Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ


“Hiện tại ngay cả đầu ngón tay thôi mình cũng không nhấc nổi!”
Thời điểm nói ra những lời này, vẻ mặt Lý Lan Hoa vần vô cùng bình tĩnh.
Vậy mà vừa nói xong, cô lại bất chợt đứng lên.

Thẩm Quân Sơn còn tưởng cô đi lấy nước cho mình, ai ngờ đâu cô trực tiếp chạy thẳng đến chỗ lều, gặp người đàn ông của mình.
Thẩm Quân Sơn tức giận đến mức giậm chân, mắng cô không có tình người! Vừa mới bảo mệt mỏi, thế mà nhìn thấy Trần Văn Sáng liền kích động vọt ra như chó nhỏ thấy xương vậy.

Lý Lan Hoa chạy tới chỗ Trần Văn Sáng, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa gương mặt liền va vào lồng ngực đối phương.

Anh vội vàng vươn tay ra ghì lấy cô, Lý Lan Hoa bám lên cánh tay anh đứng vững trở lại, lộ ra nụ cười tươi rói.
“Chú nhỏ, anh về rồi!”
“Ừm.”
Trần Văn Sáng nắm lấy tay cô, vuốt ve mái tóc đen mềm trước mặt.

Trái tim Lý Lan Hoa bởi hành động thân mật kín đáo, cô dịu dàng hỏi nhỏ.
“Mệt lắm đúng không?”
Lý Lan Hoa nhớ lại lần đầu mình gặp Trần Văn Sáng, bộ quân phục ướt đẫm, vạt áo, tay áo cả ủng đều lấm bẩn bùn đất, trên gương mặt thoáng qua vẻ mệt mỏi.


Anh nhìn cô, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.
“Anh ổn.

Em sao rồi?”
“Em ổn mà.”
Lý Lan Hoa mỉm cười trả lời.

Hiện tại đội cứu viện đã trở về, mọi người đều gom áo khoác đi về phía lều, mệt mỏi đến rã người, chật vật ngồi xuống.

Lý Lan Hoa đảo mắt nhìn xung quanh, ngạc nhiên.
“Ủa chú nhỏ, sao em không thấy anh Tuấn Kiệt? Anh ấy không đi cùng mọi người à?”
Từ lúc xuống xe cho đến hiện tại, mọi người đều tất bật cho nên cô cũng không có thời gian để ý.

Nhưng Lý Lan Hoa nhớ, Tiêu Tuấn Kiệt thuộc đội do Trân Văn Sáng phụ trách.

Anh nhàn nhạt trả lời.
“Về quân khu rồi?”

“Về thật sao?”
“Ừm, cậu ta có nhiệm vụ đặc biệt.”
Trước dáng vẻ bất ngờ của Lý Lan Hoa, Trần Văn Sáng vẫn nói dối không chớp mắt.

Cô nghe xong liền gật đầu, hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì.

Lê Minh Hùng đi bên cạnh anh, nghe vậy liên bĩu môi lắc đầu.
Làm gì có cái gọi là nhiệm vụ đặc biệt chứ, đội trưởng Trần không muốn cho hai người này có cơ hội gặp mặt, vậy cho nên cố tình điều Tiêu Tuấn Kiệt về trước.

Đúng là anh hùng thì khó vượt qua ải mỹ nhân mài “Minh Hùng, cậu cũng ở đây à?”
Bấy giờ Lý Lan Hoa mới chú ý đến sự xuất hiện của Lê Minh Hùng.

Đối phương nghe vậy, suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt.

Cậu ta và Trần Văn Sáng đi bền cạnh nhau gần nửa ngày, vậy mà Lý Lan Hoa chỉ chú ý đến mỗi đội trưởng Trần, xem cậu giống như cái bóng đèn chiếu sáng vậy.
Lê Minh Hùng cảm thấy tinh thần mình trong nháy mắt đã phải chịu quá nhiều tổn thương.

Để tránh tình trạng ăn cơm chó trong trạng thái bị động tiếp tục diễn ra, cậu quyết định chạy trước.
“Đội trưởng Trần, anh với chị dâu cứ vui vẻ nói chuyện với nhau đi.

Em đi sang bên kia nhìn thử xem chỗ ngủ đã được chuẩn bị tốt chưa!”
“Đi đi”
Trần Văn Sáng nhanh chóng đồng ý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận