Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ


“Về sau sẽ xảy ra nhiều tình huống như vậy nữa ư?”
Trần Văn Sáng nghe xong, chân mày càng nhíu chặt.

Lý Lan Hoa khế gật đầu.
“Đúng vậy!”
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện đối phương lại có một mặt đáng yêu như thế này.

Nhớ đến dáng vẻ căng thẳng, tủi hờn ban nãy của anh, cô cảm thấy hạnh phúc khôn xiết.
“Nếu ở bệnh viện đương nhiên sẽ có dụng cụ hỗ trợ nhưng dưới tình huống cấp bách như ban nấy thì chỉ có thể hô hấp nhân tạo mà thôi.

Chẳng lẽ chúng †a thấy chết mà không cứu, đúng chứ?”
Nghe những lời này, chân mày Trần Văn Sáng nhíu chặt.

Anh biết cô nói đúng, Lý Lan Hoa lựa chọn ngành y đồng nghĩa với việc cứu người chính là điều được ưu tiên nhất.

Về sẽ không thiếu những tình huống phát sinh, quả thật không thể để người khác trong tình trạng sống chết mặc bây được.

Anh im lặng hồi lâu, mới khẽ mím môi trả lời.

“Trừ khi ở đó chỉ có mỗi em mà thôi.
Nếu có người thứ hai, trong trường hợp như vậy cứ biệc để đối phương làm, mặc kệ nam hay nữ.”
“Em biết rồi.”
“Ngay cả đứa nhỏ là nam cũng không được.”
Thấy Lý Lan Hoa ngoan ngoãn gật đầu, anh nghiêm giọng bồi thêm câu nữa.

Đội cứu viện vừa trở về, anh liền chứng kiến cảnh cô quỳ gối hô hấp nhân tạo cho đứa nhỏ.

Tuy chỉ là thằng bé tám chín tuổi nhưng khi đôi môi dán vào nhau, trong lòng anh khó mà khống chế được tâm tính đố kị.
Môi của Lý Lan Hoa, chỉ thuộc về mỗi anh mà thôi.

Thấy cô gật đầu như gà mổ thóc, sắc mặt Trần Văn Sáng bấy giờ mới tốt lên không ít.

Lý Lan Hoa ôm cánh tay anh, mỉm cười ngọt ngào.
“Thật là, em không nghĩ tới cậu nhỏ lại thích em tới như vậy áI”
“Có cảm thấy ngại ngùng không hả?”
Trần Văn Sáng mỉm cười, lộ ra dáng vẻ cưng chiều.

Lý Lan Hoa ngẩng đầu, lộ ra chiếc cằm nhỏ.

“Em không ngại, em kiêu ngạo vì điều này.”
Đuôi mắt cô khẽ cong lên, lộ ra nụ cười cười xinh đẹp, khiến lòng người rung động.

Trần Văn Sáng ôm cô vào lòng, vuốt ve sóng lưng mềm mại, yêu thích không muốn rời tay.

Qua hồi lâu, anh liếc mắt nhìn thời khóa biểu, cảm thấy còn vô số việc cần phải xử lý, hiện tại không hợp để ôm ấp thân mật.

Trần Văn Sáng khẽ kéo cô rời khỏi lồng ngực mình, cúi đầu kề sát môi vào tai cô dặn dò.
“Tám giờ tối nay, đợi anh ở dưới gốc cây lớn.”
Kém mười lăm phút nữa tròn tám giờ, Lý Lan Hoa nhanh chóng từ trong lầu chạy đến nơi dã hẹn.

Khoảng hai phút, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, cô nhìn đồng hồ, hẹn tám giờ nhưng hiện tại bọn họ đều đến sớm, chẳng lẽ tâm linh tương thông, muốn sớm nhìn thấy nhau hay sao.
“Cậu nhỏ, em mới thấy anh và thầy nói chuyện, đúng chứ?”
Lý Lan Hoa tủm tỉm hỏi anh.

Trần Văn Sáng gật đầu.

Cô tò mò dò hỏi.
“Hai người làm sao mà quen biết nhau hay vậy?”
“Giáo sư Trương từng giảng dạy ở trường đại học và sau đó còn có đảm đương chức vị chính thức trong quân y nữa.”
“Thật hay giả?”
Trân Văn Sáng mỉm cười, năm tay cô ngồi xuống.

Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, một khi đã nắm rồi thì anh liền chẳng muốn buông ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận