâm các quan viên. Mặt mày Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa chỉ còn hơi tàn đang quỳ một gối dưới đất cũng trĩu nặng lạ thường. Bấy giờ, có người bỗng cầm kiếm xông ra.


Văn Hạc Thâm chộp lấy cổ ông ta, bật cười: "Biện đại nhân vội muốn chết tới vậy rồi sao?"

Biện Thương bị bóp cổ đến xanh mặt: "Ta muốn... giết ngươi... báo thù..."

"Nực cười tới tột độ." Văn Hạc Thâm bóp cổ ông ta nhấc thẳng lên, lưu loát tiến về phía Vương Điền và Lương Diệp: "Hai ngươi cũng thú vị đấy, tiếc rằng chỉ có môt cốt tiên."

Lương Diệp nằm trong lòng Vương Điền, nhếch môi cười dữ tợn: "Ồ? Có giỏi thì ngươi tới lấy đi."

Văn Hạc Thâm bị thái độ vừa khinh khỉnh, vừa khiêu khích của hắn khơi dậy cơn giận, thình lình lao tới chỗ hắn và Vương Điền: "Loại phàm nhân thấp hèn..."

Loảng xoảng!

Cánh hoa hải đường rơi rụng đầy mặt đất đột ngột bị xốc lên bay tán loạn. Xích sắt to dày căng ra từ tám hướng. Sắt đen nặng trịch thoáng chốc đan xen qua nhau. Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa vốn đang đuối sức không chiến tiếp được cùng cả Lương Diệp và Vương Điền bỗng đứng phắt dậy, gài chuẩn mấy chiếc xích sắt đó vào bốn góc khung sắt tròn bên trên.

"Ha." Văn Hạc Thâm như thấy được trò cười gì lớn lao lắm, nói đầy bất ngờ: "Các ngươi thế mà lại ngu si đến nỗi muốn trói buộc ta bằng một cái lồng sắt ư? Ha ha ha ha ha!"

Hắn ta cười ngông cuồng tới tột độ. Kiếm trong tay lao vụt ra. Gió nổi lên bốn phía xung quanh, vô số cánh hoa hải đường bị cuốn vào màn mưa. Qua tiếng nổ đinh tai nhức óc, lồng sắt kia vẫn vững vàng như cũ.

Nụ cười chợt ngưng đọng trên môi Văn Hạc Thâm. Hắn ta chưa từ bỏ, vung kiếm lần nữa. Vô số hoa văn bùa chú xuất hiện xung quanh lồng sắt, sau đó cứ thế bị mai một trong mưa. Thanh kiếm hắn ta đang cầm cũng vỡ nát thành một mớ sắt vụn.

"Không thể nào!" Văn Hạc Thâm khó tin nổi nhìn lồng sắt tầm thường này, dán mắt vào đoàn người Lương Diệp và Nhạc Cảnh Minh: "Các ngươi đã làm gì cái lồng sắt này rồi?!"

Biện Thương quỳ rạp dưới đất thoi thóp ngạc nhiên nhìn lồng sắt trước mắt, tái mặt nói: "Đây là... lồng sắt đen năm xưa Lương Tông cho làm để săn hổ trắng vào dịp săn Thu... Chính ta đã đề xuất hiến dâng con hổ trắng này cho Lương Tông..."

"Không sai, năm ấy ông ta đã mời đông đảo chúng đạo sĩ khắp bốn nước tới vẽ bùa cho chiếc lồng." Tiêu Xuân Hòa ho ra máu đen, đứng dậy: "Bởi vì khi đấy Quốc sư dùng lời lẽ quỷ ma mụ mị con người, lừa ông ta rằng hổ trắng là điềm gở trời giáng. Lương Tông đang mắc bệnh nặng nên tin luôn, ban lệnh cho gọi cặp trai gái nhà họ Biện vào cung trừ tai họa cầu phúc đức. Trên thực tế, bọn họ đã bị tên này ném vào bếp lò thiêu sống đến chết."

Biện Thương nhìn Văn Hạc Thâm bị lồng sắt vây trói, bỗng che mặt cười to.

Nực cười biết bao, vì ông ta dâng lên một con hổ trắng, vì một câu của kẻ này... mà tính mạng của vợ ông ta, của con ông ta đã bị cướp đi...

"Tại sao ngươi phải làm vậy?! Tại sao chứ?!" Biện Thương lao xồng xộc tới trước chiếc lồng sắt đó, bấu chặt song sắt nhìn Văn Hạc Thâm bên trong trừng trừng. Ông ta đã điên hẳn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui