Ôm Trăng Sáng

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Lương Diệp và Vương Điền liếc nhau, không hẹn mà cùng nhíu mày.

Mặc dù trí nhớ của Lương Diệp kém nhưng cấp dưới của hắn quản lý vô số mạng lưới tình báo. Với chuyện hậu cung tiền triều năm xưa, chỉ cần hắn muốn tra là sẽ tra ra được phần lớn. Vương Điền thì từng bổ túc rất nhiều sách sử tại lầu Tàng Thư trong cung hồi mới đến đây, tuy không đảm bảo nhớ được hết nhưng cũng tin rằng từ thuở dựng nước đến giờ, chưa từng có chức quan kiểu như Quốc sư tồn tại ở Bắc Lương.

Tại giai đoạn trước và giữa, triều Lễ - triều đại đi trước triều Đại An từng chịu ảnh hưởng sâu sắc của Phật giáo và Đạo giáo, muôn dân trăm họ khổ không kể xiết. Trong giai đoạn giữa, từng có một đợt truy quét loại bỏ Đạo giáo được tiến hành trên quy mô lớn. Sang đến triều Đại An, Phật giáo thịnh hành thì hoạt động loại bỏ Phật giáo ở giai đoạn sau cũng diễn ra rầm rộ. Thậm chí đến thời kỳ bốn nước, Hoàng đế các quốc gia phải giữ kín như bưng các hoạt động tu Đạo niệm Phật, sơ suất chút thôi là sẽ bị quy chụp mác "hôn quân" ngay. Dẫu vào giai đoạn sau, Lương Tông mê đắm luyện đan tu tiên thì cũng vẫn khiêm tốn hơn hẳn đế vương tiền triều.

Danh hiệu Quốc sư kiểu này gần như là đại diện cho "diệt quốc", "đầu độc", "dân chúng lầm than".

Kể cả Lương Diệp cũng vậy. Tuy nói Nhạc Cảnh Minh đã cứu mạng hắn nhưng từ đầu đến cuối, hắn chỉ bằng lòng theo y học võ, thậm chí còn hạn chế nhắc đến chuyện quỷ thần hơn cả một người hiện đại như Vương Điền.

"Nói năng bậy bạ." Mặt mày Lương Diệp sa sầm. Dương Mãn càng run hơn.

Dương Vô Cữu nôn nóng nhìn Vương Điền xin giúp đỡ. Vương Điền đứng sau Lương Diệp, nhẹ nhàng lắc đầu với cậu chàng.

Giờ chưa phải lúc để nói đỡ.

Dương Vô Cữu tái mặt nhìn Dương Mãn.

Dương Mãn quỳ rạp dưới đất khóc lóc thưa thốt: "Nô tỳ... nô tỳ không dám bịa chuyện xằng bậy ạ. Năm ấy quả thực Huệ Hiến Đế đã từng cung phụng chăm sóc một vị đạo sĩ trong cung. Gốc gác của người này không rõ ràng, vận một bộ đồ đen suốt cả ngày. Không ai trong cung biết gương mặt thật của hắn ta ra sao, chứ chưa kể đến tên họ. Huệ Hiến Đế đích thân phong người này làm Quốc sư Bắc Lương. Thuở đó, nương nương... Thôi Ngữ Nhàn vẫn là Hoàng hậu, bà ấy đã tự mình dẫn các phi tần tại hậu cung tới quỳ trước mặt Huệ Hiến Đế, xin ngài ấy đuổi người này khỏi cung. Thế nhưng Huệ Hiến Đế chẳng những không nghe mà còn nổi trận lôi đình, cấm túc hết toàn bộ các vị nương nương...

Song, chiếu thư phong chức Quốc sư còn chưa kịp được công bố, Huệ Hiến Đế đã lâm bệnh nặng. Lúc sắp không ổn nữa rồi, Quốc sư nọ bỗng nói mình có cách. Chỉ vài ngày sau, Huệ Hiến Đế vậy mà đã sung sức sống khỏe trở lại, thậm chí còn có phi tần trong hậu cung mang thai, khiến Huệ Hiến Đế vui mừng khôn xiết. Kể từ đó, Quốc sư lại càng được trọng dụng. Tuy nhiên, ba tháng sau, Quốc sư đã rời cung. Theo sau là sự bùng phát của dịch bệnh lạ lùng trong hoàng cung, các nương nương, cung nhân, ngay cả các Công chúa và Hoàng tử cũng mắc bệnh rồi qua đời quá nửa số lượng, ngoài ra có cả vài vị trọng thần triều đình cũng chết bất đắc kỳ tử tại nhà...


Huệ Hiến Đế lại cho rằng đây là lời cảnh báo của Quốc sư, càng thêm chìm đắm vào con đường tu Tiên. Thôi Ngữ Nhàn tranh thủ cơ hội lên nắm quyền. Bà ấy ghét cay ghét đắng Quốc sư, lúc đó cũng có hai người con của bà ấy chết vì bệnh dịch. Ngay khi Huệ Hiến Đế về trời, bà ấy đã ban lệnh xử tử toàn bộ những người biết chuyện này, đồng thời đốt sạch mọi chiếu thư và ghi chép liên quan..."

Dương Mãn run rẩy ngẩng mái đầu hoa râm, vẻ sợ sệt ánh lên trong đôi mắt vẩn đục: "Thưa Bệ hạ, Quốc sư kia quái gở tột cùng. Vào khoảng thời gian hắn ta ở trong cung, liên tục xuất hiện những chuyện quỷ quái... Lệnh bài này chính là vật duy nhất hắn ta mang theo bên mình."

Vương Điền nhìn lệnh bài kia.

Có lẽ Vương Húc Toại và Lương Hoa đã tra được phần nào manh mối, tuy nhiên khi ấy hai người họ - một là cô gái vô ưu vô lo chốn khuê phòng, một là người chắp vá sống sót bên quyền lực. Những người đích thân trải qua, biết rõ tình hình năm đó đã chết hết rồi, người còn sống cũng chỉ biết sơ sơ. Thế nên họ chỉ xâu chuỗi thành được một suy đoán mơ hồ.

Phân tích kỹ, e rằng "Quốc sư" này chính là nguồn cơn gây ra hết thảy.

Kể từ lúc hắn ta xuất hiện, Huệ Hiến Đế vốn cần cù đột ngột thay đổi tính nết; Thôi Ngữ Nhàn bắt đầu tranh giành quyền lực; Biện Thương mất đi con trai và con gái, nảy sinh suy nghĩ sai lệch. Tiếp theo mới là sự việc Vương Húc Toại đóng giả Biện Hinh vào cung hợp tác với Lương Hoa, vài phe cánh thế lực đấu đá liên miên. Bắc Lương mịt mù khói độc, tuột dốc không phanh.

Xét thân phận đạo sĩ của đối phương, cộng thêm sự xuất hiện đột ngột của Hạng Mộng và Tiêu Xuân Hòa, kèm theo "tử kiếp" thần bí họ liên tục đề cập với Lương Diệp trước đây, khuôn mày Vương Điền nhíu chặt hơn nữa.

Trước kia, bất kể đấu với Thôi Ngữ Nhàn, đấu với Lương Diệp, liều chết đánh với Đông Thần một trận, mắc sai lầm chí mạng bởi thằng ngu Biện Phụng, hay khi lôi con cáo già đầu sỏ Biện Thương ra, anh cũng chưa thấy mình mất kiểm soát bằng bây giờ.

Anh ghét cảm giác mê man trước những thứ vô định này. Nó hệt như nỗi sợ hấp hối vừa mông lung, vừa rối ren vào mỗi lần rơi vào cơn trầm cảm.

Biết ta không biết địch sẽ mất đi cơ hội dẫn trước.

Điều khiến anh bực bội hơn nữa chính là việc anh gần như không ngăn nổi mạch suy luận về lần xuyên không "đột ngột" của mình. Anh càng cố lảng tránh bao nhiêu, đầu óc lại càng minh mẫn bấy nhiêu.

Anh thà cho rằng bản thân đột tử nên mới xuyên không đến triều đại không xác định này rồi gặp gỡ Lương Diệp, sau đó bắt buộc phải thích nghi để ở lại đây, chứ không phải là... Đường nhìn lạnh nhạt của anh dừng tại Tiêu Xuân Hòa.


Tiêu Xuân Hòa nở nụ cười sâu xa với anh.

Nghi ngờ độ chân thực thì giấc mơ sẽ sụp đổ. Suy nghĩ ấy bỗng chốc đập tan mọi tấm chắn phòng ngự nơi anh. Anh bất chấp việc còn nhiều người khác đang ở đây, ghìm vai Lương Diệp xuống.

Sức ghìm ấy dọa sợ Lương Diệp. Hắn vô thức nắm lấy bàn tay bấu chặt tại vai mình của anh, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Sao thế?"

Lực ấn của Vương Điền lập tức tăng. Anh buộc bản thân nơi lỏng tay, nhếch môi nói: "Không sao, chắc bị say xe ngựa. Bệ hạ tha tội, ta ra ngoài một lát."

Anh không dám quan sát biểu cảm trên gương mặt Lương Diệp, cố ép bản thân dừng mọi nghi ngờ và suy đoán lại. Mãi cho đến khi được ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt, cảm giác lạnh lẽo trên lưng mới dần tan biến.

Anh chẳng thể thuyết phục nổi bản thân rằng trên thế giới này có việc xuyên không hoang đường kỳ lạ như vậy thật, cũng khó chấp nhận sự tồn tại của "người tu tiên" sở hữu năng lực thực tế như Tiêu Xuân Hòa và Hạng Mộng tại triều đại phong kiến quái đản. Mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi hệ thống logic và nhận thức sẵn có của anh. Anh không tu sửa nổi thế giới quan đang bị dẫn lên con đường hủy diệt, do đó không cách nào chấp nhận mọi thứ...

Anh chỉ biết bắt đầu nghi ngờ về độ chân thực của thế giới này theo thói quen.

"Thông minh quá cũng không phải chuyện gì tốt." Giọng Tiêu Xuân Hòa chợt vang lên bên tai anh.

Vương Điền chỉ thấy lúc này mình giống hệt Thôi Ngữ Nhàn, ghét cay ghét đắng đám đạo sĩ giả thần giả quỷ. Nếu bọn họ không xuất hiện thì anh vẫn sẽ coi chuyện mình xuyên không là một tiền đề đã được thiết lập sẵn... chứ không phải một trong những kết quả, điều kiện có thể xảy ra nào đó.

"Ngươi đang nghi ngờ gì thế?" Cặp mắt hồ ly như đã tỏ tường hết thảy của Tiêu Xuân Hòa dõi nhìn thẳng vào anh, chỉ khiến Vương Điền thấy sợ hãi.

"Ngươi lại đoán được gì rồi, Lá Nhỏ?"

"Ta không phải Lương Diệp!" Vương Điền một lần nữa xù gai nhọn đề phòng, lạnh lùng nhìn đối phương, gằn giọng nói: "Tiêu Xuân Hòa, dù các ngươi muốn làm gì đi chăng nữa... hãy cách xa ta và Lương Diệp."


"Đe dọa thiếu tự tin thật đấy." Tiêu Xuân Hòa thở dài, hỏi một câu vừa gian xảo, vừa tàn độc: "Ngươi tin vào 'kiếp trước - kiếp này' không, Vương Điền?"

"Không tin." Vương Điền nhìn y gườm gườm với ánh mắt u ám: "Còn dám lấy chuyện ma quỷ ra lừa gạt nữa là ta sẽ giết ngươi."

Nếu giết Tiêu Xuân Hòa có thể ổn định lại giấc mơ thì anh sẽ bất chấp dùng hết mọi phương pháp.

Tiêu Xuân Hòa dựa sát vào anh tựa quỷ ma, cười khẽ và nói: "Không phải giấc mơ đâu Lá Nhỏ. Trưa ngày mai, ngươi sẽ chết trước điện Nghị Sự. Vạn tiễn xuyên tim, ngũ mã phanh thây."

Mắt Vương Điền lập tức đỏ sọng: "Câm mồm!"

"Dựa vào đâu..." Từng câu từng lời của Tiêu Xuân Hòa nổ tung bên tai anh: "Ngươi lại phải chết chứ?"

"Ta nói là CÂM MỒM!" Vương Điền bóp cổ y, gân xanh thoáng chốc hằn đầy trên mu bàn tay. Thậm chí anh còn cảm nhận được rõ lực bóp từ ngón tay của mình, tựa hồ bản thân đã từng sử dụng cách ấy giết chết vô số người. Cơn đau dữ dội lan nhanh ra khắp cơ thể. Anh chỉ cần siết mạnh chút nữa thôi là sẽ bóp nát được cổ Tiêu Xuân Hòa ngay.

"Vương Điền!" Tiếng quát lạnh lùng của Lương Diệp chợt vang bên tai anh.

Bàn tay đột ngột nới lỏng, dường như tri giác bị che chắn bắt đầu thong thả quay về. Năm ngón tay run quầng lên vì mất sức. Anh thở phì phò từng nhịp, lại chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập bịch bịch.

"Vương Điền?" Lương Diệp nắm lấy bàn tay run rẩy của anh, nhíu mày nhìn khuôn mặt đã trắng bệch kia. Hắn đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mi anh, dịu giọng hỏi: "Sao thế?"

Vương Điền gần như hoảng sợ nhìn hắn, gian nan mấp máy môi: "Lương Diệp?"

"Ta đây... Chứng trầm cảm tái phát sao?" Lương Diệp nắn bóp mạnh gáy anh.

Đầu óc Vương Điền rối tung. Anh không nghe được bất cứ thanh âm nào, chỉ thấy đôi môi khép mở liên hồi của Lương Diệp. Sau đó, anh được Lương Diệp ôm vào lòng, động tác vừa chậm rãi, vừa mạnh mẽ.

Cái ôm của Lương Diệp vẫn nóng hừng hực là vậy. Mùi hương trên người hắn luôn bị trộn lẫn bởi mùi tanh rỉ sắt. Xưa nay mùi này chỉ thoang thoảng nên anh thấy thơm, giờ mới nhớ ra đấy là mùi máu.

Lương Diệp ôm rất chặt. Hắn vừa ngang ngược, vừa kiêu ngạo siết chặt eo Vương Điền. Tay còn lại của hắn vòng qua lưng anh, áp lòng bàn tay lên gáy anh. Giọng nói trầm lắng và lạnh lẽo dần tới gần, cuối cùng cũng rõ: "Ta đây rồi... Vương Điền... đừng sợ."


Vương Điền nghiến chặt hàm răng, nếm được vị máu trong miệng, như vừa giằng co tại ranh giới sống còn. Anh đuối sức nép mình trong vòng ôm của Lương Diệp, mãi lâu sau mới cất giọng hơi khàn: "Tiêu Xuân Hòa bị ta bóp chết chưa?"

Lương Diệp nhìn thoáng qua dấu tay xanh tím hằn tại cổ Vương Điền và Tiêu Xuân Hòa đang cười rất đỗi thong dong: "Ừ, chết rồi."

Nụ cười tươi tắn chợt đọng lại trên gương mặt Tiêu Xuân Hòa. Y đang định cất lời thì bị Lương Diệp lạnh lùng liếc xéo cảnh cáo, như thể y dám lên tiếng là hắn sẽ bóp chết y giúp Vương Điền thật ngay.

"..." Tiêu Xuân Hòa lặng lẽ trợn trắng mắt.

Lương Diệp ôm Vương Điền, chầm chậm vuốt ve gáy anh: "Chớ nghe y nói năng xằng bậy, đám người này chỉ giỏi giả thần giả quỷ hù dọa người ta thôi."

Vương Điền nhắm mắt lại, cười khẩy một tiếng, như có mắt mọc trên gáy: "Tiêu Xuân Hòa, ngươi mà không giải thích cho rõ ràng thì ta sẽ xử chết Lương Diệp trước rồi xử đến ngươi."

Lương Diệp đang ôm anh đờ người: "Không nhất thiết phải là ta chứ?"

Tiêu Xuân Hòa vô tội chỉ vào mình: "Ta thực sự chỉ tốt bụng đến thăm hắn thôi mà."

Vương Điền vùi đầu tại cổ Lương Diệp, rầu rĩ nói: "Đau."

"Đau ở đâu?" Lương Diệp lập tức lo lắng.

Vương Điền nhíu mày đáp: "Đau khắp toàn thân."

Lương Diệp chưa kịp hỏi tiếp, Vương Điền đã xây xẩm mặt mày, cứ thế mất ý thức.

Tiêu Xuân Hòa dứt khoát thu hồi đao, đặt tay lên mạch của Vương Điền, nhướng mày nói: "Bệnh nặng phết đấy nhỉ. Ta đã nói rồi, thông minh quá ắt sẽ bị thông minh hại. Đầu óc nhanh nhạy luôn dễ gặp vấn đề mà."

Lương Diệp luồn một tay bế ngang anh lên, nhìn Tiêu Xuân Hòa với vẻ mặt chẳng hề thân thiện: "Sư thúc, tốt nhất thúc nên giải thích qua cho trẫm đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui