Tòa nhà hoang này có diện tích khá lớn.
Bước qua tường thần*(1) là đình viện trống vắng.
Nền sân lát gạch đá xanh, cỏ dại mọc tràn lan.
Sung Hằng châm lửa đốt đèn tứ giác*(2), giúp họ có thể thấy thấp thoáng lớp mạng nhện dày cộp bị gió thổi tan tác rơi rụng, sống dở chết dở bay phất phơ.
*(1) 影背墙/影壁: một lối kiến trúc truyền thống Trung Quốc, bức tường che chắn cổng ra vào, trên có hình vẽ, văn tự, được đặt ở trong hoặc ngoài cánh cổng chúng đang bảo vệ.
"Chủ tử, để thuộc hạ đun nước." Sung Hằng quen thạo cửa nẻo đi tới hậu viện.
Từ giết người đến bị Lương Diệp dọa một trận, mặt mũi Vương Điền giờ đây trắng bợt hơn cả ma.
Anh thất tha thất thểu theo Lương Diệp vào phòng rồi nằm bẹp trên chiếc ghế gần mình nhất, bất động.
Vừa nhắm mắt, anh lại thấy con mắt lồi ra dữ tợn và tiếng kêu đau đớn của những người áo đen sau khi trúng tên; máu thịt dính nhớp trên cơ thể, rửa cách mấy cũng chẳng sạch.
Vương Điền nghĩ sao cũng không lường được một ngày mình lại vận dụng tài bắn cung luyện tập vì sở thích, đồng thời rèn luyện sức khỏe để giết người.
Trong đầu anh, những bia ngắm di động đan xen với bóng dáng thích khách, những tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ vang lên.
Tội phạm giết người!
Thằng tội phạm giết người Vương Điền mày!
Chờ ngồi tù mọt gông đi!
Trong hồ sơ của mày đã có vết nhơ mãi mãi không thể xóa nhòa!
Mời luật sư cũng không ngăn được bản án tử hình dành cho mày đâu!
Lương Diệp thắp ngọn đèn rồi dập tắt mồi lửa ném đi.
Hắn chắp tay sau lưng, thong dong đi đến trước mặt Vương Điền, rất hứng thú quan sát gương mặt đang chau mày của anh.
Sung Hằng thình lình xuất hiện đằng sau hắn: "Chủ tử ơi, nước sôi rồi."
"Ừ." Lương Diệp không nhúc nhích.
Hắn nhìn Vương Điền chăm chú, lẩm bẩm: "Có phải hắn đang gặp ác mộng không vậy? Một cái mặt nạ thôi mà dọa đến nông nỗi này ư?"
"Hay do hắn lần đầu giết người?" Sung Hằng thấy lý do mình tìm ra khá hợp lý.
"Không thể nào.
Giết người có gì đáng sợ đâu? Không giết thì người chết chính là hắn." Lương Diệp đưa tay ra, cọ lòng bàn tay lên đôi mi run rẩy của anh, thổn thức: "Ôi chao, thật đáng thương."
Nói vậy nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười tươi rói hứng khởi đầy quái lạ, tựa hồ đang theo dõi món đồ chơi nào đó rất đỗi thú vị.
Sung Hằng lẳng lặng lùi xa hắn thêm chút.
Lần trước khi chủ tử cậu ta để lộ vẻ mặt này, đến con chó đi ngang qua sơn trang Phiêu Tuyết cũng không thể may mắn thoát nạn, bị tát hai phát trời giáng.
Vương Điền nửa tỉnh nửa mơ nghe được tiếng nói chuyện của họ, song không cách nào nghe rõ.
Mãi đến khi cả người bị dìm xuống, nước tràn vào miệng mũi, anh mới bị ngạt nước tỉnh.
Anh vùng vẫy muốn ngóc lên, bấu chặt thành thùng gỗ, đội mái tóc ướt sũng thở phì phò.
Lương Diệp có vẻ đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang mặc áo trong mỏng đứng trước thùng tắm cười tủm tỉm nhìn anh: "Trẫm cởi đồ bẩn giúp ngươi rồi, khỏi cần cảm ơn trẫm."
Vương Điền nhấc tay lau nước trên mặt, rõ ràng đang nhìn hắn mà lại như mất hồn.
Lương Diệp rất không hài lòng: "Ngươi nghĩ gì thế?"
"Nghĩ về lý do Thái hậu muốn giết ngươi." Vương Điền dằn mạnh cảm giác buồn nôn muốn giết người xuống, nhấc cánh tay gác lên thành thùng gỗ, thả lỏng dựa cả người về sau: "Ngươi là con trai ruột, cũng là chỗ dựa duy nhất của bà ấy.
Mặc dù Thái hậu này bị Thái hoàng Thái hậu áp bức đến uất nghẹn...!nhưng cũng đâu nhất thiết phải ra tay với ngươi?"
Lương Diệp nhấc chân khều cái ghế lại gần, ngồi xuống ghé sát vào thùng tắm, mặt đối mặt với anh.
Hắn vô cùng hứng thú nói: "Chắc gì đã vậy, có khi bà ta ghét cay ghét đắng đứa con ruột là trẫm đây cũng không chừng."
"Vì s..." Vương Điền nhìn đôi mắt hào hứng đến sắp bùng cháy của hắn, khóe miệng giật giật: "Cũng có khả năng ấy."
Với cái thứ người ghét chó chê như tên này thì có lẽ cả mẹ ruột cũng thấy ngứa mắt thật.
Lương Diệp nhìn chăm chăm nốt đỏ ở cổ anh, vươn dài cánh tay muốn sờ mó: "Ngươi bị muỗi đốt hả?"
Vương Điền hất bay cái tay quấy rối của hắn, túm lấy bồ kết bên cạnh rửa vết máu trên cổ: "Thái hậu vốn là thị nữ hồi môn của con gái nhà họ Biện, tuy nhiên ghi chép về con gái nhà họ Biện lại khá ít ỏi.
Ngươi hiểu biết bao nhiêu về bà ấy?"
Lương Diệp vẫn lưu luyến nốt đỏ ở cổ anh, dựa lên thùng tắm, nhấc tay vốc nước nhỏ trên mặt anh: "Ngươi cho trẫm sờ chút rồi trẫm nói cho ngươi."
"..." Vương Điền kìm nén xúc động muốn chửi người của mình: "Ngươi chưa bị muỗi đốt bao giờ à?"
"Chưa á." Lương Diệp nói một cách hợp lý: "Ngươi trông giống hệt trẫm, trẫm sờ người tí thì đã sao?"
Rõ ràng là một chuyện hết sức bình thường, vậy mà vào miệng thằng nhãi này lại thành ý vị khác.
Vương Điền hơi nghiêng đầu để lộ cổ, thiếu kiên nhẫn nói: "Sờ nhanh nhanh đi."
Một người đàn ông to xác mà lắm chuyện thế không biết.
Đây mà cho vào công ty anh thì anh sa thải từ ngày đầu tiên!
Lương Diệp nâng bàn tay đang khua nước lên, sờ nốt muỗi đốt sưng phồng nho nhỏ trên cổ anh, còn hỏi rất nghiêm túc: "Có ngứa không?"
"Hỏi thừa." Lòng bàn tay Lương Diệp dính nước nhưng vẫn nong nóng, còn hơi chai sạn.
Vương Điền hơi gượng gạo lùi sang bên cạnh.
"Cứ vô tư để lộ cổ với người khác thế, rốt cuộc ngươi trưởng thành kiểu gì vậy?" Lương Diệp chưa đã ghiền, muốn sờ tiếp.
"Chỗ bọn ta không có chuyện hở chút là bị ám sát cắt cổ." Vương Điền giận dữ bắt lấy cổ tay hắn: "Sờ xong rồi, nói nhanh đi."
Lương Diệp lật cổ tay, tranh thủ nhéo nhẹ yết hầu của anh.
Vương Điền bất giác nuốt nước bọt, nhanh chóng ngửa đầu về sau né hắn: "Ngươi sờ đâu đấy?!"
Lương Diệp vốc ít nước vẩy lên mặt anh, vô tư chẳng thèm để ý: "Chỗ này của trẫm cũng sợ ngứa."
Vương Điền thầm nghĩ: Không phải nói nhảm.
Lương Diệp chính là bản thân anh ở kiếp trước hoặc tại thế giới song song, không sợ mới lạ.
"Ngươi và trẫm dường như là cùng một người." Lương Diệp chống tay lên đầu, tiếp tục vẩy nước vào mặt anh, sung sướng nói: "Chẳng sợ trẫm tẹo nào."
Vương Điền hết nhịn nổi, vốc nước toan đổ lên đầu hắn.
Tiếc rằng thằng nhãi này ỷ mình khỏe và phản ứng nhanh, lập tức kìm kẹp cổ tay anh, cười nhạo một cách vô tình: "Chẳng qua ngươi lười biếng hơn trẫm, đến võ công còn chưa từng học được."
Vương Điền lười so đo với hắn: "Ngươi không nói thì đi ra ngoài."
Lương Diệp thả tay anh ra, một lần nữa dựa lên thùng gỗ, ngắm anh tắm rửa: "Để trẫm nghĩ xem nên bắt đầu kể từ đâu."
Vương Điền nhíu mày, cực kỳ chê ghét cọ rửa máu trên cánh tay, không quên nhắc nhở hắn: "Chẳng hạn như mối quan hệ của Thái hậu và nhà họ Biện bây giờ ra sao?"
"Bên ngoài, về cơ bản là không tiếp xúc.
Nhà họ Biện cho rằng bà ta đã hại chết Biện Hinh - người con gái họ đưa vào cung, liên quan đó cũng rất khó chịu về trẫm." Lương Diệp lạnh lùng nói: "Lần nào lên triều cũng phải thóa mạ trẫm một trận."
"Phải chăng do ngươi gợi chửi thật?" Nói xong, Vương Điền mới ý thức được mình bon mồm, bèn ngẩng mặt nhìn Lương Diệp.
Lương Diệp nở nụ cười dày đặc mùi chết chóc với anh, chuẩn bị đứng dậy.
Vương Điền lập tức vỗ cái 'bộp' lên vai hắn, ấn hắn tiếp tục nằm dài ra cạnh thùng tắm, ngập ngừng nói sang chuyện khác: "Biện Thương hiện là Môn hạ Thị trung, được liệt vào cùng hàng ngũ Tể tướng như mấy người Văn Tông, Thôi Vận.
Nhà họ Biện có lịch sử chuộng võ lâu đời, tuy nhiên truyền đến thế hệ Biện Thương thì dưới gối chỉ có một trai, một gái.
Con trai ông ấy – Biện Như Phong chết trận sa trường năm hai mươi sáu tuổi, con gái – Biện Hinh được gả vào cung cũng ngọc nát hương tan, đến giờ dưới gối không còn đứa con nào.
Có lẽ ông ấy có thể trợ giúp cho ngươi."
Lương Diệp lại lắc đầu: "Biện Hinh và Biện Như Phong là cùng một người."
Vương Điền sửng sốt: "Một người?"
"Từ nhỏ Biện Hinh đã giả nam, về sau một mình chạy tới Tây Bắc tòng quân, trở thành Tướng quân, bị người ta vạch trần thân phận, chuyện lọt vào tai bà già kia.
Dưới cuộc tranh đấu của nhiều thế lực, nàng khôi phục thân phận nữ, bị ép vào cung." Lương Diệp gục đầu xuống, bàn tay lười biếng khuấy máu loãng trong thùng: "Sau đó thì chết."
Vương Điền im lặng một chốc: "Vậy quả thực Biện Thương phải hận thấu xương Thái hoàng Thái hậu và người hoàng gia các ngươi."
Một người con gái sáng dạ dũng cảm, khí phách chẳng thua kém bất cứ phái nam nào trên thế gian, có khả năng chém giết kẻ địch nơi chiến trường, vậy mà lại bị ép phải vào cung sinh con đẻ cái, mài mòn ý chí chiến đấu.
Ngẫm thôi cũng thấy uất nghẹn rồi.
"Ngày xưa tòa nhà này chính là phủ tướng quân của Biện Hinh." Lương Diệp mệt nhọc ngáp một cái: "Ông già râu bạc nói nàng đủ năng lực nắm giữ ấn soái một phương, bảo vệ Tây Bắc của Đại Lương không bị Lâu Phiền quấy nhiễu trong ba mươi năm."
Vương Điền ngẩn ra một lúc mới ngộ ra 'ông già râu bạc' hắn nói là ai, khó nén nổi xót thương: "Mắt nhìn người của Văn thái phó rất chuẩn.
Thật tiếc cho tướng quân Biện Hinh."
Nếu Biện Hinh còn sống, chắc chắn nàng có thể trở thành lực lượng trung kiên đối đầu với Thái hoàng Thái hậu và Thôi thị.
Tiếc rằng người ấy sớm đã bị cung thành bủa vây đến chết...!Anh chợt định thần: "Đừng nói trước đây Biện Hinh bị vạch trần thân phận là vì Thái hậu..."
Lương Diệp nhếch môi cười: "Thông minh."
"Thế thì Biện Thương tuyệt đối sẽ không bắt tay với chúng ta." Tâm trạng Vương Điền lập tức chìm xuống đáy vực: "Đúng rồi, ngươi có biết Ngụy Vạn Lâm...!ưm!"
Lương Diệp thiếu kiên nhẫn bịt kín miệng anh: "Vất vả lắm mới ra khỏi cung, ngươi không thể tạm nghỉ một lát sao?"
Vương Điền túm tay hắn ra, hận rèn sắt không thành thép: "Tổ mẫu ngươi lộng quyền kiểm soát triều đình.
Mẹ ruột ngươi động chút là muốn lấy tính mạng ngươi.
Tình hình trong triều lẫn phủ quận ngoại đô đều rối ren.
Ngươi thực sự chẳng để bụng chút nào ư?"
Lương Diệp bực bội bịt tai, lẩm bẩm: "Ngươi phiền quá, phiền hơn cả Văn Tông nữa."
Vương Điền nhìn hắn chăm chú trong giây lát: "Vậy ngươi bỏ sâu độc trong người ta đi, chắc chắn ta sẽ biến mất trước mặt ngươi ngay tức khắc."
Lương Diệp mừng rơn: "Đúng rồi, suýt nữa trẫm quên mất trong người ngươi còn sâu."
"Gì cơ?!" Vương Điền lập tức nhận ra mùi bất ổn.
"Trẫm thử xem..." Lương Diệp nhấc cổ tay, ấn ấn sâu mẹ dưới làn da.
"Gượm đã!" Vương Điền túm lấy cổ tay hắn, nói bằng tình cảm chân thành: "Ngươi bình tĩnh!"
Hóa ra hai hôm nay thằng nhãi này không giày vò anh là vì quên mất chuyện sâu độc!
Lương Diệp nở nụ cười hưng phấn.
Hắn tóm lấy cánh tay anh, muốn xem sâu con đang bơi đến chỗ nào trong người anh rồi.
Vương Điền vừa vội vừa tức, thình lình túm cổ áo hắn, kéo đối phương vào thùng nước tắm của mình.
Lương Diệp không ngờ anh dám làm vậy, bất ngờ rơi xuống nước, bị sặc nước bọt.
Hắn bóp gáy anh, mượn lực trồi lên.
Đầu Vương Điền chợt nặng trĩu, cũng chìm vào theo.
"Chủ tử?" Sung Hằng canh gác bên ngoài nghe tiếng thì mở cửa sổ ra.
Chỉ thấy hai người một trần truồng khỏa thân, một y phục lộn xộn đang chìm trong nước.
Cậu ta ngờ vực một lát, tiếp đó yên lặng đóng cửa lại.
Vương Điền dựa lên thành thùng nước ho sặc.
Lương Diệp gác một tay lên thành thùng, tay còn lại thủ sẵn trên gáy anh, nói với vẻ mặt âm u: "Phạm thượng làm loạn, trẫm phải dạy dỗ ngươi chút."
"Có giỏi thì giết ta luôn đi." Vương Điền hung dữ nhìn chằm chằm hắn: "Kêu một tiếng coi như ông đây thua."
Lương Diệp bỗng nở nụ cười xán lạn, cọ chóp mũi ướt sũng của mình lên mũi anh: "Trẫm chỉ thích dáng vẻ này của ngươi."
Hai chóp mũi lành lạnh chạm nhau, hơi thở ấm nóng phả lên mặt.
Thoáng chốc, Vương Điền sởn gai ốc, vươn tay muốn đẩy hắn ra.
Lương Diệp thân mật vuốt ve gáy anh: "Ngươi cho trẫm ôm ngủ một đêm, trẫm sẽ không thả sâu ra."
"Ta từ chối." Vương Điền đáp chắc nịch.
Lương Diệp bị ngạc nhiên một lát.
"Sâu độc quậy thì chỉ đau chút thôi, ta nghỉ ngơi hai ngày là đỡ.
Chứng đau đầu của ngươi sợ còn khó chịu hơn cơn đau sâu độc đem đến nhiều." Vương Điền sớm đã đoán được mang máng rằng mùi hương trên người mình có thể giảm bớt tình trạng đau đầu của hắn.
Bây giờ hắn nói vậy, anh càng thêm chắc chắn.
Ý cười trong mắt Lương Diệp dần trở nên nguy hiểm.
"Trừ khi ngươi đồng ý sau này xem tấu chương với ta mỗi tối." Vương Điền quyết đoán nói: "Thì ta sẽ ngủ với ngươi hằng đêm."
Hai người đàn ông trưởng thành ngủ cùng nhau thôi mà.
Đổi được một lao động sung sức như Lương Diệp, đây là một vụ mua bán cực kỳ lời.
Ngoài việc thằng nhãi này hơi bám người ra thì không còn vấn đề gì khác lớn.
Lương Diệp tham lam ngắm nghía phần cổ hơi ửng đỏ của anh, vui sướng gật đầu: "Được nha.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...