Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ


“Không.

Phong Sinh.

Anh không cần xin lỗi em!” Tống Giai Lệ trầm giọng nói.

“Nếu có thế, em muốn che giấu chuyện này cả đời.

Nhưng mọi chuyện lại không như em nghĩ, bây giờ anh đã biết cả rồi.


Em muốn nói với anh, tất cả những chuyện này đã qua rồi, em đã sớm từ bóng tối bước ra rồi.

Chuyện của em không cần anh phải tự trách hay cảm thấy có lỗi!”
Tống Giai Lệ nới lỏng nắm tay, chậm rãi nói: “Còn về chuyện của Nguyễn An chồng em, em sẽ tự có cách giải quyết, anh không cần quan tâm!”
“Giai Lệ ..” Trần Phong Sinh giọng khàn đặc, trâm mặc, vẫn chỉ có thể nói một câu: “Anh xin lỗi!”
Sao lại có thể cảm thấy không tự trách? Sao lại có thế không cảm thấy có lỗi!
Nếu như năm đó không vì cứu anh, Tống Giai Lệ đã không phải chịu đau đớn đến như vậy.

Sau khi về nước bị anh từ chối, thậm chí cô đã tìm đến cái chết để kết thúc cuộc đời mình, cuối cùng để quên anh, để bắt đầu lại một cuộc sống mới cô đã nhận lời kết hôn với Nguyễn An, vậy mà giờ đây lại phải chịu đựng cảnh bao lực gia đình như này…
Châm ngòi cho tất cả những chuyện này đều là bứt đầu từ anh, là vì quan hệ với anh, lồng ngực anh cảm thấy rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức không thể nào giải tỏa.
Tống Giai Lệ lại lắc đầu, kiên quyết nói: “Em đã nói rồi, không cần anh phải tự trách hay hối lỗi, chuyện này đã qua nhiều năm rồi, em đã thoát ra được rồi!
Phong Sinh, đồng ý với em, không được nói xin lỗi nữa!”
Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt tối sầm.
Tống Giai Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nặn ra một nụ cười, chủ động nói với anh: “Thời gian không còn sớm nữa, giờ em đã ổn rồi! Cô Tiểu Du chắc cũng đang ở nhà đợi anh, anh mau về đi!”
Nghe thấy hai chữ “cô Tiểu Du”, ánh mắt Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích.

‘Sau một hồi bất đậu, Trần Phong Sinh đứng dậy khỏi ghế, bứng chân và bóng dáng đều cứng ngắc, bước ra khỏi phòng bệnh.
“Phong Sinh!”
Động tác mở cửa của Trần Phong Sinh dừng lại.
Tống Giai Lệ nhầm chặt mắt, hai tay nắm lấy chăn bông, cô nói rất khẽ, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự run rẩy ở bên trong tiếng nói: “Chuyện này đối với em mà nói … rất xấu hổ, là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời em! Anh hãy chôn chặt trong lòng như một bí mật, đừng nói cho người thứ ba biết, được không?”
Anh làm sao có thể nói không được?
‘Yết hầu Trần Phong Sinh chuyển động, giọng nói trầm mặc hệt như tiếng chuông của một ngôi chùa cổ: “Anh đồng ý!”
Bầu trời rực đò như lửa, bốn phía dường như là sa mạc, không hề có điểm kết thúc.
Trương Tiểu Du đang vùng vẫy, cả bầu trời đầy cát vàng bay mù mịt, cát chui vào cổ và miệng cô, chà sát vào da cô.
Cổ họng khô khốc như lửa đốt, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Đột nhiên, Trương Tiểu Du cảm thấy cát dưới chân lỏng ra, giống như nước chảy, người chìm dần xuống.
Đột nhiên, một dòng nước xoáy cuốn lấy chân cô và tiếp tục kéo cô xuống.

Trương Tiểu Du hoảng hốt phát hiện cát lún càng lúc càng nhanh, gần như đã che hết eo cô, hai tay không ngừng vùng vây, nước mắt sợ hãi chảy ra.
Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Cầm thú…: Nhìn thấy đôi mắt đào hoa quyến rũ đó, Trương Tiểu Du vui mừng khôn xiết, dường như kích động đến phát khóc Trần Phong Sinh vươn một bàn tay to về phía cô, cô hết sức cố gắng vươn tới, vừa định nắm lấy thì bất ngờ xuất hiện một bàn tay trắng nõn ôm lấy anh.
Trương Tiểu Du căng mắt cố gắng nhìn, cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dạng người đàn bà đó.
Tống Giai Lệ?
Cô sững sờ nhìn họ đan chặt ngón tay vào nhau.
Cát lún càng lúc càng nhanh, vòng xoáy càng lúc càng sâu, hô hấp của cô ngày càng trở nên khó khăn hơn, cho đến khi cô chìm vào bóng tối Trương Tiểu Du đột ngột mở mắt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Nhìn trần nhà một lúc lâu, đồng tử đã mệt rã mới dần dần khôi phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui